Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Chương 157: Chúng ta có tiếp tục nữa không
Bởi vì lần trước Giang Bắc Minh
đã chỉnh cô ta một lần, ngay sau đó
đã tạo thành những tồn thất không hề
nhỏ cho công ty của Lý Hoa Hoa, do
đó lần này, đương nhiên Lý Hoa Hoa
cũng không thề dùng chiêu cũ được
nữa, nếu trả thù thì tất nhiên phải ra
tay ác độc hơn lúc trước mới hả dạ
chứ.
Đọc full tại truyen.one
Mà Thầm Thanh Huyền lại càng
Copy từ web VietWriter
hận Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan hơn, cô ta hận đến mức nghiến
răng nghiến lợi, hận không thề giết
chết hai người đề rửa sạch mối hận
này.
Cho nên hai người phụ nữ đã ngồi
lại với nhau, cùng bàn bạc kế sách đề
tấn công kẻ thù chung, chẳng bao lâu
đã bàn bạc ra một kết quả, đó chính là
bỏ thuốc độc vào trong đồ uống. Hai
người bọn họ đều cho rằng, lần này hạ
độc cho dù không thề khiến công ty
của Thẩm Thanh Lan đóng cửa,
nhưng tuyệt đối cũng đủ đề tạo tồn
thất vô cùng to lớn, thậm chí tiền tài
thua lỗ còn không thề kiểm soát hết
được.
Mặc dù bình thường Lý Hoa Hoa
vẫn biểu hiện ra ngoài rằng mình là
một cô gái có tính cách tương đối hoạt
bát cời mờ, nhưng mà dù sao cô ta
cũng là người đảm đương chức vị Chủ
tịch của một công ty, tất nhiên bụng
dạ phải chín chắn và thâm sâu hơn
nhiều so với người phụ nữ như Thầm
Thanh Huyền này.
Ngay sau khi Thầm Thanh Huyền
hỏi bước tiếp theo nên làm như thế
nào, Lý Hoa Hoa đã vươn tay nhẹ
nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương của
mình.
“Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan, chắc bây giờ đang cực kỳ vui
sướng nhỉ?” Lý Hoa Hoa hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Đương nhiên là cực kỳ vui sướng
rồi!” Thầm Thanh Huyền khó chịu trả
lời: “Bây giờ đã tìm được kẻ thủ ác
đằng sau rồi, bên dòng họ cũng đã an
ủi xong xuôi, trên cơ bản vấn đề đã
được giải quyết hơn một nửa, chắc
chắn bọn họ đã vui mừng không chịu
nồi rồi, hừ, vừa rồi nhìn vẻ mặt đó của
bọn họ, em chỉ hận không thề xé nát
khuôn mặt của bọn họ ra ngay lập
tức!”
“Không phải là bọn họ thật sự
nghĩ rằng, bản thân có thề giải quyết
vấn đề trước mắt một cách thuận lợi
đấy chứ?” Lý Hoa Hoa cười nhạt nói.
Thầm Thanh Huyền ngạc nhiên
sững sờ, nhìn về phía Lý Hoa Hoa rồi
hỏi lại: “Chị Hoa Hoa, chẳng lẽ chị đã
có cách mới rồi sao?”
Lý Hoa Hoa thản nhiên cười một
tiếng rồi trả lời: “Em nói xem, vào lúc
buổi họp báo được tổ chức, nếu như
nhóm người thân của người bị hại lại
đột nhiên thay đồi lập trường thì sao?
Sẽ trở thành tình cảnh thế nào đây nhỉ?”
“Đột nhiên thay đổi lập trường
sao?” Thẩm Thanh Huyền nghe vậy
ngạc nhiên ngớ người, sau đó đôi mắt
lại sáng quắc lên, nói: “Trời ơi chị Hoa
Hoa, chị đúng là siêu giỏi luôn đó, đến
cả cách này mà chị chỉ nghĩ chút thôi
đã nghĩ ra ngay được!
Quá tuyệt vời luôn, bọn họ đang
cực kỳ có niềm tin là nhóm người thân
này sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện giúp
bọn họ, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ
không thể nào ngờ được, kết quả là
nhóm người thân này lại quay sang tố
cáo bọn họ, hơn nữa còn tố cáo ngay
trước sự chứng kiến của biết bao
người như vậy, lại cả những đơn vị và
cá nhân hoạt động truyền thông tham
dự nữa chứ, đến lúc đó, bọn họ có
nhảy xuống sông Hồng cũng không
thề rửa sạch tội danh đâu, ha ha ha,
cách này không tệ, không tệ chút nào!”
“Được rồi, đi thôi” Lý Hoa Hoa
nói: “Chuyện này chị giao hết cho em
xử lý, nhớ kỹ là nhất định phải làm thật
tốt”
“Yên tâm đi chị Hoa Hoa ơi”
Thầm Thanh Huyền lập tức vui vẻ ra
mặt, vừa cầm túi xách trong tay đã vội
vàng bước ra bên ngoài.
Sau khi Thầm Thanh Huyền rời
khỏi, trên khuôn mặt Lý Hoa Hoa dần
xuất hiện một nụ cười mang ý tứ sâu
xa khó dò.
“Thanh Lan, đề anh xoa bóp giúp
em nhé” Tắm rửa xong, Giang Bắc
Minh bước vào phòng, nhìn thấy Thầm
Thanh Lan thì chẳng khác gì nhìn thấy
bông hoa sen vừa chớm nở, Giang Bắc
Minh chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng
thoắt cái khô nóng rạo rực vô cùng,
hận không thề nhào lên người Thẩm
Thanh Lan ngay lập tức, sau đó bắt
đầu chiến đấu một trận tới bến sung
sướng ngất ngây!
Nhưng mà Giang Bắc Minh cũng
tự hiều, loại chuyện tốt đẹp này không
thể nóng vội được, nhất là đến giai
đoạn này lại càng cần đầy mạnh công
tác tư tường hơn.
“Được!” Thầm Thanh Lan mỉm
cười, sau đó ghé cơ thể vào đệm
giường mềm mại.
Giang Bắc Minh ngồi trên giường,
vươn tay sð vào phía sau bả vai của
Thẩm Thanh Lan, ngay khi cảm nhận
được làn da trơn nhẫn mịn màng như
da em bé của Thầm Thanh Lan, cơn
khô nóng sâu trong đáy lòng lại càng
bùng phát dữ dội hơn nữa, Giang Bắc
Minh đã mát xa không biết bao nhiêu
lần, tự nhiên bây giờ lại thấy tay chân
luống cuống không thôi.
Giữa những tiếp xúc thân mật của
hai cơ thề với nhau, thật ra trong lòng
hai người cũng đã như mũi tên trên
dây cung từ lâu rồi.
Cho nên lần đầu tiên Giang Bắc
Minh, vào lúc mát xa cho Thầm Thanh
Lan lại bắt đầu có những hành động
thiếu thành thật.
Lúc trước khi xoa bóp cho Thầm
Thanh Lan, Giang Bắc Minh vẫn luôn
làm việc rất quy củ, nói là xoa bóp
phần vai hay cồ thì tuyệt đối chỉ chạm
tay mát xa ở khu vực vai và cồ, những
khu vực khác ấy hà, đến cà chạm tay
vào cũng không hề chạm dù chỉ một
chút xíu.
Nhưng mà hôm nay, sau khi xoa
bóp phần vai và cổ một lúc, bàn tay
của Giang Bắc Minh lại bắt đầu luồn
dọc vào theo áo ngủ, chậm rãi xoa nắn
dạo chơi trên tấm lưng xinh đẹp của
Thầm Thanh Lan, không thề không
nói, vốn dĩ Thầm Thanh Lan được ca
tụng là người phụ nữ xinh đẹp nhất
trần gian không phải là danh tiếng giả
dối, mà thật sự là tiếng khen chân
thành của mọi người, sờ tay lên làn da
trên tấm lưng gần như trơn bóng nhẵn
mịn như ngọc trai này, thật sự là một
loại hưởng thụ sảng khoái từ chân
lông đến đầu ngón tay.
Cùng lúc đó Giang Bắc Minh
cũng có thể cảm nhận được, lúc này
Thầm Thanh Lan cũng hơi căng thằng
rồi, cơ thề lạnh lẽo hơi cứng lại, nhưng
cô cũng không nói gì, cũng chẳng
vươn tay ra ngăn cản hành vi của
Giang Bắc Minh.
Cứ như vậy, lá gan của Giang Bắc
Minh cũng dần dần lớn hơn hẳn, bắt
đầu từ từ mở rộng phạm vi hoạt động
của bàn tay dưới lớp quần áo.
Sau đó lại từ từ cúi người xuống,
bắt đầu ma sát vành tai Thầm Thanh
Lan, khẽ hôn lên tai rồi lên khuôn mặt,
cuối cùng là bờ môi căng mọng ướt át
của cô.
Tiếng hít thờ của hai người bắt
đầu trở nên dồn dập, hai tay Thẩm
Thanh Lan cũng bắt đầu chủ động ôm
lấy Giang Bắc Minh.
“Bắc Minh..” Trong cổ họng
Thầm Thanh Lan phát ra một tiếng nỉ
non yếu ớt: “Em yêu anh…
Giờ phút này, không nói gì lại
càng có ý nghĩa hơn lên tiếng trà lời,
Giang Bắc Minh cũng không trả lời
Thầm Thanh Lan mà chỉ dùng hành
động của mình đề trả lời cho câu nói
của cô, rằng anh cũng yêu Thầm
Thanh Lan.
“Reng reng reng…”
Ngay lúc này, bỗng nhiên điện
thoại di động của Giang Bắc Minh lại
bất ngờ đồ chuông.
Trong nháy mắt đó Giang Bắc
Minh tức giận vô cùng!
“Ngày mai, anh có chắc chắn
không đấy?” Cô Lisa hỏi lại.
“Chắc chắn, chắc chắn mà”
Giang Bắc Minh trả lời: “Ngay buổi
sáng ngày mai tôi sẽ qua xoa bóp cho
cô, chuyện này, cô Lisa ạ, bây giờ tôi
còn ít chuyện phải giải quyết, thôi
không nói chuyện với cô nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, cúp điện thoại
di động.
Giang Bắc Minh nhìn về phía
Thầm Thanh Lan với vẻ áy náy, nói với
cô: “Chuyện đó, chúng ta có tiếp tục
nữa không?”
Bởi vì lần trước Giang Bắc Minh
đã chỉnh cô ta một lần, ngay sau đó
đã tạo thành những tồn thất không hề
nhỏ cho công ty của Lý Hoa Hoa, do
đó lần này, đương nhiên Lý Hoa Hoa
cũng không thề dùng chiêu cũ được
nữa, nếu trả thù thì tất nhiên phải ra
tay ác độc hơn lúc trước mới hả dạ
chứ.
Đọc full tại truyen.one
Mà Thầm Thanh Huyền lại càng
Copy từ web VietWriter
hận Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan hơn, cô ta hận đến mức nghiến
răng nghiến lợi, hận không thề giết
chết hai người đề rửa sạch mối hận
này.
Cho nên hai người phụ nữ đã ngồi
lại với nhau, cùng bàn bạc kế sách đề
tấn công kẻ thù chung, chẳng bao lâu
đã bàn bạc ra một kết quả, đó chính là
bỏ thuốc độc vào trong đồ uống. Hai
người bọn họ đều cho rằng, lần này hạ
độc cho dù không thề khiến công ty
của Thẩm Thanh Lan đóng cửa,
nhưng tuyệt đối cũng đủ đề tạo tồn
thất vô cùng to lớn, thậm chí tiền tài
thua lỗ còn không thề kiểm soát hết
được.
Mặc dù bình thường Lý Hoa Hoa
vẫn biểu hiện ra ngoài rằng mình là
một cô gái có tính cách tương đối hoạt
bát cời mờ, nhưng mà dù sao cô ta
cũng là người đảm đương chức vị Chủ
tịch của một công ty, tất nhiên bụng
dạ phải chín chắn và thâm sâu hơn
nhiều so với người phụ nữ như Thầm
Thanh Huyền này.
Ngay sau khi Thầm Thanh Huyền
hỏi bước tiếp theo nên làm như thế
nào, Lý Hoa Hoa đã vươn tay nhẹ
nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương của
mình.
“Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan, chắc bây giờ đang cực kỳ vui
sướng nhỉ?” Lý Hoa Hoa hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Đương nhiên là cực kỳ vui sướng
rồi!” Thầm Thanh Huyền khó chịu trả
lời: “Bây giờ đã tìm được kẻ thủ ác
đằng sau rồi, bên dòng họ cũng đã an
ủi xong xuôi, trên cơ bản vấn đề đã
được giải quyết hơn một nửa, chắc
chắn bọn họ đã vui mừng không chịu
nồi rồi, hừ, vừa rồi nhìn vẻ mặt đó của
bọn họ, em chỉ hận không thề xé nát
khuôn mặt của bọn họ ra ngay lập
tức!”
“Không phải là bọn họ thật sự
nghĩ rằng, bản thân có thề giải quyết
vấn đề trước mắt một cách thuận lợi
đấy chứ?” Lý Hoa Hoa cười nhạt nói.
Thầm Thanh Huyền ngạc nhiên
sững sờ, nhìn về phía Lý Hoa Hoa rồi
hỏi lại: “Chị Hoa Hoa, chẳng lẽ chị đã
có cách mới rồi sao?”
Lý Hoa Hoa thản nhiên cười một
tiếng rồi trả lời: “Em nói xem, vào lúc
buổi họp báo được tổ chức, nếu như
nhóm người thân của người bị hại lại
đột nhiên thay đồi lập trường thì sao?
Sẽ trở thành tình cảnh thế nào đây nhỉ?”
“Đột nhiên thay đổi lập trường
sao?” Thẩm Thanh Huyền nghe vậy
ngạc nhiên ngớ người, sau đó đôi mắt
lại sáng quắc lên, nói: “Trời ơi chị Hoa
Hoa, chị đúng là siêu giỏi luôn đó, đến
cả cách này mà chị chỉ nghĩ chút thôi
đã nghĩ ra ngay được!
Quá tuyệt vời luôn, bọn họ đang
cực kỳ có niềm tin là nhóm người thân
này sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện giúp
bọn họ, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ
không thể nào ngờ được, kết quả là
nhóm người thân này lại quay sang tố
cáo bọn họ, hơn nữa còn tố cáo ngay
trước sự chứng kiến của biết bao
người như vậy, lại cả những đơn vị và
cá nhân hoạt động truyền thông tham
dự nữa chứ, đến lúc đó, bọn họ có
nhảy xuống sông Hồng cũng không
thề rửa sạch tội danh đâu, ha ha ha,
cách này không tệ, không tệ chút nào!”
“Được rồi, đi thôi” Lý Hoa Hoa
nói: “Chuyện này chị giao hết cho em
xử lý, nhớ kỹ là nhất định phải làm thật
tốt”
“Yên tâm đi chị Hoa Hoa ơi”
Thầm Thanh Huyền lập tức vui vẻ ra
mặt, vừa cầm túi xách trong tay đã vội
vàng bước ra bên ngoài.
Sau khi Thầm Thanh Huyền rời
khỏi, trên khuôn mặt Lý Hoa Hoa dần
xuất hiện một nụ cười mang ý tứ sâu
xa khó dò.
“Thanh Lan, đề anh xoa bóp giúp
em nhé” Tắm rửa xong, Giang Bắc
Minh bước vào phòng, nhìn thấy Thầm
Thanh Lan thì chẳng khác gì nhìn thấy
bông hoa sen vừa chớm nở, Giang Bắc
Minh chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng
thoắt cái khô nóng rạo rực vô cùng,
hận không thề nhào lên người Thẩm
Thanh Lan ngay lập tức, sau đó bắt
đầu chiến đấu một trận tới bến sung
sướng ngất ngây!
Nhưng mà Giang Bắc Minh cũng
tự hiều, loại chuyện tốt đẹp này không
thể nóng vội được, nhất là đến giai
đoạn này lại càng cần đầy mạnh công
tác tư tường hơn.
“Được!” Thầm Thanh Lan mỉm
cười, sau đó ghé cơ thể vào đệm
giường mềm mại.
Giang Bắc Minh ngồi trên giường,
vươn tay sð vào phía sau bả vai của
Thẩm Thanh Lan, ngay khi cảm nhận
được làn da trơn nhẫn mịn màng như
da em bé của Thầm Thanh Lan, cơn
khô nóng sâu trong đáy lòng lại càng
bùng phát dữ dội hơn nữa, Giang Bắc
Minh đã mát xa không biết bao nhiêu
lần, tự nhiên bây giờ lại thấy tay chân
luống cuống không thôi.
Giữa những tiếp xúc thân mật của
hai cơ thề với nhau, thật ra trong lòng
hai người cũng đã như mũi tên trên
dây cung từ lâu rồi.
Cho nên lần đầu tiên Giang Bắc
Minh, vào lúc mát xa cho Thầm Thanh
Lan lại bắt đầu có những hành động
thiếu thành thật.
Lúc trước khi xoa bóp cho Thầm
Thanh Lan, Giang Bắc Minh vẫn luôn
làm việc rất quy củ, nói là xoa bóp
phần vai hay cồ thì tuyệt đối chỉ chạm
tay mát xa ở khu vực vai và cồ, những
khu vực khác ấy hà, đến cà chạm tay
vào cũng không hề chạm dù chỉ một
chút xíu.
Nhưng mà hôm nay, sau khi xoa
bóp phần vai và cổ một lúc, bàn tay
của Giang Bắc Minh lại bắt đầu luồn
dọc vào theo áo ngủ, chậm rãi xoa nắn
dạo chơi trên tấm lưng xinh đẹp của
Thầm Thanh Lan, không thề không
nói, vốn dĩ Thầm Thanh Lan được ca
tụng là người phụ nữ xinh đẹp nhất
trần gian không phải là danh tiếng giả
dối, mà thật sự là tiếng khen chân
thành của mọi người, sờ tay lên làn da
trên tấm lưng gần như trơn bóng nhẵn
mịn như ngọc trai này, thật sự là một
loại hưởng thụ sảng khoái từ chân
lông đến đầu ngón tay.
Cùng lúc đó Giang Bắc Minh
cũng có thể cảm nhận được, lúc này
Thầm Thanh Lan cũng hơi căng thằng
rồi, cơ thề lạnh lẽo hơi cứng lại, nhưng
cô cũng không nói gì, cũng chẳng
vươn tay ra ngăn cản hành vi của
Giang Bắc Minh.
Cứ như vậy, lá gan của Giang Bắc
Minh cũng dần dần lớn hơn hẳn, bắt
đầu từ từ mở rộng phạm vi hoạt động
của bàn tay dưới lớp quần áo.
Sau đó lại từ từ cúi người xuống,
bắt đầu ma sát vành tai Thầm Thanh
Lan, khẽ hôn lên tai rồi lên khuôn mặt,
cuối cùng là bờ môi căng mọng ướt át
của cô.
Tiếng hít thờ của hai người bắt
đầu trở nên dồn dập, hai tay Thẩm
Thanh Lan cũng bắt đầu chủ động ôm
lấy Giang Bắc Minh.
“Bắc Minh..” Trong cổ họng
Thầm Thanh Lan phát ra một tiếng nỉ
non yếu ớt: “Em yêu anh…
Giờ phút này, không nói gì lại
càng có ý nghĩa hơn lên tiếng trà lời,
Giang Bắc Minh cũng không trả lời
Thầm Thanh Lan mà chỉ dùng hành
động của mình đề trả lời cho câu nói
của cô, rằng anh cũng yêu Thầm
Thanh Lan.
“Reng reng reng…”
Ngay lúc này, bỗng nhiên điện
thoại di động của Giang Bắc Minh lại
bất ngờ đồ chuông.
Trong nháy mắt đó Giang Bắc
Minh tức giận vô cùng!
“Ngày mai, anh có chắc chắn
không đấy?” Cô Lisa hỏi lại.
“Chắc chắn, chắc chắn mà”
Giang Bắc Minh trả lời: “Ngay buổi
sáng ngày mai tôi sẽ qua xoa bóp cho
cô, chuyện này, cô Lisa ạ, bây giờ tôi
còn ít chuyện phải giải quyết, thôi
không nói chuyện với cô nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, cúp điện thoại
di động.
Giang Bắc Minh nhìn về phía
Thầm Thanh Lan với vẻ áy náy, nói với
cô: “Chuyện đó, chúng ta có tiếp tục
nữa không?”