Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Sáng sớm ấm áp ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt đang ngủ ngon của cô.
Lãnh Tư Thần hơi ngồi dậy, nhìn cô gái bên cạnh ngủ say, cô mỗi ngày đều dậy rất đúng giờ, đồng hồ sinh học khiến cô cứ đúng sáu giờ nhất định phải mở mắt.
Mà hiện tại, đã là năm giờ năm mươi phút.
Nói cách khác, anh chỉ còn lại có mười phút.
Ngoài cửa, Tần Mộng Oanh đã gửi tin nhắn lại đây thúc giục.
Vốn định hôn môi cô, nhưng lại sợ cô bừng tỉnh.
Lãnh Tư Thần cuối cùng nhìn cô một cái, kiên quyết mà đứng dậy rời đi, thật cẩn thận đem một con thú bong nhung thay thế chính mình nhét vào lòng cô.
Lãnh Tư Thần mới vừa đi ra tới, Âu Minh Hiên liền táo bạo mà gầm nhẹ, “Lãnh đại tổng tài, đây là hiệu suất làm việc của anh sao?”
“Hiện tại anh có thể trốn xa bao nhiêu thì cứ trốn, ngàn vạn lần đừng để cô ấy tìm được! Chạy nhanh đi thôi!” Tần Mộng Oanh thúc giục.
“Không được.”
Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, Âu Minh Hiên một phen nắm cổ áo anh, nói: “A, rốt cuộc vẫn là bại lộ bản tính! Anh chính là không muốn cô ấy tốt hơn! Vậy anh sớm nói a! Rõ ràng đồng ý cả rồi, hiện tại lại đổi ý hả? Anh chơi rất đẹp a?”
Tần Mộng Oanh một tay đem Âu Minh Hiên lôi kéo ra, đứng giữa ngăn cách hai người, nói: “Âu Minh Hiên, anh hôm nay uống thuốc chưa vậy? Bình tĩnh một chút được không hả?”
“Tần Mộng Oanh! Cô rốt cuộc đứng bên nào?” Âu Minh Hiên rống giận.
Tần Mộng Oanh: “Trung gian.”
Âu Minh Hiên đang muốn nổi giận, khuôn mặt nhỏ của bé con đáng thương trong lòng Tần Mộng Oanh - Lạc Lạc nhăn lại, sợ hãi mà nhìn Âu Minh Hiên phẫn nộ, nói: “Daddy, Lạc Lạc sợ…… Daddy, sợ……”
Tiểu Lạc Lạc vừa nói vừa dùng tay nhỏ tự mình vỗ vỗ ngực mình.
“Lạc Lạc không sợ, daddy…… Chú Âu không phải tức giận với con!” Tần Mộng Oanh ôn nhu mà dỗ dành Lạc Lạc trong lòng.
Cô trong tối ngoài sáng đã dạy Lạc Lạc bao nhiêu lần, nhưng bé vẫn không đổi được thói quen gọi Âu Minh Hiên là daddy, điểm này thật sự làm cô bất đắc dĩ.
Lạc Lạc lần đầu tiên thấy Âu Minh Hiên là vào bữa tiệc sinh nhật mẹ Âu Minh Hiên.
Lúc ấy cô được bạn bè gọi lên có việc, tạm thời đem Lạc Lạc đặt trên ghế ngồi, để bé tự ăn bánh kem.
Chỉ có một lát mà thôi, nào biết cái muỗng của Lạc Lạc rớt trên mặt đất, nhưng thân mình bé nhỏ ngồi trên ghế với bé tương đối cao, căn bản với không tới.
Tiểu nha đầu sốt ruột đến sắp khóc nhè, lúc ấy vừa lúc Âu Minh Hiên thấy một màn như vậy đem cái muỗng nhặt lên lau khô đưa cho bé, hơn nữa đem bé ôm ngồi ở trên đùi, từng ngụm mà đút cho bé ăn.
Tần Mộng Oanh chưa từng thấy Âu Minh Hiên ôn nhu cùng sủng nịch như vậy.
Lúc cô đứng ở nơi xa nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, mà càng làm cho cô chấn kinh chính là, Lạc Lạc đột nhiên kêu anh một tiếng “Daddy”.
Từ đó về sau, xưng hô này của Lạc Lạc với Âu Minh Hiên liền không sửa đổi, mà lúc không có người ngoài, Âu Minh Hiên cũng tùy bé gọi bậy.
“Daddy ôm!” Lạc Lạc dang đôi tay ra, thân mình nho nhỏ nghiêng về hướng Âu Minh Hiên muốn anh ôm.
Âu Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Lạc đã chịu kinh hách, lập tức liền tắt lửa, ủ rũ cụp đuôi mà đem Lạc Lạc ôm lại, hỏa cũng phát không ra.
Lạc Lạc ôm cổ anh, bẹp một tiếng ở trên má anh hôn một cái, lại còn tiểu quỷ vuốt vuốt tóc anh, giòn giã nói, “Daddy phải ngoan nha! Không thể cãi nhau!”
“Daddy biết sai rồi!” Âu Minh Hiên ngoan ngoãn nhận sai.
“Không biết còn tưởng rằng các người là người một nhà.”
Lãnh Tư Thần đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa lại khơi lửa giân trong Âu Minh Hiên, nhưng vừa thấy đến Lạc Lạc mở to đôi mắt, lại tất cả đều áp chế xuống, âm thầm cắn răng, Lãnh Tư Thần, anh chờ đó cho tôi!
Lãnh Tư Thần hơi ngồi dậy, nhìn cô gái bên cạnh ngủ say, cô mỗi ngày đều dậy rất đúng giờ, đồng hồ sinh học khiến cô cứ đúng sáu giờ nhất định phải mở mắt.
Mà hiện tại, đã là năm giờ năm mươi phút.
Nói cách khác, anh chỉ còn lại có mười phút.
Ngoài cửa, Tần Mộng Oanh đã gửi tin nhắn lại đây thúc giục.
Vốn định hôn môi cô, nhưng lại sợ cô bừng tỉnh.
Lãnh Tư Thần cuối cùng nhìn cô một cái, kiên quyết mà đứng dậy rời đi, thật cẩn thận đem một con thú bong nhung thay thế chính mình nhét vào lòng cô.
Lãnh Tư Thần mới vừa đi ra tới, Âu Minh Hiên liền táo bạo mà gầm nhẹ, “Lãnh đại tổng tài, đây là hiệu suất làm việc của anh sao?”
“Hiện tại anh có thể trốn xa bao nhiêu thì cứ trốn, ngàn vạn lần đừng để cô ấy tìm được! Chạy nhanh đi thôi!” Tần Mộng Oanh thúc giục.
“Không được.”
Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, Âu Minh Hiên một phen nắm cổ áo anh, nói: “A, rốt cuộc vẫn là bại lộ bản tính! Anh chính là không muốn cô ấy tốt hơn! Vậy anh sớm nói a! Rõ ràng đồng ý cả rồi, hiện tại lại đổi ý hả? Anh chơi rất đẹp a?”
Tần Mộng Oanh một tay đem Âu Minh Hiên lôi kéo ra, đứng giữa ngăn cách hai người, nói: “Âu Minh Hiên, anh hôm nay uống thuốc chưa vậy? Bình tĩnh một chút được không hả?”
“Tần Mộng Oanh! Cô rốt cuộc đứng bên nào?” Âu Minh Hiên rống giận.
Tần Mộng Oanh: “Trung gian.”
Âu Minh Hiên đang muốn nổi giận, khuôn mặt nhỏ của bé con đáng thương trong lòng Tần Mộng Oanh - Lạc Lạc nhăn lại, sợ hãi mà nhìn Âu Minh Hiên phẫn nộ, nói: “Daddy, Lạc Lạc sợ…… Daddy, sợ……”
Tiểu Lạc Lạc vừa nói vừa dùng tay nhỏ tự mình vỗ vỗ ngực mình.
“Lạc Lạc không sợ, daddy…… Chú Âu không phải tức giận với con!” Tần Mộng Oanh ôn nhu mà dỗ dành Lạc Lạc trong lòng.
Cô trong tối ngoài sáng đã dạy Lạc Lạc bao nhiêu lần, nhưng bé vẫn không đổi được thói quen gọi Âu Minh Hiên là daddy, điểm này thật sự làm cô bất đắc dĩ.
Lạc Lạc lần đầu tiên thấy Âu Minh Hiên là vào bữa tiệc sinh nhật mẹ Âu Minh Hiên.
Lúc ấy cô được bạn bè gọi lên có việc, tạm thời đem Lạc Lạc đặt trên ghế ngồi, để bé tự ăn bánh kem.
Chỉ có một lát mà thôi, nào biết cái muỗng của Lạc Lạc rớt trên mặt đất, nhưng thân mình bé nhỏ ngồi trên ghế với bé tương đối cao, căn bản với không tới.
Tiểu nha đầu sốt ruột đến sắp khóc nhè, lúc ấy vừa lúc Âu Minh Hiên thấy một màn như vậy đem cái muỗng nhặt lên lau khô đưa cho bé, hơn nữa đem bé ôm ngồi ở trên đùi, từng ngụm mà đút cho bé ăn.
Tần Mộng Oanh chưa từng thấy Âu Minh Hiên ôn nhu cùng sủng nịch như vậy.
Lúc cô đứng ở nơi xa nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, mà càng làm cho cô chấn kinh chính là, Lạc Lạc đột nhiên kêu anh một tiếng “Daddy”.
Từ đó về sau, xưng hô này của Lạc Lạc với Âu Minh Hiên liền không sửa đổi, mà lúc không có người ngoài, Âu Minh Hiên cũng tùy bé gọi bậy.
“Daddy ôm!” Lạc Lạc dang đôi tay ra, thân mình nho nhỏ nghiêng về hướng Âu Minh Hiên muốn anh ôm.
Âu Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Lạc đã chịu kinh hách, lập tức liền tắt lửa, ủ rũ cụp đuôi mà đem Lạc Lạc ôm lại, hỏa cũng phát không ra.
Lạc Lạc ôm cổ anh, bẹp một tiếng ở trên má anh hôn một cái, lại còn tiểu quỷ vuốt vuốt tóc anh, giòn giã nói, “Daddy phải ngoan nha! Không thể cãi nhau!”
“Daddy biết sai rồi!” Âu Minh Hiên ngoan ngoãn nhận sai.
“Không biết còn tưởng rằng các người là người một nhà.”
Lãnh Tư Thần đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa lại khơi lửa giân trong Âu Minh Hiên, nhưng vừa thấy đến Lạc Lạc mở to đôi mắt, lại tất cả đều áp chế xuống, âm thầm cắn răng, Lãnh Tư Thần, anh chờ đó cho tôi!