Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48: Độc nhất là trái tim đàn bà
Ba người trước mặt anh là những
người đêm qua đã theo dõi anh và Thẩm
Thanh Lan và cố gảng làm điều gây bất
lợi cho anh và Thẩm Thanh Lan .
Lúc đó anh bản đạn khói ra, đạn bản
đến chỗ bọn họ, khiến bọn họ không thể
đuổi theo được nữa, tuy nhiên với tính
cách của Giang Bắc Minh thì tuyệt đối
không thể để sự việc diễn ra như thế này,
trước khi hết bụi mù, anh đã gửi tin nhắn
trên Zalo cho Dương Hoàng Việt. Bảo
Dương Hoàng Việt đến bắt những người
này.
Nhìn ba người trước mặt, Giang Bắc
Minh cầm điếu thuốc hỏi: “Là Lý Hoa
Hoa, bảo mấy người đến đúng không?”
Ba người bọn họ liếc nhìn Giang Bắc
Minh , đều không có lên tiếng.
Copy từ web VietWriter
“Miệng khá cứng!” Giang Bắc Minh
cười nói: “Học mấy bộ phim trên truyền
hình đúng không, có chết cũng không nói
đúng không?”
Ba người vẫn không nói một lời.
“Được rồi, nếu mấy người không chịu
nói vậy cho tôi biết, vậy thì đừng trách tôi
vô tình!” Giang Bắc Minh cười nói.
“Anh Bäc Minh, còn chưa xé khăn trên
miệng bọn họ!” Lúc này Dương Hoàng
Việt “có lòng tốt” nhắc nhở anh.
“Cút!” Giang Bắc Minh nhìn Dương
Hoàng Việt tức giận nói: “Tại sao tôi lại
không biết cậu không bỏ khăn của họ
chứ? Câm miệng và đứng một bên quan
sát đi!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nói xong, Giang Bắc Minh từ trong túi
lấy ra kim bạc, nhìn ba người này, nói:
“Không nói với tôi? Không sao, vì mấy
người học người khác trong phim, vậy thì
tôi cũng sẽ làm theo trên phim vậy!”
Giang Bắc Minh nói xong, rút từ kim
bạc từ trong túi ra, đâm kim bạc vào ba
người trước mặt.
Chẳng mấy chốc, cơ thể cả ba người
này bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, trên mặt nổi
đầy gân xanh, trên trán và trên mặt đều là
mồ hôi, có thể thấy được lúc này bọn họ
rất đau đớn!
Đương nhiên, nếu không đau, thì kim
bạc của Giang Bắc Minh sẽ chẳng có tác
dụng qì.
Vị trí kim bạc đâm vào là điểm đau,
sau khi bị kim đâm vào, toàn thân sẽ đau
như bị kim châm, cảm giác đó khiến
người ta vô cùng đau đớn!
Hai người này đau gần ba phút, lúc
sắp ngất đi, Giang Bắc Minh rút kim bạc
ra, sau đó thuận lợi xé khăn nhét trong
miệng bọn họ.
“Bây giờ, mấy người có bằng lòng nói
không?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi!” Anh
chàng có đôi mắt bị bỏng nói lớn: “Lúc
nãy không ai xé khăn ra ra cho nên không
nói được!”
Giang Bắc Minh cười nói: “Được rồi,
không phải tôi xé ra rồi sao? Nói đi!”
Dương Hoàng Việt ở bên cạnh đột
nhiên không khỏi bật cười, Bắc Minh này
chơi thật là giỏi, miệng ba người này đều
bị bịt miệng, anh lại không chịu bỏ ra
trước, trước tiên sẽ hành hạ một trận đã!
Tuy nhiên, thủ đoạn độc ác này của
anh Bắc Minh thật tuyệt vời. Bây giờ anh
rút khăn ra sau, những người này sẽ thành
thật, ngoan ngoãn thú nhận!
“Lý Hoa Hoa kêu mấy người đi theo
tôi và Thẩm Thanh Lan sao, rốt cuộc mấy
người muốn làm gì chúng tôi?” Giang Bắc
Minh hỏi.
“Cô ta nói, cô ta nói để chúng tôi bắt
được Thẩm Thanh Lan, sau đó, cởi hết
quần áo của cô ấy, trói cô ấy dưới ngọn
đèn đường bên đường, rồi cho chúng tôi
chơi cô ấy một đêm…” Anh chàng bị bỏng
mắt bắt đầu giải thích.
“Haha…’ Giang Bắc Minh phá lên cười
khi nghe được lời này: “Không tệ, suy nghĩ
này của Lý Hoa Hoa này không tồi.”
Lý Hoa Hoa là người nhà họ Lý, còn
Thẩm Thanh Lan là người nhà Thẩm, chắc
chắn cô ta sẽ không giết Thẩm Thanh Lan
. Hơn nữa, hiện nay là một xã hội cai trị
bằng luật pháp, nếu một người bị giết,
một chuyện tốt nào Lý Hoa Hoa cũng sẽ
không chiếm được!
Hơn nữa, cô ta và Thẩm Thanh Lan đã
đấu nhau nhiều năm như vậy, nếu cô ta
thực sự giết chết Thẩm Thanh Lan, chẳng
phải sau này sẽ không có chút vui vẻ nào sao?
Đối với những người trong gia đình
lớn như bọn họ mà nói, mất mặt còn khó
chịu hơn chết!
Lý Hoa Hoa đã làm điều này để khiến
Thẩm Thanh Lan và anh và gia đình nhà
họ Thẩm xấu hổ. Một khi nhà họ Thẩm
mất mặt, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến
công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm và
khiến gia đình họ Thẩm mất rất nhiều tiền.
Hơn nữa sau này Thẩm Thanh Lan ở
thành phố Lâm Hải khó có thể sống được,
sau khi cởi quần áo lại bị trói ở cột đèn
đường cả đêm, có bao nhiêu người nhìn
thấy, tung lên mạng sẽ trở nên điên cuồng
như thế nào? Tương lai, Thẩm Thanh Lan
nào dám đi ra ngoài? Nào dám xuất hiện
trước mặt mọi người nữa?
Kim ở ong bắp cày, độc nhất là phụ nữ!
Lý Hoa Hoa, cô ta hay lắm!
“Anh bạn, những gì chúng tôi biết đã
nói ra cả rồi, những gì cần giải thích cũng
đã giải thích. Chuyện này là do Lý Hoa
Hoa là chủ mưu. Chúng tôi không phải là
chủ mưu. Hơn nữa, chúng tôi đã không
hoàn thành công việc. Vì vậy, chúng tôi có
thể được thả ra không?” Ba người nhìn về
phía Giang Bắc Minh hỏi.
Ba tên này không phải là xã hội đen,
nói trắng ra, bọn họ chỉ là một vài tên
hạng hai không chuyên nghiệp, Lý Hoa
Hoa đã cho một ít tiền, và bọn chúng lấy
tiền làm việc.
Vì vậy, sau khi thử qua thủ đoạn của
Giang Bắc Minh, bọn họ đã hoàn toàn sợ hãi.
Nói xong, Dương Hoàng Việt vác ống
thép chuẩn bị lao về phía ba người.
“Này, dừng lại!” Giang Bắc Minh gọi
anh ta nói: “Cậu đánh bọn họ, cậu tưởng
trút được lửa giận của tôi sao?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Dương
Hoàng Việt nghỉ ngờ hỏi. Thở ra, không
phải vừa đánh người sao? Ít nhất, ở trong
mắt Dương Hoàng Việt, chỉ có một biện
pháp này thôi!
“Tôi nói này, cậu vẫn quá non rồi!”
Giang Bắc Minh nói: “Nếu Lý Hoa Hoa
muốn vợ chồng tôi mất mặt như vậy, thì
chúng tôi sẽ ăn miếng trả miếng vậy, để
cho cô ta mất mặt như vậy, không phải
sao?”
“Anh Bắc Minh, ý anh là, hãy để Lý
Hoa Hoa khỏa thân và bị buộc vào cột
đèn đường?” Dương Hoàng Việt hào hứng
nói: “Việc này để em lo cho, em hứa sẽ
sắp xếp ổn thỏa!”
Ba người trước mặt anh là những
người đêm qua đã theo dõi anh và Thẩm
Thanh Lan và cố gảng làm điều gây bất
lợi cho anh và Thẩm Thanh Lan .
Lúc đó anh bản đạn khói ra, đạn bản
đến chỗ bọn họ, khiến bọn họ không thể
đuổi theo được nữa, tuy nhiên với tính
cách của Giang Bắc Minh thì tuyệt đối
không thể để sự việc diễn ra như thế này,
trước khi hết bụi mù, anh đã gửi tin nhắn
trên Zalo cho Dương Hoàng Việt. Bảo
Dương Hoàng Việt đến bắt những người
này.
Nhìn ba người trước mặt, Giang Bắc
Minh cầm điếu thuốc hỏi: “Là Lý Hoa
Hoa, bảo mấy người đến đúng không?”
Ba người bọn họ liếc nhìn Giang Bắc
Minh , đều không có lên tiếng.
Copy từ web VietWriter
“Miệng khá cứng!” Giang Bắc Minh
cười nói: “Học mấy bộ phim trên truyền
hình đúng không, có chết cũng không nói
đúng không?”
Ba người vẫn không nói một lời.
“Được rồi, nếu mấy người không chịu
nói vậy cho tôi biết, vậy thì đừng trách tôi
vô tình!” Giang Bắc Minh cười nói.
“Anh Bäc Minh, còn chưa xé khăn trên
miệng bọn họ!” Lúc này Dương Hoàng
Việt “có lòng tốt” nhắc nhở anh.
“Cút!” Giang Bắc Minh nhìn Dương
Hoàng Việt tức giận nói: “Tại sao tôi lại
không biết cậu không bỏ khăn của họ
chứ? Câm miệng và đứng một bên quan
sát đi!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nói xong, Giang Bắc Minh từ trong túi
lấy ra kim bạc, nhìn ba người này, nói:
“Không nói với tôi? Không sao, vì mấy
người học người khác trong phim, vậy thì
tôi cũng sẽ làm theo trên phim vậy!”
Giang Bắc Minh nói xong, rút từ kim
bạc từ trong túi ra, đâm kim bạc vào ba
người trước mặt.
Chẳng mấy chốc, cơ thể cả ba người
này bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, trên mặt nổi
đầy gân xanh, trên trán và trên mặt đều là
mồ hôi, có thể thấy được lúc này bọn họ
rất đau đớn!
Đương nhiên, nếu không đau, thì kim
bạc của Giang Bắc Minh sẽ chẳng có tác
dụng qì.
Vị trí kim bạc đâm vào là điểm đau,
sau khi bị kim đâm vào, toàn thân sẽ đau
như bị kim châm, cảm giác đó khiến
người ta vô cùng đau đớn!
Hai người này đau gần ba phút, lúc
sắp ngất đi, Giang Bắc Minh rút kim bạc
ra, sau đó thuận lợi xé khăn nhét trong
miệng bọn họ.
“Bây giờ, mấy người có bằng lòng nói
không?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi!” Anh
chàng có đôi mắt bị bỏng nói lớn: “Lúc
nãy không ai xé khăn ra ra cho nên không
nói được!”
Giang Bắc Minh cười nói: “Được rồi,
không phải tôi xé ra rồi sao? Nói đi!”
Dương Hoàng Việt ở bên cạnh đột
nhiên không khỏi bật cười, Bắc Minh này
chơi thật là giỏi, miệng ba người này đều
bị bịt miệng, anh lại không chịu bỏ ra
trước, trước tiên sẽ hành hạ một trận đã!
Tuy nhiên, thủ đoạn độc ác này của
anh Bắc Minh thật tuyệt vời. Bây giờ anh
rút khăn ra sau, những người này sẽ thành
thật, ngoan ngoãn thú nhận!
“Lý Hoa Hoa kêu mấy người đi theo
tôi và Thẩm Thanh Lan sao, rốt cuộc mấy
người muốn làm gì chúng tôi?” Giang Bắc
Minh hỏi.
“Cô ta nói, cô ta nói để chúng tôi bắt
được Thẩm Thanh Lan, sau đó, cởi hết
quần áo của cô ấy, trói cô ấy dưới ngọn
đèn đường bên đường, rồi cho chúng tôi
chơi cô ấy một đêm…” Anh chàng bị bỏng
mắt bắt đầu giải thích.
“Haha…’ Giang Bắc Minh phá lên cười
khi nghe được lời này: “Không tệ, suy nghĩ
này của Lý Hoa Hoa này không tồi.”
Lý Hoa Hoa là người nhà họ Lý, còn
Thẩm Thanh Lan là người nhà Thẩm, chắc
chắn cô ta sẽ không giết Thẩm Thanh Lan
. Hơn nữa, hiện nay là một xã hội cai trị
bằng luật pháp, nếu một người bị giết,
một chuyện tốt nào Lý Hoa Hoa cũng sẽ
không chiếm được!
Hơn nữa, cô ta và Thẩm Thanh Lan đã
đấu nhau nhiều năm như vậy, nếu cô ta
thực sự giết chết Thẩm Thanh Lan, chẳng
phải sau này sẽ không có chút vui vẻ nào sao?
Đối với những người trong gia đình
lớn như bọn họ mà nói, mất mặt còn khó
chịu hơn chết!
Lý Hoa Hoa đã làm điều này để khiến
Thẩm Thanh Lan và anh và gia đình nhà
họ Thẩm xấu hổ. Một khi nhà họ Thẩm
mất mặt, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến
công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm và
khiến gia đình họ Thẩm mất rất nhiều tiền.
Hơn nữa sau này Thẩm Thanh Lan ở
thành phố Lâm Hải khó có thể sống được,
sau khi cởi quần áo lại bị trói ở cột đèn
đường cả đêm, có bao nhiêu người nhìn
thấy, tung lên mạng sẽ trở nên điên cuồng
như thế nào? Tương lai, Thẩm Thanh Lan
nào dám đi ra ngoài? Nào dám xuất hiện
trước mặt mọi người nữa?
Kim ở ong bắp cày, độc nhất là phụ nữ!
Lý Hoa Hoa, cô ta hay lắm!
“Anh bạn, những gì chúng tôi biết đã
nói ra cả rồi, những gì cần giải thích cũng
đã giải thích. Chuyện này là do Lý Hoa
Hoa là chủ mưu. Chúng tôi không phải là
chủ mưu. Hơn nữa, chúng tôi đã không
hoàn thành công việc. Vì vậy, chúng tôi có
thể được thả ra không?” Ba người nhìn về
phía Giang Bắc Minh hỏi.
Ba tên này không phải là xã hội đen,
nói trắng ra, bọn họ chỉ là một vài tên
hạng hai không chuyên nghiệp, Lý Hoa
Hoa đã cho một ít tiền, và bọn chúng lấy
tiền làm việc.
Vì vậy, sau khi thử qua thủ đoạn của
Giang Bắc Minh, bọn họ đã hoàn toàn sợ hãi.
Nói xong, Dương Hoàng Việt vác ống
thép chuẩn bị lao về phía ba người.
“Này, dừng lại!” Giang Bắc Minh gọi
anh ta nói: “Cậu đánh bọn họ, cậu tưởng
trút được lửa giận của tôi sao?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Dương
Hoàng Việt nghỉ ngờ hỏi. Thở ra, không
phải vừa đánh người sao? Ít nhất, ở trong
mắt Dương Hoàng Việt, chỉ có một biện
pháp này thôi!
“Tôi nói này, cậu vẫn quá non rồi!”
Giang Bắc Minh nói: “Nếu Lý Hoa Hoa
muốn vợ chồng tôi mất mặt như vậy, thì
chúng tôi sẽ ăn miếng trả miếng vậy, để
cho cô ta mất mặt như vậy, không phải
sao?”
“Anh Bắc Minh, ý anh là, hãy để Lý
Hoa Hoa khỏa thân và bị buộc vào cột
đèn đường?” Dương Hoàng Việt hào hứng
nói: “Việc này để em lo cho, em hứa sẽ
sắp xếp ổn thỏa!”