Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1022
Chương 1022: Mái vòm binh khí
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hắn đúng là ngốc thật, Vân Lạc đưa cho hắn một miếng ngọc bội, tất nhiên là có tác dụng nhất định.
Vì vậy hắn cũng đi đến chỗ hai vị giáp sĩ kia, giơ ngọc bội ra, sau đó theo sát hai tên võ giả kia, tiến vào trong Thần Binh Đường.
Những võ giả sau lưng hắn lại xì xào bàn tán một chút, muốn đi theo La Chinh để chen vào.
Hai vị giáp sĩ ở cửa liền sầm mặt lại, ngăn cản bọn họ.
“Vị đại thúc này, chúng ta chẳng qua chỉ vào xem một chút mà thôi, dù sao thì không có ngọc bội, chúng ta cũng không thể chọn binh khí được.”
“Cũng không có ảnh hưởng gì, châm chước một lần đi mà.”
La Chinh quay đầu lại, liếc mắt một cái, nhưng trong lòng có chút cạn3lời. Chẳng qua chỉ là chọn binh khí mà thôi, có gì hay mà xem? Xem ra ở đâu cũng có những người thích hóng chuyện, ở Thượng Giới cũng như vậy.
Không ngờ lời cầu khẩn của bọn họ lại có tác dụng. Những giáp sĩ kia chỉ nói: “Sau khi tiến vào không được lớn tiếng ồn ào! Nếu không, lập tức đuổi ra!”
Sau khi được hai vị giáp sĩ gật đầu đồng ý, những võ giả kia liền theo chân La Chinh tiến vào trong Thần Binh Đường.
“Ê, người mới…” Một võ giả Sinh Tử Cảnh bát trọng vỗ lên bả vai La Chinh từ phía sau.
Nhưng bàn tay kia còn chưa kịp vỗ vào, bả vai La Chinh đã trùng xuống, thân thể nhẹ nhàng lắc một cái, dễ dàng tránh khỏi cái vỗ này, lạnh nhạt1hỏi: “Có chuyện gì?”
Võ giả kia hơi sửng sờ, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi muốn chọn loại binh khí như thế nào?”
Nghe nói như vậy, La Chinh trả lời: “Dĩ nhiên là binh khí càng thuận tay càng tốt.”
“Hà hà, câu trả lời này không tệ. Bây giờ những tiểu bối này cứ hay nhìn chằm chằm vào các thần binh lợi khí cấp cao kia, nhưng lại không biết rằng thứ thích hợp với bản thân mới là tốt nhất!” Một ông lão mày trắng đang ngồi ở một bên Thần Binh Đường lên tiếng.
La Chinh gật đầu mỉm cười với ông lão kia một cái. Ông lão kia nói: “Ngươi muốn chọn binh khí, đưa ngọc bội kia cho ta là được rồi.”
Sau khi giao ngọc bội kia ra, lúc này La Chinh mới đánh giá Thần3Binh Đường.
Ở chính giữa Thần Binh Đường chính là một mái vòm rất rộng, bên trong có rất nhiều đốm sáng lơ lửng.
La Chinh tập trung nhìn vào, liền thấy trong những đốm sáng này chính là những binh khí với hình dáng khác nhau.
“Thần khí.”
Khó trách khi nhắc tới điều này, trên mặt Vân Lạc lại lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Có lẽ là cảm thấy hắn coi thường thiên cung Vân Miểu chăng.
Tất cả các binh khí trong đốm sáng đều là thần khí.
Có lẽ là do câu nói kia của La Chinh khiến cho ông lão mày trắng rất thoải mái, nên nói nhiều hơn với La Chinh vài câu: “Binh khí trong Thần Binh Đường này đều là thần khí, nhưng thần khí trong mái vòm kia cũng được chia theo cấp bậc. Thần3khí phía dưới cùng là tòng tam phẩm, cũng là cấp bậc thấp nhất.”
La Chinh hơi gật đầu. Tòng tam phẩm, cũng chính là bán thần khí trong tứ đại thần quốc.
“Càng lên cao, cấp bậc của thần khí cũng càng cao, nhưng để lấy được cũng càng khó. Muốn lấy được binh khí thuận tay thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình!” Ông lão mày trắng từ tốn nói.
Đúng vào lúc này, hai võ giả có xích mích với La Chinh lúc trước đi từ một bên Thần Binh Đường tới, bên cạnh họ có thêm một người, tu vi của người này cũng đã là Thần Hải Cảnh.
Ở trên bậc thang, La Chinh đã chế giễu hai người này một trận ngay trước mặt Phó cung chủ. Khi bọn họ phát hiện ra La Chinh, làm9sao sắc mặt có thể hòa nhã được?
Một người trong đó thấy La Chinh liền nói với võ giả Thần Hải Cảnh kia: “Ca, chính là người này!”
“Ồ?” Võ giả Thần Hải Cảnh kia lạnh nhạt liếc mắt quan sát La Chinh, sau đó lững thững đi tới: “Thằng nhãi Sinh Tử Cảnh này mới tới, hơn nữa còn là một kẻ phi thăng, thế mà lại dám ngông cuồng như vậy, thật là hiếm thấy!”
Tuổi của võ giả Thần Hải Cảnh này cũng không cao, gọi La Chinh là thằng nhãi cũng không thích hợp lắm.
Sau khi những võ giả thích hóng chuyện kia nhìn thấy võ giả Thần Hải Cảnh này thì vẻ mặt cũng cẩn thận hơn, trong lòng lại thầm lẩm bẩm, sao tên mới tới lại chọc phải người này vậy?
Mười ba cung liên minh vốn là nơi bồi dưỡng thiên tài nòng cốt trong ba nghìn Đại Giới, mục đích chính là để tập trung những võ giả có thiên phú lại, từ đó bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả hơn.
Thiên cung Vân Miểu chẳng qua chỉ là một cung trong số đó, vẫn luôn có quan hệ vừa hỗ trợ vừa cạnh tranh với mười hai cung còn lại.
Võ giả trong Thiên cung Vân Miểu cũng được phân làm hai đường trên dưới.
Võ giả mới vào thiên cung thì là thành viên của Lăng Vân Đường, còn La Chinh chưa làm một loạt các thủ tục thì chính là người mới thuần túy. Mà các võ giả ở Lăng Vân Đường thì tiến thêm một bước là có thể gia nhập Yến Vân Đường.
Vị võ giả Thần Hải Cảnh trước mắt này tên là Tạ Mãng, mặc dù cũng là một thành viên trong Lăng Vân Đường, nhưng cấp bậc lại cực kỳ cao, có lẽ ở đợt kế tiếp là có thể tiến vào Yến Vân Đường.
Tạ Mãng không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thiên phú của hắn cũng cực cao, hơn nữa còn là con của một vị Giới Chủ. Hôm nay, đệ đệ của hắn là Tạ Tuấn cũng gia nhập Thiên Cung, tất nhiên hắn phải đích thân ra mặt, đưa đệ đệ của mình tới chọn binh khí.
Trên đường đến đây, Tạ Tuấn đã nói cho hắn biết, có vẻ như có một tên mới tới rất ngông cuồng, dám khua môi múa mép ngay trước mặt Phó cung chủ. Lúc này nhìn thấy La Chinh, hắn không thể không lên tiếng châm chọc mấy câu.
Nghe thấy lời nói của Tạ Mãng, vẻ mặt La Chinh vẫn lạnh nhạt. Lúc trước, hắn chỉ muốn giúp Vân Lạc nên mới dùng miệng, lúc này đối phương tỏ rõ ý đồ khiêu khích, La Chinh cũng lười động miệng, ngược lại hỏi ông lão mày trắng kia: “Chỉ có một cơ hội để chọn binh khí sao?”
Ông lão mày trắng gật đầu nói: “Đúng vậy. Theo quy tắc của Thần Binh Đường, chỉ có một cơ hội thôi!”
La Chinh khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị đến chỗ mái vòm kia để lấy binh khí thì không ngờ Tạ Mãng lại nói: “Đệ đệ của ta tới trước, đương nhiên phải để cho nó lấy trước.”
Có vẻ như ông lão mày trắng tương đối vừa ý với La Chinh, nên lần này lại nhìn La Chinh một cái, thấy hắn nhún vai ra vẻ tùy ý thì ông mới lên tiếng: “Ai trước ai sau không quan trọng, hai người các ngươi có thể cùng vào trong lấy một thần binh.”
Tạ Mãng vỗ bả vai Tạ Tuấn, lạnh nhạt liếc La Chinh một cái. Người vào được mười ba cung đều là thiên tài trong Đại Giới, mà Tạ Mãng lại có chỗ đứng trong Lăng Vân Đường, sao hắn có thể để La Chinh vào mắt? Sau này vẫn còn cơ hội dạy dỗ thằng nhãi này, căn bản không cần hắn tự ra tay. Hắn nói với đệ đệ của mình: “Cố gắng hết sức, giành lấy một thần khí tòng nhất phẩm!”
Thật ra đa số các võ giả ở đây đều có bối cảnh, nhưng không phải ai cũng có thể lấy được thần khí tòng nhất phẩm.
Giống như thanh Giang Sơn Xã Tắc Kiếm kia của Tư Mã Ngọc Long, là do Thánh chủ tặng cho Tư Mã Ngọc Long sử dụng, nếu rời khỏi võ đường Vạn Linh thì phải trả lại.
Tạ Tuấn gật đầu một cái, sau đó đi đến chỗ giữa mái vòm kia, ánh mắt quét qua khoảng không, lập tức nhảy lên một cái!
“Vèo!”
Trong nháy mắt Tạ Tuấn bay vọt lên, toàn bộ đốm sáng trong khung liền bắt đầu nhảy múa!
Khi Tạ Tuấn bay đến độ cao khoảng hai trượng, tốc độ cũng chậm lại, nhìn thì có vẻ hơi cố sức…
Thấy vậy, những võ giả vây xem cũng bắt đầu nhỏ giọng bình luận.
“Tạ Mãng có thực lực mạnh mẽ, nhưng đệ đệ hắn thì cũng bình thường thôi.”
“Xem dáng vẻ này thì đừng nói là thần khí tòng nhất phẩm, e rằng thần khí tòng nhị phẩm cũng không lấy được.”
“Phí cả một suất, còn không bằng để ta lấy một thần khí tòng nhị phẩm ra đổi ngọc bội kia với hắn, để ta đi lên thử một lần.”
La Chinh vốn không hiểu chuyện gì xảy ra trong mái vòm này, nhưng bây giờ thì hắn đã rõ. Tạ Tuấn là võ giả Sinh Tử Cảnh cửu trọng, tu vi tương đương với Tư Mã Ngọc Long, nhưng muốn lấy được binh khí khá một chút thì cũng không dễ dàng.
Thấy Tạ Tuấn càng lúc càng cố sức, cuối cùng sau khi miễn cưỡng bắt được một đốm sáng liền rơi mạnh từ trên mái vòm kia xuống, mặt đỏ bừng.
Hắn chỉ lấy được một thần khí tam phẩm mà thôi, đó là một chiếc búa màu vàng, có lẽ giá trị cũng chỉ tầm hai ba chục viên ngọc chân nguyên. Trước hết không nói đến chuyện có đáng tiền hay không, chủ yếu là thế này thì thật mất mặt!
“Ta không muốn cái này!” Sau khi ngồi dậy, Tạ Tuấn lại ngang ngược nói. Hắn ném chiếc búa màu vàng kia qua một bên, muốn bay lên mái vòm kia lần nữa.
Thế nhưng ông lão mày trắng đã đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm một cái, một sức mạnh vô hình chợt đè nặng xuống. Tạ Tuấn vừa mới bay lên lại như bị búa đập cho một cái, tự rơi xuống đất!
“Binh khí trong Thần Binh Đường này, trừ lần đầu tiên được miễn phí ra, bắt đầu từ lần thứ hai đều phải nộp ba trăm viên ngọc chân nguyên.” Ông lão mày trắng lạnh nhạt nói: “Nếu muốn đi lên, nộp ngọc chân nguyên trước rồi nói!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vì vậy hắn cũng đi đến chỗ hai vị giáp sĩ kia, giơ ngọc bội ra, sau đó theo sát hai tên võ giả kia, tiến vào trong Thần Binh Đường.
Những võ giả sau lưng hắn lại xì xào bàn tán một chút, muốn đi theo La Chinh để chen vào.
Hai vị giáp sĩ ở cửa liền sầm mặt lại, ngăn cản bọn họ.
“Vị đại thúc này, chúng ta chẳng qua chỉ vào xem một chút mà thôi, dù sao thì không có ngọc bội, chúng ta cũng không thể chọn binh khí được.”
“Cũng không có ảnh hưởng gì, châm chước một lần đi mà.”
La Chinh quay đầu lại, liếc mắt một cái, nhưng trong lòng có chút cạn3lời. Chẳng qua chỉ là chọn binh khí mà thôi, có gì hay mà xem? Xem ra ở đâu cũng có những người thích hóng chuyện, ở Thượng Giới cũng như vậy.
Không ngờ lời cầu khẩn của bọn họ lại có tác dụng. Những giáp sĩ kia chỉ nói: “Sau khi tiến vào không được lớn tiếng ồn ào! Nếu không, lập tức đuổi ra!”
Sau khi được hai vị giáp sĩ gật đầu đồng ý, những võ giả kia liền theo chân La Chinh tiến vào trong Thần Binh Đường.
“Ê, người mới…” Một võ giả Sinh Tử Cảnh bát trọng vỗ lên bả vai La Chinh từ phía sau.
Nhưng bàn tay kia còn chưa kịp vỗ vào, bả vai La Chinh đã trùng xuống, thân thể nhẹ nhàng lắc một cái, dễ dàng tránh khỏi cái vỗ này, lạnh nhạt1hỏi: “Có chuyện gì?”
Võ giả kia hơi sửng sờ, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi muốn chọn loại binh khí như thế nào?”
Nghe nói như vậy, La Chinh trả lời: “Dĩ nhiên là binh khí càng thuận tay càng tốt.”
“Hà hà, câu trả lời này không tệ. Bây giờ những tiểu bối này cứ hay nhìn chằm chằm vào các thần binh lợi khí cấp cao kia, nhưng lại không biết rằng thứ thích hợp với bản thân mới là tốt nhất!” Một ông lão mày trắng đang ngồi ở một bên Thần Binh Đường lên tiếng.
La Chinh gật đầu mỉm cười với ông lão kia một cái. Ông lão kia nói: “Ngươi muốn chọn binh khí, đưa ngọc bội kia cho ta là được rồi.”
Sau khi giao ngọc bội kia ra, lúc này La Chinh mới đánh giá Thần3Binh Đường.
Ở chính giữa Thần Binh Đường chính là một mái vòm rất rộng, bên trong có rất nhiều đốm sáng lơ lửng.
La Chinh tập trung nhìn vào, liền thấy trong những đốm sáng này chính là những binh khí với hình dáng khác nhau.
“Thần khí.”
Khó trách khi nhắc tới điều này, trên mặt Vân Lạc lại lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Có lẽ là cảm thấy hắn coi thường thiên cung Vân Miểu chăng.
Tất cả các binh khí trong đốm sáng đều là thần khí.
Có lẽ là do câu nói kia của La Chinh khiến cho ông lão mày trắng rất thoải mái, nên nói nhiều hơn với La Chinh vài câu: “Binh khí trong Thần Binh Đường này đều là thần khí, nhưng thần khí trong mái vòm kia cũng được chia theo cấp bậc. Thần3khí phía dưới cùng là tòng tam phẩm, cũng là cấp bậc thấp nhất.”
La Chinh hơi gật đầu. Tòng tam phẩm, cũng chính là bán thần khí trong tứ đại thần quốc.
“Càng lên cao, cấp bậc của thần khí cũng càng cao, nhưng để lấy được cũng càng khó. Muốn lấy được binh khí thuận tay thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình!” Ông lão mày trắng từ tốn nói.
Đúng vào lúc này, hai võ giả có xích mích với La Chinh lúc trước đi từ một bên Thần Binh Đường tới, bên cạnh họ có thêm một người, tu vi của người này cũng đã là Thần Hải Cảnh.
Ở trên bậc thang, La Chinh đã chế giễu hai người này một trận ngay trước mặt Phó cung chủ. Khi bọn họ phát hiện ra La Chinh, làm9sao sắc mặt có thể hòa nhã được?
Một người trong đó thấy La Chinh liền nói với võ giả Thần Hải Cảnh kia: “Ca, chính là người này!”
“Ồ?” Võ giả Thần Hải Cảnh kia lạnh nhạt liếc mắt quan sát La Chinh, sau đó lững thững đi tới: “Thằng nhãi Sinh Tử Cảnh này mới tới, hơn nữa còn là một kẻ phi thăng, thế mà lại dám ngông cuồng như vậy, thật là hiếm thấy!”
Tuổi của võ giả Thần Hải Cảnh này cũng không cao, gọi La Chinh là thằng nhãi cũng không thích hợp lắm.
Sau khi những võ giả thích hóng chuyện kia nhìn thấy võ giả Thần Hải Cảnh này thì vẻ mặt cũng cẩn thận hơn, trong lòng lại thầm lẩm bẩm, sao tên mới tới lại chọc phải người này vậy?
Mười ba cung liên minh vốn là nơi bồi dưỡng thiên tài nòng cốt trong ba nghìn Đại Giới, mục đích chính là để tập trung những võ giả có thiên phú lại, từ đó bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả hơn.
Thiên cung Vân Miểu chẳng qua chỉ là một cung trong số đó, vẫn luôn có quan hệ vừa hỗ trợ vừa cạnh tranh với mười hai cung còn lại.
Võ giả trong Thiên cung Vân Miểu cũng được phân làm hai đường trên dưới.
Võ giả mới vào thiên cung thì là thành viên của Lăng Vân Đường, còn La Chinh chưa làm một loạt các thủ tục thì chính là người mới thuần túy. Mà các võ giả ở Lăng Vân Đường thì tiến thêm một bước là có thể gia nhập Yến Vân Đường.
Vị võ giả Thần Hải Cảnh trước mắt này tên là Tạ Mãng, mặc dù cũng là một thành viên trong Lăng Vân Đường, nhưng cấp bậc lại cực kỳ cao, có lẽ ở đợt kế tiếp là có thể tiến vào Yến Vân Đường.
Tạ Mãng không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thiên phú của hắn cũng cực cao, hơn nữa còn là con của một vị Giới Chủ. Hôm nay, đệ đệ của hắn là Tạ Tuấn cũng gia nhập Thiên Cung, tất nhiên hắn phải đích thân ra mặt, đưa đệ đệ của mình tới chọn binh khí.
Trên đường đến đây, Tạ Tuấn đã nói cho hắn biết, có vẻ như có một tên mới tới rất ngông cuồng, dám khua môi múa mép ngay trước mặt Phó cung chủ. Lúc này nhìn thấy La Chinh, hắn không thể không lên tiếng châm chọc mấy câu.
Nghe thấy lời nói của Tạ Mãng, vẻ mặt La Chinh vẫn lạnh nhạt. Lúc trước, hắn chỉ muốn giúp Vân Lạc nên mới dùng miệng, lúc này đối phương tỏ rõ ý đồ khiêu khích, La Chinh cũng lười động miệng, ngược lại hỏi ông lão mày trắng kia: “Chỉ có một cơ hội để chọn binh khí sao?”
Ông lão mày trắng gật đầu nói: “Đúng vậy. Theo quy tắc của Thần Binh Đường, chỉ có một cơ hội thôi!”
La Chinh khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị đến chỗ mái vòm kia để lấy binh khí thì không ngờ Tạ Mãng lại nói: “Đệ đệ của ta tới trước, đương nhiên phải để cho nó lấy trước.”
Có vẻ như ông lão mày trắng tương đối vừa ý với La Chinh, nên lần này lại nhìn La Chinh một cái, thấy hắn nhún vai ra vẻ tùy ý thì ông mới lên tiếng: “Ai trước ai sau không quan trọng, hai người các ngươi có thể cùng vào trong lấy một thần binh.”
Tạ Mãng vỗ bả vai Tạ Tuấn, lạnh nhạt liếc La Chinh một cái. Người vào được mười ba cung đều là thiên tài trong Đại Giới, mà Tạ Mãng lại có chỗ đứng trong Lăng Vân Đường, sao hắn có thể để La Chinh vào mắt? Sau này vẫn còn cơ hội dạy dỗ thằng nhãi này, căn bản không cần hắn tự ra tay. Hắn nói với đệ đệ của mình: “Cố gắng hết sức, giành lấy một thần khí tòng nhất phẩm!”
Thật ra đa số các võ giả ở đây đều có bối cảnh, nhưng không phải ai cũng có thể lấy được thần khí tòng nhất phẩm.
Giống như thanh Giang Sơn Xã Tắc Kiếm kia của Tư Mã Ngọc Long, là do Thánh chủ tặng cho Tư Mã Ngọc Long sử dụng, nếu rời khỏi võ đường Vạn Linh thì phải trả lại.
Tạ Tuấn gật đầu một cái, sau đó đi đến chỗ giữa mái vòm kia, ánh mắt quét qua khoảng không, lập tức nhảy lên một cái!
“Vèo!”
Trong nháy mắt Tạ Tuấn bay vọt lên, toàn bộ đốm sáng trong khung liền bắt đầu nhảy múa!
Khi Tạ Tuấn bay đến độ cao khoảng hai trượng, tốc độ cũng chậm lại, nhìn thì có vẻ hơi cố sức…
Thấy vậy, những võ giả vây xem cũng bắt đầu nhỏ giọng bình luận.
“Tạ Mãng có thực lực mạnh mẽ, nhưng đệ đệ hắn thì cũng bình thường thôi.”
“Xem dáng vẻ này thì đừng nói là thần khí tòng nhất phẩm, e rằng thần khí tòng nhị phẩm cũng không lấy được.”
“Phí cả một suất, còn không bằng để ta lấy một thần khí tòng nhị phẩm ra đổi ngọc bội kia với hắn, để ta đi lên thử một lần.”
La Chinh vốn không hiểu chuyện gì xảy ra trong mái vòm này, nhưng bây giờ thì hắn đã rõ. Tạ Tuấn là võ giả Sinh Tử Cảnh cửu trọng, tu vi tương đương với Tư Mã Ngọc Long, nhưng muốn lấy được binh khí khá một chút thì cũng không dễ dàng.
Thấy Tạ Tuấn càng lúc càng cố sức, cuối cùng sau khi miễn cưỡng bắt được một đốm sáng liền rơi mạnh từ trên mái vòm kia xuống, mặt đỏ bừng.
Hắn chỉ lấy được một thần khí tam phẩm mà thôi, đó là một chiếc búa màu vàng, có lẽ giá trị cũng chỉ tầm hai ba chục viên ngọc chân nguyên. Trước hết không nói đến chuyện có đáng tiền hay không, chủ yếu là thế này thì thật mất mặt!
“Ta không muốn cái này!” Sau khi ngồi dậy, Tạ Tuấn lại ngang ngược nói. Hắn ném chiếc búa màu vàng kia qua một bên, muốn bay lên mái vòm kia lần nữa.
Thế nhưng ông lão mày trắng đã đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm một cái, một sức mạnh vô hình chợt đè nặng xuống. Tạ Tuấn vừa mới bay lên lại như bị búa đập cho một cái, tự rơi xuống đất!
“Binh khí trong Thần Binh Đường này, trừ lần đầu tiên được miễn phí ra, bắt đầu từ lần thứ hai đều phải nộp ba trăm viên ngọc chân nguyên.” Ông lão mày trắng lạnh nhạt nói: “Nếu muốn đi lên, nộp ngọc chân nguyên trước rồi nói!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com