Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Hạ Úc Huân rối rắm một đường, thời gian ăn xong bữa sáng.
Cuối cùng, cô lựa chọn một cách mở màn ngu ngốc nhất chứng minh cô hiện tại có phán đoán cùng năng lực trinh thám bình thường, chứng minh bệnh của cô đã khỏe.
Lúc ấy Lạc Lạc đang nhón mũi chân muốn bò lên đùi Âu Minh Hiên, Hạ Úc Huân đi qua đem bé bế lên đặt tới, thành toàn nguyện vọng của bé, không động não liền nói một câu: “Lạc Lạc lớn lên thật giống học trưởng!”
Nói xong nhìn về phía Âu Minh Hiên, nói: “Tôi nói Hoàng Thượng a, đây hẳn không phải là tiểu công chúa của ngài bỏ sót lại dân gian chứ?”
Tần Mộng Oanh trực tiếp quăng ngã chén đũa đang muốn bưng vào nhà bếp.
Âu Minh Hiên cùng Lãnh Tư Thần vẫn đồng thời thân mình run lên, một người xoát từ trên sô pha đứng lên, một người bỗng nhiên từ trước TV ngẩng đầu.
Hạ Úc Huân khóe miệng run rẩy mà nhìn hai người như sói như hổ đến gần cô, không tự chủ được mà thối lui đến địa hình thích hợp chạy trốn.
“Từ từ đã…… Em kỳ thật là muốn có chút giảm xóc rồi mới nói cho các người, dù sao một hồi điên này của em trong chốc lát bình thường thực dễ dàng dọa đến quần chúng vô tội! Nhưng nhưng…… Nhưng, em nhất thời không phanh lại được, thật là xin lỗi!
Em biết lần này là em không đúng, cho các người thêm rất nhiều phiền toái, nhưng xét đến cùng, chuyện này các người cũng có trách nhiệm, cho nên…… Cho nên chúng ta liền xóa bỏ toàn bộ được không?” Hạ Úc Huân nuốt nước bọt, vẻ mặt khẩn cầu.
Vẻ mặt hai người đàn ông một người so với một người phức tạp hơn, ánh mắt một người so với một người còn thâm thúy hơn, làm hại cô sợ tới mức tâm can bùm bùm nhảy.
Đã sớm biết một khi mình tỉnh lại, liền nhất định sẽ đối mặt với cuồng oanh loạn tạc của hai người kia, Hạ Úc Huân nói xong nhận mệnh mà cúi đầu, chờ đợi mưa rền gió dữ đến.
Hạ Úc Huân tỉnh táo thật sự là quá đột ngột, thế cho nên cả hai người đàn ông đều không biết nên làm sao với cô thì tốt.
Âu Minh Hiên còn đỡ, bởi vì trước đó Tần Mộng Oanh đã nhắc nhở anh Hạ Úc Huân có thể đã khôi phục.
Lãnh Tư Thần vẫn là hoàn toàn choáng váng, đích xác giống như lời Hạ Úc Huân, anh một chút giảm xóc đều không có, nha đầu này liền như vậy đem một quả bom ném tới, tạc đến đầu óc anh choáng váng.
Thì ra lúc ấy nghe thấy cô nỉ non nói câu “Ngươi tỉnh táo một chút”, là cô nói với bản thân mình…… Hẳn là lúc ấy cô cũng đã bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp……
Phương pháp của Tần Mộng Oanh thật sự hữu dụng, ngược lại là anh lo lắng bị kích thích loạn rồi……
Ngay lúc Lãnh Tư Thần vẫn đắm chìm trong sự kích động phản ứng không kịp, tiếng chuông di động của anh đột nhiên vang lên.
Màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ.
Lãnh Tư Thần hồ nghi mà nhận, nhưng ánh mắt từ đầu tới đuôi đều không có rời khỏi Hạ Úc Huân.
Giữa điện thoại truyền đến thanh âm một người đàn ông xa lạ, nói: “Alo, lãnh đại tổng tài sao? Cái giá rất lớn a! Vài lần tự mình tới cửa mời đều không gặp được ngài, vị hôn thê của ngài đang ở chỗ chúng tôi làm khách, không biết lãnh đại tổng tài muốn đến đây cùng nhau ôn chuyện hay không?”
“Tư thần! Tư thần cứu em! A —— tránh ra! Tránh ra a! Đừng chạm vào tôi! Cút ngay! Tư thần sẽ không bỏ qua cho các người……”
Bên kia điện thoại Bạch Thiên Ngưng hoảng loạn thét chói tai khiến mày Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nhăn lại, nói: “Trần Ngọc Hưng phải không? Hiện tại thả Thiên Ngưng, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Người ở đầu bên kia rõ ràng dừng lại, che microphone cùng người bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó, sau đó mới tiếp tục đáp: “Lãnh tổng quả nhiên thông minh! Nhưng, Bạch tiểu thư chỉ là ở nơi này của chúng tôi làm khách, tại sao lại nói thả người a!”
Nghe lời này của đối phương rõ ràng là không tính ngoan ngoãn thả người, Lãnh Tư Thần mặt trầm như nước, nói:“Để Trần Ngọc hưng nghe điện thoại!”
Cuối cùng, cô lựa chọn một cách mở màn ngu ngốc nhất chứng minh cô hiện tại có phán đoán cùng năng lực trinh thám bình thường, chứng minh bệnh của cô đã khỏe.
Lúc ấy Lạc Lạc đang nhón mũi chân muốn bò lên đùi Âu Minh Hiên, Hạ Úc Huân đi qua đem bé bế lên đặt tới, thành toàn nguyện vọng của bé, không động não liền nói một câu: “Lạc Lạc lớn lên thật giống học trưởng!”
Nói xong nhìn về phía Âu Minh Hiên, nói: “Tôi nói Hoàng Thượng a, đây hẳn không phải là tiểu công chúa của ngài bỏ sót lại dân gian chứ?”
Tần Mộng Oanh trực tiếp quăng ngã chén đũa đang muốn bưng vào nhà bếp.
Âu Minh Hiên cùng Lãnh Tư Thần vẫn đồng thời thân mình run lên, một người xoát từ trên sô pha đứng lên, một người bỗng nhiên từ trước TV ngẩng đầu.
Hạ Úc Huân khóe miệng run rẩy mà nhìn hai người như sói như hổ đến gần cô, không tự chủ được mà thối lui đến địa hình thích hợp chạy trốn.
“Từ từ đã…… Em kỳ thật là muốn có chút giảm xóc rồi mới nói cho các người, dù sao một hồi điên này của em trong chốc lát bình thường thực dễ dàng dọa đến quần chúng vô tội! Nhưng nhưng…… Nhưng, em nhất thời không phanh lại được, thật là xin lỗi!
Em biết lần này là em không đúng, cho các người thêm rất nhiều phiền toái, nhưng xét đến cùng, chuyện này các người cũng có trách nhiệm, cho nên…… Cho nên chúng ta liền xóa bỏ toàn bộ được không?” Hạ Úc Huân nuốt nước bọt, vẻ mặt khẩn cầu.
Vẻ mặt hai người đàn ông một người so với một người phức tạp hơn, ánh mắt một người so với một người còn thâm thúy hơn, làm hại cô sợ tới mức tâm can bùm bùm nhảy.
Đã sớm biết một khi mình tỉnh lại, liền nhất định sẽ đối mặt với cuồng oanh loạn tạc của hai người kia, Hạ Úc Huân nói xong nhận mệnh mà cúi đầu, chờ đợi mưa rền gió dữ đến.
Hạ Úc Huân tỉnh táo thật sự là quá đột ngột, thế cho nên cả hai người đàn ông đều không biết nên làm sao với cô thì tốt.
Âu Minh Hiên còn đỡ, bởi vì trước đó Tần Mộng Oanh đã nhắc nhở anh Hạ Úc Huân có thể đã khôi phục.
Lãnh Tư Thần vẫn là hoàn toàn choáng váng, đích xác giống như lời Hạ Úc Huân, anh một chút giảm xóc đều không có, nha đầu này liền như vậy đem một quả bom ném tới, tạc đến đầu óc anh choáng váng.
Thì ra lúc ấy nghe thấy cô nỉ non nói câu “Ngươi tỉnh táo một chút”, là cô nói với bản thân mình…… Hẳn là lúc ấy cô cũng đã bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp……
Phương pháp của Tần Mộng Oanh thật sự hữu dụng, ngược lại là anh lo lắng bị kích thích loạn rồi……
Ngay lúc Lãnh Tư Thần vẫn đắm chìm trong sự kích động phản ứng không kịp, tiếng chuông di động của anh đột nhiên vang lên.
Màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ.
Lãnh Tư Thần hồ nghi mà nhận, nhưng ánh mắt từ đầu tới đuôi đều không có rời khỏi Hạ Úc Huân.
Giữa điện thoại truyền đến thanh âm một người đàn ông xa lạ, nói: “Alo, lãnh đại tổng tài sao? Cái giá rất lớn a! Vài lần tự mình tới cửa mời đều không gặp được ngài, vị hôn thê của ngài đang ở chỗ chúng tôi làm khách, không biết lãnh đại tổng tài muốn đến đây cùng nhau ôn chuyện hay không?”
“Tư thần! Tư thần cứu em! A —— tránh ra! Tránh ra a! Đừng chạm vào tôi! Cút ngay! Tư thần sẽ không bỏ qua cho các người……”
Bên kia điện thoại Bạch Thiên Ngưng hoảng loạn thét chói tai khiến mày Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nhăn lại, nói: “Trần Ngọc Hưng phải không? Hiện tại thả Thiên Ngưng, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Người ở đầu bên kia rõ ràng dừng lại, che microphone cùng người bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó, sau đó mới tiếp tục đáp: “Lãnh tổng quả nhiên thông minh! Nhưng, Bạch tiểu thư chỉ là ở nơi này của chúng tôi làm khách, tại sao lại nói thả người a!”
Nghe lời này của đối phương rõ ràng là không tính ngoan ngoãn thả người, Lãnh Tư Thần mặt trầm như nước, nói:“Để Trần Ngọc hưng nghe điện thoại!”