Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
CHƯƠNG 146: XEM RA CẬU THẬT SỰ NGHÈO ĐẾN PHÁT ĐIÊN RỒI
CHƯƠNG 146: XEM RA CẬU THẬT SỰ NGHÈO ĐẾN PHÁT ĐIÊN RỒI
“Ra là cô ta, thật sự khiến tôi bất ngờ.”
Mông Chỉ Nghi nhếch môi, không nhịn mà chế giễu.
Nghe thấy giọng nói của Mông Chỉ Nghi, Ryan ở đầu dây bên kia không khỏi nhướn mày: “Sao thế, cô quen à, có chuyện gì rồi?”
“Ừm, khúc mắc cũng khá lớn!” Cô rất muốn khiến Cơ Tích Vy từng chút từng chút chết trong dày vò, đau đớn không muốn sống.
“Nghe ngữ khí này của cô không phải khá lớn bình thường, xem ra vụ làm ăn này tôi không nhận nổi rồi, cô phải bồi thường tôi!”
Ryan không quan tâm vụ đó có thành hay không, ngược lại muốn bắt chẹt Mông Chỉ Nghi một phen.
“Anh thiếu tiền?” Mông Chỉ Nghi nhướn mày.
Trong đầu nghĩ đến Ryan ở trong phòng nghiên cứu xa xỉ đến mức dọa người ở dưới lòng đất, chứa đầy thiết bị y tế cao cấp nhất, tùy tiện lấy thứ đều có thể bán được trăm tỷ ngàn tỷ, vậy mà còn dám ở chỗ giả nghèo.
“Sao thế, tôi thiếu ít tiền tiêu vặt không được sao!”
Ryan hừ một tiếng, bĩu môi.
“Xem ra thật sự nghèo đến phát điên rồi, có phải tay lại ngứa rồi không?”
Ryan có ba cái thích trong đời, một là y thuật, hai là đôi bàn tay tuyệt đẹp cầm dao phẫu thuật đó của anh ta được hoàn mỹ tinh tế, bất luận là ai thấy đều không nhịn mà ngưỡng mộ đố kỵ, quả thật còn bảo vệ tốt hơn cả con gái, thứ ba chính là cá cược.
“Như thế nào, có cần đợi tôi qua đó chúng ta từ từ cược một ván, rất lâu không chơi quả thực có chút ngứa tay rồi!” Vừa nói đến cược tiền, hai mắt của Ryan trong nháy mắt liền sáng lên.
“Không có hứng thú!” Mông Chỉ Nghi nhàn nhạt bĩu môi.
“Hừ, cô nhóc đương nhiên không hứng thú rồi, trên trái đất này ai có thể có tiền hơn cô!” Ryan nghe thấy câu đó của Mông Chỉ Nghi, hừ lạnh một tiếng, nếu như Mông Chỉ Nghi trước mặt anh ta, anh ta bảo đảm không đánh chết cô, suy nghĩ thấy không đúng, lại sửa: “Không đúng, trên thế giới này ai có thể thắng được vua cá cược như cậu chứ!”
“Biết thì tốt, tôi sợ thật sự đến sòng bạc đó cũng sắp phải đóng cửa, cho nên vì an toàn vẫn là không đi tốt hơn!” Mông Chỉ Nghi nhếch môi, trên gương mặt lạnh lùng tỏa ra sự tự tin.
Tuy nói mấy thứ đó rất nhiều năm không chơi rồi, giống như đua xe vậy, nhưng trực giác và phán đoán nên có đều vẫn còn.
“Hừ, tôi ngày mai qua, cậu nhớ đến đón tôi!”
Ryan hậm hực cúp máy.
Mông Chỉ Nghi liếc mắt nhìn cuộc gọi đột nhiên bị tắt thì bất lực mỉm cười.
Trong đầu lại bất giác nhớ đến những lời Ryan nói, xem ra Cơ Tích Vy này bị thương không nhẹ, vậy mà còn đến tìm Ryan, có điều đáng tiếc rồi, hy vọng của cô ta đã định sẵn sẽ phải thất vọng.
Mông Chỉ Nghi cô không phải thánh mẫu, nhìn Cơ Tích Vy ngày ngày chịu dày vò mới càng thú vị, không phải sao!
Quả nhiên, bên này Ryan và Mông Chỉ Nghi vừa cúp máy, Ryan bèn gọi cho bạn của mình, từ chối chữa trị cho Cơ Tích Vy.
“Anh Ryan, anh tối qua không phải đồng ý rồi sao, tôi đã nói với bên đó rồi!”
“Tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, sau một đêm suy nghĩ, tôi từ chối, còn phía bên bạn của anh từ chối thế nào là chuyện của anh!” Nói xong thì Ryan cúp máy, không quan tâm bên phía Thiệu Vĩnh Khiêm sau khi biết được Ryan từ chối điều trị.
“Cậu cả, bây giờ phải làm sao, bác sĩ Ryan đã từ chối chuyện chữa trị cho cô cả nhà họ Cơ?” Thiệu Triết nhận được điện thoại, nghe thấy bác sĩ Ryan từ chối thì không khỏi nhíu mày nhìn sang Thiệu Vĩnh Khiêm.
Sắc mặt lúc này của Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không phải tốt lắm, tối qua đã đồng ý, thế nào qua một đêm thì đã thay đổi rồi.
Mặc dù đều biết bác sĩ Ryan này được gọi là ‘thiên tài quỷ y’ tuy y thuật cao siêu, tính tình lại có chút cổ quái nhưng cho dù như thế, vẫn khiến Thiệu Vĩnh Khiêm có chút không vui.
“Bên phía cô cả nhà họ Cơ nhận được tin tức chưa?”
“Vẫn chưa, đợi cậu cả chỉ thị, chuyện này có cần nói một tiếng với tập đoàn Cơ Thị hay không!”
“Cậu gọi cho chủ tịch Cơ nói một tiếng đi, bên này tôi sẽ tận lực xử lý chuyện của bác sĩ Ryan!”
“Vâng, cậu cả, vậy bên phía cậu hai...” Thiệu Triết gật đầu, nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm thì nghĩ đến chuyện của cậu hai Thiệu Nguyên Đông thì không khỏi có chút do dự không biết nên nói thế nào.
“Nó lại làm sao rồi?” Nghe thấy Thiệu Nguyên Đông, Thiệu Vĩnh Khiêm cau mày.
“Cậu hai bị thương rất nặng, răng bị đánh gãy hết, xương sườn trên người cũng bị đánh gãy mấy cái, xem ra người ra tay mặc dù nhìn giống như không có dùng bao nhiêu sức, thực tế là dùng rất khéo, chỉ là tình cảnh lúc đó cậu hai nhìn không ra, hôm qua sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ mới nói, hơn nữa bây giờ bà chủ đã ở bệnh viện rồi, cậu hai nháo lần này có hơi nghiêm trọng, khiến cho bà chủ đi tìm cô Mông Chỉ Nghi tính sổ rồi!”
Thiệu Triết hướng Thiệu Vĩnh Khiêm báo cáo.
“Ừm, tôi biết rồi, về chuyện 4 năm trước giữa nhà họ Cơ và Nghi Nghi điều tra có tiến triển gì không?”
“Không có, hơn nữa căn cứ theo tin tức người của chúng ta tra được, hình như có hai phe thế lực đều ở trong tối ngăn cản chúng ta điều tra sự thật, sợ rằng muốn điều tra rõ ràng có chút khó!”
Nói đến chuyện này Thiệu Triết bất giác nhíu mày.
Càng là như vậy, Thiệu Vĩnh Khiêm càng cảm thấy chuyện này có nội gián gì đó, có người ngăn cản anh ta tìm sự thật, vậy hai phe đó sẽ là ai, Đường Nại?
Thiệu Vĩnh Khiêm nhíu mày, có lẽ một trong hai phe này chính là người của Đường Nại.
“Tra, nhất định phải tra ra được!”
Càng là như thế, Thiệu Vĩnh Khiêm càng muốn biết sự thật chuyện này.
“Vâng!”
Thiệu Vĩnh Khiêm bảo Thiệu Triết nói với Cơ Nghị xong, Cơ Nghị đầu tiên báo tin tức này cho Cơ Tích Vy, Cơ Tích Vy mấy ngày nay tâm trạng đều không phải quá tốt, từ tối qua nghe được bác sĩ Ryan đã đồng ý chữa trị cho cô ta, tâm trạng mới tốt hơn vài phần, cũng mang theo vài phần may mắn, nghĩ ít nhất còn có một hy vọng.
Nếu bác sĩ Ryan đã đồng ý chữa trị cho cô ta, vậy hai chân và tay của cô ta có khả năng chữa khỏi là rất cao.
Nghĩ đến tay chân của mình sẽ được chữa khỏi, mặt mày của Cơ Tích Vy tràn đầy mong chờ, đồng thời cũng mang theo vài phần ngoan độc và oán hận. Mông Chỉ Nghi, tiện nhân, đợi tay chân của tôi khỏi rồi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Cơ Tích Vy còn đang mơ giấc mơ đẹp, điện thoại của ba Cơ Nghị gọi đến, vừa nghe thấy lời của Cơ Nghị, tâm trạng vốn còn tính là không tồi thì bỗng chốc sắc mặt của Cơ Tích Vy tái nhợt cả mảng.
“Ba, ba nói cái gì, ba nói bác sĩ Ryan từ chối rồi, sao lại thế chứ, anh ta tối qua không phải đã đồng ý rồi sao, thế nào bây giờ lại từ chối chứ, ba đang lừa con có phải không?”
Vừa nghe thấy bác sĩ Ryan từ chối chữa trị cho cô ta, tâm trạng Cơ Tích Vy vốn dĩ mang theo hy vọng bỗng chốc trở nên khủng hoảng, sợ hãi. Từ chối rồi, vậy chính là không có ai chữa trị cho cô ta!
Vậy thì chân và tay của cô ta phải làm sao, lẽ nào thật sự muốn cô ta cả đời nằm trên giường làm một kẻ tàn tật như thế này sao. Không, không muốn, cô ta không muốn làm người tàn phế, không muốn làm một người tàn phế!
CHƯƠNG 146: XEM RA CẬU THẬT SỰ NGHÈO ĐẾN PHÁT ĐIÊN RỒI
“Ra là cô ta, thật sự khiến tôi bất ngờ.”
Mông Chỉ Nghi nhếch môi, không nhịn mà chế giễu.
Nghe thấy giọng nói của Mông Chỉ Nghi, Ryan ở đầu dây bên kia không khỏi nhướn mày: “Sao thế, cô quen à, có chuyện gì rồi?”
“Ừm, khúc mắc cũng khá lớn!” Cô rất muốn khiến Cơ Tích Vy từng chút từng chút chết trong dày vò, đau đớn không muốn sống.
“Nghe ngữ khí này của cô không phải khá lớn bình thường, xem ra vụ làm ăn này tôi không nhận nổi rồi, cô phải bồi thường tôi!”
Ryan không quan tâm vụ đó có thành hay không, ngược lại muốn bắt chẹt Mông Chỉ Nghi một phen.
“Anh thiếu tiền?” Mông Chỉ Nghi nhướn mày.
Trong đầu nghĩ đến Ryan ở trong phòng nghiên cứu xa xỉ đến mức dọa người ở dưới lòng đất, chứa đầy thiết bị y tế cao cấp nhất, tùy tiện lấy thứ đều có thể bán được trăm tỷ ngàn tỷ, vậy mà còn dám ở chỗ giả nghèo.
“Sao thế, tôi thiếu ít tiền tiêu vặt không được sao!”
Ryan hừ một tiếng, bĩu môi.
“Xem ra thật sự nghèo đến phát điên rồi, có phải tay lại ngứa rồi không?”
Ryan có ba cái thích trong đời, một là y thuật, hai là đôi bàn tay tuyệt đẹp cầm dao phẫu thuật đó của anh ta được hoàn mỹ tinh tế, bất luận là ai thấy đều không nhịn mà ngưỡng mộ đố kỵ, quả thật còn bảo vệ tốt hơn cả con gái, thứ ba chính là cá cược.
“Như thế nào, có cần đợi tôi qua đó chúng ta từ từ cược một ván, rất lâu không chơi quả thực có chút ngứa tay rồi!” Vừa nói đến cược tiền, hai mắt của Ryan trong nháy mắt liền sáng lên.
“Không có hứng thú!” Mông Chỉ Nghi nhàn nhạt bĩu môi.
“Hừ, cô nhóc đương nhiên không hứng thú rồi, trên trái đất này ai có thể có tiền hơn cô!” Ryan nghe thấy câu đó của Mông Chỉ Nghi, hừ lạnh một tiếng, nếu như Mông Chỉ Nghi trước mặt anh ta, anh ta bảo đảm không đánh chết cô, suy nghĩ thấy không đúng, lại sửa: “Không đúng, trên thế giới này ai có thể thắng được vua cá cược như cậu chứ!”
“Biết thì tốt, tôi sợ thật sự đến sòng bạc đó cũng sắp phải đóng cửa, cho nên vì an toàn vẫn là không đi tốt hơn!” Mông Chỉ Nghi nhếch môi, trên gương mặt lạnh lùng tỏa ra sự tự tin.
Tuy nói mấy thứ đó rất nhiều năm không chơi rồi, giống như đua xe vậy, nhưng trực giác và phán đoán nên có đều vẫn còn.
“Hừ, tôi ngày mai qua, cậu nhớ đến đón tôi!”
Ryan hậm hực cúp máy.
Mông Chỉ Nghi liếc mắt nhìn cuộc gọi đột nhiên bị tắt thì bất lực mỉm cười.
Trong đầu lại bất giác nhớ đến những lời Ryan nói, xem ra Cơ Tích Vy này bị thương không nhẹ, vậy mà còn đến tìm Ryan, có điều đáng tiếc rồi, hy vọng của cô ta đã định sẵn sẽ phải thất vọng.
Mông Chỉ Nghi cô không phải thánh mẫu, nhìn Cơ Tích Vy ngày ngày chịu dày vò mới càng thú vị, không phải sao!
Quả nhiên, bên này Ryan và Mông Chỉ Nghi vừa cúp máy, Ryan bèn gọi cho bạn của mình, từ chối chữa trị cho Cơ Tích Vy.
“Anh Ryan, anh tối qua không phải đồng ý rồi sao, tôi đã nói với bên đó rồi!”
“Tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, sau một đêm suy nghĩ, tôi từ chối, còn phía bên bạn của anh từ chối thế nào là chuyện của anh!” Nói xong thì Ryan cúp máy, không quan tâm bên phía Thiệu Vĩnh Khiêm sau khi biết được Ryan từ chối điều trị.
“Cậu cả, bây giờ phải làm sao, bác sĩ Ryan đã từ chối chuyện chữa trị cho cô cả nhà họ Cơ?” Thiệu Triết nhận được điện thoại, nghe thấy bác sĩ Ryan từ chối thì không khỏi nhíu mày nhìn sang Thiệu Vĩnh Khiêm.
Sắc mặt lúc này của Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không phải tốt lắm, tối qua đã đồng ý, thế nào qua một đêm thì đã thay đổi rồi.
Mặc dù đều biết bác sĩ Ryan này được gọi là ‘thiên tài quỷ y’ tuy y thuật cao siêu, tính tình lại có chút cổ quái nhưng cho dù như thế, vẫn khiến Thiệu Vĩnh Khiêm có chút không vui.
“Bên phía cô cả nhà họ Cơ nhận được tin tức chưa?”
“Vẫn chưa, đợi cậu cả chỉ thị, chuyện này có cần nói một tiếng với tập đoàn Cơ Thị hay không!”
“Cậu gọi cho chủ tịch Cơ nói một tiếng đi, bên này tôi sẽ tận lực xử lý chuyện của bác sĩ Ryan!”
“Vâng, cậu cả, vậy bên phía cậu hai...” Thiệu Triết gật đầu, nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm thì nghĩ đến chuyện của cậu hai Thiệu Nguyên Đông thì không khỏi có chút do dự không biết nên nói thế nào.
“Nó lại làm sao rồi?” Nghe thấy Thiệu Nguyên Đông, Thiệu Vĩnh Khiêm cau mày.
“Cậu hai bị thương rất nặng, răng bị đánh gãy hết, xương sườn trên người cũng bị đánh gãy mấy cái, xem ra người ra tay mặc dù nhìn giống như không có dùng bao nhiêu sức, thực tế là dùng rất khéo, chỉ là tình cảnh lúc đó cậu hai nhìn không ra, hôm qua sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ mới nói, hơn nữa bây giờ bà chủ đã ở bệnh viện rồi, cậu hai nháo lần này có hơi nghiêm trọng, khiến cho bà chủ đi tìm cô Mông Chỉ Nghi tính sổ rồi!”
Thiệu Triết hướng Thiệu Vĩnh Khiêm báo cáo.
“Ừm, tôi biết rồi, về chuyện 4 năm trước giữa nhà họ Cơ và Nghi Nghi điều tra có tiến triển gì không?”
“Không có, hơn nữa căn cứ theo tin tức người của chúng ta tra được, hình như có hai phe thế lực đều ở trong tối ngăn cản chúng ta điều tra sự thật, sợ rằng muốn điều tra rõ ràng có chút khó!”
Nói đến chuyện này Thiệu Triết bất giác nhíu mày.
Càng là như vậy, Thiệu Vĩnh Khiêm càng cảm thấy chuyện này có nội gián gì đó, có người ngăn cản anh ta tìm sự thật, vậy hai phe đó sẽ là ai, Đường Nại?
Thiệu Vĩnh Khiêm nhíu mày, có lẽ một trong hai phe này chính là người của Đường Nại.
“Tra, nhất định phải tra ra được!”
Càng là như thế, Thiệu Vĩnh Khiêm càng muốn biết sự thật chuyện này.
“Vâng!”
Thiệu Vĩnh Khiêm bảo Thiệu Triết nói với Cơ Nghị xong, Cơ Nghị đầu tiên báo tin tức này cho Cơ Tích Vy, Cơ Tích Vy mấy ngày nay tâm trạng đều không phải quá tốt, từ tối qua nghe được bác sĩ Ryan đã đồng ý chữa trị cho cô ta, tâm trạng mới tốt hơn vài phần, cũng mang theo vài phần may mắn, nghĩ ít nhất còn có một hy vọng.
Nếu bác sĩ Ryan đã đồng ý chữa trị cho cô ta, vậy hai chân và tay của cô ta có khả năng chữa khỏi là rất cao.
Nghĩ đến tay chân của mình sẽ được chữa khỏi, mặt mày của Cơ Tích Vy tràn đầy mong chờ, đồng thời cũng mang theo vài phần ngoan độc và oán hận. Mông Chỉ Nghi, tiện nhân, đợi tay chân của tôi khỏi rồi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Cơ Tích Vy còn đang mơ giấc mơ đẹp, điện thoại của ba Cơ Nghị gọi đến, vừa nghe thấy lời của Cơ Nghị, tâm trạng vốn còn tính là không tồi thì bỗng chốc sắc mặt của Cơ Tích Vy tái nhợt cả mảng.
“Ba, ba nói cái gì, ba nói bác sĩ Ryan từ chối rồi, sao lại thế chứ, anh ta tối qua không phải đã đồng ý rồi sao, thế nào bây giờ lại từ chối chứ, ba đang lừa con có phải không?”
Vừa nghe thấy bác sĩ Ryan từ chối chữa trị cho cô ta, tâm trạng Cơ Tích Vy vốn dĩ mang theo hy vọng bỗng chốc trở nên khủng hoảng, sợ hãi. Từ chối rồi, vậy chính là không có ai chữa trị cho cô ta!
Vậy thì chân và tay của cô ta phải làm sao, lẽ nào thật sự muốn cô ta cả đời nằm trên giường làm một kẻ tàn tật như thế này sao. Không, không muốn, cô ta không muốn làm người tàn phế, không muốn làm một người tàn phế!