Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Chương 63: Mẹ muốn ôm cháu trai
“Thật ra cô ta bị người ta hãm hại mà thôi” Thẩm Thanh Lan nói.
“Sao em biết cô ta bị người khác hãm hại?” Giang Bắc
Minh kỳ quái nhìn về phía Thấm Thanh Lan, hỏi.
“Rất đơn giản” Thẩm Thanh Lan nói:
“Lý Hoa Hoa tuy rãng ngày thường luôn cởi mở, nhưng
mà loại chuyện như này tuyệt đối sẽ không làm được. Nói
theo cách khác thì Lý Hoa Hoa thân là chủ tịch của một xí
nghiệp, khi cô ta làm bất cứ chuyện gì đều sẽ suy xét đến ảnh
hưởng của nó đối với công ty, cho nên, mặc dù cô ta thật sự
có tự mình làm chuyện này đi chăng nữa thì sẽ xử lý sạch sẽ,
không thể nào có người đến công ty gây chuyện được.
Copy từ web VietWriter
Huống chỉ, mấy gã đàn ông kia đến để đòi tiền, hơn nữa
số tiền đó khẳng định không phải rất nhiều, nhưng lại gây ra
náo loạn lớn như vậy bọn họ không những không lấy được
tiền mà còn sẽ bị Lý gia trả thù, sẽ càng bị mất nhiều hơn
nữa, đổi lại là người khác khẳng định sẽ không làm như vậy.
Cho nên, rõ ràng có thể nhìn ra được Lý Hoa Hoa bị người
khác hãm hại, có ý muốn bôi đen mình!”
Giang Bắc Minh cười nói: “Đúng là đầu của người làm
thương nghiệp mới dùng được, nếu đổi lại là anh, anh nhất
định sẽ không suy nghĩ ra chuyện phức tạp như vậy”
Thẩm Thanh Lan hơi mỉm cười, cô tuy rằng không phải
một người âm mưu, nhưng mà ở trên vị trí này lâu như vậy, có
rất nhiều thứ cô vẫn hiểu rõ.
“Nhưng mà sau khi chuyện này nháo loạn đến như vậy,
trong lòng anh thật sự cảm thấy rất hả giận” Giang Bắc Minh
nói: “Lý Hoa Hoa luôn chạy đến gặp em để khoe khoang, giểu
cợt, giờ thấy cô ta gặp phiên phức, trong lòng anh có cảm
giác thật là sảng khoái”
Thẩm Thanh Lan vẫn mỉm cười như cũ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Quãng đường hai kilomet nói thì xa, nhưng mà khi đến
trước cửa nhà, Giang Bắc Minh mới phát hiện quãng đường
đó thật ngản, rất nhanh đã đến nhà rồi.
Tối nay anh đã cùng Thẩm Thanh Lan ăn thịt nướng rồi đi
bộ về nhà, loại cảm giác này từ trước đến nay anh chưa từng
trải qua bao giờ.
Tuy rằng nói, một nam một nữ khi ở bên nhau, chỉ khi ngủ
mới là thời gian tốt đẹp nhất, nhưng mà Giang Bắc Minh lại
cảm thấy, vừa rồi cùng cô ăn, cùng cô đi bộ về mới là quãng
thời gian tốt đẹp nhất.
Cho dù hai người không nắm tay nhau đi, nhưng mà
Giang Bắc Minh vẫn cảm thấy, nếu có thể nói chuyện mãi như
vậy thì thật tốt.
Chỉ là thật đáng tiếc, con đường từ trước đến nay luôn có
điểm cuối, những điều tốt đẹp luôn luôn sẽ có sự tiếc nuối
trong đó.
Đương nhiên, có thể nói bởi vì có tiếc nuối, cho nên việc
này mới trở nên càng thêm tốt đẹp.
“Hai con làm gì vậy? Sao lại về muộn thế? Cơm mà mẹ
chuẩn bị cho hai con đều đã nguội rồi” Hai người mới vừa về
đến nhà, Trương Nhã đã lập tức nói.
“Mẹ, chúng con đã ăn ở bên ăn ngoài rồi” Thẩm Thanh
Lan nói.
“Các con ăn ở bên ngoài?” Trương Nhã hỏi: “Nếu đúng là
vậy thì lúc nãy các con trở về bảng gì? Sao mẹ không nhìn
thấy xe của các con?”
Giang Bắc Minh cười nói: “Mẹ, chúng con ăn thịt nướng ở
bên bờ sông, sau đó đi bộ về”
*À, thì ra là vậy, tốt quá, tốt quá!” Trương Nhã lập tức vui
vẻ cười, cho tới nay, bà luôn coi thường Giang Bắc Minh, hơn
nữa thái độ của Thẩm Thanh Lan đối với Giang Bắc Minh
cũng không nóng không lạnh, cho nên bà vẫn chưa có cháu
để bế.
Hiện giờ, ấn tượng của bọn họ đối với Giang Bắc Minh đã
bắt đầu tốt lên, mà chuyện bà cảm thấy ngoài ý muốn chính
là quan hệ của Thẩm Thanh Lan với Giang Bắc Minh đã hòa
hoãn đi rất nhiều, hai người hôm nay chẳng những đi ra ngoài
ăn cơm mà còn cùng đi bộ về nhà, rõ ràng đây mới chính là
cặp vợ chồng bình thường!
“Vậy Tiểu Bắc à, con cứ lên tầng tắm rửa trước đi, mẹ
muốn cùng Thanh Lan nói mấy câu” Trương Nhã nói với
Giang Bắc Minh.
“Vâng!” Giang Bắc Minh gật gật đầu, sau đó đi lên tầng.
“Thanh Lan, mẹ hỏi con, tháng này con đã sạch chưa?”
Trương Nhã hỏi.
“Sạch rồi, làm sao vậy?” Thẩm Thanh Lan nghi hoặc nhìn
mẹ mình hỏi. Không biết, sao mẹ lại hỏi về vấn đề riêng tư
của mình.
“Sạch sẽ thì tốt!” Trương Nhã cười nói: “Nếu đã sạch, vậy
vợ chồng son các con vào buổi tối hôm nay buổi tối nắm chặt
cơ hội tranh thủ sớm một chút sinh cho mẹ đứa cháu”
Trương Nhã cười hì hì nói: “Nhớ kỹ, con đã lớn đầu rồi, loại
chuyện này con phải nắm bắt thạt tốt có biết không?”
“Mẹ..”
“Còn có, các con nhớ kỹ, sau khi xong việc đừng nhanh
đứng lên, nên để cái gối lót ở dưới mông trong chốc lát, sau
đó mới đứng lên, nếu mà đứng lên sớm thì sẽ không dễ dàng
thụ thai” Trương Nhã dặn dò Thẩm Thanh Lan.
“Mẹ..” Bị Trương Nhã nói như vậy, mặt Thấm Thanh Lan
lập tức đỏ bừng.
“Thanh Lan..” Trương Nhã nhìn Thẩm Thanh Lan, đột
nhiên hỏi: “Con đừng có nói là con cùng Tiểu Bắc kết hôn
một năm vẫn chưa làm chuyện này đấy nhé?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa” Thẩm Thanh Lan lúc này đã xấu
*Ừ..” Do vừa rồi mẹ nói với Thẩm Thanh Lan những cái
kia nên giờ cô vẫn mặt đỏ tai hồng, tùy ý trả lời Giang Bắc
Minh một cái, sau đó, vội vàng chạy vào trong phòng tắm.
Kỳ thật, cuộc nói chuyện của Thấm Thanh Lan cùng
Trương Nhã anh nghe rất rõ ràng.
Rốt cuộc, nhờ có linh khí mà tính lực của anh đã không
còn bình thường nữa.
Cũng không phải anh cố tình nghe, là do lỗ tai hiện tại
quá nhanh nhạy, có thể nghe được đến.
Ngồi ở trên giường, Giang Bắc Minh cười hắc hắc, xem ra
ngày anh được ngủ trên giường càng ngày càng gần!
Nhưng mà, khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Thanh Lan
thật đúng là đẹp mà!
“Thật ra cô ta bị người ta hãm hại mà thôi” Thẩm Thanh Lan nói.
“Sao em biết cô ta bị người khác hãm hại?” Giang Bắc
Minh kỳ quái nhìn về phía Thấm Thanh Lan, hỏi.
“Rất đơn giản” Thẩm Thanh Lan nói:
“Lý Hoa Hoa tuy rãng ngày thường luôn cởi mở, nhưng
mà loại chuyện như này tuyệt đối sẽ không làm được. Nói
theo cách khác thì Lý Hoa Hoa thân là chủ tịch của một xí
nghiệp, khi cô ta làm bất cứ chuyện gì đều sẽ suy xét đến ảnh
hưởng của nó đối với công ty, cho nên, mặc dù cô ta thật sự
có tự mình làm chuyện này đi chăng nữa thì sẽ xử lý sạch sẽ,
không thể nào có người đến công ty gây chuyện được.
Copy từ web VietWriter
Huống chỉ, mấy gã đàn ông kia đến để đòi tiền, hơn nữa
số tiền đó khẳng định không phải rất nhiều, nhưng lại gây ra
náo loạn lớn như vậy bọn họ không những không lấy được
tiền mà còn sẽ bị Lý gia trả thù, sẽ càng bị mất nhiều hơn
nữa, đổi lại là người khác khẳng định sẽ không làm như vậy.
Cho nên, rõ ràng có thể nhìn ra được Lý Hoa Hoa bị người
khác hãm hại, có ý muốn bôi đen mình!”
Giang Bắc Minh cười nói: “Đúng là đầu của người làm
thương nghiệp mới dùng được, nếu đổi lại là anh, anh nhất
định sẽ không suy nghĩ ra chuyện phức tạp như vậy”
Thẩm Thanh Lan hơi mỉm cười, cô tuy rằng không phải
một người âm mưu, nhưng mà ở trên vị trí này lâu như vậy, có
rất nhiều thứ cô vẫn hiểu rõ.
“Nhưng mà sau khi chuyện này nháo loạn đến như vậy,
trong lòng anh thật sự cảm thấy rất hả giận” Giang Bắc Minh
nói: “Lý Hoa Hoa luôn chạy đến gặp em để khoe khoang, giểu
cợt, giờ thấy cô ta gặp phiên phức, trong lòng anh có cảm
giác thật là sảng khoái”
Thẩm Thanh Lan vẫn mỉm cười như cũ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Quãng đường hai kilomet nói thì xa, nhưng mà khi đến
trước cửa nhà, Giang Bắc Minh mới phát hiện quãng đường
đó thật ngản, rất nhanh đã đến nhà rồi.
Tối nay anh đã cùng Thẩm Thanh Lan ăn thịt nướng rồi đi
bộ về nhà, loại cảm giác này từ trước đến nay anh chưa từng
trải qua bao giờ.
Tuy rằng nói, một nam một nữ khi ở bên nhau, chỉ khi ngủ
mới là thời gian tốt đẹp nhất, nhưng mà Giang Bắc Minh lại
cảm thấy, vừa rồi cùng cô ăn, cùng cô đi bộ về mới là quãng
thời gian tốt đẹp nhất.
Cho dù hai người không nắm tay nhau đi, nhưng mà
Giang Bắc Minh vẫn cảm thấy, nếu có thể nói chuyện mãi như
vậy thì thật tốt.
Chỉ là thật đáng tiếc, con đường từ trước đến nay luôn có
điểm cuối, những điều tốt đẹp luôn luôn sẽ có sự tiếc nuối
trong đó.
Đương nhiên, có thể nói bởi vì có tiếc nuối, cho nên việc
này mới trở nên càng thêm tốt đẹp.
“Hai con làm gì vậy? Sao lại về muộn thế? Cơm mà mẹ
chuẩn bị cho hai con đều đã nguội rồi” Hai người mới vừa về
đến nhà, Trương Nhã đã lập tức nói.
“Mẹ, chúng con đã ăn ở bên ăn ngoài rồi” Thẩm Thanh
Lan nói.
“Các con ăn ở bên ngoài?” Trương Nhã hỏi: “Nếu đúng là
vậy thì lúc nãy các con trở về bảng gì? Sao mẹ không nhìn
thấy xe của các con?”
Giang Bắc Minh cười nói: “Mẹ, chúng con ăn thịt nướng ở
bên bờ sông, sau đó đi bộ về”
*À, thì ra là vậy, tốt quá, tốt quá!” Trương Nhã lập tức vui
vẻ cười, cho tới nay, bà luôn coi thường Giang Bắc Minh, hơn
nữa thái độ của Thẩm Thanh Lan đối với Giang Bắc Minh
cũng không nóng không lạnh, cho nên bà vẫn chưa có cháu
để bế.
Hiện giờ, ấn tượng của bọn họ đối với Giang Bắc Minh đã
bắt đầu tốt lên, mà chuyện bà cảm thấy ngoài ý muốn chính
là quan hệ của Thẩm Thanh Lan với Giang Bắc Minh đã hòa
hoãn đi rất nhiều, hai người hôm nay chẳng những đi ra ngoài
ăn cơm mà còn cùng đi bộ về nhà, rõ ràng đây mới chính là
cặp vợ chồng bình thường!
“Vậy Tiểu Bắc à, con cứ lên tầng tắm rửa trước đi, mẹ
muốn cùng Thanh Lan nói mấy câu” Trương Nhã nói với
Giang Bắc Minh.
“Vâng!” Giang Bắc Minh gật gật đầu, sau đó đi lên tầng.
“Thanh Lan, mẹ hỏi con, tháng này con đã sạch chưa?”
Trương Nhã hỏi.
“Sạch rồi, làm sao vậy?” Thẩm Thanh Lan nghi hoặc nhìn
mẹ mình hỏi. Không biết, sao mẹ lại hỏi về vấn đề riêng tư
của mình.
“Sạch sẽ thì tốt!” Trương Nhã cười nói: “Nếu đã sạch, vậy
vợ chồng son các con vào buổi tối hôm nay buổi tối nắm chặt
cơ hội tranh thủ sớm một chút sinh cho mẹ đứa cháu”
Trương Nhã cười hì hì nói: “Nhớ kỹ, con đã lớn đầu rồi, loại
chuyện này con phải nắm bắt thạt tốt có biết không?”
“Mẹ..”
“Còn có, các con nhớ kỹ, sau khi xong việc đừng nhanh
đứng lên, nên để cái gối lót ở dưới mông trong chốc lát, sau
đó mới đứng lên, nếu mà đứng lên sớm thì sẽ không dễ dàng
thụ thai” Trương Nhã dặn dò Thẩm Thanh Lan.
“Mẹ..” Bị Trương Nhã nói như vậy, mặt Thấm Thanh Lan
lập tức đỏ bừng.
“Thanh Lan..” Trương Nhã nhìn Thẩm Thanh Lan, đột
nhiên hỏi: “Con đừng có nói là con cùng Tiểu Bắc kết hôn
một năm vẫn chưa làm chuyện này đấy nhé?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa” Thẩm Thanh Lan lúc này đã xấu
*Ừ..” Do vừa rồi mẹ nói với Thẩm Thanh Lan những cái
kia nên giờ cô vẫn mặt đỏ tai hồng, tùy ý trả lời Giang Bắc
Minh một cái, sau đó, vội vàng chạy vào trong phòng tắm.
Kỳ thật, cuộc nói chuyện của Thấm Thanh Lan cùng
Trương Nhã anh nghe rất rõ ràng.
Rốt cuộc, nhờ có linh khí mà tính lực của anh đã không
còn bình thường nữa.
Cũng không phải anh cố tình nghe, là do lỗ tai hiện tại
quá nhanh nhạy, có thể nghe được đến.
Ngồi ở trên giường, Giang Bắc Minh cười hắc hắc, xem ra
ngày anh được ngủ trên giường càng ngày càng gần!
Nhưng mà, khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Thanh Lan
thật đúng là đẹp mà!