Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387
Thẩm Bác Sinh hiểu rõ trong lòng, không nói thêm lời nào, đúng là việc này Nhã Nhi có lỗi, bất kể là ba năm trước hay bây giờ, lời nói của Nhã Nhi đều rất tồi tệ , hoàn toàn coi Chân Chân như kẻ thù, lúc trước toàn nghe người ngoài nói, nhưng hôm nay tận mắt nhìn, tận tai nghe thấy, mức độ chấn động còn mạnh hơn.
"Nếu không thì chúng ta đến chỗ khác ăn cơm?" Ông nói thật ôn hòa.
"Con bực mình tới no luôn rồi, không ăn nỗi nữa." Lương Chân Chân hờ hững trả lời, đã không còn tức giận nhưng cũng không như bình thường hay trêu đùa nũng nịu.
"Chân Chân, bực bội thì bực bội nhưng cơm vẫn phải ăn, con đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi." Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.
"Ba, bây giờ con ăn không được nữa, lát nữa hãy nói." Lương Chân Chân cũng rất bướng bỉnh.
Thẩm Bác Sinh thở dài: "Được rồi, trước tiên ba sẽ đưa con về."
Vì sao tính cách của Nhã Nhi lại trở nên cực đoan như vậy? Không nghe bất cứ ai khuyên bảo, khăng khăng làm theo ý mình, không chịu quan tâm! Ngược lại với Chân Chân, con bé mãi mãi thuần khiết lương thiện, rất giống Tiểu Vũ năm đó, người sống đến tuổi này rồi cũng nên sống vì mình một lần!
Trên xe, Tay phải của Lương Chân Chân vỗ về bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện cho cục cưng ở trong bụng nhất định phải sinh ra an toàn, cô không còn là Lương Chân Chân yếu đuối bị người ta bắt nạt như ba năm trước nữa.
Thẩm Quân Nhã, nếu cô ta còn dám nói những lời dơ bẩn với cô! Cô nhất định sẽ không ra tay lưu tình với cô ta nữa!
*****
Buổi tối, Lương Chân Chân nói tất cả từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra ở phòng cơm Tây cho ông xã nghe, nếu như chỉ là bắt nạt cô thì cũng bỏ qua nhưng lại có thể bắt nạt cả đứa nhỏ chưa ra đời, nên đương nhiên là cô muốn"Cáo trạng" à!
Trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa cô ta mất trí mà làm chuyện gì quá đáng, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
"Bà xã, em chỉ cần nói một câu, anh có thể khiến cho cô ta không thể đặt chân tại thành phố C này c thị, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc." Chân mày của Đằng Cận Tư nhíu chặt, giọng nói trở nên lạnh lùng dứt khoát.
Dám bắt nạt bà xã và con của anh, vậy cũng chỉ có —— chỉ còn đường chết!
Nhưng cô ta lại là chị em vợ cùng cha khác mẹ, anh không thể tùy ý làm gì.
Mọi việc đều do người. Lương Chân Chân mím môi, cọ cọ ở trên người anh, sau một lúc rất lâu mới mở miệng nói: "Có câu mọi sự bất quá tam, cô ta còn hai cơ hội, nếu suốt đời cô ta vẫn coi em là kẻ thù thì em cũng không cần phải băn khoăn gì nữa.!"
"Được, vậy thì cho cô ta hai cơ hội nữa." Đằng Cận Tư nói chuyện vô cùng thô bạo.
"Ông xã, mặc dù em không thật sự tin vào những lực lượng kỳ quái, nhưng vẫn lo lắng cho cục cưng trong bụng." Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn lo lắng với những gì Thẩm Quân Nhã nguyền rủa, lòng còn sợ hãi, luôn không yên tâm.
"Ngày mai anh sẽ nói bà nội đến chùa Quang Linh lạy phật, xin một lá bùa bình an cho cục cưng của chúng ta." Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve lưng của cô.
Lương Chân Chân gật đầu: "Uhm, cho dù có tác dụng hay không nhưng ít ra em sẽ yên tâm hơn."
"Ngoan, hãy ngủ thôi, không cần thiết phải vì những chuyện nhỏ nhặt mà bực bội, không đáng."
"Em không có chắp nhặt với cô ta đâu! Chỉ là em lo lắng cho cục cưng thôi." Lương Chân Chân bĩu môi hừ hừ.
Đằng Cận Tư cưng chiều mỉm cười, cẩn thận giữ cô trong lòng ngực của mình, ôm eo của nàng, chuẩn bị đắp chăn ngủ.
"A Tư, em gặp Kiều Tuyết Nghiên, cô ấy nói nàng bệnh tình người đó có phát triển mới, chỉ cần tìm được tủy thích hợp, liền có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép, có hi vọng hồi phục."
". . . . . . vậy sao? Đối với bà ấy mà nói thì đây đúng là chuyện tốt." Giọng nói Đằng Cận Tư có chút nhẹ nhàng châm biếm.
"Còn có một tin tức làm người ta kinh ngạc nữa là Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái ruột của bà ấy."
"Cái gì?" Đằng Cận Tư rất kinh ngạc.
"Là chính miệng Tuyết Nghiên nói với em, lúc đó cũng có Giai Ny ở bên cạnh, em thật sự không tưởng tượng nỗi, vốn dĩ cô ấy muốn quyên tủy của mình nhưng lại không thích hợp, lại thêm cả việc nhóm máu cũng không đúng, bản thân nhóm máu Rh âm tính rất hiếm, mà nhóm máu của ba mẹ cô ấy cũng không phải, đáp án rõ ràng." Lương Chân Chân giải thích.
"Phẫu thuật. . . . . . Còn chưa có tiến hành sao?"
"Uhm, phải tìm được tủy thích hợp, bệnh viện vẫn luôn cố gắng, nhưng trước sau vẫn chưa tìm được."
"Ngủ thôi." Bỗng nhiên Đằng Cận Tư nhắm mắt lại, dường như anh không muốn tiếp tục đề tài này.
Lương Chân Chân nghe lời dựa sát vào trong lòng ngực của anh, nhẹ giọng hỏi: "A Tư, nếu. . . . . . Bệnh viện vẫn không tìm thấy tủy thích hợp, mà tủy của anh vừa vặn với yêu cầu, anh….Sẽ quyên tủy cho bà ấy chứ?"
Im lặng hai phút, giọng nói hơi khàn khàn của Đằng Cận Tư vang lên: "Không biết nữa."
Chỉ ba chữ đó thôi, thì Lương Chân Chân liền hiểu rõ ràng rồi, tận đáy lòng của ông xã vẫn chưa buông bỏ được, con cái luôn ở trong lòng cha mẹ, thì làm sao mà cha mẹ không ngoan cố ở trong lòng của con cái, tốt và xấu, không hề có định nghĩa rõ ràng.
Đêm, càng ngày càng khuya, hai người lớn như vậy nằm trên giường, cặp vợ chồng nhỏ hạnh phúc ôm nhau, hô hấp ngày càng đều đặn, càng thêm hỗn độn. . . . . .
Trong suy nghĩ mỗi người, một khi đã bắt đầu, sẽ nghĩ ngợi lung tung không có cách nào ngủ yên.
******
Nằm trong bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, thời gian từng ngày trôi qua, không có tin tức nào về việc tìm được tủy thích hợp,Thẩm Ý Linh đều lo lắng ngủ không yên, mỗi ngày vấn đề đầu tiên khi gặp được bác sĩ và y tá liền hỏi: "Đã tìm được tủy thích hợp với tôi ư?"
Đáp án luôn rập theo khuôn khổ: "Còn chưa có."
Vì vậy mà tình hình thực tế bây giờ của bà không được tốt lắm, lúc đầu khi biết mình mắc bệnh bạch cầu thì bỗng chốc trong lòng giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, đấu tranh rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng ngay khi bà đã suy nghĩ thông suốt, lại để cho bà có được hi vọng sống sót, vì thế mà bà đã vui vẻ rất nhiều, con người mà! Đâu có ai muốn chết, xã hội hiện nay, khoa học kỹ thuật phát triển, các phương diện đều rất tiên tiến, đương nhiên cò sống thì quá tốt.
Mỗi ngày bà đều ôm hy vọng chờ đợi, lúc đầu tâm tình nhảy nhót về sau lại lo lắng không yên, bà sợ hãi, nàng sợ hãi cái chết.
"Bác sĩ Trần, rốt cuộc còn phải chờ bao lâu mới có thể tìm được tủy thích hợp?" Thẩm Ý Linh hoảng hốt hỏi.
"Việc này. . . . . . nói ra thì không được tốt lắm, có ít bệnh nhân gặp may mắn, đúng lúc trong bệnh viện có dự trữ tủy thích hợp với họ, cũng có một số bệnh nhân phải đợi một hai tháng thậm chí là lâu hơn." Bác sĩ Trần nói chuyện mơ hồ.
"Một hai tháng thậm chí là lâu hơn? Bác sĩ Trần, bệnh của tôi có thể chờ lâu như vậy sao?"
"Bà Thẩm,bà còn người thân nào khác không? Xác xuất tìm được tủy thích hợp trong người thân là rất cao.
Ở bên cạnh Kiều Tuyết Nghiên cũng dựng lỗ tai mà nghe, đây là vấn đề mà cô vẫn muốn biết, nhưng mà mỗi lần mẹ đều trốn tránh, lẽ nào vào lúc quan trọng như thế này, bà vẫn không muốn nói ra sao?
Thẩm Ý Linh lặng im không nói, thật sự bà còn có một đứa con trai, nhưng mà nói ra có ích gì sao? Làm sao mà nó có thể đồng ý quyên tủy cho bà? Việc đó không cần nghĩ nữa? hà cớ gì lại khiến cho mình phải nhục nhã?
"Không có." Giọng nói của bà lạnh lùng .
"Vậy đành phải đợi thôi." Sau khi bác sĩ Trần nói xong liền rời khỏi.
Trong phòng bệnh rất nhanh liền chỉ còn lại có hai mẹ con, Kiều Tuyết Nghiên bước tới cằm lấy tay bà: "Mẹ,mẹ đừng quá lo lắng , nói không chừng ngày mai sẽ có được tin tốt."
Biết rõ con gái nói vậy để an ủi mình, Thẩm Ý Linh vẫn thấy rất dễ chịu,cầm lại tay cô: "Uhm, mẹ biết."
Đột nhiên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên"thùng thùng thùng", Kiều Tuyết Nghiên buồn bực không biết ai lại đến vào lúc này, đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới thì ngạc nhiên, miệng há to.
"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới thăm bác gái." Nam Cung Thần dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói, không để ý tới của cô đang trừng mắt nhìn, trực tiếp cầm hoa và giỏ hoa quả bước vào, tươi cười bắt tay: "Bác gái, bác khỏe, cháu là bạn của Tuyết Nghiên, Nam Cung Thần, chúc bác nhanh chóng hồi phục sức khỏe."
Đột nhiênThẩm Ý Linh nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ khôi ngô tự xưng là bạn của con gái mình, trong lòng liền thật vui vẻ, xem ra anh lớn hơn Tiểu Nghiên mấy tuổi, khẳng định không phải bạn học, như vậy. . . . . .
Bà càng nghĩ càng cao hứng, nếu như mình có cái gì bất trắc, con gái có thể phó thc1 chung thân cho người có tài rồi, xem ra người đàn ông trước mắt này cũng không tệ lắm, cũng không biết có thật lòng với Tiểu Nghiên hay không.
"Bác gọi cháu là Nam Cung nha, cùng với Tiểu Nghiên của bác nhận thức đã bao lâu rồi?" Mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, tâm lý của Thẩm ý Linh là vậy.
"Mẹ, anh ấy là anh trai của Dao Dao, con không quem anh ấy." Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nói chen vào, cô cảm thấy ánh mắt mẹ nhìnNam Cung Thần vô cùng nóng, nhất định là hiểu lầm . .
Thì ra là anh trai của Nam Cung Dao ! Vậy càng đáng tin! Con bé Dao Dao kia bà rất thích, anh trai của cô ấy chắc là không đến nỗi nào. Trong lòng Thẩm Ý Linh thầm nghĩ.
Bỗng nhiên Nam Cung Thần cảm thấy Thẩm Ý Linh có vẻ rất quen mặt, dường như đã gặp nhau ở đâu đó, anh cố gắng nhớ lại, hẳn là ở trong một tấm hình, chuyện đã rất lâu.
"Con đó, người tới là khách, phải có lễ phép." Thẩm Ý Linh giả vờ răn dạy và quở trách con gái.
“Bác gái, không có việc gì, cháu đã quen rồi." Lời nói của Nam Cung Thần mập mờ.
Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ trừng mắt Nam Cung Thần,:"Mẹ, trước tiên mẹ hãy nghĩ ngơi đã." Nói xong liền lôi kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ anh lại nói lung tung.
"Uhm, đi thôi." Thẩm ý linh nghĩ đến con gái đang thẹn thùng .
Trên hành lang, đột nhiên Nam Cung Thần hỏi: "Mẹ, em gọi bà là gì?"
"Nếu không thì chúng ta đến chỗ khác ăn cơm?" Ông nói thật ôn hòa.
"Con bực mình tới no luôn rồi, không ăn nỗi nữa." Lương Chân Chân hờ hững trả lời, đã không còn tức giận nhưng cũng không như bình thường hay trêu đùa nũng nịu.
"Chân Chân, bực bội thì bực bội nhưng cơm vẫn phải ăn, con đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi." Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.
"Ba, bây giờ con ăn không được nữa, lát nữa hãy nói." Lương Chân Chân cũng rất bướng bỉnh.
Thẩm Bác Sinh thở dài: "Được rồi, trước tiên ba sẽ đưa con về."
Vì sao tính cách của Nhã Nhi lại trở nên cực đoan như vậy? Không nghe bất cứ ai khuyên bảo, khăng khăng làm theo ý mình, không chịu quan tâm! Ngược lại với Chân Chân, con bé mãi mãi thuần khiết lương thiện, rất giống Tiểu Vũ năm đó, người sống đến tuổi này rồi cũng nên sống vì mình một lần!
Trên xe, Tay phải của Lương Chân Chân vỗ về bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện cho cục cưng ở trong bụng nhất định phải sinh ra an toàn, cô không còn là Lương Chân Chân yếu đuối bị người ta bắt nạt như ba năm trước nữa.
Thẩm Quân Nhã, nếu cô ta còn dám nói những lời dơ bẩn với cô! Cô nhất định sẽ không ra tay lưu tình với cô ta nữa!
*****
Buổi tối, Lương Chân Chân nói tất cả từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra ở phòng cơm Tây cho ông xã nghe, nếu như chỉ là bắt nạt cô thì cũng bỏ qua nhưng lại có thể bắt nạt cả đứa nhỏ chưa ra đời, nên đương nhiên là cô muốn"Cáo trạng" à!
Trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa cô ta mất trí mà làm chuyện gì quá đáng, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
"Bà xã, em chỉ cần nói một câu, anh có thể khiến cho cô ta không thể đặt chân tại thành phố C này c thị, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc." Chân mày của Đằng Cận Tư nhíu chặt, giọng nói trở nên lạnh lùng dứt khoát.
Dám bắt nạt bà xã và con của anh, vậy cũng chỉ có —— chỉ còn đường chết!
Nhưng cô ta lại là chị em vợ cùng cha khác mẹ, anh không thể tùy ý làm gì.
Mọi việc đều do người. Lương Chân Chân mím môi, cọ cọ ở trên người anh, sau một lúc rất lâu mới mở miệng nói: "Có câu mọi sự bất quá tam, cô ta còn hai cơ hội, nếu suốt đời cô ta vẫn coi em là kẻ thù thì em cũng không cần phải băn khoăn gì nữa.!"
"Được, vậy thì cho cô ta hai cơ hội nữa." Đằng Cận Tư nói chuyện vô cùng thô bạo.
"Ông xã, mặc dù em không thật sự tin vào những lực lượng kỳ quái, nhưng vẫn lo lắng cho cục cưng trong bụng." Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn lo lắng với những gì Thẩm Quân Nhã nguyền rủa, lòng còn sợ hãi, luôn không yên tâm.
"Ngày mai anh sẽ nói bà nội đến chùa Quang Linh lạy phật, xin một lá bùa bình an cho cục cưng của chúng ta." Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve lưng của cô.
Lương Chân Chân gật đầu: "Uhm, cho dù có tác dụng hay không nhưng ít ra em sẽ yên tâm hơn."
"Ngoan, hãy ngủ thôi, không cần thiết phải vì những chuyện nhỏ nhặt mà bực bội, không đáng."
"Em không có chắp nhặt với cô ta đâu! Chỉ là em lo lắng cho cục cưng thôi." Lương Chân Chân bĩu môi hừ hừ.
Đằng Cận Tư cưng chiều mỉm cười, cẩn thận giữ cô trong lòng ngực của mình, ôm eo của nàng, chuẩn bị đắp chăn ngủ.
"A Tư, em gặp Kiều Tuyết Nghiên, cô ấy nói nàng bệnh tình người đó có phát triển mới, chỉ cần tìm được tủy thích hợp, liền có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép, có hi vọng hồi phục."
". . . . . . vậy sao? Đối với bà ấy mà nói thì đây đúng là chuyện tốt." Giọng nói Đằng Cận Tư có chút nhẹ nhàng châm biếm.
"Còn có một tin tức làm người ta kinh ngạc nữa là Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái ruột của bà ấy."
"Cái gì?" Đằng Cận Tư rất kinh ngạc.
"Là chính miệng Tuyết Nghiên nói với em, lúc đó cũng có Giai Ny ở bên cạnh, em thật sự không tưởng tượng nỗi, vốn dĩ cô ấy muốn quyên tủy của mình nhưng lại không thích hợp, lại thêm cả việc nhóm máu cũng không đúng, bản thân nhóm máu Rh âm tính rất hiếm, mà nhóm máu của ba mẹ cô ấy cũng không phải, đáp án rõ ràng." Lương Chân Chân giải thích.
"Phẫu thuật. . . . . . Còn chưa có tiến hành sao?"
"Uhm, phải tìm được tủy thích hợp, bệnh viện vẫn luôn cố gắng, nhưng trước sau vẫn chưa tìm được."
"Ngủ thôi." Bỗng nhiên Đằng Cận Tư nhắm mắt lại, dường như anh không muốn tiếp tục đề tài này.
Lương Chân Chân nghe lời dựa sát vào trong lòng ngực của anh, nhẹ giọng hỏi: "A Tư, nếu. . . . . . Bệnh viện vẫn không tìm thấy tủy thích hợp, mà tủy của anh vừa vặn với yêu cầu, anh….Sẽ quyên tủy cho bà ấy chứ?"
Im lặng hai phút, giọng nói hơi khàn khàn của Đằng Cận Tư vang lên: "Không biết nữa."
Chỉ ba chữ đó thôi, thì Lương Chân Chân liền hiểu rõ ràng rồi, tận đáy lòng của ông xã vẫn chưa buông bỏ được, con cái luôn ở trong lòng cha mẹ, thì làm sao mà cha mẹ không ngoan cố ở trong lòng của con cái, tốt và xấu, không hề có định nghĩa rõ ràng.
Đêm, càng ngày càng khuya, hai người lớn như vậy nằm trên giường, cặp vợ chồng nhỏ hạnh phúc ôm nhau, hô hấp ngày càng đều đặn, càng thêm hỗn độn. . . . . .
Trong suy nghĩ mỗi người, một khi đã bắt đầu, sẽ nghĩ ngợi lung tung không có cách nào ngủ yên.
******
Nằm trong bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, thời gian từng ngày trôi qua, không có tin tức nào về việc tìm được tủy thích hợp,Thẩm Ý Linh đều lo lắng ngủ không yên, mỗi ngày vấn đề đầu tiên khi gặp được bác sĩ và y tá liền hỏi: "Đã tìm được tủy thích hợp với tôi ư?"
Đáp án luôn rập theo khuôn khổ: "Còn chưa có."
Vì vậy mà tình hình thực tế bây giờ của bà không được tốt lắm, lúc đầu khi biết mình mắc bệnh bạch cầu thì bỗng chốc trong lòng giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, đấu tranh rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng ngay khi bà đã suy nghĩ thông suốt, lại để cho bà có được hi vọng sống sót, vì thế mà bà đã vui vẻ rất nhiều, con người mà! Đâu có ai muốn chết, xã hội hiện nay, khoa học kỹ thuật phát triển, các phương diện đều rất tiên tiến, đương nhiên cò sống thì quá tốt.
Mỗi ngày bà đều ôm hy vọng chờ đợi, lúc đầu tâm tình nhảy nhót về sau lại lo lắng không yên, bà sợ hãi, nàng sợ hãi cái chết.
"Bác sĩ Trần, rốt cuộc còn phải chờ bao lâu mới có thể tìm được tủy thích hợp?" Thẩm Ý Linh hoảng hốt hỏi.
"Việc này. . . . . . nói ra thì không được tốt lắm, có ít bệnh nhân gặp may mắn, đúng lúc trong bệnh viện có dự trữ tủy thích hợp với họ, cũng có một số bệnh nhân phải đợi một hai tháng thậm chí là lâu hơn." Bác sĩ Trần nói chuyện mơ hồ.
"Một hai tháng thậm chí là lâu hơn? Bác sĩ Trần, bệnh của tôi có thể chờ lâu như vậy sao?"
"Bà Thẩm,bà còn người thân nào khác không? Xác xuất tìm được tủy thích hợp trong người thân là rất cao.
Ở bên cạnh Kiều Tuyết Nghiên cũng dựng lỗ tai mà nghe, đây là vấn đề mà cô vẫn muốn biết, nhưng mà mỗi lần mẹ đều trốn tránh, lẽ nào vào lúc quan trọng như thế này, bà vẫn không muốn nói ra sao?
Thẩm Ý Linh lặng im không nói, thật sự bà còn có một đứa con trai, nhưng mà nói ra có ích gì sao? Làm sao mà nó có thể đồng ý quyên tủy cho bà? Việc đó không cần nghĩ nữa? hà cớ gì lại khiến cho mình phải nhục nhã?
"Không có." Giọng nói của bà lạnh lùng .
"Vậy đành phải đợi thôi." Sau khi bác sĩ Trần nói xong liền rời khỏi.
Trong phòng bệnh rất nhanh liền chỉ còn lại có hai mẹ con, Kiều Tuyết Nghiên bước tới cằm lấy tay bà: "Mẹ,mẹ đừng quá lo lắng , nói không chừng ngày mai sẽ có được tin tốt."
Biết rõ con gái nói vậy để an ủi mình, Thẩm Ý Linh vẫn thấy rất dễ chịu,cầm lại tay cô: "Uhm, mẹ biết."
Đột nhiên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên"thùng thùng thùng", Kiều Tuyết Nghiên buồn bực không biết ai lại đến vào lúc này, đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới thì ngạc nhiên, miệng há to.
"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới thăm bác gái." Nam Cung Thần dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói, không để ý tới của cô đang trừng mắt nhìn, trực tiếp cầm hoa và giỏ hoa quả bước vào, tươi cười bắt tay: "Bác gái, bác khỏe, cháu là bạn của Tuyết Nghiên, Nam Cung Thần, chúc bác nhanh chóng hồi phục sức khỏe."
Đột nhiênThẩm Ý Linh nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ khôi ngô tự xưng là bạn của con gái mình, trong lòng liền thật vui vẻ, xem ra anh lớn hơn Tiểu Nghiên mấy tuổi, khẳng định không phải bạn học, như vậy. . . . . .
Bà càng nghĩ càng cao hứng, nếu như mình có cái gì bất trắc, con gái có thể phó thc1 chung thân cho người có tài rồi, xem ra người đàn ông trước mắt này cũng không tệ lắm, cũng không biết có thật lòng với Tiểu Nghiên hay không.
"Bác gọi cháu là Nam Cung nha, cùng với Tiểu Nghiên của bác nhận thức đã bao lâu rồi?" Mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, tâm lý của Thẩm ý Linh là vậy.
"Mẹ, anh ấy là anh trai của Dao Dao, con không quem anh ấy." Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nói chen vào, cô cảm thấy ánh mắt mẹ nhìnNam Cung Thần vô cùng nóng, nhất định là hiểu lầm . .
Thì ra là anh trai của Nam Cung Dao ! Vậy càng đáng tin! Con bé Dao Dao kia bà rất thích, anh trai của cô ấy chắc là không đến nỗi nào. Trong lòng Thẩm Ý Linh thầm nghĩ.
Bỗng nhiên Nam Cung Thần cảm thấy Thẩm Ý Linh có vẻ rất quen mặt, dường như đã gặp nhau ở đâu đó, anh cố gắng nhớ lại, hẳn là ở trong một tấm hình, chuyện đã rất lâu.
"Con đó, người tới là khách, phải có lễ phép." Thẩm Ý Linh giả vờ răn dạy và quở trách con gái.
“Bác gái, không có việc gì, cháu đã quen rồi." Lời nói của Nam Cung Thần mập mờ.
Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ trừng mắt Nam Cung Thần,:"Mẹ, trước tiên mẹ hãy nghĩ ngơi đã." Nói xong liền lôi kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ anh lại nói lung tung.
"Uhm, đi thôi." Thẩm ý linh nghĩ đến con gái đang thẹn thùng .
Trên hành lang, đột nhiên Nam Cung Thần hỏi: "Mẹ, em gọi bà là gì?"