Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-109
CHƯƠNG 109: XỬ LÝ MẸ CON NHÀ HỌ CƠ
CHƯƠNG 109: XỬ LÝ MẸ CON NHÀ HỌ CƠ
vừa nghe bà Cơ hét lên, Những Ngưu Lang vây quanh lập tức vuốt vuốt lỗ tai mình, rồi phân tán rời đi, xa xa còn có thể nghe được âm thanh khe khẽ truyền tới: "Thì ra là có hẹn rồi, không nói sớm, thật là!"
Mẹ con nhà họ Cơ cứ đi tìm số phòng của Đường Nại cho mà không hề để ý trên mặt người đàn ông trước đó vây quanh mình hiện ra nụ cười ác ma quỷ dị. Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, nói với đầu điện thoại kia: "Đã hạ thuốc trên hai người đó rồi, có lẽ khi họ tìm được phòng thì dược hiệu cũng sẽ phát tác."
"Làm rất tốt, trở về lĩnh thưởng đi." Nghe được người đàn ông báo cáo, âm thanh trầm thấp khàn khàn từ đầu dây kia vang lên. Người đàn ông bên này vội nói cảm ơn.
Dọc đường đi, còn có thể nghe được không ít trong phòng bao truyền ra một số âm thanh không hài hòa, bà Cơ thì không sao, dù sao bà cũng là người từng trải, nhưng hai tai Cơ Tích Tương không khỏi nóng lên. Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, có chút mất kiểm soát.
Càng đi vào trong, ánh mắt càng tối lại, bà Cơ cảm thấy cơ thể mình cũng có chút khó chịu, nhưng tưởng do nơi này không có chỗ thông gió nên không khỏi dẫn Cơ Tích Tương bước nhanh hơn.
Đi đến trước một cánh cửa, bà Cơ nhìn thoáng qua số phòng trên bảng hiệu nạm vàng, thấy giống với số phòng trong tin nhắn điện thoại của mình, bà mới nhét điện thoại và túi xách: "Chính là chỗ này!" "Nơi này sao?" Nghe bà Cơ nói xong, Cơ Tích Tương cũng đã sớm không kìm chế được lập tức đẩy cửa phòng ra, kích động hô lên: "Anh Nại, em đến rồi!"
Trong gian phòng hơi mờ tối, tràn ngập khói thuốc, có chút trống trải. Ở góc phòng, một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi ngồi một mình ở trên ghế sô pha, ngón tay thon dài như ngọc kẹp điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ lóe sáng trong bóng tối mờ ảo.
Ánh đèn rất tối, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy gương mặt người đàn ông ngồi đó rất tinh xảo, lãnh khốc vô tình, giống như sương lạnh tháng mười hai, tỏa ra hàn khí lạnh lùng. Nhìn thấy hai người Cơ Tích Tương và bà Cơ đi vào phòng, ánh mắt anh toát ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn như rắn.
Sự lạnh lẽo không diễn tả được từ trên người anh chậm rãi tỏa ra khắp phòng, khiến bà Cơ vừa đi vào đã không khỏi rùng mình một cái, gương mặt trang điểm nhã nhặn không khỏi lộ ta vẻ hoảng hốt. Dù sao người đàn ông đối diện cũng là người mà ở thủ đô này không ai muốn dây vào nhất, chỉ một hơi thở trên người đối phương đã khiến bà Cơ cảm thấy có chút yếu thế.
Bà Cơ chỉ biết Đường Nại thông qua tin tức của báo chí và TV mà thôi, chưa từng chân chính gặp mặt. Nay là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng giữa tranh sáng tranh tối bà cũng không khỏi kinh ngạc trước gương mặt tuấn tú của anh.
Gương mặt tuấn tú tinh xảo và quý phái đó, nếu bản thân bà mà trẻ hai ba mươi tuổi chắc cũng sẽ si mê mà nhào tới. Không biết tại sao, bà Cơ cảm thấy toàn thân có chút tê dại khó chịu.
Đường Nại vẫn cứ ngồi trong góc, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn bà Cơ và Cơ Tích Tương từ khi họ vừa đi vào phòng. Lúc này thấy trên mặt hai người dần dần tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt tàn nhẫn khát máu hơi cong lên. Đôi mắt hung ác sắc bén như báo săn ghim chặt lên hai người họ.
"Anh Nại, sao anh ở đây mà không bật đèn, tối quá, hừ, em thật khó chịu." Cơ Tích Tương đã cảm thấy đầu mình hơi váng vất, cả người càng ngày càng khô nóng không khống chế được.
"Tối sao, đêm không trăng gió lớn mới thích hợp làm chuyện xấu, nên tối tự có chỗ tốt của tối." Âm thanh lạnh lùng của Đường Nại đột nhiên vang lên, mang theo vài phần nguy hiểm và tàn nhẫn.
Bà Cơ nghe thấy âm thanh lạnh lùng vô tình của Đường Nại, hơi tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn xung quanh, luôn cảm giác có chút không ổn, nhưng lại nghe thấy Cơ Tích Tương kêu khó chịu, trong lòng càng hoảng sợ. Nghĩ đến thân thể của mình cũng cực kỳ nóng và khó chịu, bà Cơ lập tức biết có chuyện không hay, hét lên: "Đường Nại, cậu đã làm gì trên người chúng tôi?" Nghe thấy âm thanh của bà Cơ, Đường Nại cười lạnh một tiếng, môi mỏng gợi cảm nhếch lên: "Bà cảm thấy đó là cái gì, tất nhiên là thứ khiến bà thoải mái rồi."
"Đường Nại, sao cậu lại có thể hạ thuốc chúng tôi, chúng tôi là người nhà họ Cơ, cậu không không sợ đến lúc đó nhà họ Cơ sẽ tìm cậu phiền phức sao." Nghe thấy tiếng cười nham hiểm hung ác của Đường Nại, bà Cơ lập cảm thấy hoảng hốt, giận dữ hét lên.
"Làm cũng đã làm rồi, nhà họ Cơ của bà có thể làm gì tôi nào, nhà họ Cơ các người chẳng qua là đám nhãi nhép, tôi còn chẳng thèm ra tay với các người, nhưng ai bảo tôi nhìn các người khó chịu chứ." Đường Nại lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sâu thẳm u ám đầy vẻ tàn nhẫn. Chính người nhà họ Cơ đã đưa Mông Mông của anh vào bệnh viện tâm thần, dù thế nào anh cũng phải thay Mông Mông đòi nợ.
"Cậu, cậu cố ý lừa chúng tôi tới đây." Bà Cơ sợ hãi hét lên, lúc này mới biết mình đã mắc bẫy của Đường Nại, thoáng một cái mình còn chưa vặn ngã được Đường Nại mà đã để Đường Nại tiên hạ thủ vi cường, đáng chết.
"Trò chơi bắt đầu là do bà Cơ khơi mào, như vậy tất nhiên kết thúc là do Đường Nại tôi định đoạt rồi."
"Đường Nại, nhà họ Cơ chúng tôi và cậu không có thù oán gì, sao cậu lại đối với chúng tôi như vậy. Tương cũng chỉ si mê cậu mà thôi, từ nhỏ nó đã thích cậu, mơ ước mình có thể gả cho cậu, tại sao cậu có thể tàn nhẫn với nó như vậy?" Bà Cơ chỉnh lại sắc mặt, dù cơ thể càng ngày càng khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm nén mà mở miệng, lúc này ngoài thân thể khó chịu thì đầu óc lại hết sức minh mẫn.
Đường Nại không nghe được những lời này còn tốt, nhưng anh lại nghe được, lúc này trên mặt anh hiện lên vẻ khát máu, tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà Cơ: "Ồ? tàn nhẫn đối với cô ta sao, e là nhà họ Cơ cũng đã làm không ít chuyện tàn nhẫn đi, thế nào, báo ứng tới quá nhanh nên không tiếp thụ được à?" Đường Nại lạnh lùng lên tiếng châm chọc.
Bị Đường Nại nói như vậy, bà Cơ lập tức ngây ra. Gia tộc lớn, đặc biệt là quý tộc quyền thế, có nhà nào bên trong không có chuyện bẩn thỉu, nói ra thì nhà họ Đường còn bẩn thỉu hơn nhà họ Cơ bao nhiêu. Nhưng giờ đây ở trước mặt Đường Nại, bị khí thế điên cuồng tàn nhẫn của anh mạnh mẽ trấn áp, bà Cơ không sao thốt nên lời.
"Anh Nại, ưm, hai người đang nói gì thế?" Thuốc trong người Cơ Tích Tương dần dần có tác dụng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nhìn bà Cơ.
"Tương, Tương, con tỉnh lại, con tỉnh lại, đi, chúng ta về nhà thôi." Bà Cơ miễn cưỡng muốn dìu Cơ Tích Tương rời đi, nhưng cửa vừa mở ra, mấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đột nhiên chạy đến, ngăn cản không cho bà Cơ và Cơ Tích Tương rời đi.
Nhìn thấy những người này, bà Cơ lập tức giật mình, dự cảm trong lòng càng ngày càng xấu, bà hoảng sợ nhìn Đường Nại âm thanh run rẩy, sắc nhọn chói tai quát: "Đường Nại, rốt cuộc cậu muốn làm gì, xin cậu hãy tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không có ác ý với cậu, chỉ thật muốn đến nói lời xin lỗi với cậu mà thôi, van cậu, cậu chủ Đường."
CHƯƠNG 109: XỬ LÝ MẸ CON NHÀ HỌ CƠ
vừa nghe bà Cơ hét lên, Những Ngưu Lang vây quanh lập tức vuốt vuốt lỗ tai mình, rồi phân tán rời đi, xa xa còn có thể nghe được âm thanh khe khẽ truyền tới: "Thì ra là có hẹn rồi, không nói sớm, thật là!"
Mẹ con nhà họ Cơ cứ đi tìm số phòng của Đường Nại cho mà không hề để ý trên mặt người đàn ông trước đó vây quanh mình hiện ra nụ cười ác ma quỷ dị. Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, nói với đầu điện thoại kia: "Đã hạ thuốc trên hai người đó rồi, có lẽ khi họ tìm được phòng thì dược hiệu cũng sẽ phát tác."
"Làm rất tốt, trở về lĩnh thưởng đi." Nghe được người đàn ông báo cáo, âm thanh trầm thấp khàn khàn từ đầu dây kia vang lên. Người đàn ông bên này vội nói cảm ơn.
Dọc đường đi, còn có thể nghe được không ít trong phòng bao truyền ra một số âm thanh không hài hòa, bà Cơ thì không sao, dù sao bà cũng là người từng trải, nhưng hai tai Cơ Tích Tương không khỏi nóng lên. Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, có chút mất kiểm soát.
Càng đi vào trong, ánh mắt càng tối lại, bà Cơ cảm thấy cơ thể mình cũng có chút khó chịu, nhưng tưởng do nơi này không có chỗ thông gió nên không khỏi dẫn Cơ Tích Tương bước nhanh hơn.
Đi đến trước một cánh cửa, bà Cơ nhìn thoáng qua số phòng trên bảng hiệu nạm vàng, thấy giống với số phòng trong tin nhắn điện thoại của mình, bà mới nhét điện thoại và túi xách: "Chính là chỗ này!" "Nơi này sao?" Nghe bà Cơ nói xong, Cơ Tích Tương cũng đã sớm không kìm chế được lập tức đẩy cửa phòng ra, kích động hô lên: "Anh Nại, em đến rồi!"
Trong gian phòng hơi mờ tối, tràn ngập khói thuốc, có chút trống trải. Ở góc phòng, một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi ngồi một mình ở trên ghế sô pha, ngón tay thon dài như ngọc kẹp điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ lóe sáng trong bóng tối mờ ảo.
Ánh đèn rất tối, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy gương mặt người đàn ông ngồi đó rất tinh xảo, lãnh khốc vô tình, giống như sương lạnh tháng mười hai, tỏa ra hàn khí lạnh lùng. Nhìn thấy hai người Cơ Tích Tương và bà Cơ đi vào phòng, ánh mắt anh toát ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn như rắn.
Sự lạnh lẽo không diễn tả được từ trên người anh chậm rãi tỏa ra khắp phòng, khiến bà Cơ vừa đi vào đã không khỏi rùng mình một cái, gương mặt trang điểm nhã nhặn không khỏi lộ ta vẻ hoảng hốt. Dù sao người đàn ông đối diện cũng là người mà ở thủ đô này không ai muốn dây vào nhất, chỉ một hơi thở trên người đối phương đã khiến bà Cơ cảm thấy có chút yếu thế.
Bà Cơ chỉ biết Đường Nại thông qua tin tức của báo chí và TV mà thôi, chưa từng chân chính gặp mặt. Nay là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng giữa tranh sáng tranh tối bà cũng không khỏi kinh ngạc trước gương mặt tuấn tú của anh.
Gương mặt tuấn tú tinh xảo và quý phái đó, nếu bản thân bà mà trẻ hai ba mươi tuổi chắc cũng sẽ si mê mà nhào tới. Không biết tại sao, bà Cơ cảm thấy toàn thân có chút tê dại khó chịu.
Đường Nại vẫn cứ ngồi trong góc, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn bà Cơ và Cơ Tích Tương từ khi họ vừa đi vào phòng. Lúc này thấy trên mặt hai người dần dần tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt tàn nhẫn khát máu hơi cong lên. Đôi mắt hung ác sắc bén như báo săn ghim chặt lên hai người họ.
"Anh Nại, sao anh ở đây mà không bật đèn, tối quá, hừ, em thật khó chịu." Cơ Tích Tương đã cảm thấy đầu mình hơi váng vất, cả người càng ngày càng khô nóng không khống chế được.
"Tối sao, đêm không trăng gió lớn mới thích hợp làm chuyện xấu, nên tối tự có chỗ tốt của tối." Âm thanh lạnh lùng của Đường Nại đột nhiên vang lên, mang theo vài phần nguy hiểm và tàn nhẫn.
Bà Cơ nghe thấy âm thanh lạnh lùng vô tình của Đường Nại, hơi tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn xung quanh, luôn cảm giác có chút không ổn, nhưng lại nghe thấy Cơ Tích Tương kêu khó chịu, trong lòng càng hoảng sợ. Nghĩ đến thân thể của mình cũng cực kỳ nóng và khó chịu, bà Cơ lập tức biết có chuyện không hay, hét lên: "Đường Nại, cậu đã làm gì trên người chúng tôi?" Nghe thấy âm thanh của bà Cơ, Đường Nại cười lạnh một tiếng, môi mỏng gợi cảm nhếch lên: "Bà cảm thấy đó là cái gì, tất nhiên là thứ khiến bà thoải mái rồi."
"Đường Nại, sao cậu lại có thể hạ thuốc chúng tôi, chúng tôi là người nhà họ Cơ, cậu không không sợ đến lúc đó nhà họ Cơ sẽ tìm cậu phiền phức sao." Nghe thấy tiếng cười nham hiểm hung ác của Đường Nại, bà Cơ lập cảm thấy hoảng hốt, giận dữ hét lên.
"Làm cũng đã làm rồi, nhà họ Cơ của bà có thể làm gì tôi nào, nhà họ Cơ các người chẳng qua là đám nhãi nhép, tôi còn chẳng thèm ra tay với các người, nhưng ai bảo tôi nhìn các người khó chịu chứ." Đường Nại lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sâu thẳm u ám đầy vẻ tàn nhẫn. Chính người nhà họ Cơ đã đưa Mông Mông của anh vào bệnh viện tâm thần, dù thế nào anh cũng phải thay Mông Mông đòi nợ.
"Cậu, cậu cố ý lừa chúng tôi tới đây." Bà Cơ sợ hãi hét lên, lúc này mới biết mình đã mắc bẫy của Đường Nại, thoáng một cái mình còn chưa vặn ngã được Đường Nại mà đã để Đường Nại tiên hạ thủ vi cường, đáng chết.
"Trò chơi bắt đầu là do bà Cơ khơi mào, như vậy tất nhiên kết thúc là do Đường Nại tôi định đoạt rồi."
"Đường Nại, nhà họ Cơ chúng tôi và cậu không có thù oán gì, sao cậu lại đối với chúng tôi như vậy. Tương cũng chỉ si mê cậu mà thôi, từ nhỏ nó đã thích cậu, mơ ước mình có thể gả cho cậu, tại sao cậu có thể tàn nhẫn với nó như vậy?" Bà Cơ chỉnh lại sắc mặt, dù cơ thể càng ngày càng khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm nén mà mở miệng, lúc này ngoài thân thể khó chịu thì đầu óc lại hết sức minh mẫn.
Đường Nại không nghe được những lời này còn tốt, nhưng anh lại nghe được, lúc này trên mặt anh hiện lên vẻ khát máu, tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà Cơ: "Ồ? tàn nhẫn đối với cô ta sao, e là nhà họ Cơ cũng đã làm không ít chuyện tàn nhẫn đi, thế nào, báo ứng tới quá nhanh nên không tiếp thụ được à?" Đường Nại lạnh lùng lên tiếng châm chọc.
Bị Đường Nại nói như vậy, bà Cơ lập tức ngây ra. Gia tộc lớn, đặc biệt là quý tộc quyền thế, có nhà nào bên trong không có chuyện bẩn thỉu, nói ra thì nhà họ Đường còn bẩn thỉu hơn nhà họ Cơ bao nhiêu. Nhưng giờ đây ở trước mặt Đường Nại, bị khí thế điên cuồng tàn nhẫn của anh mạnh mẽ trấn áp, bà Cơ không sao thốt nên lời.
"Anh Nại, ưm, hai người đang nói gì thế?" Thuốc trong người Cơ Tích Tương dần dần có tác dụng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nhìn bà Cơ.
"Tương, Tương, con tỉnh lại, con tỉnh lại, đi, chúng ta về nhà thôi." Bà Cơ miễn cưỡng muốn dìu Cơ Tích Tương rời đi, nhưng cửa vừa mở ra, mấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đột nhiên chạy đến, ngăn cản không cho bà Cơ và Cơ Tích Tương rời đi.
Nhìn thấy những người này, bà Cơ lập tức giật mình, dự cảm trong lòng càng ngày càng xấu, bà hoảng sợ nhìn Đường Nại âm thanh run rẩy, sắc nhọn chói tai quát: "Đường Nại, rốt cuộc cậu muốn làm gì, xin cậu hãy tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không có ác ý với cậu, chỉ thật muốn đến nói lời xin lỗi với cậu mà thôi, van cậu, cậu chủ Đường."