Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-954
Chương 954: Không đi đường tắt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
La Chinh liếc nhìn vách tường màu vàng nhạt này một lúc, ánh mắt hơi lóe lên, hỏi: “Thật sự là không có cách nào phá vỡ vách tường này sao?”
A Phúc mỉm cười: “Ngươi thử thì biết.”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Điệp ở phía sau lại lên tiếng: “Ta có thể thử không?”
“Không thành vấn đề.” A Phúc nói.
Thấy Ninh Vũ Điệp muốn thử, La Chinh mỉm cười rồi tránh sang một bên.
Tính tình Ninh Vũ Điệp vốn hiếu thắng, nàng với La Chinh đều là Sinh Tử Cảnh nhất trọng, nên nghĩ mặc dù thực lực hai bên có chênh lệch, nhưng chắc sẽ không lớn, nàng muốn thử một phen.
Đợi mọi người tránh ra hết, Ninh Vũ Điệp liền bước lên một bước, đứng trước vách Chân Tuyệt, mắt nhìn thẳng, vận chuyển chân nguyên3trong cơ thể…
“Tách…”
Từng bông tuyết không ngừng ngưng tụ lại với nhau. Lúc sau, bên cạnh Ninh Vũ Điệp xuất hiện một con Băng Phượng
A Phúc lạnh nhạt nói: “Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh này là một loại công pháp không tệ, tuy nhiên nó chỉ là bản không đầy đủ, không thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất.”
Nghe được lời của A Phúc nói, cả La Chinh và Ninh Vũ Điệp đều tỏ ra bất ngờ.
Công pháp của Ninh Vũ Điệp ở Trung Vực là một trong những công pháp đẳng cấp. Tuy nhiên tầm mắt của A Phúc rất cao, có thể được hắn đánh giá hai chữ “không tệ” đã là công pháp lợi hại lắm rồi. Nhưng mà hắn lại nói Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh chỉ là một công1pháp không hoàn chỉnh?
Công pháp này được sư phụ của Ninh Vũ Điệp là Ngọc bà bà truyền lại cho nàng. Ngọc bà bà cũng không rõ lai lịch của Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh, đương nhiên Ninh Vũ Điệp thì lại càng không rõ.
“Không đầy đủ?” Ninh Vũ Điệp hỏi với vẻ kỳ quái.
A Phúc gật đầu: “Đúng, bản Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh không đầy đủ. Ta đã đọc qua nghìn vạn công pháp trong Tàng Thư Các, chắc chắn không nhầm.”
Dù đã biết là bản không đầy đủ, nhưng Ninh Vũ Điệp đã tu luyện đến bước này thì cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Nghĩ đến đây, Ninh Vũ Điệp dùng ngón tay xoay nhẹ một vòng, Băng Phượng liền bắt đầu xoay xung quanh cánh tay nàng. Ánh mắt3nàng nhìn thẳng, một luồng khí lạnh mãnh liệt bộc phát ra từ trong cơ thể nàng!
“Không hổ là Điện chủ Vân Điện, khí thế thật lợi hại!” Tô Linh Vận kinh hãi nói. Cảnh giới và thực lực của Ninh Vũ Điệp cao hơn nàng rất nhiều, đến mức Tô Linh Vận không thể tưởng tượng nổi.
Khê Ấu Cầm thì nhẹ “hừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Có gì đặc biệt hơn người chứ. Cứ đợi đến lúc ta vào tháp Vô Định xem, ngày sau…
Băng Phượng bên trên cánh tay của Ninh Vũ Điệp bay tròn càng lúc càng nhanh, tản ra khí lạnh mãnh liệt. Trong vòng mấy trượng xung quanh nàng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Nhìn thấy Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm bắt đầu không chịu được hàn khí3này, La Chinh liền vung tay tạo ra một màn chân nguyên hộ thể, che chở cho hai nàng.
Thân hình Ninh Vũ Điệp lóe lên, đánh một quyền thẳng về vách Chân Tuyệt…
“Ầm ầm…”
Sau khi tung ra một quyền, trên vách Chân Tuyệt xuất hiện một dấu vết màu tuyết trắng. Tuy nhiên, dấu vết kia không khuếch tán ra mà lại nhanh chóng co rút lại, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy một quyền này của Ninh Vũ Điệp, La Chinh gật nhẹ đầu. Tuy nhìn qua thì có vẻ quyền này đánh lên vách Chân Tuyệt không dữ dội lắm, nhưng nếu ở Trung Vực thì có lẽ không ai đỡ được quyền này của nàng, kể cả là Ngọc bà bà hay mấy vị Sinh Tử Cảnh ẩn dật.
Thực lực này9quả là kinh người. Đây chính là thành quả của việc tán công chín lần rồi mới đột phá Sinh Tử Cảnh!
Mặc dù đã sớm đoán trước được kết quả, biết mình sẽ không phá được vách Chân Tuyệt, nhưng nhìn vách tường này không hề có lấy một vết nứt, Ninh Vũ Điệp vẫn có chút thất vọng.
Lúc này, Ninh Vũ Điệp đứng sang một bên, rốt cuộc cũng đến lượt La Chinh ra tay.
Hắn bước lên trước, sờ soạng vách Chân Tuyệt một chút, cảm nhận được bên trong có một loại quy tắc huyền ảo, nhưng lại không phải là quy tắc cơ bản. Suy nghĩ một lúc, hắn quay lại hỏi: “Chẳng lẽ trong vách Chân Tuyệt này có ẩn chứa luật nhân quả?”
A Phúc gật đầu nói: “Đúng là chủ nhân có bố trí một luật nhân quả trên vách Chân Tuyệt. Với thực lực của ngươi bây giờ, không có cách nào phá vỡ được đâu. Để tiết kiệm thời gian, ta nghĩ ngươi nên dùng lệnh bài chữ ‘Chấn’ đi.”
La Chinh không trả lời mà cười một tiếng.
Có được lệnh bài chữ “Chấn”, coi như có một con đường tắt dành cho hắn. Thế nhưng La Chinh biết rõ, một võ giả chân chính không bao giờ lợi dụng đường ngang ngõ tắt. Có những tình huống bất đắc dĩ phải đi đường tắt, nhưng có những đường tắt lại nên tránh đi. Đã là võ giả thì cần không ngừng kiểm tra thực lực của mình, khiêu chiến giới hạn của bản thân. Tuy đi đường tắt có thể nhất thời khiến bản thân vượt lên đầu, nhưng sẽ không thể tiến xa trên con đường tu luyện.
Vì vậy, trừ khi dùng hết tất cả thực lực mà vẫn không thể phá được vách Chân Tuyệt, nếu không La Chinh nhất quyết không chịu dùng lệnh bài.
Đứng trước mặt vách Chân Tuyệt, nhìn vách tường màu vàng kia, La Chinh hít sâu một hơi, bắt đầu thắp sáng vảy rồng trong cơ thể. Lực vảy rồng mạnh mẽ bùng phát trong cơ thể hắn.
Một nghìn tấm…
Hai nghìn tấm…
Ba nghìn tấm…
Bốn nghìn tấm…
Năm nghìn!
Sau khi La Chinh củng cố tu vi của mình, giới hạn có thể chứa đựng lực vảy rồng trong cơ thể chính là năm nghìn tấm.
Thời điểm hắn mới đột phá đến Sinh Tử Cảnh, sức mạnh của năm nghìn tấm vảy rồng suýt chút nữa làm hắn nổ tan xác. Hiện tại, tuy thân thể của hắn có chút khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
“Tạch tạch tạch…”
Vì chịu đựng sức mạnh này mà các khớp ngón tay của La Chinh cũng phát ra từng tiếng nổ vang, thân hình hắn bắt đầu phình lên, thoáng chốc tăng vọt lên gấp đôi!
Ninh Vũ Điệp nhìn thấy thế vội lo lắng: “Phu quân, đừng quá miễn cưỡng!”
Ở bên cạnh, Tô Linh Vận ngơ ngác nhìn La Chinh. Khí tức La Chinh phát ra ép nàng không thể thở nổi.
Tô Linh Vận biết là La Chinh rất mạnh, nhưng không thể ngờ hắn lại mạnh đến như vậy. Bây giờ ở Đông Vực, không còn có ai là đối thủ của hắn nữa rồi!
La Chinh ngưng tụ ra sức mạnh cường đại làm cả người đều xảy ra biến hóa, mà khí thế hắn phát ra lại mạnh mẽ đến cỡ nào? Chắc ngay cả võ giả tầm cỡ như Thạch Kinh Thiên, khi đứng đối diện với La Chinh lúc này cũng sẽ bị ép đến không đứng vững được.
Mới mấy năm trôi qua, La Chinh đã mạnh đến mức này, ngày sau, hắn còn có thể trưởng thành đến mức nào nữa chứ? Trung Vực nho nhỏ có lẽ không trói buộc được bước chân của hắn nữa.
Trong lòng Tô Linh Vận thoáng trầm tư, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bắt đầu xuất hiện trong lòng nàng.
Nàng không biết là cảm giác của mình và Khê Ấu Cầm cũng tương tự nhau. Cách đây hai tháng, Khê Ấu Cầm vì được ông lão Vô Danh kia nhắc nhở mà sớm ngộ ra, cho nên nàng mới quyết tâm đi bái sư ở tháp Vô Định.
Tuy nhiên, Khê Ấu Cầm còn có thể dựa vào thể chất của mình để nâng cao tu vi, còn Tô Linh Vận nàng thì lấy gì để có thể đuổi kịp bước chân của La Chinh đây?
Nghĩ đến trước đây khi La Chinh gia nhập Thanh Vân Tông, nàng còn cùng các trưởng lão tranh đoạt hắn. Đến bây giờ, chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngước mắt nhìn tu vi của hắn vượt xa mình sao...
Trong lòng Tô Linh Vận chợt có chút ai oán. Khi La Chinh trở về đã thể hiện rõ tâm ý của hắn, nhưng nàng lại không thể làm được gì. Nàng giống như một con rối gỗ, chẳng thay đổi được gì cả.
Trong lúc Tô Linh Vận còn đang trầm tư, La Chinh đã tung ra một quyền!
“Ầm ầm…”
Khí lưu do sức mạnh cường đại sinh ra làm Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm đứng không vững. Ninh Vũ Điệp và A Phúc thì vẫn lẳng lặng đứng im, nhìn về phía La Chinh ra quyền.
“Ầm ầm!”
Cú đánh này nện vào vách Chân Tuyệt làm cả vách tường rung lên, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện. Tuy nhiên những vết nứt kia lại tự mình lành lại, nhanh chóng biến mất. Một quyền này của La Chinh, thất bại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
A Phúc mỉm cười: “Ngươi thử thì biết.”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Điệp ở phía sau lại lên tiếng: “Ta có thể thử không?”
“Không thành vấn đề.” A Phúc nói.
Thấy Ninh Vũ Điệp muốn thử, La Chinh mỉm cười rồi tránh sang một bên.
Tính tình Ninh Vũ Điệp vốn hiếu thắng, nàng với La Chinh đều là Sinh Tử Cảnh nhất trọng, nên nghĩ mặc dù thực lực hai bên có chênh lệch, nhưng chắc sẽ không lớn, nàng muốn thử một phen.
Đợi mọi người tránh ra hết, Ninh Vũ Điệp liền bước lên một bước, đứng trước vách Chân Tuyệt, mắt nhìn thẳng, vận chuyển chân nguyên3trong cơ thể…
“Tách…”
Từng bông tuyết không ngừng ngưng tụ lại với nhau. Lúc sau, bên cạnh Ninh Vũ Điệp xuất hiện một con Băng Phượng
A Phúc lạnh nhạt nói: “Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh này là một loại công pháp không tệ, tuy nhiên nó chỉ là bản không đầy đủ, không thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất.”
Nghe được lời của A Phúc nói, cả La Chinh và Ninh Vũ Điệp đều tỏ ra bất ngờ.
Công pháp của Ninh Vũ Điệp ở Trung Vực là một trong những công pháp đẳng cấp. Tuy nhiên tầm mắt của A Phúc rất cao, có thể được hắn đánh giá hai chữ “không tệ” đã là công pháp lợi hại lắm rồi. Nhưng mà hắn lại nói Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh chỉ là một công1pháp không hoàn chỉnh?
Công pháp này được sư phụ của Ninh Vũ Điệp là Ngọc bà bà truyền lại cho nàng. Ngọc bà bà cũng không rõ lai lịch của Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh, đương nhiên Ninh Vũ Điệp thì lại càng không rõ.
“Không đầy đủ?” Ninh Vũ Điệp hỏi với vẻ kỳ quái.
A Phúc gật đầu: “Đúng, bản Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh không đầy đủ. Ta đã đọc qua nghìn vạn công pháp trong Tàng Thư Các, chắc chắn không nhầm.”
Dù đã biết là bản không đầy đủ, nhưng Ninh Vũ Điệp đã tu luyện đến bước này thì cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Nghĩ đến đây, Ninh Vũ Điệp dùng ngón tay xoay nhẹ một vòng, Băng Phượng liền bắt đầu xoay xung quanh cánh tay nàng. Ánh mắt3nàng nhìn thẳng, một luồng khí lạnh mãnh liệt bộc phát ra từ trong cơ thể nàng!
“Không hổ là Điện chủ Vân Điện, khí thế thật lợi hại!” Tô Linh Vận kinh hãi nói. Cảnh giới và thực lực của Ninh Vũ Điệp cao hơn nàng rất nhiều, đến mức Tô Linh Vận không thể tưởng tượng nổi.
Khê Ấu Cầm thì nhẹ “hừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Có gì đặc biệt hơn người chứ. Cứ đợi đến lúc ta vào tháp Vô Định xem, ngày sau…
Băng Phượng bên trên cánh tay của Ninh Vũ Điệp bay tròn càng lúc càng nhanh, tản ra khí lạnh mãnh liệt. Trong vòng mấy trượng xung quanh nàng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Nhìn thấy Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm bắt đầu không chịu được hàn khí3này, La Chinh liền vung tay tạo ra một màn chân nguyên hộ thể, che chở cho hai nàng.
Thân hình Ninh Vũ Điệp lóe lên, đánh một quyền thẳng về vách Chân Tuyệt…
“Ầm ầm…”
Sau khi tung ra một quyền, trên vách Chân Tuyệt xuất hiện một dấu vết màu tuyết trắng. Tuy nhiên, dấu vết kia không khuếch tán ra mà lại nhanh chóng co rút lại, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy một quyền này của Ninh Vũ Điệp, La Chinh gật nhẹ đầu. Tuy nhìn qua thì có vẻ quyền này đánh lên vách Chân Tuyệt không dữ dội lắm, nhưng nếu ở Trung Vực thì có lẽ không ai đỡ được quyền này của nàng, kể cả là Ngọc bà bà hay mấy vị Sinh Tử Cảnh ẩn dật.
Thực lực này9quả là kinh người. Đây chính là thành quả của việc tán công chín lần rồi mới đột phá Sinh Tử Cảnh!
Mặc dù đã sớm đoán trước được kết quả, biết mình sẽ không phá được vách Chân Tuyệt, nhưng nhìn vách tường này không hề có lấy một vết nứt, Ninh Vũ Điệp vẫn có chút thất vọng.
Lúc này, Ninh Vũ Điệp đứng sang một bên, rốt cuộc cũng đến lượt La Chinh ra tay.
Hắn bước lên trước, sờ soạng vách Chân Tuyệt một chút, cảm nhận được bên trong có một loại quy tắc huyền ảo, nhưng lại không phải là quy tắc cơ bản. Suy nghĩ một lúc, hắn quay lại hỏi: “Chẳng lẽ trong vách Chân Tuyệt này có ẩn chứa luật nhân quả?”
A Phúc gật đầu nói: “Đúng là chủ nhân có bố trí một luật nhân quả trên vách Chân Tuyệt. Với thực lực của ngươi bây giờ, không có cách nào phá vỡ được đâu. Để tiết kiệm thời gian, ta nghĩ ngươi nên dùng lệnh bài chữ ‘Chấn’ đi.”
La Chinh không trả lời mà cười một tiếng.
Có được lệnh bài chữ “Chấn”, coi như có một con đường tắt dành cho hắn. Thế nhưng La Chinh biết rõ, một võ giả chân chính không bao giờ lợi dụng đường ngang ngõ tắt. Có những tình huống bất đắc dĩ phải đi đường tắt, nhưng có những đường tắt lại nên tránh đi. Đã là võ giả thì cần không ngừng kiểm tra thực lực của mình, khiêu chiến giới hạn của bản thân. Tuy đi đường tắt có thể nhất thời khiến bản thân vượt lên đầu, nhưng sẽ không thể tiến xa trên con đường tu luyện.
Vì vậy, trừ khi dùng hết tất cả thực lực mà vẫn không thể phá được vách Chân Tuyệt, nếu không La Chinh nhất quyết không chịu dùng lệnh bài.
Đứng trước mặt vách Chân Tuyệt, nhìn vách tường màu vàng kia, La Chinh hít sâu một hơi, bắt đầu thắp sáng vảy rồng trong cơ thể. Lực vảy rồng mạnh mẽ bùng phát trong cơ thể hắn.
Một nghìn tấm…
Hai nghìn tấm…
Ba nghìn tấm…
Bốn nghìn tấm…
Năm nghìn!
Sau khi La Chinh củng cố tu vi của mình, giới hạn có thể chứa đựng lực vảy rồng trong cơ thể chính là năm nghìn tấm.
Thời điểm hắn mới đột phá đến Sinh Tử Cảnh, sức mạnh của năm nghìn tấm vảy rồng suýt chút nữa làm hắn nổ tan xác. Hiện tại, tuy thân thể của hắn có chút khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
“Tạch tạch tạch…”
Vì chịu đựng sức mạnh này mà các khớp ngón tay của La Chinh cũng phát ra từng tiếng nổ vang, thân hình hắn bắt đầu phình lên, thoáng chốc tăng vọt lên gấp đôi!
Ninh Vũ Điệp nhìn thấy thế vội lo lắng: “Phu quân, đừng quá miễn cưỡng!”
Ở bên cạnh, Tô Linh Vận ngơ ngác nhìn La Chinh. Khí tức La Chinh phát ra ép nàng không thể thở nổi.
Tô Linh Vận biết là La Chinh rất mạnh, nhưng không thể ngờ hắn lại mạnh đến như vậy. Bây giờ ở Đông Vực, không còn có ai là đối thủ của hắn nữa rồi!
La Chinh ngưng tụ ra sức mạnh cường đại làm cả người đều xảy ra biến hóa, mà khí thế hắn phát ra lại mạnh mẽ đến cỡ nào? Chắc ngay cả võ giả tầm cỡ như Thạch Kinh Thiên, khi đứng đối diện với La Chinh lúc này cũng sẽ bị ép đến không đứng vững được.
Mới mấy năm trôi qua, La Chinh đã mạnh đến mức này, ngày sau, hắn còn có thể trưởng thành đến mức nào nữa chứ? Trung Vực nho nhỏ có lẽ không trói buộc được bước chân của hắn nữa.
Trong lòng Tô Linh Vận thoáng trầm tư, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bắt đầu xuất hiện trong lòng nàng.
Nàng không biết là cảm giác của mình và Khê Ấu Cầm cũng tương tự nhau. Cách đây hai tháng, Khê Ấu Cầm vì được ông lão Vô Danh kia nhắc nhở mà sớm ngộ ra, cho nên nàng mới quyết tâm đi bái sư ở tháp Vô Định.
Tuy nhiên, Khê Ấu Cầm còn có thể dựa vào thể chất của mình để nâng cao tu vi, còn Tô Linh Vận nàng thì lấy gì để có thể đuổi kịp bước chân của La Chinh đây?
Nghĩ đến trước đây khi La Chinh gia nhập Thanh Vân Tông, nàng còn cùng các trưởng lão tranh đoạt hắn. Đến bây giờ, chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngước mắt nhìn tu vi của hắn vượt xa mình sao...
Trong lòng Tô Linh Vận chợt có chút ai oán. Khi La Chinh trở về đã thể hiện rõ tâm ý của hắn, nhưng nàng lại không thể làm được gì. Nàng giống như một con rối gỗ, chẳng thay đổi được gì cả.
Trong lúc Tô Linh Vận còn đang trầm tư, La Chinh đã tung ra một quyền!
“Ầm ầm…”
Khí lưu do sức mạnh cường đại sinh ra làm Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm đứng không vững. Ninh Vũ Điệp và A Phúc thì vẫn lẳng lặng đứng im, nhìn về phía La Chinh ra quyền.
“Ầm ầm!”
Cú đánh này nện vào vách Chân Tuyệt làm cả vách tường rung lên, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện. Tuy nhiên những vết nứt kia lại tự mình lành lại, nhanh chóng biến mất. Một quyền này của La Chinh, thất bại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com