Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
- Công tử, mỗi tháng chỉ có thể thưởng thức Bích Liễu tỷ tỷ múa một lần đó!
Tuyết Lăng cười nói.
- Lần sau có cơ hội lại thưởng thức một chút.
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Bích Liễu cô nương, ta cáo từ trước vậy.
- Công tử!
Tuyết Lăng sẵng giọng.
Sở Ly cười rồi đứng dậy rời đi.
Tuyết Lăng bất đắc dĩ dậm chân một cái, lại mạnh mẽ ngồi xuống, giận dữ không thôi.
- Sở công tử đang bận gì vậy?
Bích Liễu có chút tiếc nuối hỏi:
- Mà lại gấp như thế?
- Luyện công, luyện công từ sáng đến tối!
Tuyết Lăng nói.
Cho dù thân mật nhưng có một số việc cũng không thể tùy tiện nói ra, bởi vì nàng có đủ lòng cảnh giác.
Bích Liễu cười nói:
- Không trách được võ công lại lợi hại như vậy, người như tiểu đệ ta, cả đời cũng không theo kịp!
- Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam, một khi luyện công là lập tức trở nên say mê!
Tuyết Lăng thở dài, có chút xơ xác bơ phờ:
- Dù muội khuyên như thế nào cũng không có tác dụng!
Nàng thực sự không hiểu hành động của Sở Ly, rõ ràng đã là cao thủ hàng đầu trong cao thủ Tiên Thiên. Tuổi còn rất trẻ, chỉ chờ tới lúc có cơ hội tiến vào thắng cảnh là có thể đột phá trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, hà tất phải liều mạng như vậy chứ?
Càng quan trọng hơn chính là, công tử đã là tổng quản, có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được rồi, không cần tự mình động thủ. Huống chi là trận pháp, vật như trận pháp làm cho người ta đau đầu, hơn nữa lại còn giảm thọ nữa!
Bích Liễu nói:
- Tuyết Lăng, ta thật sự không biết nên báo đáp Sở công tử ra sao.
Tuyết Lăng liếc mắt nhìn nàng một cái, dừng trên bộ ngực cao vút của nàng.
Bích Liễu vỗ nàng một cái.
Tuyết Lăng cười nói:
- Được rồi, chuyện này chỉ là chuyện một câu nói của công tử mà thôi. Nếu như tỷ muốn báo đáp công tử thì giúp muội hỏi thăm tin tức nhiều một chút... Người vội vàng luyện công không có thời gian đi ra ngoài, thế nhưng lại quan tâm chuyện ở bên ngoài. Vì vậy lúc ăn cơm muội thường nói cho người nghe.
- Hỏi thăm tin tức?
Bích Liễu cười nói:
- Như vậy cũng được, thứ nhiều nhất ở bên trong Yêu Nguyệt lâu chính là các loại tin tức.
- Tìm một chút tin tức thú vị nói cho muội nghe, đến lúc đó muội sẽ nói cho công tử nghe.
- Không thành vấn đề.
Sở Ly trở lại Thiên Linh viện, ngồi vào bên trong tiểu đình. Nhìn rừng trúc xanh rì rào, rất nhanh hắn đã rơi vào trong trầm tư, từng trận pháp hiện ra ở trong đầu của hắn.
Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên. Tô Như mặc một bộ y phục màu xanh lam đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Sở Ly không động, hai mắt mờ mịt. Hồn đã ở trên mây, nàng lắc đầu rồi thở dài một cái, dịu dàng đi tới tiểu đình, đẩy đẩy vai của hắn rồi nói:
- Sở Ly! Sở Ly!
Sở Ly ngẩn ra, tỉnh lại.
- Liễu Nhứ có lời muốn nói với ngươi.
- Ồ?
Sở Ly đứng dậy rồi đi ra ngoài:
- Gần đây nàng ta thế nào?
- Sau khi nhi tử tới, dường như nàng ta đã biến thành một người khác.
Tô Như cười nói:
- Cả ngày vui vẻ.
- Vậy thì tốt.
Tâm tư của Sở Ly lại trôi về phía trận pháp.
Tô Như thấy tình thế không ổn, vội nói:
- Ta và tiểu thư sắp phải đi rồi.
Bước chân của Sở Ly dừng lại, lại đi tiếp. Vẻ mặt như không có gì, chỉ cười nhạt:
- Lúc nào?
- Có khả năng chừng bảy tám ngày nữa.
Tô Như nói.
Sở Ly dừng bước lại, cau mày nói:
- Sao lại đột nhiên như thế chứ?
Tô Như nói:
- Tình huống bên kia có biến, muốn chúng ta phải qua sớm.
Sở Ly trầm mặc đi về phía trước.
- Chúng ta vừa đi, có khả năng mấy năm sẽ không về được.
- Với ngộ tính của tiểu thư, rất nhanh sẽ bước vào Thiên Ngoại thiên.
- Chuyện như vậy ai cũng không nói chắc được.
Tô Như thở dài:
- Tiểu thư muốn ở lại một năm rồi mới đi.
Hai hàng lông mày của Sở Ly cau lại, nhìn về phía nàng.
Tô Như lại nói:
- Nhưng chuyện này tiểu thư nói cũng không tính, phải xem ý tứ của bên kia.
- Cơ hội hiếm có, tổng quản cũng tranh thủ bước vào Thiên Ngoại thiên đi.
Sở Ly cười cười.
Tô Như lắc bàn tay ngọc, nói:
- Ta không có hy vọng xa vời kia, Thiên Ngoại thiên nào có dễ dàng đột phá như thế chứ?
- Việc là do người làm.
Sở Ly nói:
- Cơ duyên của tổng quản không tồi, không hẳn đã không được, nếu như thực sự có chuyện thì phải lập tức đưa tin cho ta!
- Hừ, ta sẽ nghĩ biện pháp truyền tin ra ngoài.
Tô Như cười nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, trầm mặc không nói.
Hai người đi tới Ngọc Thi đảo. Nhìn thấy Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đang ở bên trong bên trong giữa rừng hoa.
Sở Ly từ phía xa xa ôm quyền một cái.
Tiêu Kỳ chỉ chỉ về phía tiểu lâu ở đối diện.
Sở Ly gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ, sau lại ôm quyền, một mình xuyên qua rừng hoa.
Tô Như thì lại đi tới bên trong tiểu đình.
- Sắc mặt hắn có chút không đúng, đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn nàng rồi hỏi.
Tô Như lè lưỡi:
- Ta nói chuyện chúng ta sắp phải đi cho hắn nghe.
- Chỉ biết làm xằng làm bậy!
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Tiêu Thi cười nói:
- Tiểu muội, cũng nên nói với hắn một tiếng, ngươi đi rồi, rất nhiều chuyện phải muốn ép lên trên người hắn, dù thế nào cũng phải có chuẩn bị chứ.
- Thứ nên bàn giao thì muội đã bàn giao rồi.
Tiêu Kỳ nói.
Nàng đã sớm giao cho Sở Ly danh sách nội ứng. Sau khi giao chuyện này, nàng muốn lúc đi vô thanh vô tức. Không làm cho trong lòng nàng nổi lên sóng gió.
Tiêu Thi nói:
- Muội thật là nhẫn tâm!
- Nhị tỷ, tỷ cũng đừng có phiền như vậy chứ!
Tiêu Kỳ tức giận. Nhìn về phía Tô Như:
- Hắn nói gì?
Tô Như lắc đầu một cái, nói:
- Không nói lời nào.
Tiêu Thi cười nói:
- Phản ứng rất bình thường.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn nàng một chút, lại nhìn về phía toà tiểu lâu kia:
- Không biết Liễu Nhứ muốn nói cái gì với hắn.
- Có lẽ là bí mật của hoàng gia.
Tiêu Thi nói.
- Sở thúc thúc!
Sở Ly vừa bước lên lầu hai thì Chu Toàn đã xông lại.
Sở Ly nở một nụ cười, đưa tay ra tiếp lấy đứa trẻ này, lại ôm lấy nó.
Chu Toàn cười nói:
- Sở thúc thúc, sao lúc này thúc thúc mới tới thăm con!
- Thúc thúc có việc, tiểu Toàn thích nơi này không?
- Thích!
- Thích cái gì?
- Các tỷ tỷ ở nơi này đều rất đẹp, điểm tâm cũng ngon!
Sở Ly ôm Chu Toàn vào phòng, Liễu Nhứ đang ngồi ở dưới cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, giống như được khoác thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Vẻ mặt của nàng rất yên bình, khí chất điềm tĩnh.
- Mẫu thân!
Chu Toàn từ trong lồng ngực của Sở Ly giãy dụa ra, nhào vào trong lồng ngực của Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ ôm nó, mỉm cười nhìn về phía Sở Ly:
- Sở công tử.
Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng:
- Khí sắc của Liễu cô nương không tệ.
- Mấy ngày nay đã thoải mái hơn một chút.
Liễu Nhứ có chút sủng ái nhìn Chu Toàn:
- Sở công tử, ta chợt nhớ tới một chuyện, cảm thấy nên nói cho ngươi biết.
Sở Ly gật đầu.
Liễu Nhứ nói:
- Trước đó ta đã từng nghe qua một tin tức, không biết có phải là thật hay không.
Sở Ly tiếp tục nhìn nàng.
Liễu Nhứ nói:
- Có người nói trong Triều Dương sơn đã từng có một vị cao nhân ẩn cư.
- Triều Dương sơn...
Sở Ly trầm ngâm.
Liễu Nhứ nói:
- Có mấy vị cao thủ cấm cung đã từng dò hỏi qua. Thế nhưng không thu hoạch được gì, nếu cao thủ cấm cung cũng đã cảm thấy hứng thú, có lẽ sẽ không phải là nhân vật bình thường.
- Cao nhân phương nào?
Sở Ly hỏi.
- Dường như là Bách Biến Ma Quân.
- Bách Biến Ma Quân...
Sở Ly tìm tòi cái tên này ở trong đầu, rất nhanh đã tìm ra được.
Ở trong hai quyển sách này có nói tới hắn ta, một quyển là sử sách về một triều đại đã bị diệt. Một bản khác là chuyện trong võ lâm, Bách Biến Ma Quân này có võ công cực kỳ cao, càng chết người hơn chính là khuôn mặt có ngàn vạn biến hóa, lấy giả đánh tráo, khó lòng đề phòng.
Hắn ta tu luyện một chủng loại dị thuật gọi là Súc Cốt thuật, có thể thay đổi dung mạo, đáng tiếc sau khi hắn quy ẩn núi rừng đã biến mất không biết còn tung tích. Mà bộ dị thuật này cũng thành thất truyền, không còn xuất hiện nữa.
Liễu Nhứ nói:
- Sở công tử có biết người này không?
- Đã nghe nói qua, là một vị nhân vật rất là lợi hại. Chỉ có điều đã là chuyện ba trăm năm trước, có lẽ từ lâu không còn ở trên nhân thế nữa.
- Bọn họ muốn tìm truyền thừa của vị cao nhân kia.
- Truyền thừa... Triều Dương sơn...
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Đa tạ Liễu cô nương, ta sẽ đi tới đó thử xem!
Liễu Nhứ nở một nụ cười:
- Có thể giúp được công tử là được rồi.
- Nếu như thực sự có thể tìm được Bách Biến Ma Quân, thì chỗ tốt sẽ lớn hơn.
Sở Ly cười nói:
- Mặc kệ thế nào, đều phải đa tạ Liễu cô nương một phen.
- Giữa chúng ta đừng nói lời cảm tạ.
Liễu Nhứ khẽ cười nói:
- Ta sẽ cẩn thận ngẫm lại, tìm chút tin tức hữu dụng với công tử.
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần phải phí đầu óc như vậy, cứ bình yên sống cuộc sống sau này đi.
Liễu Nhứ cười gật đầu.
Sở Ly đăm chiêu đi ra khỏi lâu, trực tiếp trở về Thiên Linh viện, chuẩn bị đi tới Triều Dương sơn nhìn một chút xem.
Tuyết Lăng cười nói.
- Lần sau có cơ hội lại thưởng thức một chút.
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Bích Liễu cô nương, ta cáo từ trước vậy.
- Công tử!
Tuyết Lăng sẵng giọng.
Sở Ly cười rồi đứng dậy rời đi.
Tuyết Lăng bất đắc dĩ dậm chân một cái, lại mạnh mẽ ngồi xuống, giận dữ không thôi.
- Sở công tử đang bận gì vậy?
Bích Liễu có chút tiếc nuối hỏi:
- Mà lại gấp như thế?
- Luyện công, luyện công từ sáng đến tối!
Tuyết Lăng nói.
Cho dù thân mật nhưng có một số việc cũng không thể tùy tiện nói ra, bởi vì nàng có đủ lòng cảnh giác.
Bích Liễu cười nói:
- Không trách được võ công lại lợi hại như vậy, người như tiểu đệ ta, cả đời cũng không theo kịp!
- Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam, một khi luyện công là lập tức trở nên say mê!
Tuyết Lăng thở dài, có chút xơ xác bơ phờ:
- Dù muội khuyên như thế nào cũng không có tác dụng!
Nàng thực sự không hiểu hành động của Sở Ly, rõ ràng đã là cao thủ hàng đầu trong cao thủ Tiên Thiên. Tuổi còn rất trẻ, chỉ chờ tới lúc có cơ hội tiến vào thắng cảnh là có thể đột phá trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, hà tất phải liều mạng như vậy chứ?
Càng quan trọng hơn chính là, công tử đã là tổng quản, có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được rồi, không cần tự mình động thủ. Huống chi là trận pháp, vật như trận pháp làm cho người ta đau đầu, hơn nữa lại còn giảm thọ nữa!
Bích Liễu nói:
- Tuyết Lăng, ta thật sự không biết nên báo đáp Sở công tử ra sao.
Tuyết Lăng liếc mắt nhìn nàng một cái, dừng trên bộ ngực cao vút của nàng.
Bích Liễu vỗ nàng một cái.
Tuyết Lăng cười nói:
- Được rồi, chuyện này chỉ là chuyện một câu nói của công tử mà thôi. Nếu như tỷ muốn báo đáp công tử thì giúp muội hỏi thăm tin tức nhiều một chút... Người vội vàng luyện công không có thời gian đi ra ngoài, thế nhưng lại quan tâm chuyện ở bên ngoài. Vì vậy lúc ăn cơm muội thường nói cho người nghe.
- Hỏi thăm tin tức?
Bích Liễu cười nói:
- Như vậy cũng được, thứ nhiều nhất ở bên trong Yêu Nguyệt lâu chính là các loại tin tức.
- Tìm một chút tin tức thú vị nói cho muội nghe, đến lúc đó muội sẽ nói cho công tử nghe.
- Không thành vấn đề.
Sở Ly trở lại Thiên Linh viện, ngồi vào bên trong tiểu đình. Nhìn rừng trúc xanh rì rào, rất nhanh hắn đã rơi vào trong trầm tư, từng trận pháp hiện ra ở trong đầu của hắn.
Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên. Tô Như mặc một bộ y phục màu xanh lam đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Sở Ly không động, hai mắt mờ mịt. Hồn đã ở trên mây, nàng lắc đầu rồi thở dài một cái, dịu dàng đi tới tiểu đình, đẩy đẩy vai của hắn rồi nói:
- Sở Ly! Sở Ly!
Sở Ly ngẩn ra, tỉnh lại.
- Liễu Nhứ có lời muốn nói với ngươi.
- Ồ?
Sở Ly đứng dậy rồi đi ra ngoài:
- Gần đây nàng ta thế nào?
- Sau khi nhi tử tới, dường như nàng ta đã biến thành một người khác.
Tô Như cười nói:
- Cả ngày vui vẻ.
- Vậy thì tốt.
Tâm tư của Sở Ly lại trôi về phía trận pháp.
Tô Như thấy tình thế không ổn, vội nói:
- Ta và tiểu thư sắp phải đi rồi.
Bước chân của Sở Ly dừng lại, lại đi tiếp. Vẻ mặt như không có gì, chỉ cười nhạt:
- Lúc nào?
- Có khả năng chừng bảy tám ngày nữa.
Tô Như nói.
Sở Ly dừng bước lại, cau mày nói:
- Sao lại đột nhiên như thế chứ?
Tô Như nói:
- Tình huống bên kia có biến, muốn chúng ta phải qua sớm.
Sở Ly trầm mặc đi về phía trước.
- Chúng ta vừa đi, có khả năng mấy năm sẽ không về được.
- Với ngộ tính của tiểu thư, rất nhanh sẽ bước vào Thiên Ngoại thiên.
- Chuyện như vậy ai cũng không nói chắc được.
Tô Như thở dài:
- Tiểu thư muốn ở lại một năm rồi mới đi.
Hai hàng lông mày của Sở Ly cau lại, nhìn về phía nàng.
Tô Như lại nói:
- Nhưng chuyện này tiểu thư nói cũng không tính, phải xem ý tứ của bên kia.
- Cơ hội hiếm có, tổng quản cũng tranh thủ bước vào Thiên Ngoại thiên đi.
Sở Ly cười cười.
Tô Như lắc bàn tay ngọc, nói:
- Ta không có hy vọng xa vời kia, Thiên Ngoại thiên nào có dễ dàng đột phá như thế chứ?
- Việc là do người làm.
Sở Ly nói:
- Cơ duyên của tổng quản không tồi, không hẳn đã không được, nếu như thực sự có chuyện thì phải lập tức đưa tin cho ta!
- Hừ, ta sẽ nghĩ biện pháp truyền tin ra ngoài.
Tô Như cười nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, trầm mặc không nói.
Hai người đi tới Ngọc Thi đảo. Nhìn thấy Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đang ở bên trong bên trong giữa rừng hoa.
Sở Ly từ phía xa xa ôm quyền một cái.
Tiêu Kỳ chỉ chỉ về phía tiểu lâu ở đối diện.
Sở Ly gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ, sau lại ôm quyền, một mình xuyên qua rừng hoa.
Tô Như thì lại đi tới bên trong tiểu đình.
- Sắc mặt hắn có chút không đúng, đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn nàng rồi hỏi.
Tô Như lè lưỡi:
- Ta nói chuyện chúng ta sắp phải đi cho hắn nghe.
- Chỉ biết làm xằng làm bậy!
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Tiêu Thi cười nói:
- Tiểu muội, cũng nên nói với hắn một tiếng, ngươi đi rồi, rất nhiều chuyện phải muốn ép lên trên người hắn, dù thế nào cũng phải có chuẩn bị chứ.
- Thứ nên bàn giao thì muội đã bàn giao rồi.
Tiêu Kỳ nói.
Nàng đã sớm giao cho Sở Ly danh sách nội ứng. Sau khi giao chuyện này, nàng muốn lúc đi vô thanh vô tức. Không làm cho trong lòng nàng nổi lên sóng gió.
Tiêu Thi nói:
- Muội thật là nhẫn tâm!
- Nhị tỷ, tỷ cũng đừng có phiền như vậy chứ!
Tiêu Kỳ tức giận. Nhìn về phía Tô Như:
- Hắn nói gì?
Tô Như lắc đầu một cái, nói:
- Không nói lời nào.
Tiêu Thi cười nói:
- Phản ứng rất bình thường.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn nàng một chút, lại nhìn về phía toà tiểu lâu kia:
- Không biết Liễu Nhứ muốn nói cái gì với hắn.
- Có lẽ là bí mật của hoàng gia.
Tiêu Thi nói.
- Sở thúc thúc!
Sở Ly vừa bước lên lầu hai thì Chu Toàn đã xông lại.
Sở Ly nở một nụ cười, đưa tay ra tiếp lấy đứa trẻ này, lại ôm lấy nó.
Chu Toàn cười nói:
- Sở thúc thúc, sao lúc này thúc thúc mới tới thăm con!
- Thúc thúc có việc, tiểu Toàn thích nơi này không?
- Thích!
- Thích cái gì?
- Các tỷ tỷ ở nơi này đều rất đẹp, điểm tâm cũng ngon!
Sở Ly ôm Chu Toàn vào phòng, Liễu Nhứ đang ngồi ở dưới cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, giống như được khoác thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Vẻ mặt của nàng rất yên bình, khí chất điềm tĩnh.
- Mẫu thân!
Chu Toàn từ trong lồng ngực của Sở Ly giãy dụa ra, nhào vào trong lồng ngực của Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ ôm nó, mỉm cười nhìn về phía Sở Ly:
- Sở công tử.
Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng:
- Khí sắc của Liễu cô nương không tệ.
- Mấy ngày nay đã thoải mái hơn một chút.
Liễu Nhứ có chút sủng ái nhìn Chu Toàn:
- Sở công tử, ta chợt nhớ tới một chuyện, cảm thấy nên nói cho ngươi biết.
Sở Ly gật đầu.
Liễu Nhứ nói:
- Trước đó ta đã từng nghe qua một tin tức, không biết có phải là thật hay không.
Sở Ly tiếp tục nhìn nàng.
Liễu Nhứ nói:
- Có người nói trong Triều Dương sơn đã từng có một vị cao nhân ẩn cư.
- Triều Dương sơn...
Sở Ly trầm ngâm.
Liễu Nhứ nói:
- Có mấy vị cao thủ cấm cung đã từng dò hỏi qua. Thế nhưng không thu hoạch được gì, nếu cao thủ cấm cung cũng đã cảm thấy hứng thú, có lẽ sẽ không phải là nhân vật bình thường.
- Cao nhân phương nào?
Sở Ly hỏi.
- Dường như là Bách Biến Ma Quân.
- Bách Biến Ma Quân...
Sở Ly tìm tòi cái tên này ở trong đầu, rất nhanh đã tìm ra được.
Ở trong hai quyển sách này có nói tới hắn ta, một quyển là sử sách về một triều đại đã bị diệt. Một bản khác là chuyện trong võ lâm, Bách Biến Ma Quân này có võ công cực kỳ cao, càng chết người hơn chính là khuôn mặt có ngàn vạn biến hóa, lấy giả đánh tráo, khó lòng đề phòng.
Hắn ta tu luyện một chủng loại dị thuật gọi là Súc Cốt thuật, có thể thay đổi dung mạo, đáng tiếc sau khi hắn quy ẩn núi rừng đã biến mất không biết còn tung tích. Mà bộ dị thuật này cũng thành thất truyền, không còn xuất hiện nữa.
Liễu Nhứ nói:
- Sở công tử có biết người này không?
- Đã nghe nói qua, là một vị nhân vật rất là lợi hại. Chỉ có điều đã là chuyện ba trăm năm trước, có lẽ từ lâu không còn ở trên nhân thế nữa.
- Bọn họ muốn tìm truyền thừa của vị cao nhân kia.
- Truyền thừa... Triều Dương sơn...
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Đa tạ Liễu cô nương, ta sẽ đi tới đó thử xem!
Liễu Nhứ nở một nụ cười:
- Có thể giúp được công tử là được rồi.
- Nếu như thực sự có thể tìm được Bách Biến Ma Quân, thì chỗ tốt sẽ lớn hơn.
Sở Ly cười nói:
- Mặc kệ thế nào, đều phải đa tạ Liễu cô nương một phen.
- Giữa chúng ta đừng nói lời cảm tạ.
Liễu Nhứ khẽ cười nói:
- Ta sẽ cẩn thận ngẫm lại, tìm chút tin tức hữu dụng với công tử.
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần phải phí đầu óc như vậy, cứ bình yên sống cuộc sống sau này đi.
Liễu Nhứ cười gật đầu.
Sở Ly đăm chiêu đi ra khỏi lâu, trực tiếp trở về Thiên Linh viện, chuẩn bị đi tới Triều Dương sơn nhìn một chút xem.