Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
CHƯƠNG 131: LÀM NHƯ VẬY ĐỀU LÀ VÌ MUỐN TỐT CHO CON.
CHƯƠNG 131: LÀM NHƯ VẬY ĐỀU LÀ VÌ MUỐN TỐT CHO CON.
Chính vì như vậy, mẹ Thiệu vừa nghe được tin tức cô cả nhà họ Cơ bị liệt cả chân và tay liền bắt Thiệu Vĩnh Khiêm hủy bỏ hôn ước với cô cả nhà họ Cơ.
“Haha….”
Nhìn dáng vẻ tự cho là muốn tốt cho mình của mẹ Thiệu, Thiệu Vĩnh Khiêm không khỏi bật cười.
Trong tiếng cười dịu dàng, thanh lịch của anh ta còn lộ ra sự bi thương, thống khổ, trong đôi mắt đen lạnh lẽo tràn hiện lên vô số phiền muộn, thảm thương cười một tiếng.
Nói một cách yếu ớt.
“Mẹ, vậy mẹ có từng nghĩ đến thứ mẹ đang hủy hoại chính là hạnh phúc cả đời của con trai mẹ, người phụ nữ mà con trai mẹ yêu nhất từ bây giờ đã thành vợ của người khác, sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh con trai mẹ nữa, mẹ có nghĩ đến thứ mẹ hủy hoại cũng là cuộc sống của con không!”
“Sao có thể, Vĩnh Khiêm, con đừng như thế này, đừng dọa mẹ, mẹ biết làm như vậy không đúng, nhưng tất cả đều là vì tốt cho con!”
Mẹ Thiệu nhìn thấy sự bi thương và đau khổ trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm, không khỏi đau lòng, nhưng vẫn một mực cho là mình không sai, vội vàng giải thích với Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Đúng vậy, mọi người không sai, là con sai, con sai là vì con chưa từng để tâm đến cô ấy, chưa từng quan tâm đến cô ấy, đến mức cho dù là mấy ngày đó nhìn cô ấy dần dần rời xa con, con cũng cảm thấy cô ấy sẽ quay lại bên cạnh mình!”
Thiệu Vĩnh Kiêm nghĩ đến khoảng thời gian đầu tiên, trong lòng giống như bị xé nát.
Anh ta chưa từng nghĩ đến Nghi Nghi của anh ta đã phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy, mà anh ta lại không biết gì, càng không nghĩ đến người gây ra tất cả những chuyện này đều là mẹ anh ta.
Có lẽ Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không biết, sự đả kích từ những chuyện này mặc dù là sự đau khổ với Mông Chỉ Nghi lúc đó nhưng vẫn không đến mức mất mạng, nhưng chính vì sự không tin tưởng của anh ta đã đẩy cuộc sống của Mông Chỉ Nghi xuống địa ngục.
“Vĩnh Khiêm, Vĩnh Khiêm!”
Thấy Thiệu Vĩnh Khiêm lao ra khỏi phòng, mẹ Thiệu đã bị dọa sợ, vội vàng hét lên.
Nhưng Thiệu Vĩnh Khiêm đã lao xuống tầng, không hề quan tâm đến giọng nói của mẹ Thiệu ở phía sau, lúc này trong đầu anh ta chỉ có một chuyện, đó chính là đi tìm Nghi Nghi, đi tìm Nghi Nghi để nói rõ ràng.
Chiếc xe vừa đi được nửa đường, điện thoại trên tay liền vang lên.
“Vĩnh Khiêm, anh ở đâu, huhu, em rất đau, anh đến với em có được không?”
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng khóc yếu ớt không ngừng của Cơ Tích Vy, còn khàn đặc, có lẽ là kết của vì sợ hãi và đau đớn la hét của tối qua.
Nghe thấy giọng nói này, Thiệu Vĩnh Kiêm cau mày, bởi vì tâm trạng muốn đi tìm Mông Chỉ Nghi cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Đươc, em chịu đựng trước, lát nữa anh sẽ đến!”
Mặc dù lúc này Thiệu Vĩnh Khiêm rất muốn gặp Mông Chỉ Nghi, nhưng nghĩ đến Cơ Tích Vy bị phế cả chân và tay, đều liên quan đến Mông Chỉ Nghi, cộng thêm đứa bé bị Mông Chỉ Nghi hại chết, lúc này cảm giác tội lỗi với Cơ Tích Vy lại nhiều hơn.
Nhíu mày, tay lái đột ngột chuyển hướng, cả chiếc xe đều đi về hướng bệnh viện.
Trong bệnh viện, Cơ Tích Vy vừa làm kiểm tra xong, lúc tỉnh lại, trên chiếc bàn bên cạnh có đồ ăn và cháo vẫn chưa động đến, nhìn thấy vậy Thiệu Vĩnh Khiêm hơi cau mày.
“Vĩnh Khiêm, huhu, cuối cùng anh cũng đến rồi, em rất sợ, rất sợ!”
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Vĩnh Khiêm xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh, Cơ Tích Vy không kiềm chế được mà khóc lóc một cách thảm thương.
Thiệu Vĩnh Khiêm giơ tay lên, do dự một lúc xem có nên vỗ xuống không, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ vai Cơ Tích Vy, dịu dàng an ủi nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, để bọ họ chuyên tâm điều trị, đến lúc đó chân của em nhất định sẽ khỏi!”
“Thật sao, lúc nãy nghe ba nói, mặc dù biết chỉ là lời an ủi, dù sao bác sĩ Ryan cũng rất khó mời!”
Sắc mặt Cơ Tích Vy vẫn tát nhợt, mang theo một chút bệnh trạng và yếu ớt, Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thấy vậy hơi cau mày, sự áy náy trong lòng lại nhiều hơn.
“Không sao, cho dù khó anh cũng sẽ mời anh ta về, vết thương của em đã kéo dài quá lâu rồi, vì bác sĩ Ryan kia được xem như là “bác sĩ thiên tài” của giới y học quốc tế, anh nghĩ chắn chắn có thể chữa khỏi cho em!”
“Ừ, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa, cho dù cả đời này không chữa trị được em cũng không sợ!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Cơ Tích Vy mang theo ý cười, dựa vào trong vòng tay của Thiệu Vĩnh Khiêm.
Đôi mắt vô cùng u ám, tràn đầy sự ghen ghét và không cam lòng.
Mông Chỉ Nghi, con chó cái này, tao nhất định sẽ không tha cho mày, đợi đến khi chân của tao khỏi rồi, tao nhất định sẽ hành hạ mày đến chết!
“Tích Vy, em có biết những người tối qua đối phó với em là ai không?” Thiệu Vĩnh Khiêm có chút nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy câu hỏi của Thiệu Vĩnh Khiêm, cơ thể Cơ Tích Vy đột nhiên ngớ ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng trong lòng lại cố gắng bình tĩnh lại.
Không thể để Vĩnh Khiêm biết những chuyện này có liên quan đến con chó cái Mông Chỉ Nghi kia, nếu không Vĩnh Khiêm sẽ đi tìm con chó cái kia, rất khó có thể đảm bảo được con chó cái kia sẽ không nói ra những chuyện năm đó, không được, tuyệt đối không được, cô ta nhất định phải tự tay xử lý con chó cái kia.
“Em không quen, hơn nữa trời quá tối, căn bản là không nhìn rõ!” Ánh mắt của Cơ Tích Vy lóe lên, suy nghĩ một lúc, có chút đau khổ nói.
Thiệu Vĩnh Khiêm luôn cảm thấy lúc này Cơ Tích Vy không muốn nói thật, đôi mắt chợt lóe lên, từ tất cả những chuyện lúc nãy anh đã trải qua, anh cũng bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh mình, nghe thấy những lời nói của Cơ Tích Vy cũng không khỏi nghĩ nhiều.
“Đã như vậy thì em cứ nghỉ ngơi thật tốt, anh đi xử lý một số chuyện, nhận tiện đi tìm bác sĩ Ryan cho em!”
Thiệu Vĩnh Khiêm an ủi Cơ Tích Vy, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Thiệu Vĩnh Khiêm lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt của mình, muốn mời bác sĩ Ryan về chữa trị cho Cơ Tích Vy, bên kia trả lời rất nhanh, tính tình bác sĩ Ryan rất cổ quái, có muốn chữa trị hay không vẫn còn phải hỏi lại một lần nữa.
Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không làm khó người khác, dù sao tên tuổi của “bác sĩ thiên tài” này ai cũng biết, tính tình cổ quái quả thực khiến người khác rất đau đầu.
Nói chuyện thêm mấy câu, Thiệu Vĩnh Khiêm cúp điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho Thiệu Triết.
“Thiệu Triết, đã có kết quả điều tra chưa?”
“Cậu chủ, vẫn chưa có, vẫn đang điều tra, đối phương đã xóa hết dấu vết, có chút khó khăn, có thể phải cần thêm một khoảng thời gian nữa!” Thiệu Triết ở đầu bên kia điện thoại nói.
“Không vội, nhân tiện điều tra giúp tôi chuyện của bốn năm trước, đặc biệt là ân oán giữa Nghi Nghi và nhà họ Cơ, tôi cần biết rõ ràng, chuyện này có chút gấp, hơn nữa lúc thuộc hạ của cậu điều tra phải cẩn thận một chút, tôi sợ cái người tên cậu Đường kia biết được sẽ xóa dấu vết!”
Thiệu Vĩnh Khiêm nghĩ đến Đường Nại
Nếu như Đường Nại thực sự hủy hôn với cô chủ nhà họ Hạng, anh ta muốn đưa Nghi Nghi đi càng khó.
“Vâng, cậu chủ!”
Mặc dù Thiệu Triết không hiểu tại sao cậu chủ lại kêu anh ta đi điều tra chuyện của bốn năm trước, nhưng đã là mệnh lệnh thì đương nhiên phải điều tra rõ ràng.
Sau khi gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp, Thiệu Vĩnh Khiêm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi đến Thiệu thị.
Không hề nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ở phía sau đang ngây người nhìn bóng lưng anh ta rời đi.
CHƯƠNG 131: LÀM NHƯ VẬY ĐỀU LÀ VÌ MUỐN TỐT CHO CON.
Chính vì như vậy, mẹ Thiệu vừa nghe được tin tức cô cả nhà họ Cơ bị liệt cả chân và tay liền bắt Thiệu Vĩnh Khiêm hủy bỏ hôn ước với cô cả nhà họ Cơ.
“Haha….”
Nhìn dáng vẻ tự cho là muốn tốt cho mình của mẹ Thiệu, Thiệu Vĩnh Khiêm không khỏi bật cười.
Trong tiếng cười dịu dàng, thanh lịch của anh ta còn lộ ra sự bi thương, thống khổ, trong đôi mắt đen lạnh lẽo tràn hiện lên vô số phiền muộn, thảm thương cười một tiếng.
Nói một cách yếu ớt.
“Mẹ, vậy mẹ có từng nghĩ đến thứ mẹ đang hủy hoại chính là hạnh phúc cả đời của con trai mẹ, người phụ nữ mà con trai mẹ yêu nhất từ bây giờ đã thành vợ của người khác, sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh con trai mẹ nữa, mẹ có nghĩ đến thứ mẹ hủy hoại cũng là cuộc sống của con không!”
“Sao có thể, Vĩnh Khiêm, con đừng như thế này, đừng dọa mẹ, mẹ biết làm như vậy không đúng, nhưng tất cả đều là vì tốt cho con!”
Mẹ Thiệu nhìn thấy sự bi thương và đau khổ trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm, không khỏi đau lòng, nhưng vẫn một mực cho là mình không sai, vội vàng giải thích với Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Đúng vậy, mọi người không sai, là con sai, con sai là vì con chưa từng để tâm đến cô ấy, chưa từng quan tâm đến cô ấy, đến mức cho dù là mấy ngày đó nhìn cô ấy dần dần rời xa con, con cũng cảm thấy cô ấy sẽ quay lại bên cạnh mình!”
Thiệu Vĩnh Kiêm nghĩ đến khoảng thời gian đầu tiên, trong lòng giống như bị xé nát.
Anh ta chưa từng nghĩ đến Nghi Nghi của anh ta đã phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy, mà anh ta lại không biết gì, càng không nghĩ đến người gây ra tất cả những chuyện này đều là mẹ anh ta.
Có lẽ Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không biết, sự đả kích từ những chuyện này mặc dù là sự đau khổ với Mông Chỉ Nghi lúc đó nhưng vẫn không đến mức mất mạng, nhưng chính vì sự không tin tưởng của anh ta đã đẩy cuộc sống của Mông Chỉ Nghi xuống địa ngục.
“Vĩnh Khiêm, Vĩnh Khiêm!”
Thấy Thiệu Vĩnh Khiêm lao ra khỏi phòng, mẹ Thiệu đã bị dọa sợ, vội vàng hét lên.
Nhưng Thiệu Vĩnh Khiêm đã lao xuống tầng, không hề quan tâm đến giọng nói của mẹ Thiệu ở phía sau, lúc này trong đầu anh ta chỉ có một chuyện, đó chính là đi tìm Nghi Nghi, đi tìm Nghi Nghi để nói rõ ràng.
Chiếc xe vừa đi được nửa đường, điện thoại trên tay liền vang lên.
“Vĩnh Khiêm, anh ở đâu, huhu, em rất đau, anh đến với em có được không?”
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng khóc yếu ớt không ngừng của Cơ Tích Vy, còn khàn đặc, có lẽ là kết của vì sợ hãi và đau đớn la hét của tối qua.
Nghe thấy giọng nói này, Thiệu Vĩnh Kiêm cau mày, bởi vì tâm trạng muốn đi tìm Mông Chỉ Nghi cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Đươc, em chịu đựng trước, lát nữa anh sẽ đến!”
Mặc dù lúc này Thiệu Vĩnh Khiêm rất muốn gặp Mông Chỉ Nghi, nhưng nghĩ đến Cơ Tích Vy bị phế cả chân và tay, đều liên quan đến Mông Chỉ Nghi, cộng thêm đứa bé bị Mông Chỉ Nghi hại chết, lúc này cảm giác tội lỗi với Cơ Tích Vy lại nhiều hơn.
Nhíu mày, tay lái đột ngột chuyển hướng, cả chiếc xe đều đi về hướng bệnh viện.
Trong bệnh viện, Cơ Tích Vy vừa làm kiểm tra xong, lúc tỉnh lại, trên chiếc bàn bên cạnh có đồ ăn và cháo vẫn chưa động đến, nhìn thấy vậy Thiệu Vĩnh Khiêm hơi cau mày.
“Vĩnh Khiêm, huhu, cuối cùng anh cũng đến rồi, em rất sợ, rất sợ!”
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Vĩnh Khiêm xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh, Cơ Tích Vy không kiềm chế được mà khóc lóc một cách thảm thương.
Thiệu Vĩnh Khiêm giơ tay lên, do dự một lúc xem có nên vỗ xuống không, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ vai Cơ Tích Vy, dịu dàng an ủi nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, để bọ họ chuyên tâm điều trị, đến lúc đó chân của em nhất định sẽ khỏi!”
“Thật sao, lúc nãy nghe ba nói, mặc dù biết chỉ là lời an ủi, dù sao bác sĩ Ryan cũng rất khó mời!”
Sắc mặt Cơ Tích Vy vẫn tát nhợt, mang theo một chút bệnh trạng và yếu ớt, Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thấy vậy hơi cau mày, sự áy náy trong lòng lại nhiều hơn.
“Không sao, cho dù khó anh cũng sẽ mời anh ta về, vết thương của em đã kéo dài quá lâu rồi, vì bác sĩ Ryan kia được xem như là “bác sĩ thiên tài” của giới y học quốc tế, anh nghĩ chắn chắn có thể chữa khỏi cho em!”
“Ừ, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa, cho dù cả đời này không chữa trị được em cũng không sợ!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Cơ Tích Vy mang theo ý cười, dựa vào trong vòng tay của Thiệu Vĩnh Khiêm.
Đôi mắt vô cùng u ám, tràn đầy sự ghen ghét và không cam lòng.
Mông Chỉ Nghi, con chó cái này, tao nhất định sẽ không tha cho mày, đợi đến khi chân của tao khỏi rồi, tao nhất định sẽ hành hạ mày đến chết!
“Tích Vy, em có biết những người tối qua đối phó với em là ai không?” Thiệu Vĩnh Khiêm có chút nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy câu hỏi của Thiệu Vĩnh Khiêm, cơ thể Cơ Tích Vy đột nhiên ngớ ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng trong lòng lại cố gắng bình tĩnh lại.
Không thể để Vĩnh Khiêm biết những chuyện này có liên quan đến con chó cái Mông Chỉ Nghi kia, nếu không Vĩnh Khiêm sẽ đi tìm con chó cái kia, rất khó có thể đảm bảo được con chó cái kia sẽ không nói ra những chuyện năm đó, không được, tuyệt đối không được, cô ta nhất định phải tự tay xử lý con chó cái kia.
“Em không quen, hơn nữa trời quá tối, căn bản là không nhìn rõ!” Ánh mắt của Cơ Tích Vy lóe lên, suy nghĩ một lúc, có chút đau khổ nói.
Thiệu Vĩnh Khiêm luôn cảm thấy lúc này Cơ Tích Vy không muốn nói thật, đôi mắt chợt lóe lên, từ tất cả những chuyện lúc nãy anh đã trải qua, anh cũng bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh mình, nghe thấy những lời nói của Cơ Tích Vy cũng không khỏi nghĩ nhiều.
“Đã như vậy thì em cứ nghỉ ngơi thật tốt, anh đi xử lý một số chuyện, nhận tiện đi tìm bác sĩ Ryan cho em!”
Thiệu Vĩnh Khiêm an ủi Cơ Tích Vy, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Thiệu Vĩnh Khiêm lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt của mình, muốn mời bác sĩ Ryan về chữa trị cho Cơ Tích Vy, bên kia trả lời rất nhanh, tính tình bác sĩ Ryan rất cổ quái, có muốn chữa trị hay không vẫn còn phải hỏi lại một lần nữa.
Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không làm khó người khác, dù sao tên tuổi của “bác sĩ thiên tài” này ai cũng biết, tính tình cổ quái quả thực khiến người khác rất đau đầu.
Nói chuyện thêm mấy câu, Thiệu Vĩnh Khiêm cúp điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho Thiệu Triết.
“Thiệu Triết, đã có kết quả điều tra chưa?”
“Cậu chủ, vẫn chưa có, vẫn đang điều tra, đối phương đã xóa hết dấu vết, có chút khó khăn, có thể phải cần thêm một khoảng thời gian nữa!” Thiệu Triết ở đầu bên kia điện thoại nói.
“Không vội, nhân tiện điều tra giúp tôi chuyện của bốn năm trước, đặc biệt là ân oán giữa Nghi Nghi và nhà họ Cơ, tôi cần biết rõ ràng, chuyện này có chút gấp, hơn nữa lúc thuộc hạ của cậu điều tra phải cẩn thận một chút, tôi sợ cái người tên cậu Đường kia biết được sẽ xóa dấu vết!”
Thiệu Vĩnh Khiêm nghĩ đến Đường Nại
Nếu như Đường Nại thực sự hủy hôn với cô chủ nhà họ Hạng, anh ta muốn đưa Nghi Nghi đi càng khó.
“Vâng, cậu chủ!”
Mặc dù Thiệu Triết không hiểu tại sao cậu chủ lại kêu anh ta đi điều tra chuyện của bốn năm trước, nhưng đã là mệnh lệnh thì đương nhiên phải điều tra rõ ràng.
Sau khi gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp, Thiệu Vĩnh Khiêm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi đến Thiệu thị.
Không hề nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ở phía sau đang ngây người nhìn bóng lưng anh ta rời đi.