0
Tôi phát hiện ra mình bị chồng ph.ản b ội vào ngày kỷ niệm cưới. Tôi đã cố tình tiếp cận kẻ thù không đội trời chung của anh ta, tán tỉnh cưa cẩm anh để rồi cuối cùng tôi lại bị hãm sâu vào trong đó.
“Cố Bắc Thần, tôi muốn tán cậu.”
“Chị muốn sao cũng được nhưng đừng vì ai khác.”
1
“Dạo này Trì Dạng Nguyệt thế nào rồi?” Tôi vừa cởi cúc áo sơ mi cho anh ta vừa dịu dàng hỏi.
“Tần Tư Ngữ.” Lâm Kiều ngừng động tác xoa lưng tôi lại rồi nói: “Em có thể đừng nhắc tới tên của cô ấy vào lúc này được không?”
“Vậy tại sao lần nào lên giư.ờng với em anh đều nhắm chặt mắt lại.”
Lâm Kiều thở dài thườn thượt.
Lâm Kiều chính là người chồng danh chính ngôn thuận của tôi trong suốt hai năm qua.
Nhưng lần nào chúng tôi cũng giống như một đôi tình nhân lén lút vụng trộm vậy.
Tại sao tôi lại nói như thế chứ?
Một cuộc hôn nhân được cưới hỏi đàng hoàng, tình yêu trai gái vốn dĩ là một chuyện rất đứng đắn. Nhưng lần nào chúng tôi cũng ở trong màn đêm đen kịt, cửa sổ bị tấm rèm dày cộm che khuất, tắt đèn như thể nam nữ thô.ng d.âm sợ bị người ta phát hiện ra vậy.
Có lẽ không nhìn thấy tôi Lâm Kiều có thể tự lừa mình dối người rằng người đang nằm dưới người anh ta là Trì Dạng Nguyệt.
*Bạch nguyệt quang của Lâm Kiều chính là cô ta.
(*) Bạch nguyệt quang: Chỉ người ở trong lòng mình nhưng không thể với tới.
Bọn họ học cùng nhau từ hồi cấp ba cho đến tận khi nhận được học vị tiến sĩ bác sĩ, chuyện tình của bọn họ kéo dài mười một năm, là một đôi trai tài gái sắc được người người ngưỡng mộ.
Tôi cũng là bạn cấp ba của hai người họ. Trong thời gian Lâm Kiều và Trì Dạng Nguyệt ầm ĩ chia tay với nhau tôi đã ở bên cạnh anh ta vượt qua một tháng tăm tối nhất trong cuộc đời.
Khi Trì Dạng Nguyệt ở nước Mỹ xa xôi gọi điện thoại về muốn tái hợp với Lâm Kiều thì lúc đó tôi và anh ta vừa mới nhận được giấy đăng ký kết hôn và đang đứng trong sảnh ủy ban.
Nhìn màn hình điện thoại lóe sáng, là tên của Trì Dạng Nguyệt.
Đột nhiên đôi mắt Lâm Kiều ngân ngấn lệ.
Đúng vậy, tôi vẫn luôn biết người trong lòng Lâm Kiều là Trì Dạng Nguyệt nhưng dù cho là thế tôi vẫn hèn mọn muốn được kết hôn cùng anh ta.
Đến nay báo ứng của tôi tới rồi.
Hết lần này tới lần khác, sau khi Lâm Kiều trút hết lên người tôi trong đêm tối xong, anh ta ngoảnh đầu lại mệt lả muốn chìm vào trong giấc ngủ.
Lần nào tôi cũng ghê tởm chính bản thân mình.
“Lâm Kiều, Lâm Kiều…” Tôi cào cào vào lưng anh ta.
Lâm Kiều chịu đau khẽ hừ một tiếng rồi càng dùng sức hơn.
“Ngày mai anh có thể về nhà với em không?”
“Ngày mai có một ca phẫu th.uật, chắc là anh không thể về được.”
“Nhưng mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà.”
“Nói sau đi.” Lâm Kiều không để tâm nói.
“Anh nhất định phải về.” Tôi với lấy điều khiển bật đèn lên.
Ánh sáng rọi xuống từ trên đỉnh đầu Lâm Kiều, hơi chói mắt.
Trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi trên cơ thể anh ta.
Đúng vậy, chỉ có lúc này anh ta mới cần tới tôi thôi.
Lâm Kiều từng nói trên người tôi có dục và sự thuần khiết trời sinh khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải say đắm.
“Chỉ cần đêm nay em có thể làm anh thỏa mãn.” Anh ta cầm điều khiển tắt đèn đi.
2
Sáng sớm ngày hôm sau mẹ đã gọi điện thoại cho tôi: “Tư Tư, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của con và Lâm Kiều, con không quên đấy chứ?”
Lúc này tôi đang đứng trong cửa hàng rư.ợu cẩn thận chọn rư.ợu vang cho buổi tối hôm nay: “Con nhớ mà mẹ.”
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ tôi vẫn luôn nghĩ rằng, tôi lấy được Lâm Kiều chính là thành công lớn nhất cả đời này của tôi.
Dù cho bố mẹ của Lâm Kiều và Lâm Kiều đối xử lạnh nhạt với mẹ như thế, lạnh nhạt đến mức tôi đã kết hôn hai năm nhưng bà mẹ đơn thân của tôi vẫn không dám đặt chân vào căn nhà của tôi và Lâm Kiều.
Tôi hận bọn họ nhưng lại cảm thấy thoải mái vì đã có được Lâm Kiều.
Tôi dành cả một ngày để trang hoàng lại nhà cửa, rải cánh hoa hồng đầy đất rồi đốt một cây nến thơm mới tinh.
Lúc màn đêm sắp buông xuống tôi đi thay một bộ váy màu đen.
Một chiếc váy lụa màu đen thắt eo ôm trọn lấy cơ thể, với cảnh xuân lấp ló.
Cho đến tận mười hai giờ đêm Lâm Kiều vẫn chưa về nhà.
Tôi gọi điện thoại cho Lâm Kiều nhưng không ai bắt máy. Thế là tôi đã gọi điện tới chỗ làm của anh ta.
“Tối nay bác sĩ Lâm không có ca ph.ẫu thuật nào cả, sau khi tan làm anh ấy đã đi với người trong khoa rồi.” Y tá trả lời tôi.
Lúc tôi sắp dập máy thì chợt nghe thấy một giọng nói: “Hình như bác sĩ Lâm đi dự tiệc sinh nhật của bác sĩ Trì rồi ấy.”
Đầu tôi nổ ầm một tiếng.
Hóa ra kỷ niệm ngày cưới của tôi lại là sinh nhật của Trì Dạng Nguyệt ư?
Hơn nữa vào ngày này Lâm Kiều lại lựa chọn ở bên cô ta.
Đúng là nực cười mà.
Căn nhà rộng ba trăm mét vuông đang không ngừng vây lấy tôi, từng cánh hoa hồng rơi trên mặt đất đều biến thành gương mặt cười cợt của Lâm Kiều và Trì Dạng Nguyệt.
Tôi thở hổn hển cầm lấy áo khoác rồi lao ra ngoài.
3
Dường như tôi đang trốn chạy nhưng cũng giống như giải thoát vậy.
“Cho tôi một… cốc rư.ợu mạnh.” Tôi chán nản tựa người lên quầy pha chế trước mặt nhân viên phục vụ.
“Vâng thưa cô, cô dùng trà đá Long Island, Margarita, Rum và Coke, Bloody Mary hay là trà Blueberry ạ?” Dưới ánh đèn mờ nhân viên quán bar nói ra mấy cái tên, cứ như pháp sư ngày xưa đang giảng giải về một loại phép có thể quên đi ái tình vậy.
“Lấy *Rum và Coke đi.” Trong hai năm làm chim hoàng yến không được nhìn thấy ánh mặt trời trong nấm mồ hôn nhân, lúc này hai từ tự do đặc biệt thu hút tôi.
(*) Trong tên tiếng Trung của Rum và Coke có từ tự do.
“Tôi ngồi ở đằng kia.” Tôi chỉ tay vào ghế sô pha đằng sau rồi đi tới đó.
Nhân viên gọi tôi lại, anh ta lịch sự cười nói: “Thưa cô, ghế dài có giá rẻ nhất đó ạ.”
Lần đầu tiên tôi tới quán bar, không ngờ có nhiều thứ đến thế.
Tôi đang định quay lại thì có một giọng nói lười biếng bất chợt vang lên: “Cô ấy ngồi ở chỗ tôi.”
“Vâng thưa anh Cố, không có vấn đề gì ạ.” nhân viên nhiệt tình nói.
Tôi trợn mắt, thầm nghĩ trong lòng chắc là tên bụng phệ nào đó đang muốn lấy lòng mình đây mà.
Vừa mới quay đầu lại, đập vào mắt tôi là gương mặt đẹp như tạc tượng của Cố Bắc Thần.
Tôi biết anh là Cố Bắc Thần.
Lâm Kiều không chỉ một lần than vãn với tôi về chuyện anh ta phải hướng dẫn một công tử bột sinh viên ngành y năm ba. Thâm chí tháng trước hai người họ còn đá.nh nhau. Lúc tôi đang băng bó vết thương cho Lâm Kiều, tôi đã từng nhìn thấy Cố Bắc Thần tay bịt máu trên trán đi ngang qua phòng khám bệnh.
Một người là bác sĩ trẻ tuổi cốt cán trong bệnh viện, còn một người là con trai của giám đốc bệnh viện nên phía bệnh viện đã chọn giải quyết mọi việc trong âm thầm. Lâm Kiều vẫn tiếp tục hướng dẫn cho Cố Bắc Thần.
Ngày Lâm Kiều biết được tin tức này anh ta tức đến nỗi mất ngủ.
Đúng là một cơ hội ngàn năm có một.
Lâm Kiều, anh có muốn biết mùi vị phản bội là thế nào không?
“Cảm ơn.” Tôi ngồi xuống bên cạnh Cố Bắc Thần.
Nhìn Cố Bắc Thần ở khoảng cách gần, gương mặt của anh lại càng đẹp hơn. Dưới ánh đèn những gân xanh hiện rõ trên làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ tươi đang mỉm cười. Một chiếc khuyên tai kim cương trên tai trái điểm tô một chút lưu manh trông vừa mạnh mẽ lại vừa dễ thương.
Một sinh viên ngành y như thế này thảo nào lại khiến cho một người lạnh lùng như Lâm Kiều tức xì khói.
Thấy tôi ngồi xuống, Cố Bắc Thần đứng dậy dụi tắt điếu thuốc đang hút đi.
“Anh Cố giới thiệu đi chứ.” Chàng trai tầm tuổi Cố Bắc Thần ôm lấy người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình vào lòng rồi cợt nhả nói: “Chị gái à, chị tới quán bar uống rư.ợu mà, không cần phải khoác áo kín mít như thế đâu.”
Xung quanh có khoảng năm người có cả nam lẫn nữ tay cầm ly rượu rồi cười phá lên.
Tôi ngượng ngùng nói: “Tôi là…”
“Không cần phải giới thiệu với bọn họ.” Cố Bắc Thần gác tay sau lưng ghế tôi, anh nhướng mày lên nói với chàng trai ban nãy, giọng điệu cứng rắn: “Triệu Vũ, chẳng phải cậu nói còn có tăng sau sao?”
Triệu Vũ phản ứng rất nhanh, cậu ta làm lố nói: “Cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất đấy. Tôi sắp xếp mấy người, tiếp theo sẽ là biệt thự Vạn Lệ.”
4
Buổi tối trong quán bar vô cùng náo nhiệt còn tôi và Cố Bắc Thần ở bên này lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ba cái ghế sô pha tạo thành một nửa vòng, hai chúng tôi yên lặng ngồi ở vị trí chính giữa.
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Cậu quen tôi sao?”
“Có biết.” Cố Bắc Thần bưng ly rượu lên, lời ít ý nhiều.
Nhìn từ đằng sau xương bả vai của Cố Bắc Thần dưới lớp áo sơ mi trắng trông rất đẹp, nó giống như đôi cánh của thiên sứ vậy.
Đêm nay Cố Bắc Thần chính là thiên sứ của tôi nhưng mà là thiên sứ đen.
Chắc chắn Cố Bắc Thần biết tôi vì dù sao thì Lâm Kiều cũng là kẻ thù của anh mà.
Lại im lặng.
Ham muốn báo thù và không cam lòng khiến tôi cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Bên trong là chiếc váy đen bó sát thắt eo mặc trong buổi tiệc chúc mừng kỷ niệm ngày cưới, trễ ngực, và đường cong lấp ló dưới lớp váy áo.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu quan sát tôi một cách tỉ mỉ rồi sau đó anh lạnh lùng nói: “Đó là gì vậy?”
“Gì cơ?” Tôi tưởng anh đang nhắc đến sợi dây chuyền trước ngực tôi, tôi cầm nó trong tay cúi đầu xuống để lộ ra đường cong xinh đẹp: “Một con thiên nga.”
Quả nhiên là cá đã mắc câu.
“Ý tôi là cái này.” Anh ra hiệu cho tôi bằng ánh mắt, ý là vết sẹo dài trên cánh tay phải của tôi.
Trái tim tôi đau nhói.
Đó là một buổi tối sau khi tan học hồi cấp ba, trên đường về nhà tôi nhìn thấy Lâm Kiều bị mấy tên côn đồ ngoài đường b.ắt n.ạt, thế là tôi đã đỡ một nhát d.ao cho anh ta và có vết sẹo này.
Bố mẹ Lâm Kiều tặng cờ giải thưởng cho tôi, nhà trường đã tổ chức một buổi tuyên dương tôi bởi vì tôi đã cứu học sinh giỏi top đầu toàn trường.
Tôi là một kẻ dốt nát thương thầm Lâm Kiều nhiều năm, ngày hôm đó khi tôi đứng trên bục tôi đã nhìn thấy Lâm Kiều mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy đã khiến tôi từng có suy nghĩ sự hi sinh của tôi khi đó là đáng giá.
“Hồi nhỏ tôi đánh nhau với người ta không cẩn thận bị thương.” Tôi viện cớ.
“Đau không?” Ánh mắt của Cố Bắc Thần rất lạnh lùng, lại giống như chất chứa một nỗi đau không tài nào giấu nổi, giống như ánh sao ngút trời trong đêm tuyết ở Bắc Âu vậy.
Tôi cảm thấy đôi mắt mình đau nhói giống như sắp rơi lệ.
Lâm Kiều chỉ nói một câu về vết thương này.
Khi đó anh ta đứng trước giường bệnh của tôi: “Bạn Tần Tư Ngữ, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi. Nếu như có khó khăn gì về phí điều trị thì cậu có thể nói cho tôi biết.”
Anh ta chưa từng hỏi thêm về vết sẹo này, như thể chỉ cần không nhắc tới nó nó sẽ không tồn tại vậy.
5
“Đợi tôi chút.” Cố Bắc Thần đứng dậy, dáng người anh cao lớn hơn một mét tám.
Một lúc sau Cố Bắc Thần quay lại, trên tay anh cầm một hình xăm.
Anh cẩn thận tháo hình xăm ra, dán lên vết sẹo trên cánh tay tôi miết miết mấy cái rồi lột nó ra.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lành lạnh mang theo mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Hàng mi dày như muốn dán lên cổ tôi vậy.
“Xong rồi.” Đột nhiên Cố Bắc Thần ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi để lộ ra lúm má đồng tiền xinh đẹp.
Là hoa hồng, vết sẹo là cành lá, có ba bông hoa hồng nở rộ trên đó, vừa ấm áp lại trông rất ngầu.
“Cảm ơn cậu.” Tôi sờ lên hình xăm rồi nói với anh.
“Trông nó rất giống chị.” Anh nhìn bông hồng, đôi mắt sáng ngời.
Tôi ngạc nhiên.
Cố Bắc Thần cúi đầu mỉm cười, giọng nói của anh cuốn hút như những tiếng đàn piano vậy, như có như không chạm vào trái tim tôi.
*”Hồng của mãi mãi tự hồng.
Hồng đóa của những hồng đóa.
Bông hoa trẻ trung của tình yêu thuần khiết.
Hồng mù lòa hồng rực cháy bên kia những vần thơ tôi.
Đóa hồng không ai ngắt được.”
(*) Dịch thơ: Trần Thanh Sơn.
Khi nói câu cuối cùng Cố Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là thứ cảm xúc không biết gọi tên.
“Thơ của Jorge Luis Borger, sao cậu lại biết nó vậy?” Tôi uống một ngụm rượu để giấu đi sự căng thẳng trong lòng mình.
“Lạ lắm sao? Chị nghĩ tôi không biết chữ hả?”
“Ít ra thì trông cậu không giống một người có tâm hồn nghệ thuật như thế.”
“...”
“Tôi không giống hoa hồng đâu, quá tầm thường.”
“Thứ tầm thường chưa bao giờ là hoa hồng cả, mà đó chính là những kẻ không biết đến hoa hồng.” Cố Bắc Thần nhìn tôi, sự dịu dàng và cưng chiều trong đôi mắt ấy giống như biển rộng mênh mông khiến người ta chìm đắm.
Có tiếng gì đó vỡ nát ở trong lòng.
Cũng có tiếng thứ gì đó đang tan chảy nữa.
Rất nhẹ nhưng tôi vẫn nhạy bén cảm nhận được.
“Chẳng qua tôi chỉ là một người phụ nữ bị Lâm Kiều ghét bỏ mà thôi.” Tôi uống cạn ly rượu, Rum và Coke, vừa nhiệt tình lại vui sướng đối lập hoàn toàn với sa mạc cằn cỗi trong lòng tôi.
Cố Bắc Thần im lặng, không trả lời tôi.
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi đưa chị về nhà, bây giờ cũng muộn lắm rồi.”
6
Cố Bắc Thần lái một chiếc xe Benz G màu trắng, gió lạnh buổi đêm tạt vào mặt, chiếc xe lăn bánh trên cầu cao tốc vắng người, bài hát Hành khách của Vương Phi vang lên, đây chính là cảm giác tự do.
Tôi sững dờ.
“Cố Bắc Thần, cậu uống rượu mà dám lái xe ư?”
“Không, tôi không uống.”
“Chẳng phải ban nãy cậu vẫn luôn uống sao?”
“Thứ tôi uống là nước.”
“Cậu tới quán bar chỉ để uống nước thôi sao, thật sự rất khó tin.”
“Ban đầu tôi định gọi rượu nhưng sau khi nhìn thấy chị tôi lại không muốn uống nữa.”
Tôi nhớ lại rất nhiều chai rượu ở trên bàn mà đám người Triệu Vũ để lại.
“Tại sao?”
Cố Bắc Thần ngoảnh đầu lại nhìn tôi, khóe miệng cong cong để lộ lúm đồng tiền: “Tôi muốn đưa chị về.”
Trái tim tôi đập mạnh một cái, giống như tia sé.t lóe lên trong đêm đen vậy.
7
Tôi chưa bao giờ cảm thấy quãng đường mười phút lại ngắn ngủi đến thế.
Cố Bắc Thần dừng xe ở nơi cách chung cư của tôi hai trăm mét.
Anh đứng trước đầu xe châm một điếu thuốc rồi đợi tôi xuống xe.
Trên con đường vào sáng sớm, qua làn sương mờ tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Chị về đi, tôi nhìn chị về.”
Anh dụi tắt điếu thuốc, khoác áo khoác lên người cho tôi rồi đứng đằng sau chỉnh lại cổ áo.
Tôi muốn quay người lại để nói lời cảm ơn với anh.
Đột nhiên Cố Bắc Thần đè bả vai tôi lại, giọng nói khàn khàn khẩn cầu.
“Đừng quay đầu lại.”
Lúc đi đến cổng chung cư tôi ngoảnh đầu lại nhìn Cố Bắc Thần.
Anh dập tắt điếu thuốc rồi bước lên xe.
Đèn xe vụt sáng, rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
8
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, ánh mặt trời cũng dần ló dạng.
Bông tắm màu xanh xen lẫn sắc hồng.
Tôi sờ lên hình xăm, *bông hoa hồng mang theo những giọt nước trông rất giống sự ngập ngừng không nói thành lời của anh.
(*) Tác giả viết nhầm thành hoa bách hợp, t tự sửa.
Hình ảnh của Cố Bắc Thần không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ sự dịu dàng của anh với vết sẹo trên cánh tay tôi, nhớ câu nói “Hồng mù lòa hồng rực cháy bên kia những vần thơ tôi”. Nhớ nụ cười, nhớ sự cô đơn và lạnh lùng của anh, nhớ mùi sữa tắm hương bưởi xen lẫn mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Tôi biết có lẽ mình bị điên thật rồi.
Tôi yêu Lâm Kiều mười một năm nhưng hôm nay cảm xúc của tôi lại bị chi phối bởi một người mới ở bên tôi hai tiếng.
Giống hệt như những gì Lâm Kiều nói, quả nhiên Cố Bắc Thần là một người đàn ông thích lừ.a người.
Thật sự tôi rất muốn được nghe anh lừa mình thêm một lần nữa.
Nhưng có lẽ là không được rồi, chúng tôi cũng không lưu lại số điện thoại.
Thậm chí còn không nói được một lời tạm biệt tử tế, dường như chúng tôi đã quay về cuộc sống vốn có của mình, là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Sau này tôi vẫn là bà Lâm.
Còn anh vẫn là Cố Bắc Thần.
9
“Xin lỗi em, hôm qua anh có một bữa tiệc xã giao nên không về nhà được, quà kỷ niệm ngày cưới anh để ở huyền quan.”
Nhìn xem, lúc tôi đi tắm Lâm Kiều cũng phải đứng cách một cánh cửa để nói chuyện với tôi.
“Em biết rồi.” Cho dù tôi có trả lời Lâm Kiều như thế nào thì anh ta cũng sẽ không để tâm tới đâu.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, rồi chậm rãi vùi mình vào trong làn nước.
Món quà của Lâm Kiều vẫn là hoa hồng và trang sức nằm trong bộ sưu tập mới nhất quý này của nhãn hiệu tôi yêu thích nhất.
Tầm thường, không có sự mới mẻ nhưng lại có thể nắm chặt lấy trái tim thất thường của tôi.
Mấy ngày gần đây Lâm Kiều đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Ngày nào anh ta cũng đúng giờ về nhà ăn cơm, mỉm cười với tôi y như hồi còn học cấp ba vậy. Thậm chí ngày hôm nay trước khi đi làm anh ta còn trao cho tôi một nụ hôn tạm biệt nữa.
Tôi có cảm giác cuộc sống của mình chưa từng tốt đẹp và chân thật đến thế.
Thậm chí lúc đi tắm tôi đã lén xóa đi hình xăm vẫn luôn không nỡ xóa đi kia.
Thế nên khi tin nhắn của Trì Dạng Nguyệt lại xuất hiện trên màn hình điện thoại của Lâm Kiều tôi có cảm giác mình như sụp đổ, suýt chút nữa đã không thể chống đỡ được.
Trì Dạng Nguyệt: “Hôm nay chúng ta đi đâu đây, hay là tới nhà em nữa nhé.” Kèm theo đó là một icon đáng yêu.
Mỗi một chữ đều giống như một con d.ao s.ắc nh.ọn cứa vào lòng tôi vậy.
Lúc Lâm Kiều tắm xong đi ra ngoài thấy tôi đang cúi đầu nhìn điện thoại thì anh ta giật mình nói: “Tư Ngữ, sao vậy?”
“Không sao ạ.” Tôi giả vờ giém lại góc chăn ở bên cạnh điện thoại: “Anh vừa mới về nhà, muộn thế này anh còn đi đâu nữa.”
“Hôm nay anh làm ca đêm.” Lâm Kiều ra khỏi phòng thay đồ, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi rồi đi luôn: “Anh đi trước đây, sáng mai anh về.”
Quả nhiên Lâm Kiều vẫn muốn đi tìm Trì Dạng Nguyệt.
Còn tôi thì không có đủ dũng cảm để hỏi anh ta.
Tôi rất sợ sẽ mất đi Lâm Kiều, giống như cuộc đời tôi chỉ còn lại mười năm bên anh ta vậy.
Nhìn hai chiếc gối ở trên giường, Trì Dạng Nguyệt sẽ để mấy chiếc gối trên giường nhỉ?
Khi bọn họ ở bên nhau có nhắc tới tôi không?
Suy nghĩ đứt quãng khiến tôi như muốn đi.ên lên.
Bình luận facebook