Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 7.1
Chương 7.1
Ngày hôm qua vừa đại chiến ba trăm hiệp, cho nhau chút không gian thời gian riêng là tất yếu.
Thịnh Kiều được thanh nhàn, thời điểm đến phim trường, tổ diễn viên còn chưa đến. Phương Bạch đưa cô đi vào phòng hóa trang, thợ trang điểm đã chuẩn bị ổn thỏa, Thịnh Kiều thay xong quần áo thì bắt đầu hóa trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
《 Phong Ngữ 》là tiểu thuyết đam mỹ hiện đại đô thị lấy bối cảnh kì ảo, hai nam chính một người một yêu, nói đơn giản là nhân yêu.
Hai nam chính đều là người mới, người diễn vai con người tên Phó Tử Thanh, tốt nghiệp trường diễn, trong hầu hết các bộ phim trước đều diễn vai phụ, xem như là diễn viên xuất thân chính quy.
Người diễn yêu quái tên Chung Thâm, là diễn viên không chính quy như Thịnh Kiều, do người đại diện nhìn trúng khuôn mặt dẫn vào giới giải trí.
Tuy rằng danh khí của hai diễn viên chính không quá lớn, nhưng giá trị nhan sắc rất cao, đạo diễn tuyển người rất tôn trọng nguyên tác, khí chất của hai người đều phù hợp với vai diễn của họ. Lúc ảnh tạo hình vừa ra, những người đã đọc truyện và người qua đường đều kinh ngạc khi hai người giống hệt nguyên tác, nên bộ phim này rất được cư dân trên mạng mong chờ.
Đương nhiên, qua sáng nay bọn họ sẽ không còn mong đợi nữa.
Ai sẽ chờ mong một bộ đam mỹ có nữ chính chứ?
Nhân vật Phó Tử Thanh diễn là một thiếu niên từ nhỏ đã có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy yêu nhưng không ai tin tưởng lời cậu nói, đối đãi với cậu như thể cậu là kẻ điên. Thịnh Kiều thừa dịp đang hóa trang xem kịch bản, cô diễn vai bác sĩ tâm lí của Phó Tử Thanh.
Thịnh Kiều nhìn kịch bản vỗ trán thở dài.
Cô đương nhiên không biết diễn phim, nhưng hiện tại sao làm khác được.
Nhưng cũng may kĩ thuật diễn của nguyên chủ không tốt lắm, cô chỉ cần trừng mắt dẩu miệng, chắc là có thể qua loa làm xong?
Ừm, cứ làm như vậy đi!
Không ngờ chỉ mới chụp ảnh tạo hình cô đã bị làm khó.
Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười quá mất tự nhiên, lúc thì nói thân thể cô quá cứng, Thịnh Kiều cảm giác mình như con rối gỗ, từng khớp xương như bị chặt đứt.
Nhiếp ảnh gia cũng là người tàn nhẫn, đem camera gác một bên, quay qua hỏi Phương Bạch bên cạnh: "Nghệ sĩ nhà cậu có thích minh tinh nào không?"
Nội tâm Phương Bạch nói, cái này sao tôi biết được chứ, làm gì có minh tinh nào truy tinh? Nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ hoa si của Thịnh Kiều khi nhìn Hoắc Hi ở thang máy hôm qua, chần chờ nói: "Chắc là...Hoắc Hi?"
Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, thì thầm hai câu với trợ lý của mình. Không bao lâu sau, trợ lý liền đem poster Hoắc Hi vào, dựa theo phân phó của nhiếp ảnh gia, hướng máy móc về phía trước rồi ngồi xổm, để poster Hoắc Hi lên cao.
Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều: "Đến xem poster."
Thịnh Kiều đang đấm vai xoa đầu vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, lập tức cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Nhiếp ảnh gia "tách tách" hai cái, hoàn mỹ, kết thúc công việc.
******
Lục tục có vài diễn viên tiến tổ.
Vốn đầu tư phim đam mỹ không nhiều, diễn viên hầu hết là người mới nên không xảy ra chuyện lấy thân phận đi đùa giỡn, toàn bộ không khí đoàn phim có thể xem là tốt.
Người duy nhất khiến người khác không được tự nhiên, là người có nhiều tiếng đồn xấu, Thịnh Kiều.
Đều biết cô thích ra vẻ, giao tiếp không nhiều, hơn nữa ở đoàn phim này địa vị của cô là cao nhất. Sau khi mọi người tiến tổ, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản đều chỉ khách sáo gọi cô một tiếng rồi cách xa.
Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô còn đang chăm chú học lời thoại.
Chương 7.1
Ngày hôm qua vừa đại chiến ba trăm hiệp, cho nhau chút không gian thời gian riêng là tất yếu.
Thịnh Kiều được thanh nhàn, thời điểm đến phim trường, tổ diễn viên còn chưa đến. Phương Bạch đưa cô đi vào phòng hóa trang, thợ trang điểm đã chuẩn bị ổn thỏa, Thịnh Kiều thay xong quần áo thì bắt đầu hóa trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
《 Phong Ngữ 》là tiểu thuyết đam mỹ hiện đại đô thị lấy bối cảnh kì ảo, hai nam chính một người một yêu, nói đơn giản là nhân yêu.
Hai nam chính đều là người mới, người diễn vai con người tên Phó Tử Thanh, tốt nghiệp trường diễn, trong hầu hết các bộ phim trước đều diễn vai phụ, xem như là diễn viên xuất thân chính quy.
Người diễn yêu quái tên Chung Thâm, là diễn viên không chính quy như Thịnh Kiều, do người đại diện nhìn trúng khuôn mặt dẫn vào giới giải trí.
Tuy rằng danh khí của hai diễn viên chính không quá lớn, nhưng giá trị nhan sắc rất cao, đạo diễn tuyển người rất tôn trọng nguyên tác, khí chất của hai người đều phù hợp với vai diễn của họ. Lúc ảnh tạo hình vừa ra, những người đã đọc truyện và người qua đường đều kinh ngạc khi hai người giống hệt nguyên tác, nên bộ phim này rất được cư dân trên mạng mong chờ.
Đương nhiên, qua sáng nay bọn họ sẽ không còn mong đợi nữa.
Ai sẽ chờ mong một bộ đam mỹ có nữ chính chứ?
Nhân vật Phó Tử Thanh diễn là một thiếu niên từ nhỏ đã có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy yêu nhưng không ai tin tưởng lời cậu nói, đối đãi với cậu như thể cậu là kẻ điên. Thịnh Kiều thừa dịp đang hóa trang xem kịch bản, cô diễn vai bác sĩ tâm lí của Phó Tử Thanh.
Thịnh Kiều nhìn kịch bản vỗ trán thở dài.
Cô đương nhiên không biết diễn phim, nhưng hiện tại sao làm khác được.
Nhưng cũng may kĩ thuật diễn của nguyên chủ không tốt lắm, cô chỉ cần trừng mắt dẩu miệng, chắc là có thể qua loa làm xong?
Ừm, cứ làm như vậy đi!
Không ngờ chỉ mới chụp ảnh tạo hình cô đã bị làm khó.
Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười quá mất tự nhiên, lúc thì nói thân thể cô quá cứng, Thịnh Kiều cảm giác mình như con rối gỗ, từng khớp xương như bị chặt đứt.
Nhiếp ảnh gia cũng là người tàn nhẫn, đem camera gác một bên, quay qua hỏi Phương Bạch bên cạnh: "Nghệ sĩ nhà cậu có thích minh tinh nào không?"
Nội tâm Phương Bạch nói, cái này sao tôi biết được chứ, làm gì có minh tinh nào truy tinh? Nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ hoa si của Thịnh Kiều khi nhìn Hoắc Hi ở thang máy hôm qua, chần chờ nói: "Chắc là...Hoắc Hi?"
Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, thì thầm hai câu với trợ lý của mình. Không bao lâu sau, trợ lý liền đem poster Hoắc Hi vào, dựa theo phân phó của nhiếp ảnh gia, hướng máy móc về phía trước rồi ngồi xổm, để poster Hoắc Hi lên cao.
Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều: "Đến xem poster."
Thịnh Kiều đang đấm vai xoa đầu vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, lập tức cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Nhiếp ảnh gia "tách tách" hai cái, hoàn mỹ, kết thúc công việc.
******
Lục tục có vài diễn viên tiến tổ.
Vốn đầu tư phim đam mỹ không nhiều, diễn viên hầu hết là người mới nên không xảy ra chuyện lấy thân phận đi đùa giỡn, toàn bộ không khí đoàn phim có thể xem là tốt.
Người duy nhất khiến người khác không được tự nhiên, là người có nhiều tiếng đồn xấu, Thịnh Kiều.
Đều biết cô thích ra vẻ, giao tiếp không nhiều, hơn nữa ở đoàn phim này địa vị của cô là cao nhất. Sau khi mọi người tiến tổ, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản đều chỉ khách sáo gọi cô một tiếng rồi cách xa.
Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô còn đang chăm chú học lời thoại.