Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Editor: Puck
Khi thấy tên người gọi tới trên điện thoại là Nam Cung thì trong lòng Đằng Cận Tư xẹt qua chút kinh ngạc, cậu ta đã đi theo mình nhiều năm, luôn luôn rất thức thời, sao hôm nay lại gọi không ngừng như vậy? Chẳng lẽ thật sự bị nai con nói đúng? Là có việc gấp gì đó?
Ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức lqd truyền tới giọng nói lo lắng của Nam Cung Thần.
【Cậu chủ, lão phu nhân xảy ra chuyện. . 】
Trong nháy mắt Đằng Cận Tư rùng mình, trên đỉnh đầu giống như bị tạt một chậu nước lạnh tới tận tim, rõ ràng bà nội rất tốt, làm sao có thể… gặp chuyện không may?
“Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” * Đọc truyện sớm nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Anh nghe thấy giọng nói của mình khẽ run, bà nội là người thân duy nhất trên thế giới này của anh, cũng là bậc bề trên trong nhà anh kính yêu nhất, anh không hy vọng bà có bất kỳ sơ xuất hay bất trắc nào.
【Lúc chạng vạng lão phu nhân trồng hoa ở ngoài sân, có thể là do ngồi chồm hổm quá lâu, lúc đứng dậy đã bị choáng, không cẩn thận vấp ngã, trước tiên đã được chú Phúc đưa đi bệnh viện rồi, chẳng qua bác sĩ nói bà cụ đã lớn tuổi, té ngã rất nguy hiểm, rất dễ… trúng gió. 】
Nam Cung Thần vội vàng nói qua đại khái sự tình một lần, vì anh biết ý nghĩa của Đằng lão phu nhân với cậu chủ, cho nên anh mới gọi điện thoại liên tục, gọi cho tới khi nào cậu chủ nhận mới thôi.
Trúng gió? Khi nghe tới chữ này thì chân mày Đằng Cận Tư cau chặt lại, bà nội quá yêu thích những bảo bối ở sau nhà, thật sự khiến anh lo lắng rồi!
“Tôi sẽ lập tức chạy về, đưa địa chỉ lqd bệnh viện cho tôi.” Nói xong anh liền cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc nói không nên lời.
Bởi vì Lương Chân Chân ngồi trên giường, cho nên không nghe thấy lời Nam Cung nói trong điện thoại, nhưng nhìn qua sắc mặt cực kỳ không tốt của Đằng Cận Tư, cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi thăm, “Sao vậy?”
“Bà nội nhập viện rồi, chúng ta phải lập tức chạy về.” Đằng Cận Tư vừa nói vừa mặc lại quần áo, giữa hai chân mày dường như phủ lên một tầng u sầu không tan được.
“Ừ.” Lương Chân Chân rất vui mừng vì anh nói là “Chúng ta” chứ không phải “Anh”, ít nhất lúc này anh không vứt mình lại, nhưng ở mặt khác, cô cũng có chút lo lắng mơ hồ, cứ có cảm giác bản thân sợ hãi một thứ gì đó sẽ đến vào phút cuối cùng, sau khi mặc quần áo xong, hai người liền vội vã rời đi, bởi vì đã quá muộn nên không kịp chào hỏi chủ nhà, chỉ để lại tờ giấy.
Trên máy bay, chân mày Đằng Cận Tư vẫn nhíu lại, kể từ sau khi nhận điện thoại vẫn không giãn ra, sắc mặt càng thêm nặng nề và bi thương mà trước nay chưa từng có, căng đến mức, giống như tùy lúc sẽ bộc phát ra.
Đột nhiên, anh cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé xoa lông mày của anh, phản xạ có điều kiện đưa tay bắt lấy, sức lực lớn đến mức Lương Chân Chân bị đau kêu một tiếng, “Đau!”
“Nai con…” Cánh tay dài của anh vòng qua ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình, đầu vùi thật sâu vào cổ của cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô tỏa ra, trong lòng không khỏi yên ổn rất nhiều.
Anh yếu ớt, sâu trong nội tâm rất yếu lqd ớt, từ nhỏ anh đã bị mẹ vứt bỏ, gần như không được hưởng thụ một chút xíu tình thương của mẹ, mà cha lại suốt ngày lưu luyến gái bán hoa (gái làng chơi), cho tới bây giờ vẫn yêu cầu nghiêm khắc đối với anh, chưa từng khích lệ anh hay ôm anh hôn anh, ngay cả tình thương cơ bản nhất của người cha cũng không có.
Còn thường mang mấy người phụ nữ lộn xộn lung tung về nhà, thường xuyên quấy nhiễu anh, khiến cho ngay từ nhỏ anh đã sinh ra cảm xúc chống cự nghiêm trọng, từ từ tăng lên thành chán ghét phụ nữ, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Khi đó đang ở dưới quê Đằng lão phu nhân trở lại, nuôi nấng cháu nội bảo bối bên cạnh mình, với tính cách hiền lành cùng tình yêu thương từ từ khiến cho đứa bé trai cô độc lạnh lùng, không thích nói chuyện, chỉ thích núp ở trong phòng cả ngày trở nên sáng sủa, trên mặt cũng có nụ cười đã lâu chưa thấy.
Có thể nói nếu không có Đằng lão phu nhân hết lòng dạy dỗ, thì cũng không có Đằng Cận Tư ngày hôm nay, trong trí nhớ lúc thời niên thiếu của anh, tất cả thời gian tốt đẹp và vui vẻ đều là sống chung với bà nội; tất cả thống khổ và kinh khủng đều do cha mẹ anh, vẫn là nỗi đau trong lòng anh, thành vết thương tổn cứng rắn chôn sâu trong lòng anh, không nói với người khác, chỉ lúc nửa đêm không có ai mới một mình liếm láp vết thương.
Anh vẫn cho rằng, bà nội vẫn làm bạn của anh, mặc kệ tới khi nào, bà vẫn là cây trụ tinh thần của anh, bởi vì biết bà nội ở đây, anh sẽ an tâm không ít, nhưng hôm nay lại nói rằng bà nội có khả năng bị trúng gió, điều này không thể nghi ngờ đã phá hủy ý chí của anh, càng thêm sự thật tàn khốc: bà nội đã lớn tuổi, tùy thời đều có thể rời xa anh, sau đó trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh, gần như không có nơi nương tựa rồi.
Lương Chân Chân cảm giác xương trên người mình sắp bị gẫy cả rồi, sức của anh thật lớn, cảm giác này thật không bình thường, cô chưa từng thấy khía cạnh luống cuống như thế của anh, giống như đã xảy ra sự kiện rất trọng đại.
Trong lòng cô suy đoán: không lẽ lqd bà nội anh… bị bệnh qua đời rồi? Nhìn bộ dạng bi ai của anh như vậy, chắc chắn bà ấy cực kỳ quan trọng với anh, nếu không, người luôn luôn tỉnh táo lạnh nhạt như anh sao có thể đột nhiên trở nên luống cuống như thế?
Trong đầu chợt nghĩ tới tình cảnh lúc mẹ mình qua đời, cho đến bây giờ khi nhớ tới vẫn là tâm tình đặc biệt bi thương, thương tổn trong lòng cô vĩnh viễn không thể san bằng, cô có thể hiểu được tâm tình của anh bây giờ, chắc chắn rất khó chịu.
Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve phía sau tấm lưng rộng lớn: “Bà đã lớn tuổi, cũng sẽ có lúc…” (họa phúc)
“Câm miệng! Ai cho phép em nói như vậy!” Đang vùi đầu vào cổ cô, Đằng Cận Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen bắn ra tia sáng hung ác lạnh lùng, giống như lúc nào cũng có thể nuốt sống cô vậy.
Bà nội vẫn còn ở bệnh viện tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, chưa cho kết luận, cho nên sâu trong lòng anh vẫn hy vọng bà nội không có việc gì, tinh thần đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, vẫn cứ khăng khăng không biết Lương Chân Chân đang nói câu an ủi anh, mà không biết rằng những lời này chính là nỗi lo sợ của anh! * Đọc truyện nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Chạm cũng không thể chạm vào!
Lương Chân Chân không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của anh giống như dao găm cắt từng dao từng dao vào lòng cô, lăng trì* cô khi vừa mới bắt đầu nảy sinh tình yêu.
*Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Phút trước còn dịu dàng triền miên, vậy mà bây giờ ——
Chung quy là do cô hy vọng hão huyền (nguyên gốc: si tâm vọng tưởng), trong hốc mắt, nước mắt mơ hồ theo khóe mắt không tiếng động mà chảy xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Khi thấy tên người gọi tới trên điện thoại là Nam Cung thì trong lòng Đằng Cận Tư xẹt qua chút kinh ngạc, cậu ta đã đi theo mình nhiều năm, luôn luôn rất thức thời, sao hôm nay lại gọi không ngừng như vậy? Chẳng lẽ thật sự bị nai con nói đúng? Là có việc gấp gì đó?
Ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức lqd truyền tới giọng nói lo lắng của Nam Cung Thần.
【Cậu chủ, lão phu nhân xảy ra chuyện. . 】
Trong nháy mắt Đằng Cận Tư rùng mình, trên đỉnh đầu giống như bị tạt một chậu nước lạnh tới tận tim, rõ ràng bà nội rất tốt, làm sao có thể… gặp chuyện không may?
“Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” * Đọc truyện sớm nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Anh nghe thấy giọng nói của mình khẽ run, bà nội là người thân duy nhất trên thế giới này của anh, cũng là bậc bề trên trong nhà anh kính yêu nhất, anh không hy vọng bà có bất kỳ sơ xuất hay bất trắc nào.
【Lúc chạng vạng lão phu nhân trồng hoa ở ngoài sân, có thể là do ngồi chồm hổm quá lâu, lúc đứng dậy đã bị choáng, không cẩn thận vấp ngã, trước tiên đã được chú Phúc đưa đi bệnh viện rồi, chẳng qua bác sĩ nói bà cụ đã lớn tuổi, té ngã rất nguy hiểm, rất dễ… trúng gió. 】
Nam Cung Thần vội vàng nói qua đại khái sự tình một lần, vì anh biết ý nghĩa của Đằng lão phu nhân với cậu chủ, cho nên anh mới gọi điện thoại liên tục, gọi cho tới khi nào cậu chủ nhận mới thôi.
Trúng gió? Khi nghe tới chữ này thì chân mày Đằng Cận Tư cau chặt lại, bà nội quá yêu thích những bảo bối ở sau nhà, thật sự khiến anh lo lắng rồi!
“Tôi sẽ lập tức chạy về, đưa địa chỉ lqd bệnh viện cho tôi.” Nói xong anh liền cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc nói không nên lời.
Bởi vì Lương Chân Chân ngồi trên giường, cho nên không nghe thấy lời Nam Cung nói trong điện thoại, nhưng nhìn qua sắc mặt cực kỳ không tốt của Đằng Cận Tư, cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi thăm, “Sao vậy?”
“Bà nội nhập viện rồi, chúng ta phải lập tức chạy về.” Đằng Cận Tư vừa nói vừa mặc lại quần áo, giữa hai chân mày dường như phủ lên một tầng u sầu không tan được.
“Ừ.” Lương Chân Chân rất vui mừng vì anh nói là “Chúng ta” chứ không phải “Anh”, ít nhất lúc này anh không vứt mình lại, nhưng ở mặt khác, cô cũng có chút lo lắng mơ hồ, cứ có cảm giác bản thân sợ hãi một thứ gì đó sẽ đến vào phút cuối cùng, sau khi mặc quần áo xong, hai người liền vội vã rời đi, bởi vì đã quá muộn nên không kịp chào hỏi chủ nhà, chỉ để lại tờ giấy.
Trên máy bay, chân mày Đằng Cận Tư vẫn nhíu lại, kể từ sau khi nhận điện thoại vẫn không giãn ra, sắc mặt càng thêm nặng nề và bi thương mà trước nay chưa từng có, căng đến mức, giống như tùy lúc sẽ bộc phát ra.
Đột nhiên, anh cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé xoa lông mày của anh, phản xạ có điều kiện đưa tay bắt lấy, sức lực lớn đến mức Lương Chân Chân bị đau kêu một tiếng, “Đau!”
“Nai con…” Cánh tay dài của anh vòng qua ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình, đầu vùi thật sâu vào cổ của cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô tỏa ra, trong lòng không khỏi yên ổn rất nhiều.
Anh yếu ớt, sâu trong nội tâm rất yếu lqd ớt, từ nhỏ anh đã bị mẹ vứt bỏ, gần như không được hưởng thụ một chút xíu tình thương của mẹ, mà cha lại suốt ngày lưu luyến gái bán hoa (gái làng chơi), cho tới bây giờ vẫn yêu cầu nghiêm khắc đối với anh, chưa từng khích lệ anh hay ôm anh hôn anh, ngay cả tình thương cơ bản nhất của người cha cũng không có.
Còn thường mang mấy người phụ nữ lộn xộn lung tung về nhà, thường xuyên quấy nhiễu anh, khiến cho ngay từ nhỏ anh đã sinh ra cảm xúc chống cự nghiêm trọng, từ từ tăng lên thành chán ghét phụ nữ, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Khi đó đang ở dưới quê Đằng lão phu nhân trở lại, nuôi nấng cháu nội bảo bối bên cạnh mình, với tính cách hiền lành cùng tình yêu thương từ từ khiến cho đứa bé trai cô độc lạnh lùng, không thích nói chuyện, chỉ thích núp ở trong phòng cả ngày trở nên sáng sủa, trên mặt cũng có nụ cười đã lâu chưa thấy.
Có thể nói nếu không có Đằng lão phu nhân hết lòng dạy dỗ, thì cũng không có Đằng Cận Tư ngày hôm nay, trong trí nhớ lúc thời niên thiếu của anh, tất cả thời gian tốt đẹp và vui vẻ đều là sống chung với bà nội; tất cả thống khổ và kinh khủng đều do cha mẹ anh, vẫn là nỗi đau trong lòng anh, thành vết thương tổn cứng rắn chôn sâu trong lòng anh, không nói với người khác, chỉ lúc nửa đêm không có ai mới một mình liếm láp vết thương.
Anh vẫn cho rằng, bà nội vẫn làm bạn của anh, mặc kệ tới khi nào, bà vẫn là cây trụ tinh thần của anh, bởi vì biết bà nội ở đây, anh sẽ an tâm không ít, nhưng hôm nay lại nói rằng bà nội có khả năng bị trúng gió, điều này không thể nghi ngờ đã phá hủy ý chí của anh, càng thêm sự thật tàn khốc: bà nội đã lớn tuổi, tùy thời đều có thể rời xa anh, sau đó trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh, gần như không có nơi nương tựa rồi.
Lương Chân Chân cảm giác xương trên người mình sắp bị gẫy cả rồi, sức của anh thật lớn, cảm giác này thật không bình thường, cô chưa từng thấy khía cạnh luống cuống như thế của anh, giống như đã xảy ra sự kiện rất trọng đại.
Trong lòng cô suy đoán: không lẽ lqd bà nội anh… bị bệnh qua đời rồi? Nhìn bộ dạng bi ai của anh như vậy, chắc chắn bà ấy cực kỳ quan trọng với anh, nếu không, người luôn luôn tỉnh táo lạnh nhạt như anh sao có thể đột nhiên trở nên luống cuống như thế?
Trong đầu chợt nghĩ tới tình cảnh lúc mẹ mình qua đời, cho đến bây giờ khi nhớ tới vẫn là tâm tình đặc biệt bi thương, thương tổn trong lòng cô vĩnh viễn không thể san bằng, cô có thể hiểu được tâm tình của anh bây giờ, chắc chắn rất khó chịu.
Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve phía sau tấm lưng rộng lớn: “Bà đã lớn tuổi, cũng sẽ có lúc…” (họa phúc)
“Câm miệng! Ai cho phép em nói như vậy!” Đang vùi đầu vào cổ cô, Đằng Cận Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen bắn ra tia sáng hung ác lạnh lùng, giống như lúc nào cũng có thể nuốt sống cô vậy.
Bà nội vẫn còn ở bệnh viện tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, chưa cho kết luận, cho nên sâu trong lòng anh vẫn hy vọng bà nội không có việc gì, tinh thần đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, vẫn cứ khăng khăng không biết Lương Chân Chân đang nói câu an ủi anh, mà không biết rằng những lời này chính là nỗi lo sợ của anh! * Đọc truyện nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Chạm cũng không thể chạm vào!
Lương Chân Chân không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của anh giống như dao găm cắt từng dao từng dao vào lòng cô, lăng trì* cô khi vừa mới bắt đầu nảy sinh tình yêu.
*Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Phút trước còn dịu dàng triền miên, vậy mà bây giờ ——
Chung quy là do cô hy vọng hão huyền (nguyên gốc: si tâm vọng tưởng), trong hốc mắt, nước mắt mơ hồ theo khóe mắt không tiếng động mà chảy xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt…