Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
CHƯƠNG 148: ĐỐI VỚI ĐƯỜNG NẠI TRƯỚC SAU ĐỀU LÀ CHÂN ÁI
CHƯƠNG 148: ĐỐI VỚI ĐƯỜNG NẠI TRƯỚC SAU ĐỀU LÀ CHÂN ÁI
3 giờ chiều, sân bay quốc tế kinh đô.
Đường Nại yên tĩnh ngồi ở ghế sau của chiếc Maybach, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về ngoài cửa xe.
“Cậu chủ, cậu Lệ lần này về thì không đi nữa sao?” Vũ Đàm ngồi ở ghế trước bất giác hỏi.
“Ông cụ nhà họ Lệ tuổi tác đã cao rồi, mấy năm nay làm chuyện gì cũng rụt rè vài phần, hơn nữa ông cụ nhà họ Lệ mấy ngày nữa chính là đại thọ 70 rồi, ba mẹ của Vỹ Văn mất sớm, ông cụ chắc cũng muốn nhân đại thọ 70 đẩy Vỹ Văn ra, dù sao Vỹ Văn tuổi tác cũng không nhỏ nữa!”
Đường Nại liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ xe, lành nhạt nói.
“Thật sự khổ cho ông cụ nhà họ Lệ nhiều năm như vậy, nếu không phải chuyện năm đó...” Vừa nói đến đây, Vũ Đàm không tiếp tục mở miệng nữa, thần sắc trên mặt dần dần có chút khó coi.
Đường Nại nghe thấy lời của Vũ Đàm, trong đôi mắt đen sâu thẳm không khỏi vụt qua một tia sáng đen, u ám lạnh lẽo cả mảng, nguy hiểm híp mắt lại, trong đầu bất giác nhớ đến năm đó, thần sắc trên mặt cũng càng phát lạnh.
“Người đó tra nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức sao?”
“Vẫn không có, có điều người của chúng ta luôn chú ý, có động tĩnh nhất định sẽ thông báo với cậu chủ ngay lập tức!”
Vũ Đàm nhìn sắc mặt của cậu chủ là biết cậu chủ nhớ đến chuyện năm đó, nếu không phải vì chuyện đó, ba mẹ của cậu Lệ sẽ không mất sớm như thế, mà chuyện này suy cho cùng có liên quan đến cậu chủ, mấy năm nay trong lòng của cậu chủ đều tồn tại nút thắt này.
Sau này cậu Lệ bị ông cụ Lệ đưa ra nước ngoài du học, không ngờ lần đi này lại nhiều năm như vậy, may mà cuối cùng cũng trở về rồi, nếu đã trở về, vậy thì chứng tỏ cậu Lệ đã bước ra khỏi ám ảnh năm đó, anh em bọn họ có thể đoàn tụ, Vũ Đàm cũng mừng thay cho cậu chủ.
“Ừm!” Đường Nại nhàn nhạt đáp một tiếng, đôi mắt sâu thẳm lại vụt qua tia sáng phức tạp mà u ám, khiến người ta nhìn không ra anh lúc này đang suy nghĩ gì.
Một thân ảnh cáo ráo đẹp trai từ trong sân bay từ từ bước ra, một tay cầm điện thoại, một tay kéo vali, mặc một bộ quần áo thoải mái, đeo mắt chống nắng, trông như một người mẫu bước ra từ sàn diễn lớn.
“Cậu chủ, là cậu Lệ!”
Vũ Đàm nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi từ cửa sân bay đi ra thì hô lên.
Đường Nại nhìn, quả nhiên một ánh mắt đã nhìn thấy người đàn ông bề ngoài chói mắt trong đám đông, bước xuống xe, đi về phía Lệ Vỹ Văn.
Lê Vỹ Văn nhìn thấy Đường Nại đi tới, mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào điện thoại bên tai mình, ra hiệu chờ anh ta một lát.
Đường Nại khẽ gật đầu, cũng không làm phiền.
“Dạ, ông nội, cháu biết rồi, ông không cần lo lắng, dạ dạ, không nói nữa, Đường Nại đến đón cháu rồi, buổi tối cháu sẽ về!”
Lệ Vỹ Văn cúp máy bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó mới nhìn Đường Nại cả người khí tức lạnh lẽo bỗng chốc mỉm cười giơ nắm đấm đụng vào lồng ngực của Đường Nại.
“Được đấy, không nói tiếng nào đã kết hôn rồi, người phụ nữ của cậu đâu?”
Lệ Vỹ Văn liếc mắt về chiếc Maybach đỗ bên đường, không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào thì hiếu kỳ hỏi.
“Cô ấy đi chơi với bạn rồi, tối cậu có thể gặp được!” Nghĩ đến Mông Chỉ Nghi, trên mặt lạnh lùng của Đường Nại vụt qua tia dịu dàng.
Lệ Vỹ Văn là ai, là bạn nối khố từ bé đến lớn của Đường Nại, cho dù xa cách mấy năm, nhưng không ai hiểu Đường Nại bằng anh ta, vừa nhìn thấy trong mắt của anh vụt qua tia dịu dàng thì hơi ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ thật sự động lòng phàm rồi!
“Vũ Đàm, đem đồ của cậu ta để lên xe!” Đường Nại liếc nhìn vali bên cạnh Lệ Vỹ Văn, gọi Vũ Đàm lại.
“Cậu Lệ, lâu rồi không gặp, chào mừng cậu trở về!” Vũ Đàm bước tới chào hỏi với Lệ Vỹ Văn.
“Aiya, tiểu Đàm Đàm, thật sự lâu rồi không gặp, vẫn là cậu trung thành, đã nhiều năm như vậy rồi đối với Đường Nại từ trước về sau đều là chân ái!” Lệ Vỹ Văn vừa nhìn thấy Vũ Đàm thì không nhịn được cười nói trêu đùa, nói đến mức khiến cơ thể của Vũ Đàm cứng đờ, ngại ngùng cười.
Cậu Lệ này nói chuyện thật sự ngày càng quá đà, điều này nếu như bị mợ chủ nghe thấy anh ta đối với cậu chủ là chân ái, còn không phải bị xử lý một trận hay sao!
“Xem ra mấy năm nay cậu ở nước ngoài học y không biết ra sao, nhưng miệng lưỡi ngược lại rất trơn tru rồi đấy!” Đường Nại nhìn Vũ Đàm ở bên cạnh có hơi xấu hổ khi bị Lệ Vỹ Văn trêu thì không khỏi nhướn mày nói với Lệ Vỹ Văn.
“Cái này không phải do một người cô đơn ở nơi đất khách quê người, chỉ có thể tự nói với chính mình, có điều cậu sao biết ý thuật của tôi không được, hay là tối nay tôi kiểm tra giúp cậu, hửm?” Lệ Vỹ Văn nói bèn không e ngại liếc mắt nhìn thân dưới của Đường Nại.
Sắc mặt của Đường Nại thản nhiên, lạnh lùng liếc nhìn Lệ Vỹ Văn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên châm chọc; “Vẫn là cậu tự kiểm tra cho mình đi, nghe nói con gái ngoại quốc tương đối mãnh liệt, không ép khô cậu chứ?”
“Hừ, cậu xem tôi là tên La Vu Duyệt đó à, nhìn thấy phụ nữ là muốn chịch, ông đây có đạo đức, mặc dù đến nay vẫn chưa phá thân!” Lê Vỹ Văn một mặt chê bai mỉa mai La Vu Duyệt, một mặt lại tự hào nói về chính mình.
Dáng vẻ đó ngay cả Vũ Đàm cũng không nhịn được mà khinh thường ghét bỏ.
Cậu Lệ ở nước ngoài mấy năm thật sự trải qua càng lúc càng không có phẩm hạnh rồi!
Đường Nại lạnh nhạt liếc nhìn Lệ Vỹ Văn, nhìn sang Vũ Đàm ở một bên, phân phó: “Vũ Đàm, tối nay giúp cậu Lệ tìm mấy cô, làm lễ tẩy trần cho cậu ấy!”
“Này, Đường Nại, cậu không thể chơi như thế, tôi còn chưa có vợ!” Vừa nghe thấy lời này của Đường Nại, Lệ Vỹ Văn bỗng kêu lên.
“Vâng!”
Thấy mặt mày đầy biểu cảm của Lệ Vỹ Văn, Vũ Đàm bỗng dưng cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Sẩm tối, khi Đường Nại gọi điện cho Mông Chỉ Nghi, Mông Chỉ Nghi đang bị Dạ Sở Hân kéo vào một quán đồ uống, Mông Chỉ Nghi báo địa chỉ cho Đường Nại, Đường Nại nói cô đợi rồi cúp máy.
“Nghe nói gì chưa, chân của tiện nhân Cơ Tích Vy đó bị liệt rồi, cũng không biết ai làm, mặc dù hơi ác một chút, nhưng hả giận!” Dạ Sở Hân vừa ăn vừa nói.
Đáy mắt lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi vụt qua tia sáng, quay đầu muốn hỏi Đông Phương, vậy mà không có tra ra được người động thủ là ai.
“Xem ra cậu rất vui!”
“Đương nhiên, có thể không vui được sao, cậu không biết cậu không ở đây mấy năm nay tiện nhân đó thỉnh thoảng cùng tên đểu cáng Thiệu Vĩnh Khiêm đó ân ân ái ái, nhìn thôi tớ chỉ muốn nôn, không ngờ làm nhiều chuyện xấu như thế cuối cùng báo ứng cũng đến, quả nhiên, là người không thể làm chuyện hại người được!” Dạ Sở Hân vừa nhắc đến Cơ Tích Vy và Thiệu Vĩnh Khiêm hận đến ê răng.
Mông Chỉ Nghi cười nhàn nhạt, không bình luận, đáy mắt lạnh lẽo lại phá ra một tia lạnh, tràn ra sự tức giận.
Nếu Cơ Tích Vy chỉ chút báo ứng này không thừa nhận được, vậy thì làm sao thừa nhận nổi sự báo thù tiếp theo của cô đây!
Nửa tiếng sau, Đường Nại dừng xe trước cửa quán.
Quán đồ uống nằm trên con phố đi bộ đông đúc, chiếc Maybach màu đen vừa dừng lại, người đàn ông bước ra từ chiếc Maybach, khí tức lạnh lẽo bá đạo tỏa ra trên cả người, bỗng chốc có không ít các cô gái ở xung quanh phải thốt lên.
CHƯƠNG 148: ĐỐI VỚI ĐƯỜNG NẠI TRƯỚC SAU ĐỀU LÀ CHÂN ÁI
3 giờ chiều, sân bay quốc tế kinh đô.
Đường Nại yên tĩnh ngồi ở ghế sau của chiếc Maybach, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về ngoài cửa xe.
“Cậu chủ, cậu Lệ lần này về thì không đi nữa sao?” Vũ Đàm ngồi ở ghế trước bất giác hỏi.
“Ông cụ nhà họ Lệ tuổi tác đã cao rồi, mấy năm nay làm chuyện gì cũng rụt rè vài phần, hơn nữa ông cụ nhà họ Lệ mấy ngày nữa chính là đại thọ 70 rồi, ba mẹ của Vỹ Văn mất sớm, ông cụ chắc cũng muốn nhân đại thọ 70 đẩy Vỹ Văn ra, dù sao Vỹ Văn tuổi tác cũng không nhỏ nữa!”
Đường Nại liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ xe, lành nhạt nói.
“Thật sự khổ cho ông cụ nhà họ Lệ nhiều năm như vậy, nếu không phải chuyện năm đó...” Vừa nói đến đây, Vũ Đàm không tiếp tục mở miệng nữa, thần sắc trên mặt dần dần có chút khó coi.
Đường Nại nghe thấy lời của Vũ Đàm, trong đôi mắt đen sâu thẳm không khỏi vụt qua một tia sáng đen, u ám lạnh lẽo cả mảng, nguy hiểm híp mắt lại, trong đầu bất giác nhớ đến năm đó, thần sắc trên mặt cũng càng phát lạnh.
“Người đó tra nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức sao?”
“Vẫn không có, có điều người của chúng ta luôn chú ý, có động tĩnh nhất định sẽ thông báo với cậu chủ ngay lập tức!”
Vũ Đàm nhìn sắc mặt của cậu chủ là biết cậu chủ nhớ đến chuyện năm đó, nếu không phải vì chuyện đó, ba mẹ của cậu Lệ sẽ không mất sớm như thế, mà chuyện này suy cho cùng có liên quan đến cậu chủ, mấy năm nay trong lòng của cậu chủ đều tồn tại nút thắt này.
Sau này cậu Lệ bị ông cụ Lệ đưa ra nước ngoài du học, không ngờ lần đi này lại nhiều năm như vậy, may mà cuối cùng cũng trở về rồi, nếu đã trở về, vậy thì chứng tỏ cậu Lệ đã bước ra khỏi ám ảnh năm đó, anh em bọn họ có thể đoàn tụ, Vũ Đàm cũng mừng thay cho cậu chủ.
“Ừm!” Đường Nại nhàn nhạt đáp một tiếng, đôi mắt sâu thẳm lại vụt qua tia sáng phức tạp mà u ám, khiến người ta nhìn không ra anh lúc này đang suy nghĩ gì.
Một thân ảnh cáo ráo đẹp trai từ trong sân bay từ từ bước ra, một tay cầm điện thoại, một tay kéo vali, mặc một bộ quần áo thoải mái, đeo mắt chống nắng, trông như một người mẫu bước ra từ sàn diễn lớn.
“Cậu chủ, là cậu Lệ!”
Vũ Đàm nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi từ cửa sân bay đi ra thì hô lên.
Đường Nại nhìn, quả nhiên một ánh mắt đã nhìn thấy người đàn ông bề ngoài chói mắt trong đám đông, bước xuống xe, đi về phía Lệ Vỹ Văn.
Lê Vỹ Văn nhìn thấy Đường Nại đi tới, mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào điện thoại bên tai mình, ra hiệu chờ anh ta một lát.
Đường Nại khẽ gật đầu, cũng không làm phiền.
“Dạ, ông nội, cháu biết rồi, ông không cần lo lắng, dạ dạ, không nói nữa, Đường Nại đến đón cháu rồi, buổi tối cháu sẽ về!”
Lệ Vỹ Văn cúp máy bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó mới nhìn Đường Nại cả người khí tức lạnh lẽo bỗng chốc mỉm cười giơ nắm đấm đụng vào lồng ngực của Đường Nại.
“Được đấy, không nói tiếng nào đã kết hôn rồi, người phụ nữ của cậu đâu?”
Lệ Vỹ Văn liếc mắt về chiếc Maybach đỗ bên đường, không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào thì hiếu kỳ hỏi.
“Cô ấy đi chơi với bạn rồi, tối cậu có thể gặp được!” Nghĩ đến Mông Chỉ Nghi, trên mặt lạnh lùng của Đường Nại vụt qua tia dịu dàng.
Lệ Vỹ Văn là ai, là bạn nối khố từ bé đến lớn của Đường Nại, cho dù xa cách mấy năm, nhưng không ai hiểu Đường Nại bằng anh ta, vừa nhìn thấy trong mắt của anh vụt qua tia dịu dàng thì hơi ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ thật sự động lòng phàm rồi!
“Vũ Đàm, đem đồ của cậu ta để lên xe!” Đường Nại liếc nhìn vali bên cạnh Lệ Vỹ Văn, gọi Vũ Đàm lại.
“Cậu Lệ, lâu rồi không gặp, chào mừng cậu trở về!” Vũ Đàm bước tới chào hỏi với Lệ Vỹ Văn.
“Aiya, tiểu Đàm Đàm, thật sự lâu rồi không gặp, vẫn là cậu trung thành, đã nhiều năm như vậy rồi đối với Đường Nại từ trước về sau đều là chân ái!” Lệ Vỹ Văn vừa nhìn thấy Vũ Đàm thì không nhịn được cười nói trêu đùa, nói đến mức khiến cơ thể của Vũ Đàm cứng đờ, ngại ngùng cười.
Cậu Lệ này nói chuyện thật sự ngày càng quá đà, điều này nếu như bị mợ chủ nghe thấy anh ta đối với cậu chủ là chân ái, còn không phải bị xử lý một trận hay sao!
“Xem ra mấy năm nay cậu ở nước ngoài học y không biết ra sao, nhưng miệng lưỡi ngược lại rất trơn tru rồi đấy!” Đường Nại nhìn Vũ Đàm ở bên cạnh có hơi xấu hổ khi bị Lệ Vỹ Văn trêu thì không khỏi nhướn mày nói với Lệ Vỹ Văn.
“Cái này không phải do một người cô đơn ở nơi đất khách quê người, chỉ có thể tự nói với chính mình, có điều cậu sao biết ý thuật của tôi không được, hay là tối nay tôi kiểm tra giúp cậu, hửm?” Lệ Vỹ Văn nói bèn không e ngại liếc mắt nhìn thân dưới của Đường Nại.
Sắc mặt của Đường Nại thản nhiên, lạnh lùng liếc nhìn Lệ Vỹ Văn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên châm chọc; “Vẫn là cậu tự kiểm tra cho mình đi, nghe nói con gái ngoại quốc tương đối mãnh liệt, không ép khô cậu chứ?”
“Hừ, cậu xem tôi là tên La Vu Duyệt đó à, nhìn thấy phụ nữ là muốn chịch, ông đây có đạo đức, mặc dù đến nay vẫn chưa phá thân!” Lê Vỹ Văn một mặt chê bai mỉa mai La Vu Duyệt, một mặt lại tự hào nói về chính mình.
Dáng vẻ đó ngay cả Vũ Đàm cũng không nhịn được mà khinh thường ghét bỏ.
Cậu Lệ ở nước ngoài mấy năm thật sự trải qua càng lúc càng không có phẩm hạnh rồi!
Đường Nại lạnh nhạt liếc nhìn Lệ Vỹ Văn, nhìn sang Vũ Đàm ở một bên, phân phó: “Vũ Đàm, tối nay giúp cậu Lệ tìm mấy cô, làm lễ tẩy trần cho cậu ấy!”
“Này, Đường Nại, cậu không thể chơi như thế, tôi còn chưa có vợ!” Vừa nghe thấy lời này của Đường Nại, Lệ Vỹ Văn bỗng kêu lên.
“Vâng!”
Thấy mặt mày đầy biểu cảm của Lệ Vỹ Văn, Vũ Đàm bỗng dưng cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Sẩm tối, khi Đường Nại gọi điện cho Mông Chỉ Nghi, Mông Chỉ Nghi đang bị Dạ Sở Hân kéo vào một quán đồ uống, Mông Chỉ Nghi báo địa chỉ cho Đường Nại, Đường Nại nói cô đợi rồi cúp máy.
“Nghe nói gì chưa, chân của tiện nhân Cơ Tích Vy đó bị liệt rồi, cũng không biết ai làm, mặc dù hơi ác một chút, nhưng hả giận!” Dạ Sở Hân vừa ăn vừa nói.
Đáy mắt lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi vụt qua tia sáng, quay đầu muốn hỏi Đông Phương, vậy mà không có tra ra được người động thủ là ai.
“Xem ra cậu rất vui!”
“Đương nhiên, có thể không vui được sao, cậu không biết cậu không ở đây mấy năm nay tiện nhân đó thỉnh thoảng cùng tên đểu cáng Thiệu Vĩnh Khiêm đó ân ân ái ái, nhìn thôi tớ chỉ muốn nôn, không ngờ làm nhiều chuyện xấu như thế cuối cùng báo ứng cũng đến, quả nhiên, là người không thể làm chuyện hại người được!” Dạ Sở Hân vừa nhắc đến Cơ Tích Vy và Thiệu Vĩnh Khiêm hận đến ê răng.
Mông Chỉ Nghi cười nhàn nhạt, không bình luận, đáy mắt lạnh lẽo lại phá ra một tia lạnh, tràn ra sự tức giận.
Nếu Cơ Tích Vy chỉ chút báo ứng này không thừa nhận được, vậy thì làm sao thừa nhận nổi sự báo thù tiếp theo của cô đây!
Nửa tiếng sau, Đường Nại dừng xe trước cửa quán.
Quán đồ uống nằm trên con phố đi bộ đông đúc, chiếc Maybach màu đen vừa dừng lại, người đàn ông bước ra từ chiếc Maybach, khí tức lạnh lẽo bá đạo tỏa ra trên cả người, bỗng chốc có không ít các cô gái ở xung quanh phải thốt lên.