Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1073
Chương 1073: Bày mưu tính kế
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi nhóm võ giả ở bên kia đảo Trường Tô nhìn thấy cảnh này thì tức gần chết!
Cho dù ngươi có là thiên tài kiệt xuất của mười ba cung thì cũng đâu thể ức hiếp người khác như thế được. Tốt xấu gì thì mọi người cũng tới đây để làm bồi luyện chứ có phải để bị hành hạ đâu!
“Mẹ nó! Con mụ kia thật quá đáng!”
“Nhất định phải kết liễu ả ở vòng sau...”
“Chúng ta chỉ có thể phái võ giả của đội thứ hai vào vòng tiếp theo thôi. Thực lực của cô gái kia như thế rồi, sợ là thực lực của võ giả ở đội hai cũng không cản được đâu?”
“Không cản được thì cũng phải khiến ả buồn nôn mà chết!”
Trong cả quảng trường toàn tiếng người ồn ào, hỗn loạn kinh khủng.
Mấy vạn người trong quảng trường3được chia làm hơn mười đội, mà trong mỗi đội lại phân chia theo thực lực và tu vi.
Võ giả của đội thứ hai tương ứng với vòng thử luyện thứ mười hai của không gian mộng ảo, mà thực lực của võ giả đội thứ hai cũng chỉ cao hơn thực lực của võ giả đội thứ nhất một chút mà thôi.
Đúng vào lúc này, một chàng thiếu niên thân mặc đồ trắng đi ra từ trong đám người, cao giọng nói: “Mọi người yên lặng một chút!”
Nghe thấy lời thiếu niên này nói, mọi người liền yên tĩnh lại.
Thực lực của thiếu niên áo trắng này không hề mạnh, chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh thất trọng, bị phân vào đội một. Bởi vì La Chinh và Ngải An Tâm là hai người cuối cùng, mà đội một lại có không ít1người, thực lực của hắn cũng không nổi bật nên tất nhiên không có cơ hội vào sân.
Cho nên nói một cách tương đối thì thử luyện mà La Chinh và Ngải An Tâm gặp phải hơi khó hơn những nhóm võ giả lúc trước một chút.
Thiếu niên áo trắng này họ Nhiêu, tên An, mặc dù thực lực không hề lợi hại nhưng bản thân hắn lại túc trí đa mưu. Lúc trước, khi bắt đầu chia đội hắn cũng đã đề ra không ít ý kiến, đồng thời giúp những võ giả kia phối hợp với nhau, phát huy ra hiệu quả đặc biệt, thành công đánh mấy vị võ giả của mười ba cung!
“Nhiêu An, ngươi muốn nói gì?” Một vị võ giả liền hỏi.
Nhiêu An liền nói: “Muốn đánh thắng hai võ giả này ở vòng mười hai là chuyện không6thể, nhưng ta hy vọng mọi người có thể phân công người được chọn dựa theo sắp xếp của ta!”
“Hừ, thực lực của hai người này đều rất mạnh, chẳng phải nghe ngươi hay không thì cũng phải chịu chết thôi sao?” Có võ giả khinh thường nói.
Nghe thấy câu này, Nhiêu An cười khẩy, sau đó lắc đầu rồi mới lên tiếng: “Không đúng!”
“Nếu hai người này là người nổi bật nhất trong mười ba cung thì chắc chắn bọn họ sẽ không dừng lại ở vòng mười hai, thậm chí vòng mười ba, vòng mười bốn... Như thế mà vẫn không thể ngăn cản bọn họ, vậy thì bối cảnh thâm hậu của họ không phải là điều mà ta và người có thể tưởng tượng được. Mà chúng ta cũng không thể địch nổi công pháp mà bọn họ tu luyện hay4quân bài mà bọn họ chưa lật! Cho nên họ mới có thể không bại, thậm chí là dễ dàng chém giết những võ giả có tu vi cao hơn họ tới mấy tầng!”
“Thì làm sao?” Một vị võ giả lạnh giọng nói.
“Ta có thể cố gắng hết sức để ép bọn họ sử dụng con át chủ bài.” Nhiêu An cười nói, “Như vậy thì những huynh đệ lên sân ở mấy vòng sau có thể phản kích công pháp của bọn họ.”
Nghe thấy Nhiêu An đề ra ý này, mọi người im lặng một lúc rồi sau đó mới có người hỏi: “Ép hai người này lật con át chủ bài? Cô gái kia sử dụng công pháp gì chúng ta cũng không nhận ra được thì sao có thể ép bọn họ rút quân át chủ bài ra?”
“Chẳng qua cô gái kia3chỉ dùng thuật kiếm ngân mà thôi, có lẽ được truyền thụ khá tốt, lại phù hợp với thiên phú đặc biệt của ả nên mới phát huy được đến cực hạn.” Vẻ mặt Nhiêu An xảo quyệt: “Ta có phương pháp phá thuật kiếm ngân!”
Có một số võ giả, dù thiên phú không tệ nhưng tu vi và thực lực vẫn mãi không thể tăng lên, song họ lại có thể phân tích chính xác, rõ ràng và mạch lạc về công pháp, truyền thuyết, vật báu, bố cục trên thế gian mà không ai bằng. Kiểu võ giả này thuộc loại mưu trí, Nhiêu An chính là như vậy.
Nhiêu An nói như vậy, cuối cùng vẫn thuyết phục được mọi người.
Trước mắt không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, nhưng trong lòng đám võ giả vẫn không phục cách này. Nếu điều kiện cho phép thì có ai lại mong muốn thỏa hiệp với thiên phú của mình? Mọi người đều là thiên tài trong thế hệ trẻ, nào có ai lại cam tâm để kẻ khác giẫm dưới chân?
Sau khi được mọi người tán thành, Nhiêu An liền nói: “Ta nghe nói, thuật kiếm ngân chỉ là cách vận dụng tần suất chấn động để tạo ra sóng âm đặc thù...”
Trong quảng trường to lớn này còn có một số võ giả thực lực mạnh mẽ, bọn họ đều có tu vi Thần Hải Cảnh, thậm chí là Thần Hải Cảnh hậu kỳ...
Những người này thuộc đội thứ mười, thậm chí còn có nhân vật thuộc đội mười một, mười hai.
Chính những người này đã kết liễu mấy vị võ giả có sức chiến đấu dũng mãnh của mười ba cung ở vòng thứ hai mươi.
Những võ giả thực lực mạnh mẽ này cũng không nói lời nào.
Thẳng thắn mà nói thì kiến nghị của Nhiêu An rất có ích đối với bọn họ, nếu như võ giả phối hợp với nhau, dồn ép tới cực độ để hai người kia phải lật lá bài tẩy ra thì đến vòng mười chín, vòng hai mươi, bọn họ cũng sẽ dễ ra tay hơn rất nhiều.
Trước đó, Nhiêu An đã quan sát đặc điểm của La Chinh và Ngải An Tâm rất lâu, trong lòng cũng đã phân tích nhiều lần.
“Vị võ giả tên là La Chinh kia dựa vào trường kiếm trong tay, nhưng hắn mới chỉ để lộ vũ khí của mình, chứ thực lực thì vẫn là một ẩn số.” Nhiêu An nói: “Võ giả nào ở đội thứ hai tự tin về thân pháp thì báo danh đi...”
Nhiêu An không hề biết gì về cái bóng phóng ra từ trong kiếm La Chinh, nhưng hắn lại thấy rõ sự mạnh mẽ của U Thần Ảnh ấy.
Lúc không có cách nào tốt hơn thì lợi dụng thân pháp để cản trở La Chinh chính là một cách của Nhiêu An...
Sau khi phân bổ cách đối phó với hai người, Nhiêu An liền ngồi ở trong góc, miệng ngậm một cây gậy gỗ ngắn củn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên Tín Khuê. La Chinh và Ngải An Tâm trong đó đều giẫm xuống một vòng tròn nữa.
Trên vòng tròn này viết hai chữ số: “Mười hai”.
Vòng thứ mười hai...
La Chinh cũng không biết trong không gian mộng ảo này có bao nhiêu vòng thử luyện, nhưng trong giai đoạn hiện giờ, La Chinh vẫn định sử dụng U Thần Ảnh để nghiền ép tới.
Không thể không nói, dùng U Thần Ảnh để đối phó với nhiều người rất hiệu quả. Mỗi U Thần Ảnh đều bị La Chinh điều khiển, có thể thi triển ra các chiêu thức khác nhau. Tuy khống chế nhiều U Thần Ảnh như vậy cùng một lúc cũng sẽ tốn lực linh hồn, nhưng linh hồn của La Chinh đã bước vào Bích Hồn Cảnh, nên đây cũng không phải là vấn đề lớn lao gì đối với hắn.
Chỉ có điều, sau khi vòng mười hai bắt đầu thì La Chinh lại phát hiện ra một chút khác thường.
Ở vòng mười một, mỗi võ giả trong đó đều có đặc điểm khác nhau, nhưng hình như các võ giả trong vòng mười hai này đều tinh thông thân pháp!
Trong nháy mắt khi La Chinh phóng U Thần Ảnh ra, những võ giả này liền dựa vào các loại lực quy tắc để né tránh công kích của U Thần Ảnh...
Lợi dụng quy tắc không gian thực chiến “tựa như ảo mộng”, lợi dụng quy tắc hệ Thổ để thi triển bí thuật độn thổ, lợi dụng quy tắc thực chiến hệ Phong để lướt đi theo gió...
Thế mà lại không có một võ giả nào chịu giao chiến với La Chinh!
Đây là chướng ngại do ông lão áo vải kia cố tình thiết lập? Hay là có người đang lên kế hoạch nhắm vào mình?
La Chinh thầm đoán. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt hắn hiện lên ý cười. Mặc kệ mục đích là gì, hắn chỉ cần tiếp tục theo kế hoạch của mình là được!
Thân pháp của đám người kia lợi hại, nên La Chinh cũng không thể ở nguyên tại chỗ...
Nhưng ngay lúc thân hình La Chinh vừa lắc một cái, hắn lại đột nhiên phát hiện ra dưới chân xuất hiện một dây leo màu nâu, trói chặt mình trên mặt đất.
Một cái dây leo mà cũng muốn trói buộc ta?
La Chinh chẳng thèm nhìn mà cứ thế bước ra một bước, định dùng sức mạnh để gỡ cái dây xuống. Nhưng không ngờ dây leo này cực kỳ dai, nó không chỉ không bị đứt mà trái lại còn dài ra theo sự chuyển động của cơ thể.
“Vù!”
Trở tay chém một nhát, dây mây này liền đáp lại bằng một tiếng đứt làm đôi. Nhưng ngay sau đó, trên mặt đất lại xuất hiện hai sợi dây leo khác kéo La Chinh lại lần nữa. Cùng lúc đó, những võ giả vừa rồi vẫn luôn né tránh công kích bắt đầu siết chặt vòng vây về phía La Chinh từ khắp bốn phương tám hướng.
Cảnh tượng này khiến cho nhóm võ giả của mười ba cung buồn bực. Lúc trước, khi bọn họ thông qua vòng thứ mười hai thì không cảm thấy đám người này có thể phối hợp tốt như vậy!
Ngay cả đám Giới chủ Lạc Nhật cũng rất bất ngờ. Một vị Cung chủ hờ hững nói: “Chắc là phía bên kia đảo Trường Tô có người bày mưu tính kế. Mẹo này cũng không tệ...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho dù ngươi có là thiên tài kiệt xuất của mười ba cung thì cũng đâu thể ức hiếp người khác như thế được. Tốt xấu gì thì mọi người cũng tới đây để làm bồi luyện chứ có phải để bị hành hạ đâu!
“Mẹ nó! Con mụ kia thật quá đáng!”
“Nhất định phải kết liễu ả ở vòng sau...”
“Chúng ta chỉ có thể phái võ giả của đội thứ hai vào vòng tiếp theo thôi. Thực lực của cô gái kia như thế rồi, sợ là thực lực của võ giả ở đội hai cũng không cản được đâu?”
“Không cản được thì cũng phải khiến ả buồn nôn mà chết!”
Trong cả quảng trường toàn tiếng người ồn ào, hỗn loạn kinh khủng.
Mấy vạn người trong quảng trường3được chia làm hơn mười đội, mà trong mỗi đội lại phân chia theo thực lực và tu vi.
Võ giả của đội thứ hai tương ứng với vòng thử luyện thứ mười hai của không gian mộng ảo, mà thực lực của võ giả đội thứ hai cũng chỉ cao hơn thực lực của võ giả đội thứ nhất một chút mà thôi.
Đúng vào lúc này, một chàng thiếu niên thân mặc đồ trắng đi ra từ trong đám người, cao giọng nói: “Mọi người yên lặng một chút!”
Nghe thấy lời thiếu niên này nói, mọi người liền yên tĩnh lại.
Thực lực của thiếu niên áo trắng này không hề mạnh, chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh thất trọng, bị phân vào đội một. Bởi vì La Chinh và Ngải An Tâm là hai người cuối cùng, mà đội một lại có không ít1người, thực lực của hắn cũng không nổi bật nên tất nhiên không có cơ hội vào sân.
Cho nên nói một cách tương đối thì thử luyện mà La Chinh và Ngải An Tâm gặp phải hơi khó hơn những nhóm võ giả lúc trước một chút.
Thiếu niên áo trắng này họ Nhiêu, tên An, mặc dù thực lực không hề lợi hại nhưng bản thân hắn lại túc trí đa mưu. Lúc trước, khi bắt đầu chia đội hắn cũng đã đề ra không ít ý kiến, đồng thời giúp những võ giả kia phối hợp với nhau, phát huy ra hiệu quả đặc biệt, thành công đánh mấy vị võ giả của mười ba cung!
“Nhiêu An, ngươi muốn nói gì?” Một vị võ giả liền hỏi.
Nhiêu An liền nói: “Muốn đánh thắng hai võ giả này ở vòng mười hai là chuyện không6thể, nhưng ta hy vọng mọi người có thể phân công người được chọn dựa theo sắp xếp của ta!”
“Hừ, thực lực của hai người này đều rất mạnh, chẳng phải nghe ngươi hay không thì cũng phải chịu chết thôi sao?” Có võ giả khinh thường nói.
Nghe thấy câu này, Nhiêu An cười khẩy, sau đó lắc đầu rồi mới lên tiếng: “Không đúng!”
“Nếu hai người này là người nổi bật nhất trong mười ba cung thì chắc chắn bọn họ sẽ không dừng lại ở vòng mười hai, thậm chí vòng mười ba, vòng mười bốn... Như thế mà vẫn không thể ngăn cản bọn họ, vậy thì bối cảnh thâm hậu của họ không phải là điều mà ta và người có thể tưởng tượng được. Mà chúng ta cũng không thể địch nổi công pháp mà bọn họ tu luyện hay4quân bài mà bọn họ chưa lật! Cho nên họ mới có thể không bại, thậm chí là dễ dàng chém giết những võ giả có tu vi cao hơn họ tới mấy tầng!”
“Thì làm sao?” Một vị võ giả lạnh giọng nói.
“Ta có thể cố gắng hết sức để ép bọn họ sử dụng con át chủ bài.” Nhiêu An cười nói, “Như vậy thì những huynh đệ lên sân ở mấy vòng sau có thể phản kích công pháp của bọn họ.”
Nghe thấy Nhiêu An đề ra ý này, mọi người im lặng một lúc rồi sau đó mới có người hỏi: “Ép hai người này lật con át chủ bài? Cô gái kia sử dụng công pháp gì chúng ta cũng không nhận ra được thì sao có thể ép bọn họ rút quân át chủ bài ra?”
“Chẳng qua cô gái kia3chỉ dùng thuật kiếm ngân mà thôi, có lẽ được truyền thụ khá tốt, lại phù hợp với thiên phú đặc biệt của ả nên mới phát huy được đến cực hạn.” Vẻ mặt Nhiêu An xảo quyệt: “Ta có phương pháp phá thuật kiếm ngân!”
Có một số võ giả, dù thiên phú không tệ nhưng tu vi và thực lực vẫn mãi không thể tăng lên, song họ lại có thể phân tích chính xác, rõ ràng và mạch lạc về công pháp, truyền thuyết, vật báu, bố cục trên thế gian mà không ai bằng. Kiểu võ giả này thuộc loại mưu trí, Nhiêu An chính là như vậy.
Nhiêu An nói như vậy, cuối cùng vẫn thuyết phục được mọi người.
Trước mắt không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, nhưng trong lòng đám võ giả vẫn không phục cách này. Nếu điều kiện cho phép thì có ai lại mong muốn thỏa hiệp với thiên phú của mình? Mọi người đều là thiên tài trong thế hệ trẻ, nào có ai lại cam tâm để kẻ khác giẫm dưới chân?
Sau khi được mọi người tán thành, Nhiêu An liền nói: “Ta nghe nói, thuật kiếm ngân chỉ là cách vận dụng tần suất chấn động để tạo ra sóng âm đặc thù...”
Trong quảng trường to lớn này còn có một số võ giả thực lực mạnh mẽ, bọn họ đều có tu vi Thần Hải Cảnh, thậm chí là Thần Hải Cảnh hậu kỳ...
Những người này thuộc đội thứ mười, thậm chí còn có nhân vật thuộc đội mười một, mười hai.
Chính những người này đã kết liễu mấy vị võ giả có sức chiến đấu dũng mãnh của mười ba cung ở vòng thứ hai mươi.
Những võ giả thực lực mạnh mẽ này cũng không nói lời nào.
Thẳng thắn mà nói thì kiến nghị của Nhiêu An rất có ích đối với bọn họ, nếu như võ giả phối hợp với nhau, dồn ép tới cực độ để hai người kia phải lật lá bài tẩy ra thì đến vòng mười chín, vòng hai mươi, bọn họ cũng sẽ dễ ra tay hơn rất nhiều.
Trước đó, Nhiêu An đã quan sát đặc điểm của La Chinh và Ngải An Tâm rất lâu, trong lòng cũng đã phân tích nhiều lần.
“Vị võ giả tên là La Chinh kia dựa vào trường kiếm trong tay, nhưng hắn mới chỉ để lộ vũ khí của mình, chứ thực lực thì vẫn là một ẩn số.” Nhiêu An nói: “Võ giả nào ở đội thứ hai tự tin về thân pháp thì báo danh đi...”
Nhiêu An không hề biết gì về cái bóng phóng ra từ trong kiếm La Chinh, nhưng hắn lại thấy rõ sự mạnh mẽ của U Thần Ảnh ấy.
Lúc không có cách nào tốt hơn thì lợi dụng thân pháp để cản trở La Chinh chính là một cách của Nhiêu An...
Sau khi phân bổ cách đối phó với hai người, Nhiêu An liền ngồi ở trong góc, miệng ngậm một cây gậy gỗ ngắn củn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên Tín Khuê. La Chinh và Ngải An Tâm trong đó đều giẫm xuống một vòng tròn nữa.
Trên vòng tròn này viết hai chữ số: “Mười hai”.
Vòng thứ mười hai...
La Chinh cũng không biết trong không gian mộng ảo này có bao nhiêu vòng thử luyện, nhưng trong giai đoạn hiện giờ, La Chinh vẫn định sử dụng U Thần Ảnh để nghiền ép tới.
Không thể không nói, dùng U Thần Ảnh để đối phó với nhiều người rất hiệu quả. Mỗi U Thần Ảnh đều bị La Chinh điều khiển, có thể thi triển ra các chiêu thức khác nhau. Tuy khống chế nhiều U Thần Ảnh như vậy cùng một lúc cũng sẽ tốn lực linh hồn, nhưng linh hồn của La Chinh đã bước vào Bích Hồn Cảnh, nên đây cũng không phải là vấn đề lớn lao gì đối với hắn.
Chỉ có điều, sau khi vòng mười hai bắt đầu thì La Chinh lại phát hiện ra một chút khác thường.
Ở vòng mười một, mỗi võ giả trong đó đều có đặc điểm khác nhau, nhưng hình như các võ giả trong vòng mười hai này đều tinh thông thân pháp!
Trong nháy mắt khi La Chinh phóng U Thần Ảnh ra, những võ giả này liền dựa vào các loại lực quy tắc để né tránh công kích của U Thần Ảnh...
Lợi dụng quy tắc không gian thực chiến “tựa như ảo mộng”, lợi dụng quy tắc hệ Thổ để thi triển bí thuật độn thổ, lợi dụng quy tắc thực chiến hệ Phong để lướt đi theo gió...
Thế mà lại không có một võ giả nào chịu giao chiến với La Chinh!
Đây là chướng ngại do ông lão áo vải kia cố tình thiết lập? Hay là có người đang lên kế hoạch nhắm vào mình?
La Chinh thầm đoán. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt hắn hiện lên ý cười. Mặc kệ mục đích là gì, hắn chỉ cần tiếp tục theo kế hoạch của mình là được!
Thân pháp của đám người kia lợi hại, nên La Chinh cũng không thể ở nguyên tại chỗ...
Nhưng ngay lúc thân hình La Chinh vừa lắc một cái, hắn lại đột nhiên phát hiện ra dưới chân xuất hiện một dây leo màu nâu, trói chặt mình trên mặt đất.
Một cái dây leo mà cũng muốn trói buộc ta?
La Chinh chẳng thèm nhìn mà cứ thế bước ra một bước, định dùng sức mạnh để gỡ cái dây xuống. Nhưng không ngờ dây leo này cực kỳ dai, nó không chỉ không bị đứt mà trái lại còn dài ra theo sự chuyển động của cơ thể.
“Vù!”
Trở tay chém một nhát, dây mây này liền đáp lại bằng một tiếng đứt làm đôi. Nhưng ngay sau đó, trên mặt đất lại xuất hiện hai sợi dây leo khác kéo La Chinh lại lần nữa. Cùng lúc đó, những võ giả vừa rồi vẫn luôn né tránh công kích bắt đầu siết chặt vòng vây về phía La Chinh từ khắp bốn phương tám hướng.
Cảnh tượng này khiến cho nhóm võ giả của mười ba cung buồn bực. Lúc trước, khi bọn họ thông qua vòng thứ mười hai thì không cảm thấy đám người này có thể phối hợp tốt như vậy!
Ngay cả đám Giới chủ Lạc Nhật cũng rất bất ngờ. Một vị Cung chủ hờ hững nói: “Chắc là phía bên kia đảo Trường Tô có người bày mưu tính kế. Mẹo này cũng không tệ...”