Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Chương 159: Thì ra là Lý Hoa Hoa
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi lại đi lừa cô
hay sao?” Giang Bắc Minh nói.
“Cũng có thể lắm.” Cô Lisa gật đầu,
sau đó nở nụ cười gian tà nói: “Từ nay về
sau, tôi sẽ gọi anh là người đàn ông bội
bạc.
“Khụ khụ… Nhất thời, Giang Minh Bắc
ho khan mấy tiếng nói: “Cô Lisa à, hãy nói
thật cho tôi biết, cô có hiểu người đàn ông
bội bạc nghĩa là gì không?”
“Đúng vậy.” Cô Lisa gật đầu: “Không
Copy từ web VietWriter
phải mới vừa nấy, anh đã nói cho tôi rồi
hay sao? Người đàn ông bội bạc chính là
người đàn ông có vẻ ngoài điển trai đầy
khí chất, rất có trách nhiệm cũng có năng
lực và giàu có. Không lẽ, anh không phải
là người đàn ông như thế à?”
“Tôi đúng là người đàn ông như vậy…”
“Vì thế nên từ nay vê sau, tôi sẽ gọi
anh là người đàn ông bội bạc.”
“Nhưng mà…”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Giang Bắc Minh, thành thật mà nói,
tôi thấy anh là một người cực kỳ ưu tú
đấy. Theo như câu nói của Việt Nam các
anh thì là anh chàng đẹp trai.”
“Tôi sao?”
“Đúng thế, trong lòng tôi, anh là chàng
trai đẹp trai nhất.”
“Vậy, về sau cô cứ gọi tôi là anh chàng
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
đẹp trai đi.”
“Không, tôi còn gọi anh là người đàn
ông bội bạc nữa” Lisa nói.
“…
Trong nháy mắt, Giang Bắc Minh có
cảm giác như anh đang tự bê đá đập vào
chân mình. Anh biết, cô Lisa chắc chắn
hiểu rõ nghĩa của người đàn ông bội bạc
là gì. Chẳng qua, lúc này, cô ta định trêu
đùa với anh mà thôi.
Khoảng một tiếng sau, Giang Bắc
Minh đã mát xa cho cô Lisa xong.
Trong một tiếng này, nói thật thì Giang
Bắc Minh có cảm giác đau khổ tột cùng.
Có lẽ, nhiều người đàn ông sẽ nói mát
xa ở vị trí tốt như vậy, tiếp xúc thân mật
như thế, tại sao lại có cảm giác đau khổ
tột cùng chứ?”
Giang Bắc Minh sẽ nói cho bạn biết,
quả thật là tất cả đàn ông đều sẽ nói như
vậy, nhưng mà, bạn không thể ăn được,
không thể ăn được.
Ngẫm nghĩ lại, bạn tự mình mát xa
cho cô Lisa, cảm nhận được làn da trẳng
mịn màng của cô Lisa, nghe được giọng
nói tràn ngập sức hấp dẫn của cô Lisa.
Nhưng mà, bạn chỉ có thể cảm nhận thôi,
không thể ăn được. Bạn còn cảm thấy
điều này thật tốt, thật sảng khoái hay sao?
Nhất là, đêm qua, Giang Bắc Minh và
Thẩm Thanh Lan vừa mới xảy ra chuyện
đó. Lúc này, Giang Bắc Minh đã khô nóng
tới cực điểm rồi.
“Người đàn ông bội bạc.” Cô Lisa nhìn
về phía Giang Bắc Minh nói: “Chúng ta
cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm đi.”
“Không được rồi, tôi phải đi đây.”
Giang Bắc Minh rút kim châm ra, dùng
cách bình thường là trốn tránh rời đi.
Không thể ở lại, thật sự không thể ở
lại được. Nếu như bản thân không thể
kiểm soát được thì sẽ xảy ra rắc rối lớn.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của
Giang Bắc Minh, trên mặt của cô Lisa hiện
ra nụ cười thản nhiên: “Đàn ông Việt Nam
thật thú vị. Giang Bắc Minh à, hình như tôi
có hơi thích anh đấy.”
Cho tới khi lái xe ra bên ngoài được
hơn mười phút, trong lòng Giang Bắc
Minh mới hơi bình ổn lại.
Nghĩ tới nếu vẫn còn tiếp tục châm
cứu cho Cô Lisa này, Giang Bắc Minh hẳn
sẽ kiệt sức mất, anh sợ bản thân anh sẽ
không thể nhẫn nhịn được nữa.
Dù sao, dáng người của cô Lisa đẹp
như vậy, làn da lại trắng nõn, khi mát xa
phát ra âm thanh rất dễ nghe.
Cũng may là sức chịu đựng của bản
thân rất tốt, nếu là người bình thường, sợ
rằng đã sớm mát xa theo chiều hướng
xấu với cô Lisa rồi.
Người nước ngoài không hề kín đáo
như người Việt Nam. Trong vấn đề này,
đúng là người nước ngoài rất mạnh dạn.
Anh mới lái xe được một lúc thì
Dương Hoàng Việt gọi điện thoại tới.
“Anh Bắc Minh, đêm qua, anh đã làm
mấy chuyện xấu phải không?” Ở đầu bên
kia điện thoại, Dương Hoàng Việt cười
trộm hỏi.
“Cậu ít nói mấy lời vô nghĩ đi, có
chuyện gì thì nói nhanh lên.” Giang Bắc
Minh nói. Thật ra, anh biết đêm qua,
Dương Hoàng Việt tìm anh chắc chản là
có chuyện gì đó quan trọng. Chẳng qua là,
lúc ấy do anh nói câu nói đó nên cậu ta
đã chuyển sang nói vấn đề khác.
“Ha ha.” Dương Việt Hoàng cười nói:
“Ngày hôm qua, anh gọi điện thoại bảo
em theo dõi người nhà Thẩm Thanh
Huyền. Sau đó em theo dõi Thẩm Thanh
Huyền, anh đoán xem đã có chuyện gì xảy
ra đây? Thẩm Thanh Huyền thế mà lại có
thể đi tới công ty của Lý Hoa Hoa. Khi tới,
sắc mặt của Thẩm Thanh Huyền rất khó
chịu, nhưng mà sau khi đi ra từ trong văn
phòng của Lý Hoa Hoa thì lại tươi cười,
trông cực kỳ vui vẻ đấy.”
“Hả?” Giang Bắc Minh nở nụ cười nói:
“Hóa ra là anh đây đoán đúng rồi sao?
Chuyện này thật đúng là do Thẩm Thanh
Huyền và Lý Hoa Hoa cùng nhau hợp tác
làm ra à?”
Ngày hôm qua, anh đi cùng Lục Văn
Bình tới nhà vườn, sau khi xác định được
đối phương là Trần Nhất Lân, Giang Bắc
Minh bắt đầu nghi ngờ. Thành thật mà
nói, bất kỳ người nào cũng sẽ nghĩ là do
Trần Nhất Lân và người nhà Thẩm Thanh
Huyền làm ra. Bởi vì, Thẩm Thanh Huyền
đã không còn hy vọng trở thành người
đứng đầu gia đình nữa rồi, hiện tại, nhà
bọn họ chỉ có được một ít cổ phần công
ty thôi. Vì vậy, chắc chản trong lòng sẽ
mang nỗi hận, có ý muốn trả thù nhà họ
Thẩm là khó tránh khỏi, chuyện này rất
hợp lý.
Nhưng mà, Giang Bắc Minh cũng
không biết nghĩ sao.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới, Giang Bắc Minh
có thể đoán được, cả nhà Thẩm Thanh
Huyền, dù cho có hận Thẩm Thanh Huyền
và nhà họ Thẩm, nhưng mà các cô vẫn có
trong tay cổ phần của Tập đoàn nhà họ
Thẩm, nếu thật sự khiến cho nhà họ
Thẩm sụp đổ thì cổ phần vốn thuộc về
bọn họ kia sẽ không còn nữa.
Hơn nữa, cho tới lúc này, cho dù người
đứng đầu nhà họ Thẩm có là Thẩm Thanh
Huyền đi chăng nữa thì Thẩm Thanh
Huyền có thể chiếm được lợi ích gì đây.
đầu tiên để cùng tìm ra đối sách.
Quả nhiên, Giang Bắc Minh đoán
không sai chút nào, Dương Hoàng Việt
theo dõi Thẩm Thanh Huyền, quả nhiên
thấy cô ấy đi tới công ty của Lý Hoa Hoa.
“Ha ha, nói các cô ấy không hề hợp
tác thì có đánh chết em cũng không tin
đâu.” Dương Hoàng Việt cười nói: “Ngày
hôm qua, sau khi đi ra khỏi công ty của Lý
Hoa Hoa, cô ấy đã tìm tới người nhà của
mấy bệnh nhân kia. Thẩm Thanh Huyền
thật rất thông minh đấy, bên trong bệnh
viện có đặt máy theo dõi nên cô ấy không
dám đi tới. Vì vậy, cô ấy hẹn người nhà
của các bệnh nhân này ra bên ngoài cùng
nhau nói chuyện. Ha ha, vừa mới nãy, em
núp trong chỗ khuất, trộm dùng máy ghi
âm, hơn nữa, còn thu lại được nội dung
cuộc trò chuyện của mấy người đó rất rõ ràng.”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi lại đi lừa cô
hay sao?” Giang Bắc Minh nói.
“Cũng có thể lắm.” Cô Lisa gật đầu,
sau đó nở nụ cười gian tà nói: “Từ nay về
sau, tôi sẽ gọi anh là người đàn ông bội
bạc.
“Khụ khụ… Nhất thời, Giang Minh Bắc
ho khan mấy tiếng nói: “Cô Lisa à, hãy nói
thật cho tôi biết, cô có hiểu người đàn ông
bội bạc nghĩa là gì không?”
“Đúng vậy.” Cô Lisa gật đầu: “Không
Copy từ web VietWriter
phải mới vừa nấy, anh đã nói cho tôi rồi
hay sao? Người đàn ông bội bạc chính là
người đàn ông có vẻ ngoài điển trai đầy
khí chất, rất có trách nhiệm cũng có năng
lực và giàu có. Không lẽ, anh không phải
là người đàn ông như thế à?”
“Tôi đúng là người đàn ông như vậy…”
“Vì thế nên từ nay vê sau, tôi sẽ gọi
anh là người đàn ông bội bạc.”
“Nhưng mà…”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Giang Bắc Minh, thành thật mà nói,
tôi thấy anh là một người cực kỳ ưu tú
đấy. Theo như câu nói của Việt Nam các
anh thì là anh chàng đẹp trai.”
“Tôi sao?”
“Đúng thế, trong lòng tôi, anh là chàng
trai đẹp trai nhất.”
“Vậy, về sau cô cứ gọi tôi là anh chàng
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
đẹp trai đi.”
“Không, tôi còn gọi anh là người đàn
ông bội bạc nữa” Lisa nói.
“…
Trong nháy mắt, Giang Bắc Minh có
cảm giác như anh đang tự bê đá đập vào
chân mình. Anh biết, cô Lisa chắc chắn
hiểu rõ nghĩa của người đàn ông bội bạc
là gì. Chẳng qua, lúc này, cô ta định trêu
đùa với anh mà thôi.
Khoảng một tiếng sau, Giang Bắc
Minh đã mát xa cho cô Lisa xong.
Trong một tiếng này, nói thật thì Giang
Bắc Minh có cảm giác đau khổ tột cùng.
Có lẽ, nhiều người đàn ông sẽ nói mát
xa ở vị trí tốt như vậy, tiếp xúc thân mật
như thế, tại sao lại có cảm giác đau khổ
tột cùng chứ?”
Giang Bắc Minh sẽ nói cho bạn biết,
quả thật là tất cả đàn ông đều sẽ nói như
vậy, nhưng mà, bạn không thể ăn được,
không thể ăn được.
Ngẫm nghĩ lại, bạn tự mình mát xa
cho cô Lisa, cảm nhận được làn da trẳng
mịn màng của cô Lisa, nghe được giọng
nói tràn ngập sức hấp dẫn của cô Lisa.
Nhưng mà, bạn chỉ có thể cảm nhận thôi,
không thể ăn được. Bạn còn cảm thấy
điều này thật tốt, thật sảng khoái hay sao?
Nhất là, đêm qua, Giang Bắc Minh và
Thẩm Thanh Lan vừa mới xảy ra chuyện
đó. Lúc này, Giang Bắc Minh đã khô nóng
tới cực điểm rồi.
“Người đàn ông bội bạc.” Cô Lisa nhìn
về phía Giang Bắc Minh nói: “Chúng ta
cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm đi.”
“Không được rồi, tôi phải đi đây.”
Giang Bắc Minh rút kim châm ra, dùng
cách bình thường là trốn tránh rời đi.
Không thể ở lại, thật sự không thể ở
lại được. Nếu như bản thân không thể
kiểm soát được thì sẽ xảy ra rắc rối lớn.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của
Giang Bắc Minh, trên mặt của cô Lisa hiện
ra nụ cười thản nhiên: “Đàn ông Việt Nam
thật thú vị. Giang Bắc Minh à, hình như tôi
có hơi thích anh đấy.”
Cho tới khi lái xe ra bên ngoài được
hơn mười phút, trong lòng Giang Bắc
Minh mới hơi bình ổn lại.
Nghĩ tới nếu vẫn còn tiếp tục châm
cứu cho Cô Lisa này, Giang Bắc Minh hẳn
sẽ kiệt sức mất, anh sợ bản thân anh sẽ
không thể nhẫn nhịn được nữa.
Dù sao, dáng người của cô Lisa đẹp
như vậy, làn da lại trắng nõn, khi mát xa
phát ra âm thanh rất dễ nghe.
Cũng may là sức chịu đựng của bản
thân rất tốt, nếu là người bình thường, sợ
rằng đã sớm mát xa theo chiều hướng
xấu với cô Lisa rồi.
Người nước ngoài không hề kín đáo
như người Việt Nam. Trong vấn đề này,
đúng là người nước ngoài rất mạnh dạn.
Anh mới lái xe được một lúc thì
Dương Hoàng Việt gọi điện thoại tới.
“Anh Bắc Minh, đêm qua, anh đã làm
mấy chuyện xấu phải không?” Ở đầu bên
kia điện thoại, Dương Hoàng Việt cười
trộm hỏi.
“Cậu ít nói mấy lời vô nghĩ đi, có
chuyện gì thì nói nhanh lên.” Giang Bắc
Minh nói. Thật ra, anh biết đêm qua,
Dương Hoàng Việt tìm anh chắc chản là
có chuyện gì đó quan trọng. Chẳng qua là,
lúc ấy do anh nói câu nói đó nên cậu ta
đã chuyển sang nói vấn đề khác.
“Ha ha.” Dương Việt Hoàng cười nói:
“Ngày hôm qua, anh gọi điện thoại bảo
em theo dõi người nhà Thẩm Thanh
Huyền. Sau đó em theo dõi Thẩm Thanh
Huyền, anh đoán xem đã có chuyện gì xảy
ra đây? Thẩm Thanh Huyền thế mà lại có
thể đi tới công ty của Lý Hoa Hoa. Khi tới,
sắc mặt của Thẩm Thanh Huyền rất khó
chịu, nhưng mà sau khi đi ra từ trong văn
phòng của Lý Hoa Hoa thì lại tươi cười,
trông cực kỳ vui vẻ đấy.”
“Hả?” Giang Bắc Minh nở nụ cười nói:
“Hóa ra là anh đây đoán đúng rồi sao?
Chuyện này thật đúng là do Thẩm Thanh
Huyền và Lý Hoa Hoa cùng nhau hợp tác
làm ra à?”
Ngày hôm qua, anh đi cùng Lục Văn
Bình tới nhà vườn, sau khi xác định được
đối phương là Trần Nhất Lân, Giang Bắc
Minh bắt đầu nghi ngờ. Thành thật mà
nói, bất kỳ người nào cũng sẽ nghĩ là do
Trần Nhất Lân và người nhà Thẩm Thanh
Huyền làm ra. Bởi vì, Thẩm Thanh Huyền
đã không còn hy vọng trở thành người
đứng đầu gia đình nữa rồi, hiện tại, nhà
bọn họ chỉ có được một ít cổ phần công
ty thôi. Vì vậy, chắc chản trong lòng sẽ
mang nỗi hận, có ý muốn trả thù nhà họ
Thẩm là khó tránh khỏi, chuyện này rất
hợp lý.
Nhưng mà, Giang Bắc Minh cũng
không biết nghĩ sao.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới, Giang Bắc Minh
có thể đoán được, cả nhà Thẩm Thanh
Huyền, dù cho có hận Thẩm Thanh Huyền
và nhà họ Thẩm, nhưng mà các cô vẫn có
trong tay cổ phần của Tập đoàn nhà họ
Thẩm, nếu thật sự khiến cho nhà họ
Thẩm sụp đổ thì cổ phần vốn thuộc về
bọn họ kia sẽ không còn nữa.
Hơn nữa, cho tới lúc này, cho dù người
đứng đầu nhà họ Thẩm có là Thẩm Thanh
Huyền đi chăng nữa thì Thẩm Thanh
Huyền có thể chiếm được lợi ích gì đây.
đầu tiên để cùng tìm ra đối sách.
Quả nhiên, Giang Bắc Minh đoán
không sai chút nào, Dương Hoàng Việt
theo dõi Thẩm Thanh Huyền, quả nhiên
thấy cô ấy đi tới công ty của Lý Hoa Hoa.
“Ha ha, nói các cô ấy không hề hợp
tác thì có đánh chết em cũng không tin
đâu.” Dương Hoàng Việt cười nói: “Ngày
hôm qua, sau khi đi ra khỏi công ty của Lý
Hoa Hoa, cô ấy đã tìm tới người nhà của
mấy bệnh nhân kia. Thẩm Thanh Huyền
thật rất thông minh đấy, bên trong bệnh
viện có đặt máy theo dõi nên cô ấy không
dám đi tới. Vì vậy, cô ấy hẹn người nhà
của các bệnh nhân này ra bên ngoài cùng
nhau nói chuyện. Ha ha, vừa mới nãy, em
núp trong chỗ khuất, trộm dùng máy ghi
âm, hơn nữa, còn thu lại được nội dung
cuộc trò chuyện của mấy người đó rất rõ ràng.”