Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 611
CHƯƠNG 611
Lục Huyền Lâm cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh ta, sau khi A Minh lặng lẽ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội liền đáp lại: “Cô Lý, hôm qua tôi có điều gì cũng đã nói hết với cô rồi, chỉ là chuyện hôm nay không phải ý của tôi, tôi lấy toàn bộ gia tài ra để thề với cô!”
Đối với tên quỷ keo kiệt A Minh này, đây thật sự là lời thề độc nhất. Từ trước đến nay Lý Tang Du cũng hiểu được điều này, không khỏi có chút hoài nghi suy đoán của mình.
Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó Lý Tang Du lại nói: “Vậy có khi nào là… ý của tổng giám đốc các anh không?”
Lý Tang Du nghĩ bụng, đã quyết định nghi ngờ A Minh rồi thì nghi ngờ lãnh đạo trực tiếp của A Minh là Lục Huyền Lâm một chút cũng không sao, nhưng nào ngờ, chính chủ lại đang chờ ở bên cạnh điện thoại.
Nếu như là trước kia, Lục Huyền Lâm ắt sẽ châm chọc cô ảo tưởng, nhưng bây giờ Lý Tang Du nghi ngờ như vậy lại làm cho Lục Huyền Lâm có chút vui vẻ.
Điều này ít nhất cũng chứng minh một chuyện, đó là chí ít Lý Tang Du đã nghĩ tới anh, nếu gặp chuyện cô cũng sẽ xem xét đến anh.
Khóe môi đẹp của Lục Huyền Lâm hơi cong lên, làm phai đi vẻ u ám mấy ngày nay do sức khỏe yếu ớt mang tới, khiến anh trông có vẻ sáng sủa hơn.
A Minh ở bên cạnh suýt nữa thì cười ra tiếng, tổng giám đốc của bọn họ thật đúng là. Người ta hiểu lầm anh lén lút động tay động chân, nào ngờ anh chẳng những không tức giận mà tâm trạng lại còn chuyển biến tốt?
Anh ta cũng không dám lề mề, lập tức trả lời Lý Tang Du ở bên kia điện thoại: “Khôgn có chuyện đó đâu cô Lý. Mấy ngày nay tổng giám đốc tỉnh lại là bận xử lý công việc, còn hỏi tôi xem cô có sống không tốt không, nhưng đúng là chưa từng ra mệnh lệnh như vậy.”
Hai ba câu nói đã rũ sạch mọi chuyện khỏi Lục Huyền Lâm. Thật ra chuyện này cũng không khó nghĩ, ý của cấp trên rõ ràng là không muốn để cho Lý Tang Du đi, cấp dưới dù cố ý lấy lòng hay muốn hoàn thành tốt công việc thì tất nhiên sẽ động não nghĩ cách.
Tuy chuyện này không phải Lục Huyền Lâm hay A Minh tự bày mưu tính kế, nhưng cũng không thể tách rời quan hệ với hai người bọn họ, nói là gián tiếp bày mưu cũng đúng lý hợp tình.
Lý Tang Du cũng chẳng phải không nghĩ được ra, trong lòng bực bội: “Các anh là cá mè một lứa, không phải chủ mưu thì cũng là đồng lõa!”
Nói xong cô bấm tít một tiếng cúp điện thoại, A Minh hơi hoang mang, xem ra sự tự tung tự tác của cấp dưới này thật sự đã chọc giận Lý Tang Du rồi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cô ấy tức giận rồi.” Lục Huyền Lâm lẳng lặng thốt ra một câu như vậy.
“Cô Lý có hai đứa con còn gì? Không khéo chỉ là nhớ con thôi.”
A Minh thở dài, cảm thấy tổng giám đốc càng ngày càng rơi vào thế bí, ân cần quá đà thì như muốn đến cướp con đi, còn nếu không ân cần thì vợ con sắp bị người ta cướp sạch.
Lục Huyền Lâm nhăn mặt suy nghĩ một lát mới nói: “Bảo người của công ty kia đừng làm khó cô ấy. Nếu cô ấy đã không muốn thì để cô ấy trở về đi.”
Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, Lục Huyền Lâm thầm nghĩ.
“Nhưng anh còn chưa tặng quà sinh nhật mà.” A Minh chỉ vào đống đồ chơi trẻ em ở góc ghế sofa: “Tốt xấu gì cũng phải tặng chứ.”
Tổng giám đốc nhà mình cứ gặp mợ chủ là không thể nào suy nghĩ bình thường được, chỉ cần mợ chủ hài lòng thì chỉ sợ hái sao hái trăng cũng được, nhưng A Minh không thể không nghĩ cho anh.
Lục Huyền Lâm cầm một hộp búp bê trong tay, nhớ tới hai đứa trẻ Mộ Mộ và Tịch Tịch. Ngày đó anh hớn hở đi mua đồ chơi cho bọn trẻ, ai ngờ lại gặp tai nạn xe nên chưa tặng được.
“Hay là chúng ta ra tay nhắc nhở trước, ít nhất phải tìm cơ hội thích hợp tặng những món quà này cho mợ chủ rồi mới để mợ chủ trở về cũng chưa muộn.”
Lục Huyền Lâm cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh ta, sau khi A Minh lặng lẽ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội liền đáp lại: “Cô Lý, hôm qua tôi có điều gì cũng đã nói hết với cô rồi, chỉ là chuyện hôm nay không phải ý của tôi, tôi lấy toàn bộ gia tài ra để thề với cô!”
Đối với tên quỷ keo kiệt A Minh này, đây thật sự là lời thề độc nhất. Từ trước đến nay Lý Tang Du cũng hiểu được điều này, không khỏi có chút hoài nghi suy đoán của mình.
Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó Lý Tang Du lại nói: “Vậy có khi nào là… ý của tổng giám đốc các anh không?”
Lý Tang Du nghĩ bụng, đã quyết định nghi ngờ A Minh rồi thì nghi ngờ lãnh đạo trực tiếp của A Minh là Lục Huyền Lâm một chút cũng không sao, nhưng nào ngờ, chính chủ lại đang chờ ở bên cạnh điện thoại.
Nếu như là trước kia, Lục Huyền Lâm ắt sẽ châm chọc cô ảo tưởng, nhưng bây giờ Lý Tang Du nghi ngờ như vậy lại làm cho Lục Huyền Lâm có chút vui vẻ.
Điều này ít nhất cũng chứng minh một chuyện, đó là chí ít Lý Tang Du đã nghĩ tới anh, nếu gặp chuyện cô cũng sẽ xem xét đến anh.
Khóe môi đẹp của Lục Huyền Lâm hơi cong lên, làm phai đi vẻ u ám mấy ngày nay do sức khỏe yếu ớt mang tới, khiến anh trông có vẻ sáng sủa hơn.
A Minh ở bên cạnh suýt nữa thì cười ra tiếng, tổng giám đốc của bọn họ thật đúng là. Người ta hiểu lầm anh lén lút động tay động chân, nào ngờ anh chẳng những không tức giận mà tâm trạng lại còn chuyển biến tốt?
Anh ta cũng không dám lề mề, lập tức trả lời Lý Tang Du ở bên kia điện thoại: “Khôgn có chuyện đó đâu cô Lý. Mấy ngày nay tổng giám đốc tỉnh lại là bận xử lý công việc, còn hỏi tôi xem cô có sống không tốt không, nhưng đúng là chưa từng ra mệnh lệnh như vậy.”
Hai ba câu nói đã rũ sạch mọi chuyện khỏi Lục Huyền Lâm. Thật ra chuyện này cũng không khó nghĩ, ý của cấp trên rõ ràng là không muốn để cho Lý Tang Du đi, cấp dưới dù cố ý lấy lòng hay muốn hoàn thành tốt công việc thì tất nhiên sẽ động não nghĩ cách.
Tuy chuyện này không phải Lục Huyền Lâm hay A Minh tự bày mưu tính kế, nhưng cũng không thể tách rời quan hệ với hai người bọn họ, nói là gián tiếp bày mưu cũng đúng lý hợp tình.
Lý Tang Du cũng chẳng phải không nghĩ được ra, trong lòng bực bội: “Các anh là cá mè một lứa, không phải chủ mưu thì cũng là đồng lõa!”
Nói xong cô bấm tít một tiếng cúp điện thoại, A Minh hơi hoang mang, xem ra sự tự tung tự tác của cấp dưới này thật sự đã chọc giận Lý Tang Du rồi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cô ấy tức giận rồi.” Lục Huyền Lâm lẳng lặng thốt ra một câu như vậy.
“Cô Lý có hai đứa con còn gì? Không khéo chỉ là nhớ con thôi.”
A Minh thở dài, cảm thấy tổng giám đốc càng ngày càng rơi vào thế bí, ân cần quá đà thì như muốn đến cướp con đi, còn nếu không ân cần thì vợ con sắp bị người ta cướp sạch.
Lục Huyền Lâm nhăn mặt suy nghĩ một lát mới nói: “Bảo người của công ty kia đừng làm khó cô ấy. Nếu cô ấy đã không muốn thì để cô ấy trở về đi.”
Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, Lục Huyền Lâm thầm nghĩ.
“Nhưng anh còn chưa tặng quà sinh nhật mà.” A Minh chỉ vào đống đồ chơi trẻ em ở góc ghế sofa: “Tốt xấu gì cũng phải tặng chứ.”
Tổng giám đốc nhà mình cứ gặp mợ chủ là không thể nào suy nghĩ bình thường được, chỉ cần mợ chủ hài lòng thì chỉ sợ hái sao hái trăng cũng được, nhưng A Minh không thể không nghĩ cho anh.
Lục Huyền Lâm cầm một hộp búp bê trong tay, nhớ tới hai đứa trẻ Mộ Mộ và Tịch Tịch. Ngày đó anh hớn hở đi mua đồ chơi cho bọn trẻ, ai ngờ lại gặp tai nạn xe nên chưa tặng được.
“Hay là chúng ta ra tay nhắc nhở trước, ít nhất phải tìm cơ hội thích hợp tặng những món quà này cho mợ chủ rồi mới để mợ chủ trở về cũng chưa muộn.”