Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Chương 65: Lấy tiền
“Chúng tôi đã cân nhắc rồi” Lúc này, Giang Bắc Minh nói:
“Chúng tôi chọn lấy tiền.”
“Mày là cái thá gì hả?” Tên đầu trọc mặt sẹo cau mày
nhìn Giang Bắc Minh.
Copy từ web VietWriter
“Đao sẹo, mày nên dùng thái độ tốt hơn để nói chuyện
với người ta đi” Dương Hoàng Việt đột nhiên lớn tiếng nói:
“Đây là đại ca của tao và là ông chủ thực sự của quán bar này:
“Ồ, một thãng ranh con vắt mũi chưa sạch mà là ông chủ
của quán bar sao?” Tên đầu trọc mặt sẹo cười khẩy: “Chà,
nhóc con, vì mày đã lựa chọn việc lấy tiền, cho nên coi như
chúng ta giải quyết xong chuyện này. Một lúc nữa, nếu tụi tao
đưa tiền thì mày phải cút đi chỗ khác, đúng chưa?”
“Đương nhiên!” Giang Bắc Minh cười nhẹ: “Có điều, Đao
sẹo, chúng ta đều là người kinh doanh. Tôi tin tưởng anh biết
rõ giá trị của quán bar này! Anh định giá nó là ba tỷ rưỡi thì có
thấy quá đáng lắm không?”
“Ha ha..” Tên đầu trọc mặt sẹo cười: “Đúng là ba tỷ rưỡi
thì hơi ít, được rồi! Nếu mày lựa chọn việc cầm tiền rồi ngoan
ngoan cút đi, vậy tao sẽ tăng giá cho nó. Bảy tỷ đồng, mày thấy sao?”
“Không, không, vẫn không đủ!” Giang Bắc Minh lắc đầu,
sau đó anh duỗi một ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải chừng
này!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Ba mươi lăm tỷ?” Lông mày của tên đầu trọc mặt sẹo
đột nhiên nhăn lại, anh ta nhìn Giang Bắc Minh nói: “Tao nói
thẳng nhóc con như mày tốt nhất đừng tham lam quá, nếu
không mày sẽ chẳng biết mày chết như thế nào đâu!”
“Ba mươi lăm tỷ sao?” Giang Bắc Minh cười: “Tôi nói ba
mươi lăm tỷ bao giờ? Tôi nói ba trăm năm mươi tỷ!”
“Mày nói cái gì?” Nghe được số tiền đó thì tên đầu trọc
mặt sẹo đột nhiên đứng bật dậy, anh ta chỉ vào Giang Bắc
Minh mà tức giận gầm lên: “Thẳng khỉ ranh, mày đang đùa
tao đấy à?”
“Tôi đùa giỡn với anh hồi nào?” Giang Bắc Minh trả lời:
“Quán bar của chúng tôi hiện có lợi nhuận ròng mỗi ngày bảy
mươi triệu, một tháng thu được hai tỷ một trăm triệu đồng,
một năm có hơn hai mươi lăm tỷ, mười năm có hai trăm năm
mươi tỷ và một trăm năm có tổng cộng hơn hai ngàn năm
trăm tỷ đồng. Nếu anh may mản thì còn có thể kiếm lời gấp
đôi số tiền lãi hiện có, sau hai trăm năm sẽ là năm ngàn tỷ
rồi. Cho dù anh đưa tôi ba trăm năm mươi tỷ thì số tiền lãi
anh kiếm được cũng gấp mấy lần con số này, có đúng hay
không?”
“Bốp!” Tên đầu trọc mặt sẹo đột nhiên hét lên: “Thẳng
ranh con, mày muốn chết sao?”
“Đại ca, em nghĩ không cần nhiều lời với nó làm cái gì! Đi
gọi người lại đây đánh sập cái quán bar này đi!” Một tên đầu
trọc khác nói với Đao sẹo: ” Em cũng không tin tụi này dám
đùa giỡn với chúng ta! Không tin tụi nó dám chơi tới với người
của Cục thi hành Luật pháp!”
Tên đầu trọc mặt sẹo nhìn Giang Bắc Minh và Dương
Hoàng Việt rồi nói: “Tao chỉ nói với chúng mày một câu cuối
cùng! Năm tỷ! Chúng mày muốn hay là không đây? Nếu
không thì tao sẽ gọi Cục thi hành Luật pháp đến rồi niêm
phong quán bar này lại. Đến lúc đó thì mày sẽ không lấy xu
nào đâu!”
Giang Bắc Minh nhún vai: “Được thôi, gọi người từ Cục thi
hành Luật pháp tới đây đi!”
“Được rồi, nhóc con, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
đúng không? Vậy thì đừng trách bọn tao ra tay không khách
sáo!” Khi Đao sẹo nhìn thấy Giang Bắc Minh cố chấp đến vậy
thì lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi:
“Alo, alo, này…là cục trưởng Chu đúng không? Đúng,
đúng, là tôi đây. Tôi muốn báo cáo một chuyện với anh, tôi
phát hiện một quán bar gần quán bar của chúng tôi không
đạt tiêu chuẩn về an toàn phòng cháy chữa cháy! Đúng rồi, là
tai họa ngầm. Tôi đề nghị anh nên dành ra chút thời gian để
đến đây điều tra, đúng rồi, vâng, vâng, vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Đao sẹo liếc Giang Bắc Minh một
cái: “Thắng ranh con, mày chờ chút đi, người của Cục thi
hành Luật pháp sẽ đến ngay thôi! Tới lúc đó thì tụi này chờ
đóng cửa cái quán bar này lại luôn đi!”
Giang Bắc Minh không quan tâm chút nào, anh chỉ cười
nhẹ rồi bưng tách trà uống một ngụm.
Đao sẹo nhận thấy Giang Bắc Minh không thèm quan
tâm gì đến lời đe dọa của mình mà chỉ thơ ơ thì cả người run
lên vì tức giận! Anh ta cảm giác như mình đang đánh đấm
vào một nùi bông vậy, đối phương chẳng phản kháng hay sợ
hãi gì!
Phải công nhận những người từ Cục thi hành Luật pháp
đến rất nhanh.
“Tôi không nhìn rõ” Giang Bắc Minh nhếch miệng cười.
“Cậu không nhìn rõ thì đó là việc của cậu, xin hãy tránh ra,
đừng cản trở cuộc điều tra của chúng tôi” Người đó lớn tiếng
nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu cản trở thì chúng tôi có
quyền kiện cậu vì tội cản trở người thi hành pháp luật. Đến lúc
đó thì chúng tôi không chỉ niêm phong quán bar này đâu, mà
còn có thể đưa cậu vào tù nữa đấy!”
“Các người, đi mau, kiểm tra cho tôi!” Người đàn ông hét
lên rồi vẫy tay, sau đó những người khác đi cùng anh ta bắt
đầu kiểm tra quán bar.
Không đến hai phút sau, bọn họ quay lại báo cáo: “Đội
trưởng, qua điều tra của chúng tôi thì quán bar của bọn họ
không thường xuyên kiểm tra vấn đề an ninh phòng cháy
chữa cháy, vị trí và số lượng bình chữa cháy không đủ, lối
thoát hiểm an toàn cũng không thể chui qua!”
“Chà, coi như là không có nhiều lối thoát hiểm phải
không?” Người đàn ông gật đầu nói: “Anh là ông chủ đúng
không? Vừa rồi anh đã nghe các thành viên trong đội của tôi
nói rồi đấy. Bắt đầu từ hôm nay, quán bar của anh phải tiến
hành tự kiểm tra và sửa đổi. Trước khi chúng tôi đến kiểm tra
lại lần nữa thì quán bar của anh phải tạm dừng việc kinh doanh!”
“Chúng tôi đã cân nhắc rồi” Lúc này, Giang Bắc Minh nói:
“Chúng tôi chọn lấy tiền.”
“Mày là cái thá gì hả?” Tên đầu trọc mặt sẹo cau mày
nhìn Giang Bắc Minh.
Copy từ web VietWriter
“Đao sẹo, mày nên dùng thái độ tốt hơn để nói chuyện
với người ta đi” Dương Hoàng Việt đột nhiên lớn tiếng nói:
“Đây là đại ca của tao và là ông chủ thực sự của quán bar này:
“Ồ, một thãng ranh con vắt mũi chưa sạch mà là ông chủ
của quán bar sao?” Tên đầu trọc mặt sẹo cười khẩy: “Chà,
nhóc con, vì mày đã lựa chọn việc lấy tiền, cho nên coi như
chúng ta giải quyết xong chuyện này. Một lúc nữa, nếu tụi tao
đưa tiền thì mày phải cút đi chỗ khác, đúng chưa?”
“Đương nhiên!” Giang Bắc Minh cười nhẹ: “Có điều, Đao
sẹo, chúng ta đều là người kinh doanh. Tôi tin tưởng anh biết
rõ giá trị của quán bar này! Anh định giá nó là ba tỷ rưỡi thì có
thấy quá đáng lắm không?”
“Ha ha..” Tên đầu trọc mặt sẹo cười: “Đúng là ba tỷ rưỡi
thì hơi ít, được rồi! Nếu mày lựa chọn việc cầm tiền rồi ngoan
ngoan cút đi, vậy tao sẽ tăng giá cho nó. Bảy tỷ đồng, mày thấy sao?”
“Không, không, vẫn không đủ!” Giang Bắc Minh lắc đầu,
sau đó anh duỗi một ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải chừng
này!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Ba mươi lăm tỷ?” Lông mày của tên đầu trọc mặt sẹo
đột nhiên nhăn lại, anh ta nhìn Giang Bắc Minh nói: “Tao nói
thẳng nhóc con như mày tốt nhất đừng tham lam quá, nếu
không mày sẽ chẳng biết mày chết như thế nào đâu!”
“Ba mươi lăm tỷ sao?” Giang Bắc Minh cười: “Tôi nói ba
mươi lăm tỷ bao giờ? Tôi nói ba trăm năm mươi tỷ!”
“Mày nói cái gì?” Nghe được số tiền đó thì tên đầu trọc
mặt sẹo đột nhiên đứng bật dậy, anh ta chỉ vào Giang Bắc
Minh mà tức giận gầm lên: “Thẳng khỉ ranh, mày đang đùa
tao đấy à?”
“Tôi đùa giỡn với anh hồi nào?” Giang Bắc Minh trả lời:
“Quán bar của chúng tôi hiện có lợi nhuận ròng mỗi ngày bảy
mươi triệu, một tháng thu được hai tỷ một trăm triệu đồng,
một năm có hơn hai mươi lăm tỷ, mười năm có hai trăm năm
mươi tỷ và một trăm năm có tổng cộng hơn hai ngàn năm
trăm tỷ đồng. Nếu anh may mản thì còn có thể kiếm lời gấp
đôi số tiền lãi hiện có, sau hai trăm năm sẽ là năm ngàn tỷ
rồi. Cho dù anh đưa tôi ba trăm năm mươi tỷ thì số tiền lãi
anh kiếm được cũng gấp mấy lần con số này, có đúng hay
không?”
“Bốp!” Tên đầu trọc mặt sẹo đột nhiên hét lên: “Thẳng
ranh con, mày muốn chết sao?”
“Đại ca, em nghĩ không cần nhiều lời với nó làm cái gì! Đi
gọi người lại đây đánh sập cái quán bar này đi!” Một tên đầu
trọc khác nói với Đao sẹo: ” Em cũng không tin tụi này dám
đùa giỡn với chúng ta! Không tin tụi nó dám chơi tới với người
của Cục thi hành Luật pháp!”
Tên đầu trọc mặt sẹo nhìn Giang Bắc Minh và Dương
Hoàng Việt rồi nói: “Tao chỉ nói với chúng mày một câu cuối
cùng! Năm tỷ! Chúng mày muốn hay là không đây? Nếu
không thì tao sẽ gọi Cục thi hành Luật pháp đến rồi niêm
phong quán bar này lại. Đến lúc đó thì mày sẽ không lấy xu
nào đâu!”
Giang Bắc Minh nhún vai: “Được thôi, gọi người từ Cục thi
hành Luật pháp tới đây đi!”
“Được rồi, nhóc con, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
đúng không? Vậy thì đừng trách bọn tao ra tay không khách
sáo!” Khi Đao sẹo nhìn thấy Giang Bắc Minh cố chấp đến vậy
thì lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi:
“Alo, alo, này…là cục trưởng Chu đúng không? Đúng,
đúng, là tôi đây. Tôi muốn báo cáo một chuyện với anh, tôi
phát hiện một quán bar gần quán bar của chúng tôi không
đạt tiêu chuẩn về an toàn phòng cháy chữa cháy! Đúng rồi, là
tai họa ngầm. Tôi đề nghị anh nên dành ra chút thời gian để
đến đây điều tra, đúng rồi, vâng, vâng, vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Đao sẹo liếc Giang Bắc Minh một
cái: “Thắng ranh con, mày chờ chút đi, người của Cục thi
hành Luật pháp sẽ đến ngay thôi! Tới lúc đó thì tụi này chờ
đóng cửa cái quán bar này lại luôn đi!”
Giang Bắc Minh không quan tâm chút nào, anh chỉ cười
nhẹ rồi bưng tách trà uống một ngụm.
Đao sẹo nhận thấy Giang Bắc Minh không thèm quan
tâm gì đến lời đe dọa của mình mà chỉ thơ ơ thì cả người run
lên vì tức giận! Anh ta cảm giác như mình đang đánh đấm
vào một nùi bông vậy, đối phương chẳng phản kháng hay sợ
hãi gì!
Phải công nhận những người từ Cục thi hành Luật pháp
đến rất nhanh.
“Tôi không nhìn rõ” Giang Bắc Minh nhếch miệng cười.
“Cậu không nhìn rõ thì đó là việc của cậu, xin hãy tránh ra,
đừng cản trở cuộc điều tra của chúng tôi” Người đó lớn tiếng
nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu cản trở thì chúng tôi có
quyền kiện cậu vì tội cản trở người thi hành pháp luật. Đến lúc
đó thì chúng tôi không chỉ niêm phong quán bar này đâu, mà
còn có thể đưa cậu vào tù nữa đấy!”
“Các người, đi mau, kiểm tra cho tôi!” Người đàn ông hét
lên rồi vẫy tay, sau đó những người khác đi cùng anh ta bắt
đầu kiểm tra quán bar.
Không đến hai phút sau, bọn họ quay lại báo cáo: “Đội
trưởng, qua điều tra của chúng tôi thì quán bar của bọn họ
không thường xuyên kiểm tra vấn đề an ninh phòng cháy
chữa cháy, vị trí và số lượng bình chữa cháy không đủ, lối
thoát hiểm an toàn cũng không thể chui qua!”
“Chà, coi như là không có nhiều lối thoát hiểm phải
không?” Người đàn ông gật đầu nói: “Anh là ông chủ đúng
không? Vừa rồi anh đã nghe các thành viên trong đội của tôi
nói rồi đấy. Bắt đầu từ hôm nay, quán bar của anh phải tiến
hành tự kiểm tra và sửa đổi. Trước khi chúng tôi đến kiểm tra
lại lần nữa thì quán bar của anh phải tạm dừng việc kinh doanh!”