Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-979
Chương 979: Phi thăng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đáng tiếc, La Chinh không thể đi tra hỏi Đại Thế Giới được. Cho dù có hỏi thì cũng không có được đáp án. Đại Thế Giới là nơi tập hợp toàn bộ sinh linh trong thế giới, không phải chỉ là một ý chí đơn độc.
Cho dù cảm nhận được lực bài xích, La Chinh vẫn cố gắng áp chế chính mình, đối kháng với lực bài xích, thậm chí còn làm hao tổn sức mạnh của bản thân.
“Không đúng.” La Chinh hoàn toàn không nghĩ ra.
Thông qua ý chí của Đại Thế Giới, La Chinh dò xét được, ở tứ đại thần quốc và đại lục Hải Thần, đám người Lưu Vũ cũng đang chịu sự bài xích tương tự. Nhưng dường như bọn họ rất nhẹ nhàng áp chế bản thân ở vị diện này, sức mạnh đó cũng không tạo thành phiền phức3quá lớn bọn họ.
Nhưng sau khi La Chinh đột phá Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, lực bài xích vô hình này ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn tăng lên gấp bội so với lúc trước.
Ngày đầu tiên, La Chinh còn khá nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, lực bài xích đã tạo ra áp lực cho La Chinh.
Đến ngày thứ ba, lực bài xích đã ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không thể không phân tâm áp chế. Nếu không, hắn sẽ không thể chuyên tâm tu luyện.
Ngày thứ tư, gương mặt La Chinh hiện lên sự lo lắng. Bởi hắn phải bỏ ra rất nhiều sức mạnh mới có thể áp chế nổi lực bài xích.
Lúc này, Ninh Vũ Điệp cũng phát hiện ra sự không ổn của phu quân. Nàng thấy La Chinh có vẻ rất lo lắng, không biết có phải hắn đang cảm thấy1không khỏe hay không.
Nhưng tu luyện đến trình độ này rồi thì có thể nói là bách bệnh bất xâm, không có khả năng mắc mấy căn bệnh vặt vãnh.
Vì không muốn khiến Ninh Vũ Điệp lo lắng, La Chinh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói cho Ninh Vũ Điệp biết hắn không sao.
Nhưng đến ngày thứ năm, La Chinh không chịu nổi nữa, vội gọi ba cô gái đến, nói ra tình hình thực tế của bản thân. Hắn sợ không thể ngăn cản được lực bài xích này, sắp bị Đại Thế Giới đuổi ra ngoài.
Sau khi ba cô gái nghe xong, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi.
Mặc dù các nàng biết rất rõ sẽ có một ngày La Chinh phi thăng Thượng Giới, nhưng bây giờ hắn còn đang ở Sinh Tử Cảnh ngũ trọng. Dù tính thế nào thì các nàng3cũng còn có thể làm bạn với hắn một khoảng thời gian nữa mới đúng, tại sao bây giờ lại phi thăng?
Thấy dáng vẻ phải cố hết sức của La Chinh, ba cô gái không thể không tin.
Trong lòng Ninh Vũ Điệp cảm thấy rất phiền muộn. Đã ở với nhau một thời gian dài, cuối cùng cũng đến ngày phải chia tay, nàng hoàn toàn không thích cảm giác này.
La Chinh lại càng phiền muộn hơn. Không biết Đại Thế Giới có ý gì. Vốn dĩ khi hắn dung hợp với ý chí thế giới rồi thì cũng chính là người phát ngôn cho vị diện này. Vậy mà bây giờ lại bị Đại Thế Giới đá đi, hắn nghĩ mãi mà cũng không thông. Về phần Thanh Long, nó cũng không nghĩ ra. Xét từ bất cứ phương diện nào thì cũng không thể giải3thích được hiện tượng này vì sao lại xảy ra đối với La Chinh.
Cuối cùng, Thanh Long đành quy kết mọi chuyện cho việc La Chinh tu luyện bí thuật Hỗn Độn. Vấn đề cũng chỉ có khả năng xuất hiện từ điểm này. Bởi vì phi thăng liên quan đến thế giới bên trong cơ thể, người bình thường, sau khi mở ra thế giới bên trong cơ thể mới có thể phi thăng. Nhưng thế giới hình thành bên trong cơ thể lại chính là biển chân nguyên.
Mặc dù La Chinh không mở ra thế giới bên trong cơ thể, nhưng trong người hắn lại không phải là chân nguyên mà là khí hỗn độn.
La Chinh cũng đành đồng ý với suy đoán này. Hắn tu luyện bí thuật Hỗn Độn, chính là đi trên một con đường hoàn toàn khác với mọi người. Cho9dù sư phụ hắn có ở đây thì cũng không cách nào giải thích được. Cũng chỉ có suy đoán của Thanh Long là đáng tin cậy nhất.
Ngày thứ năm, La Chinh không thể không bỏ ra một phần ba sức mạnh để áp chế.
Đến ngày thứ sáu, La Chinh không thể không vận dụng lực vảy rồng. Chỉ có như thế, hắn mới có thể duy trì để không “bị” phi thăng.
Đến lúc này, La Chinh biết, cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể kéo dài được qua hôm nay.
Hai ngày qua, Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận cũng ngừng tu luyện. Lần này chia tay không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Về phần Khê Ấu Cầm, nàng cứ dính sát lấy La Chinh suốt ngày. Hai ngày qua lại càng dính chặt hơn. Nàng biết rõ, chờ đến khi La Chinh rời đi, nàng cũng sẽ rời khỏi Trung Vực, tiến vào tháp Vô Định ở Tử Cực giới để tu luyện.
Nhưng điều khiến Khê Ấu Cầm rối rắm là một vấn đề khác. Thượng Giới lớn như vậy, vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, cho dù nàng tu luyện thành công ở Tử Cực giới thì sau này biết đi tìm La Chinh bằng cách nào?
Lực vảy rồng không phải là vô tận. La Chinh không ngừng sử dụng để áp chế bản thân nên chúng cũng dần trở nên ảm đạm. Cũng may số lượng vảy rồng trong cơ thể La Chinh không ít. Sau khi một lượng vảy rồng này đều ảm đạm, hắn có thể rút ra lực của một nhóm vảy rồng khác.
Giữa trưa, Khê Ấu Cầm tự mình nấu một bàn ăn lớn.
Cả nhà La Chinh tập trung tại Băng Cung trong Vân Điện. Vẻ mặt của ba cô gái đều không giống nhau, nhưng ánh mắt thì đều là vẻ không muốn rời xa.
La Chinh đang suy nghĩ, bởi có một số chuyện hắn phải nói cho rõ ràng. Với thực lực của Ninh Vũ Điệp bây giờ, ở Trung Vực có lẽ không ai có thể uy hiếp đến nàng. Hắn chỉ sợ sau này nàng vô tình xâm nhập vào mặt trái của thế giới, cho nên vội vã nhắc nhở nàng chuyện này.
Ban đêm, La Chinh đã không thể áp chế được lực bài xích kia nữa.
Trong khoảnh khắc La Chinh ngừng sử dụng lực vảy rồng, một luồng ánh sáng liền bao trùm lấy hắn. Ở trong luồng ánh sáng đó, La Chinh mỉm cười với ba cô gái.
Ninh Vũ Điệp cắn môi, đang định nói điều gì đó thì ánh sáng kia càng lúc càng đậm, cả người La Chinh đã chìm vào bên trong, không còn nhìn thấy rõ dung mạo nữa rồi. Sau đó luồng ánh sáng đó bỗng nhiên bắn lên không trung.
Bởi vì đang là ban đêm, mà luồng ánh sáng này thậm chí còn sáng hơn cả tia chớp, trong phạm vi nghìn dặm xung quanh thành Vân Hải, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này. Vậy nên lập tức có đủ loại tin đồn xuất hiện, mà không ai biết người đứng đầu Trung Vực đã được luồng ánh sáng đó mang đến Thượng Giới.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn đại sảnh trống trải, bỗng cảm thấy như trong lòng thiếu thiếu cái gì đó.
Trong số ba người, Khê Ấu Cầm là người ít buồn nhất. Nàng tin rằng không bao lâu nữa mình sẽ gặp lại La Chinh.
Lúc này, nàng nhìn biểu hiện khó chịu của Ninh Vũ Điệp, hỏi: “Vừa rồi ngươi định nói gì với La Chinh thế?”
Ninh Vũ Điệp mím môi, cúi đầu nhìn sàn nhà, đáp: “Không có gì...”
Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp như thế, Khê Ấu Cầm làm sao mà tin? Nhưng Ninh Vũ Điệp không nói, Khê Ấu Cầm cũng không thể ép nàng nói được.
Ninh Vũ Điệp vừa mới xoay người thì bỗng ôm ngực. Nàng cảm thấy cổ họng khó chịu, sau đó liền nôn khan một trận.
Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận sững sờ nhìn nàng, bỗng nhiên hiểu ra. Ninh Vũ Điệp đã mang thai.
Thật ra, Ninh Vũ Điệp đã phát hiện ra mình mang thai từ mấy ngày trước, nhưng nàng chưa kịp nói với La Chinh. Hai ngày qua, nàng nghe nói La Chinh không thể áp chế được bản thân, sắp bị Đại Thế Giới đá ra ngoài thì trong lòng nàng càng thêm hoảng hốt.
Khả năng khống chế cơ thể của võ giả cao hơn người bình thường rất nhiều. Trước mặt La Chinh, nàng cố gắng để không để bị nôn là chuyện rất dễ dàng. Nhưng sinh linh trong bụng nàng đang dần lớn lên, mang thai cũng nên có những phản ứng đó, cứ kiềm chế mãi cũng không phải là chuyện tốt. Vì thế, sau khi La Chinh đi rồi, nàng mới có thể nôn ra một trận...
Nhìn thấy biểu hiện của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm hỏi: “Vì sao không nói cho chàng biết?”
Ninh Vũ Điệp lắc đầu: “Bây giờ chưa phải là lúc.”
Khê Ấu Cầm mỉm cười: “Không sao, chờ đến khi ta gặp lại La Chinh, ta sẽ nói với chàng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Sau khi nôn một trận, cảm giác khó chịu cũng biến mất. Ninh Vũ Điệp nghe Khê Ấu Cầm nói như thế, trong lòng cũng cảm thấy lạ.
“Không có ý gì.” Khê Ấu Cầm cười, “Ta cũng phải rời khỏi Trung Vực. Ngày mai ta sẽ đến Hư Linh Tông tạm biệt ông cố nội và Khê Tiểu Giới.”
“Ngươi muốn đến Tử Cực giới?” Ninh Vũ Điệp nhướng mày hỏi.
Mặc dù La Chinh không nói, nhưng Ninh Vũ Điệp cũng biết, hắn hy vọng nàng có thể bảo vệ Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận thật tốt. Dù sao thì thực lực của nàng vẫn là mạnh nhất.
“Đúng.” Khê Ấu Cầm có vẻ đắc ý. La Chinh không có ở đây, tính tình của Khê Ấu Cầm vốn như thế nào thì giờ liền trở lại như thế đấy.
Ninh Vũ Điệp hoàn toàn không dự đoán được chuyện này nên vội thốt lên: “Ta không cho phép.”
Nhưng Khê Ấu Cầm nào nghe lời Ninh Vũ Điệp chứ? Nàng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn quản ta?”
Ninh Vũ Điệp biết mình không can thiệp vào việc của Khê Ấu Cầm được. Thật ra, ngày nàng và La Chinh tiến hành đại điển song tu, nàng đã thấy ông lão của Thiên Vị tộc nói rất nhiều chuyện với Khê Ấu Cầm. Dường như Khê Ấu Cầm còn rất hớn hở, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện này. Bây giờ nhìn Khê Ấu Cầm bình tĩnh như thế, trong lòng Ninh Vũ Điệp lại càng chắc chắn hơn.
Ninh Vũ Điệp ngăn cản Khê Ấu Cầm cũng là có ý riêng. Bây giờ, tu vi của nàng không thể phi thăng Thượng Giới, tất nhiên nàng cũng không muốn Khê Ấu Cầm đến Tử Cực giới. Vì thế mới chơi trò vòng vo...
Hai cô gái tranh chấp hoàn toàn không chú ý đến Tô Linh Vận bên cạnh.
Trong lòng Tô Linh Vận vốn đã có quyết tâm, bây giờ quyết tâm ấy lại càng tăng lên nhiều lần. Nàng biết thiên phú của mình là yếu nhất, cho nên phải nỗ lực hơn hai người kia gấp hàng chục lần mới có thể đuổi kịp bước chân của họ.
Nhưng Tô Linh Vận không biết, ngày sau nàng sẽ gặp được một kỳ ngộ khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cho dù cảm nhận được lực bài xích, La Chinh vẫn cố gắng áp chế chính mình, đối kháng với lực bài xích, thậm chí còn làm hao tổn sức mạnh của bản thân.
“Không đúng.” La Chinh hoàn toàn không nghĩ ra.
Thông qua ý chí của Đại Thế Giới, La Chinh dò xét được, ở tứ đại thần quốc và đại lục Hải Thần, đám người Lưu Vũ cũng đang chịu sự bài xích tương tự. Nhưng dường như bọn họ rất nhẹ nhàng áp chế bản thân ở vị diện này, sức mạnh đó cũng không tạo thành phiền phức3quá lớn bọn họ.
Nhưng sau khi La Chinh đột phá Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, lực bài xích vô hình này ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn tăng lên gấp bội so với lúc trước.
Ngày đầu tiên, La Chinh còn khá nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, lực bài xích đã tạo ra áp lực cho La Chinh.
Đến ngày thứ ba, lực bài xích đã ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không thể không phân tâm áp chế. Nếu không, hắn sẽ không thể chuyên tâm tu luyện.
Ngày thứ tư, gương mặt La Chinh hiện lên sự lo lắng. Bởi hắn phải bỏ ra rất nhiều sức mạnh mới có thể áp chế nổi lực bài xích.
Lúc này, Ninh Vũ Điệp cũng phát hiện ra sự không ổn của phu quân. Nàng thấy La Chinh có vẻ rất lo lắng, không biết có phải hắn đang cảm thấy1không khỏe hay không.
Nhưng tu luyện đến trình độ này rồi thì có thể nói là bách bệnh bất xâm, không có khả năng mắc mấy căn bệnh vặt vãnh.
Vì không muốn khiến Ninh Vũ Điệp lo lắng, La Chinh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói cho Ninh Vũ Điệp biết hắn không sao.
Nhưng đến ngày thứ năm, La Chinh không chịu nổi nữa, vội gọi ba cô gái đến, nói ra tình hình thực tế của bản thân. Hắn sợ không thể ngăn cản được lực bài xích này, sắp bị Đại Thế Giới đuổi ra ngoài.
Sau khi ba cô gái nghe xong, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi.
Mặc dù các nàng biết rất rõ sẽ có một ngày La Chinh phi thăng Thượng Giới, nhưng bây giờ hắn còn đang ở Sinh Tử Cảnh ngũ trọng. Dù tính thế nào thì các nàng3cũng còn có thể làm bạn với hắn một khoảng thời gian nữa mới đúng, tại sao bây giờ lại phi thăng?
Thấy dáng vẻ phải cố hết sức của La Chinh, ba cô gái không thể không tin.
Trong lòng Ninh Vũ Điệp cảm thấy rất phiền muộn. Đã ở với nhau một thời gian dài, cuối cùng cũng đến ngày phải chia tay, nàng hoàn toàn không thích cảm giác này.
La Chinh lại càng phiền muộn hơn. Không biết Đại Thế Giới có ý gì. Vốn dĩ khi hắn dung hợp với ý chí thế giới rồi thì cũng chính là người phát ngôn cho vị diện này. Vậy mà bây giờ lại bị Đại Thế Giới đá đi, hắn nghĩ mãi mà cũng không thông. Về phần Thanh Long, nó cũng không nghĩ ra. Xét từ bất cứ phương diện nào thì cũng không thể giải3thích được hiện tượng này vì sao lại xảy ra đối với La Chinh.
Cuối cùng, Thanh Long đành quy kết mọi chuyện cho việc La Chinh tu luyện bí thuật Hỗn Độn. Vấn đề cũng chỉ có khả năng xuất hiện từ điểm này. Bởi vì phi thăng liên quan đến thế giới bên trong cơ thể, người bình thường, sau khi mở ra thế giới bên trong cơ thể mới có thể phi thăng. Nhưng thế giới hình thành bên trong cơ thể lại chính là biển chân nguyên.
Mặc dù La Chinh không mở ra thế giới bên trong cơ thể, nhưng trong người hắn lại không phải là chân nguyên mà là khí hỗn độn.
La Chinh cũng đành đồng ý với suy đoán này. Hắn tu luyện bí thuật Hỗn Độn, chính là đi trên một con đường hoàn toàn khác với mọi người. Cho9dù sư phụ hắn có ở đây thì cũng không cách nào giải thích được. Cũng chỉ có suy đoán của Thanh Long là đáng tin cậy nhất.
Ngày thứ năm, La Chinh không thể không bỏ ra một phần ba sức mạnh để áp chế.
Đến ngày thứ sáu, La Chinh không thể không vận dụng lực vảy rồng. Chỉ có như thế, hắn mới có thể duy trì để không “bị” phi thăng.
Đến lúc này, La Chinh biết, cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể kéo dài được qua hôm nay.
Hai ngày qua, Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận cũng ngừng tu luyện. Lần này chia tay không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Về phần Khê Ấu Cầm, nàng cứ dính sát lấy La Chinh suốt ngày. Hai ngày qua lại càng dính chặt hơn. Nàng biết rõ, chờ đến khi La Chinh rời đi, nàng cũng sẽ rời khỏi Trung Vực, tiến vào tháp Vô Định ở Tử Cực giới để tu luyện.
Nhưng điều khiến Khê Ấu Cầm rối rắm là một vấn đề khác. Thượng Giới lớn như vậy, vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, cho dù nàng tu luyện thành công ở Tử Cực giới thì sau này biết đi tìm La Chinh bằng cách nào?
Lực vảy rồng không phải là vô tận. La Chinh không ngừng sử dụng để áp chế bản thân nên chúng cũng dần trở nên ảm đạm. Cũng may số lượng vảy rồng trong cơ thể La Chinh không ít. Sau khi một lượng vảy rồng này đều ảm đạm, hắn có thể rút ra lực của một nhóm vảy rồng khác.
Giữa trưa, Khê Ấu Cầm tự mình nấu một bàn ăn lớn.
Cả nhà La Chinh tập trung tại Băng Cung trong Vân Điện. Vẻ mặt của ba cô gái đều không giống nhau, nhưng ánh mắt thì đều là vẻ không muốn rời xa.
La Chinh đang suy nghĩ, bởi có một số chuyện hắn phải nói cho rõ ràng. Với thực lực của Ninh Vũ Điệp bây giờ, ở Trung Vực có lẽ không ai có thể uy hiếp đến nàng. Hắn chỉ sợ sau này nàng vô tình xâm nhập vào mặt trái của thế giới, cho nên vội vã nhắc nhở nàng chuyện này.
Ban đêm, La Chinh đã không thể áp chế được lực bài xích kia nữa.
Trong khoảnh khắc La Chinh ngừng sử dụng lực vảy rồng, một luồng ánh sáng liền bao trùm lấy hắn. Ở trong luồng ánh sáng đó, La Chinh mỉm cười với ba cô gái.
Ninh Vũ Điệp cắn môi, đang định nói điều gì đó thì ánh sáng kia càng lúc càng đậm, cả người La Chinh đã chìm vào bên trong, không còn nhìn thấy rõ dung mạo nữa rồi. Sau đó luồng ánh sáng đó bỗng nhiên bắn lên không trung.
Bởi vì đang là ban đêm, mà luồng ánh sáng này thậm chí còn sáng hơn cả tia chớp, trong phạm vi nghìn dặm xung quanh thành Vân Hải, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này. Vậy nên lập tức có đủ loại tin đồn xuất hiện, mà không ai biết người đứng đầu Trung Vực đã được luồng ánh sáng đó mang đến Thượng Giới.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn đại sảnh trống trải, bỗng cảm thấy như trong lòng thiếu thiếu cái gì đó.
Trong số ba người, Khê Ấu Cầm là người ít buồn nhất. Nàng tin rằng không bao lâu nữa mình sẽ gặp lại La Chinh.
Lúc này, nàng nhìn biểu hiện khó chịu của Ninh Vũ Điệp, hỏi: “Vừa rồi ngươi định nói gì với La Chinh thế?”
Ninh Vũ Điệp mím môi, cúi đầu nhìn sàn nhà, đáp: “Không có gì...”
Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp như thế, Khê Ấu Cầm làm sao mà tin? Nhưng Ninh Vũ Điệp không nói, Khê Ấu Cầm cũng không thể ép nàng nói được.
Ninh Vũ Điệp vừa mới xoay người thì bỗng ôm ngực. Nàng cảm thấy cổ họng khó chịu, sau đó liền nôn khan một trận.
Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận sững sờ nhìn nàng, bỗng nhiên hiểu ra. Ninh Vũ Điệp đã mang thai.
Thật ra, Ninh Vũ Điệp đã phát hiện ra mình mang thai từ mấy ngày trước, nhưng nàng chưa kịp nói với La Chinh. Hai ngày qua, nàng nghe nói La Chinh không thể áp chế được bản thân, sắp bị Đại Thế Giới đá ra ngoài thì trong lòng nàng càng thêm hoảng hốt.
Khả năng khống chế cơ thể của võ giả cao hơn người bình thường rất nhiều. Trước mặt La Chinh, nàng cố gắng để không để bị nôn là chuyện rất dễ dàng. Nhưng sinh linh trong bụng nàng đang dần lớn lên, mang thai cũng nên có những phản ứng đó, cứ kiềm chế mãi cũng không phải là chuyện tốt. Vì thế, sau khi La Chinh đi rồi, nàng mới có thể nôn ra một trận...
Nhìn thấy biểu hiện của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm hỏi: “Vì sao không nói cho chàng biết?”
Ninh Vũ Điệp lắc đầu: “Bây giờ chưa phải là lúc.”
Khê Ấu Cầm mỉm cười: “Không sao, chờ đến khi ta gặp lại La Chinh, ta sẽ nói với chàng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Sau khi nôn một trận, cảm giác khó chịu cũng biến mất. Ninh Vũ Điệp nghe Khê Ấu Cầm nói như thế, trong lòng cũng cảm thấy lạ.
“Không có ý gì.” Khê Ấu Cầm cười, “Ta cũng phải rời khỏi Trung Vực. Ngày mai ta sẽ đến Hư Linh Tông tạm biệt ông cố nội và Khê Tiểu Giới.”
“Ngươi muốn đến Tử Cực giới?” Ninh Vũ Điệp nhướng mày hỏi.
Mặc dù La Chinh không nói, nhưng Ninh Vũ Điệp cũng biết, hắn hy vọng nàng có thể bảo vệ Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận thật tốt. Dù sao thì thực lực của nàng vẫn là mạnh nhất.
“Đúng.” Khê Ấu Cầm có vẻ đắc ý. La Chinh không có ở đây, tính tình của Khê Ấu Cầm vốn như thế nào thì giờ liền trở lại như thế đấy.
Ninh Vũ Điệp hoàn toàn không dự đoán được chuyện này nên vội thốt lên: “Ta không cho phép.”
Nhưng Khê Ấu Cầm nào nghe lời Ninh Vũ Điệp chứ? Nàng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn quản ta?”
Ninh Vũ Điệp biết mình không can thiệp vào việc của Khê Ấu Cầm được. Thật ra, ngày nàng và La Chinh tiến hành đại điển song tu, nàng đã thấy ông lão của Thiên Vị tộc nói rất nhiều chuyện với Khê Ấu Cầm. Dường như Khê Ấu Cầm còn rất hớn hở, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện này. Bây giờ nhìn Khê Ấu Cầm bình tĩnh như thế, trong lòng Ninh Vũ Điệp lại càng chắc chắn hơn.
Ninh Vũ Điệp ngăn cản Khê Ấu Cầm cũng là có ý riêng. Bây giờ, tu vi của nàng không thể phi thăng Thượng Giới, tất nhiên nàng cũng không muốn Khê Ấu Cầm đến Tử Cực giới. Vì thế mới chơi trò vòng vo...
Hai cô gái tranh chấp hoàn toàn không chú ý đến Tô Linh Vận bên cạnh.
Trong lòng Tô Linh Vận vốn đã có quyết tâm, bây giờ quyết tâm ấy lại càng tăng lên nhiều lần. Nàng biết thiên phú của mình là yếu nhất, cho nên phải nỗ lực hơn hai người kia gấp hàng chục lần mới có thể đuổi kịp bước chân của họ.
Nhưng Tô Linh Vận không biết, ngày sau nàng sẽ gặp được một kỳ ngộ khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com