Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Quả nhiên, trong tình yêu, người nào yêu nhiều hơn, chú định là người bị thương.
Như Hạ Úc Huân với Lãnh Tư Thần, như Âu Minh Hiên với Hạ Úc Huân.
Ba trong chuỗi thức ăn, anh ở dưới cùng, nhất định thống khổ nhất, cũng hèn mọn nhất.
Biết rõ kết quả sẽ là như thế này, nhưng anh vẫn trước sau như một mà nhảy vào.
Anh đột nhiên bắt đầu cực kỳ rõ ràng lý giải tâm tình của Hạ Úc Huân, cái loại tâm tình thân bất do kỷ đi yêu một người, cam nguyện hèn mọn vì người ấy.
Sinh mệnh luôn có một người như vậy, cô có lẽ hào quang bắn ra bốn phía, có lẽ bình thường không có gì lạ, thậm chí không có bất cứ thứ gì phù hợp với định vị hoàn mỹ trong lý tưởng của ngươi để làm tình nhân, nhưng, cô chính là phần không thể thay thế được của ngươi, chính là cuộc đời này không hối hận của ngươi.
Tia chua xót chợt lóe qua trong mắt Âu Minh Hiên, Tần Mộng Oanh lại vẫn mẫn cảm mà bắt giữ được, nhưng, tầm mắt cô lại vào ánh mắt kia của Âu Minh Hiên thoáng qua trong nháy mắt, bất động thanh sắc mà chuyển qua trên người Lạc Lạc.
“Tôi đi theo cô ấy là được rồi, cô mang theo Lạc Lạc không tiện.” Âu Minh Hiên kiến nghị nói.
“Tôi phải chịu trách nhiệm với người bệnh, tùy thời quan sát phản ứng của cô ấy.” Tần Mộng Oanh kiên trì mà theo ra ngoài.
Lãnh Tư Thần vẫn duy trì khoảng cách hơi xa theo sát sau đó.
Như anh suy đoán, Hạ Úc Huân quả nhiên là đi đến rừng cây khi còn nhỏ bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi.
Nhìn Hạ Úc Huân thở hồng hộc hy vọng đầy cõi lòng mà chạy đến gốc đại thụ kia, lại nhìn thấy trên cây dưới bóng cây hoàn toàn không có một bóng người, loại cảm giác tuyệt vọng này, khiến tim Lãnh Tư Thần từng đợt co rút đau đớn.
Cô đang chịu tra tấn, mà anh làm sao không phải đang bởi vì cô thống khổ mà thống khổ.
Nhìn Hạ Úc Huân một bộ sắp khóc lại quật cường mà không chịu rơi lệ, mà cất bước tiếp tục tìm, Âu Minh Hiên không đành lòng.
Lo lắng Lãnh Tư Thần nhịn không được, Âu Minh Hiên liền gửi cho anh tin nhắn thứ hai sau tin nhắn nhắc nhở của Tần Mộng Oanh: “Bình tĩnh.”
-
Rừng cây nhỏ.
“Rốt cuộc như thế nào mới có tiến bộ?” Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc, ngăn nhánh cây trong rừng cho bé.
“Chờ cô ấy có phản ứng của người bình thường là được, ví dụ như, nếu lúc này cô ấy có thể nhớ tới gọi điện thoại cho Lãnh Tư Thần, hoặc là đi hỏi người có khả năng biết tin tức anh ấy……”
Từ ban ngày mãi cho đến chạng vạng, Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc, lôi kéo Tần Mộng Oanh, cả người đều sắp rã rời, nhưng Hạ Úc Huân vẫn tinh lực dư thừa mà tìm khắp núi, hoàn toàn không có phản ứng bình thương như lời Tần Mộng Oanh.
Lãnh Tư Thần cẩn thận mà chú ý tới, cô mỗi khi chjay bộ được một lát liền sẽ dừng lại che bụng, biểu tình rất thống khổ.
Khiến bọn họ đều thực kinh ngạc chính là, lúc này đây, Hạ Úc Huân không có khóc, mà biểu hiện ra nghị lực kinh người.
Lãnh Tư Thần lại cảm thấy cô có chỗ nào đó không quá thích hợp, phản ứng của cô quá mức quỷ dị.
Anh tình nguyện cô hoảng loạn vô thố, hoặc là khóc lớn ra, cũng tốt hơn khuôn mặt dại ra như vậy.
Cô nhảy vào hầm năm đó bọn họ cùng nhau rơi vào đi qua, cô chui vào khe hở nham thạch bí ẩn kia, cô lật từng tấc đất sau núi……
Rốt cuộc, cô suy sụp. Vô lực mà ngồi quỳ ở bên hồ nước lóng lánh.
Tần Mộng Oanh thấy vẻ mặt của cô, trong lòng vô cùng khẩn trương, bởi vì cô có dự cảm, cô ấy sắp có đột phá, vì thế nhanh chóng gửi tin nhắn thứ ba cho Lãnh Tư Thần: “Thủ vững trận địa.”
Xác thật, Lãnh Tư Thần đã nhịn không được.
Nhìn cô chật vật mà ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thân ảnh cô đơn nho nhỏ của cô, anh chỉ muốn chạy như bay qua đem cô kéo vào trong lòng ngực, an ủi sự mệt mỏi và hoảng sợ của cô khi tìm anh suốt một ngày.
Hạ Úc Huân ngơ ngác mà nhìn hồ nước kia, cúi đầu không biết đang nói cái gì.
Lãnh Tư Thần tập trung lực chú ý, thực cẩn thận mà nghe, rốt cuộc nghe rõ một câu.
Như Hạ Úc Huân với Lãnh Tư Thần, như Âu Minh Hiên với Hạ Úc Huân.
Ba trong chuỗi thức ăn, anh ở dưới cùng, nhất định thống khổ nhất, cũng hèn mọn nhất.
Biết rõ kết quả sẽ là như thế này, nhưng anh vẫn trước sau như một mà nhảy vào.
Anh đột nhiên bắt đầu cực kỳ rõ ràng lý giải tâm tình của Hạ Úc Huân, cái loại tâm tình thân bất do kỷ đi yêu một người, cam nguyện hèn mọn vì người ấy.
Sinh mệnh luôn có một người như vậy, cô có lẽ hào quang bắn ra bốn phía, có lẽ bình thường không có gì lạ, thậm chí không có bất cứ thứ gì phù hợp với định vị hoàn mỹ trong lý tưởng của ngươi để làm tình nhân, nhưng, cô chính là phần không thể thay thế được của ngươi, chính là cuộc đời này không hối hận của ngươi.
Tia chua xót chợt lóe qua trong mắt Âu Minh Hiên, Tần Mộng Oanh lại vẫn mẫn cảm mà bắt giữ được, nhưng, tầm mắt cô lại vào ánh mắt kia của Âu Minh Hiên thoáng qua trong nháy mắt, bất động thanh sắc mà chuyển qua trên người Lạc Lạc.
“Tôi đi theo cô ấy là được rồi, cô mang theo Lạc Lạc không tiện.” Âu Minh Hiên kiến nghị nói.
“Tôi phải chịu trách nhiệm với người bệnh, tùy thời quan sát phản ứng của cô ấy.” Tần Mộng Oanh kiên trì mà theo ra ngoài.
Lãnh Tư Thần vẫn duy trì khoảng cách hơi xa theo sát sau đó.
Như anh suy đoán, Hạ Úc Huân quả nhiên là đi đến rừng cây khi còn nhỏ bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi.
Nhìn Hạ Úc Huân thở hồng hộc hy vọng đầy cõi lòng mà chạy đến gốc đại thụ kia, lại nhìn thấy trên cây dưới bóng cây hoàn toàn không có một bóng người, loại cảm giác tuyệt vọng này, khiến tim Lãnh Tư Thần từng đợt co rút đau đớn.
Cô đang chịu tra tấn, mà anh làm sao không phải đang bởi vì cô thống khổ mà thống khổ.
Nhìn Hạ Úc Huân một bộ sắp khóc lại quật cường mà không chịu rơi lệ, mà cất bước tiếp tục tìm, Âu Minh Hiên không đành lòng.
Lo lắng Lãnh Tư Thần nhịn không được, Âu Minh Hiên liền gửi cho anh tin nhắn thứ hai sau tin nhắn nhắc nhở của Tần Mộng Oanh: “Bình tĩnh.”
-
Rừng cây nhỏ.
“Rốt cuộc như thế nào mới có tiến bộ?” Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc, ngăn nhánh cây trong rừng cho bé.
“Chờ cô ấy có phản ứng của người bình thường là được, ví dụ như, nếu lúc này cô ấy có thể nhớ tới gọi điện thoại cho Lãnh Tư Thần, hoặc là đi hỏi người có khả năng biết tin tức anh ấy……”
Từ ban ngày mãi cho đến chạng vạng, Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc, lôi kéo Tần Mộng Oanh, cả người đều sắp rã rời, nhưng Hạ Úc Huân vẫn tinh lực dư thừa mà tìm khắp núi, hoàn toàn không có phản ứng bình thương như lời Tần Mộng Oanh.
Lãnh Tư Thần cẩn thận mà chú ý tới, cô mỗi khi chjay bộ được một lát liền sẽ dừng lại che bụng, biểu tình rất thống khổ.
Khiến bọn họ đều thực kinh ngạc chính là, lúc này đây, Hạ Úc Huân không có khóc, mà biểu hiện ra nghị lực kinh người.
Lãnh Tư Thần lại cảm thấy cô có chỗ nào đó không quá thích hợp, phản ứng của cô quá mức quỷ dị.
Anh tình nguyện cô hoảng loạn vô thố, hoặc là khóc lớn ra, cũng tốt hơn khuôn mặt dại ra như vậy.
Cô nhảy vào hầm năm đó bọn họ cùng nhau rơi vào đi qua, cô chui vào khe hở nham thạch bí ẩn kia, cô lật từng tấc đất sau núi……
Rốt cuộc, cô suy sụp. Vô lực mà ngồi quỳ ở bên hồ nước lóng lánh.
Tần Mộng Oanh thấy vẻ mặt của cô, trong lòng vô cùng khẩn trương, bởi vì cô có dự cảm, cô ấy sắp có đột phá, vì thế nhanh chóng gửi tin nhắn thứ ba cho Lãnh Tư Thần: “Thủ vững trận địa.”
Xác thật, Lãnh Tư Thần đã nhịn không được.
Nhìn cô chật vật mà ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thân ảnh cô đơn nho nhỏ của cô, anh chỉ muốn chạy như bay qua đem cô kéo vào trong lòng ngực, an ủi sự mệt mỏi và hoảng sợ của cô khi tìm anh suốt một ngày.
Hạ Úc Huân ngơ ngác mà nhìn hồ nước kia, cúi đầu không biết đang nói cái gì.
Lãnh Tư Thần tập trung lực chú ý, thực cẩn thận mà nghe, rốt cuộc nghe rõ một câu.