Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1080
Chương 1080: Ngôi sao
Mỗi công pháp, mỗi quy tắc đều có đặc điểm riêng của nó. Hắn không nhìn ra La Chinh tu luyện quy tắc gì, nhưng tuyết đối không phải là quy tắc hệ Kim. Vì niềm kiêu hãnh lớn nhất của võ giả tu luyện quy tắc hệ Kim chính là thân thể kim cang không gì phá nổi của mình!
Làm thế nào mà tên La Chinh này lại tu luyện thân thể của mình mạnh đến mức như vậy được?
Hắn không biết rằng, trong lòng La Chinh cũng có chút kinh ngạc.
Quyền vừa rồi, La Chinh đã dùng lực của tám nghìn tấm vảy rồng…
Nếu là võ giả Thần Hải Cảnh bình thường thì có lẽ ngay cả lực của hai, ba nghìn tấm vảy rồng cũng không3ngăn cản được. Trước đây, Chiến Đế Đại Vũ của tứ đại thần quốc cũng từng bị một quyền của La Chinh ép lui như thường. Nếu bị lực của tám nghìn tấm vảy rồng hiện tại đánh trúng, chỉ sợ một quyền đã có thể mất mạng!
Mà bây giờ, nó lại chỉ khiến tên Ngải Hổ này lùi về phía sau. Quả nhiên, thực lực của Ngải Hổ còn mạnh hơn hắn nghĩ!
Ở ngoài điện cổ, các võ giả thấy cảnh chiến đấu như vậy thì không ngừng cảm thán. Đánh giáp lá cà thế này thật sự phấn khích hơn so đấu sức mạnh nhiều. Lúc này, bọn họ đã không để ý đến thắng thua của trận đấu nữa, mà chỉ hy vọng trận đấu này1có thể kịch tính hơn chút nữa.
“Đây là cái để ngươi dựa vào à?” Ngải Hổ gật đầu: “Thân thể có thể sánh ngang thần khí, sức mạnh kinh khủng đến cực độ. Được lắm…” Ngải Hổ nói xong thì nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng càng nghiêm túc, càng thận trọng: “Nhưng, chỉ dựa vào cái này thì sợ là vẫn chưa thể đánh bại ta được!”
Nói xong, trên trán hắn lộ ra một cái khe, một viên đá màu xanh nho nhỏ xuất hiện trên trán hắn.
Khi La Chinh chú ý tới viên đá màu xanh này, vẻ mặt cảnh giác.
Cùng lúc đó, giọng nói của Huân lại truyền đến từ trong đầu: “La Chinh, cẩn thận một chút, đó là Ngọc Môn Tiên8Đấu!
“Ngọc Môn Tiên Đấu? Đó là cái gì vậy?” La Chinh hỏi.
Huân cũng không có nhiều thời gian để giải thích: “Là một thứ rất có lai lịch. Sau khi Ngọc Môn Tiên Đấu này mở ra thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh… Thật kỳ quái, trong truyền thừa Tân Hỏa của Nhân tộc các ngươi mà lại sắp xếp vòng thử luyện khó như vậy…”
Cùng lúc đó, ánh mắt của Giới chủ Lạc Nhật cũng rơi vào trên trán của Ngải Hổ: “Cả hai huynh muội đều có Ngọc Môn Tiên Đấu hiếm thấy, điều này thật kỳ lạ!”
Một Cung chủ khác nói: “Nếu Ngải An Tâm có mệnh Đại Thế Chi Tranh, vậy còn ca ca nàng thì sao?”
Vân Lạc lắc đầu: “Chắc9phải mời người tới suy diễn thì mới có thể nhìn ra đôi điều…”
Khi La Chinh biết Ngọc Môn Tiên Đấu này là vật không tầm thường, tất nhiên trong lòng sẽ càng thêm cảnh giác. Khi vòng đấu giáp lá cà tiếp theo chuẩn bị bắt đầu, hắn bỗng nghe thấy một tiếng kêu khẽ!
“Cút, ta không có tâm trạng để đánh với ngươi, còn dây dưa nữa thì chết đi!”
Giọng nói này đúng là của Ngải An Tâm từ bên kia truyền tới. Từ sau khi nàng thấy ca ca của mình thì không còn hiếu chiến nữa. Nhưng đối thủ kia của nàng cứ không ngừng dây dưa.
Nghe thấy động tĩnh bên đó, La Chinh và Ngải Hổ cũng đồng thời dừng tay, nhìn về phía7bên kia…
Võ giả quỷ tu kia biến ra vô số con quỷ, ẩn giấu trong đó từng luồng gió lạnh, bao vây xung quanh Ngải An Tâm, quyết muốn đẩy Ngải An Tâm vào chỗ chết!
“Cô bé, đã là thử luyện thì ta cũng không thể không ra tay. Nhưng nếu ngươi trực tiếp nhận thua cũng được!”
Lúc này, rốt cuộc Ngải An Tâm cũng bùng nổ!
Nàng thuận tay ném trường kiếm màu xanh biếc đang cầm xuống, lộn người một vòng trong không trung, kéo theo cả mái tóc đen của mình. Cái khe trên trán càng lúc càng lớn, viên đá trên đó cũng tỏa ra một loại sức mạnh kỳ lạ!
Từng vòng tròn ánh sáng màu xanh xuất hiện vây quanh người nàng. Ngay sau đó, từ giữa trán của nàng bắn ra một đốm sáng nho nhỏ.
Trong nháy mắt nhìn thấy đốm sáng này, trong lòng La Chinh sinh ra một cảm giác nguy cơ cực lớn. Điều này chứng minh đốm sáng này tuyệt đối có thể uy hiếp đến tính mạng của La Chinh!
Một lát sau, trong đôi con ngươi của La Chinh, đốm sáng kia đột nhiên lớn dần lên, biến thành một quả cầu ánh sáng. Sau đó, nó lại phình to ra, tạo thành một chùm ánh sáng cao cỡ một người, trực tiếp bao lấy Ngải An Tâm…
Mà ngay lúc này, chùm ánh sáng ấy lại bắt đầu lan rộng ra.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ toàn bộ đài cao.
Tên võ giả quỷ tu kia căn bản không có chỗ để tránh né, đương nhiên cũng bị bao trùm trong chùm ánh sáng ấy!
Chùm sáng màu xanh tỏa ra ánh sáng chói lóa, gần như khiến người ta không thể mở nổi mắt. Đợi sau khi chùm ánh sáng khổng lồ ấy từ từ tan đi, ngay cả La Chinh cũng không nhịn được mà phải hít sâu một hơi!
“Hít hà…”
Trong không gian mộng ảo này, các đài cao được xây dựng trên đỉnh của những cột đá san sát nhau. Bởi vì là không gian mộng ảo nên những thứ trong đó đều không hề tồn tại, mà là do thần văn ảo trận tạo ra. Cho nên, tất nhiên khi xây dựng cũng đã suy xét tới thực lực của võ giả!
Trong tình huống bình thường, những đài cao này không thể bị phá hủy. Trước đây, nó đã tiếp nhận nhiều trận chiến có các võ giả nổi tiếng như vậy mà cũng không để lại dấu vết gì. Từ đó có thể thấy sự kiên cố của những đài cao này!
Nhưng sau khi ánh sáng kia tan đi, tên võ giả quỷ tu kia cũng biến mất, có lẽ hắn đã bị chôn vùi luôn rồi!
Cùng biến mất với tên quỷ tu kia, còn có cả đài cao. Hiện giờ, đài cao này chỉ còn lại một cây cột đá. Phía trên bề mặt cột đá đã bị ánh sáng kia ăn mòn, lõm xuống một khoảng. Lúc này, Ngải An Tâm đang ngồi quỳ ở trong đó, mái tóc đen xõa dài theo cột đá kia.
Sau khi sử dụng chiêu này, nàng nhìn qua bên phía La Chinh với sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng, chiêu vừa rồi đã tiêu tốn không ít sức mạnh của nàng, thậm chí có thể còn thiêu đốt tinh huyết.
“Ca, cố lên…” Chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong không gian mộng ảo mà thôi, cho dù thiêu đốt tinh huyết thì cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, thử luyện cuối cùng của Ngải An Tâm coi như đã thông qua. Nhưng chắc ông lão áo vải đã suy xét đến tình huống này nên không bắt Ngải An Tâm phải rời khỏi không gian mộng ảo, mà để nàng ở lại trong đó quan sát cuộc chiến.
Ở phía bên kia của đảo Trường Tô, Nhiêu An thấy cảnh tượng này thì mày hơi nhíu lại…
Bỗng nhiên hắn có một linh cảm không tốt.
Hắn mặc kệ quan hệ giữa Ngải Hổ và Ngải An Tâm là gì, quan trọng nhất là Ngải Hổ phải đánh bại La Chinh!
Lúc trước, hắn cảm thấy Ngải An Tâm không bằng La Chinh, nhưng hiện tại, thực lực mà Ngải An Tâm bộc phát ra đã khiến hắn phải kinh ngạc, đồng thời lại càng lo lắng cho Ngải Hổ hơn. Nếu như tên đó thua, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
“Chỉ có điều, trong bất cứ việc gì thì sự cố gắng luôn chiếm bảy phần, ba phần còn lại đều là do số mệnh.” Nhiêu An lắc đầu, tâm trạng của hắn rất vững vàng, nhìn nhận sự việc cũng rất thoáng.
Ngải Hổ mỉm cười. Muội muội của mình có thể trưởng thành tới mức này, hắn cũng rất vui vẻ. Sau khi kích thích Ngọc Môn Tiên Đấu, ánh sáng màu vàng trên thân thể Ngải Hổ càng đậm hơn. Hắn nắm chặt tay, lập tức cười ngạo nghễ nói với La Chinh: “Đến đây nào!”
La Chinh gật đầu. Thật ra hắn cũng hiểu, thắng bại của trận này đã không còn quan quan trọng nữa. Bình thường tính tình của Ngải Hổ và Ngải An Tâm đều rất kiêu ngạo, nhưng cũng coi như không quá đáng ghét.
Khó khăn lắm mới gặp được đối thủ như thế, La Chinh cũng rất vui. Vì thế, ánh mắt hắn dần tập trung lại. Cùng lúc đó, trên điện cổ, trên bầu trời đầy sao của Tranh Hải giới rộng lớn chợt xuất hiện vài luồng ánh sáng của những ngôi sao!
Những ngôi sao này vốn dĩ vẫn treo ở trong vũ trụ, chiếu sáng vô số Đại Giới…
Nhưng vì khoảng cách quá xa, nên bình thường người khác cũng không chú ý đến, chúng cũng không tỏa ra ánh sáng chói mắt như thế!
Nhưng giờ phút này, mấy luồng ánh sáng kia lại xuyên qua khoảng cách xa xôi, chiếu rọi vào trong điện cổ!
Gần như chỉ trong nháy mắt, khi những ngôi sao ấy lóe sáng, lông mày Giới chủ Lạc Nhật liền giãn ra, vẻ mặt lại càng quái dị: “Đừng nói với ta, La Chinh này tu luyện ‘Sao Chiến Thể’ đấy nhé!”
Một Cung chủ khác cũng nói ngay: “Đó là thần võ tối cao mà năm đó Tinh Thần Thiên Tôn để lại! La Chinh này học được từ đâu?”
Làm thế nào mà tên La Chinh này lại tu luyện thân thể của mình mạnh đến mức như vậy được?
Hắn không biết rằng, trong lòng La Chinh cũng có chút kinh ngạc.
Quyền vừa rồi, La Chinh đã dùng lực của tám nghìn tấm vảy rồng…
Nếu là võ giả Thần Hải Cảnh bình thường thì có lẽ ngay cả lực của hai, ba nghìn tấm vảy rồng cũng không3ngăn cản được. Trước đây, Chiến Đế Đại Vũ của tứ đại thần quốc cũng từng bị một quyền của La Chinh ép lui như thường. Nếu bị lực của tám nghìn tấm vảy rồng hiện tại đánh trúng, chỉ sợ một quyền đã có thể mất mạng!
Mà bây giờ, nó lại chỉ khiến tên Ngải Hổ này lùi về phía sau. Quả nhiên, thực lực của Ngải Hổ còn mạnh hơn hắn nghĩ!
Ở ngoài điện cổ, các võ giả thấy cảnh chiến đấu như vậy thì không ngừng cảm thán. Đánh giáp lá cà thế này thật sự phấn khích hơn so đấu sức mạnh nhiều. Lúc này, bọn họ đã không để ý đến thắng thua của trận đấu nữa, mà chỉ hy vọng trận đấu này1có thể kịch tính hơn chút nữa.
“Đây là cái để ngươi dựa vào à?” Ngải Hổ gật đầu: “Thân thể có thể sánh ngang thần khí, sức mạnh kinh khủng đến cực độ. Được lắm…” Ngải Hổ nói xong thì nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng càng nghiêm túc, càng thận trọng: “Nhưng, chỉ dựa vào cái này thì sợ là vẫn chưa thể đánh bại ta được!”
Nói xong, trên trán hắn lộ ra một cái khe, một viên đá màu xanh nho nhỏ xuất hiện trên trán hắn.
Khi La Chinh chú ý tới viên đá màu xanh này, vẻ mặt cảnh giác.
Cùng lúc đó, giọng nói của Huân lại truyền đến từ trong đầu: “La Chinh, cẩn thận một chút, đó là Ngọc Môn Tiên8Đấu!
“Ngọc Môn Tiên Đấu? Đó là cái gì vậy?” La Chinh hỏi.
Huân cũng không có nhiều thời gian để giải thích: “Là một thứ rất có lai lịch. Sau khi Ngọc Môn Tiên Đấu này mở ra thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh… Thật kỳ quái, trong truyền thừa Tân Hỏa của Nhân tộc các ngươi mà lại sắp xếp vòng thử luyện khó như vậy…”
Cùng lúc đó, ánh mắt của Giới chủ Lạc Nhật cũng rơi vào trên trán của Ngải Hổ: “Cả hai huynh muội đều có Ngọc Môn Tiên Đấu hiếm thấy, điều này thật kỳ lạ!”
Một Cung chủ khác nói: “Nếu Ngải An Tâm có mệnh Đại Thế Chi Tranh, vậy còn ca ca nàng thì sao?”
Vân Lạc lắc đầu: “Chắc9phải mời người tới suy diễn thì mới có thể nhìn ra đôi điều…”
Khi La Chinh biết Ngọc Môn Tiên Đấu này là vật không tầm thường, tất nhiên trong lòng sẽ càng thêm cảnh giác. Khi vòng đấu giáp lá cà tiếp theo chuẩn bị bắt đầu, hắn bỗng nghe thấy một tiếng kêu khẽ!
“Cút, ta không có tâm trạng để đánh với ngươi, còn dây dưa nữa thì chết đi!”
Giọng nói này đúng là của Ngải An Tâm từ bên kia truyền tới. Từ sau khi nàng thấy ca ca của mình thì không còn hiếu chiến nữa. Nhưng đối thủ kia của nàng cứ không ngừng dây dưa.
Nghe thấy động tĩnh bên đó, La Chinh và Ngải Hổ cũng đồng thời dừng tay, nhìn về phía7bên kia…
Võ giả quỷ tu kia biến ra vô số con quỷ, ẩn giấu trong đó từng luồng gió lạnh, bao vây xung quanh Ngải An Tâm, quyết muốn đẩy Ngải An Tâm vào chỗ chết!
“Cô bé, đã là thử luyện thì ta cũng không thể không ra tay. Nhưng nếu ngươi trực tiếp nhận thua cũng được!”
Lúc này, rốt cuộc Ngải An Tâm cũng bùng nổ!
Nàng thuận tay ném trường kiếm màu xanh biếc đang cầm xuống, lộn người một vòng trong không trung, kéo theo cả mái tóc đen của mình. Cái khe trên trán càng lúc càng lớn, viên đá trên đó cũng tỏa ra một loại sức mạnh kỳ lạ!
Từng vòng tròn ánh sáng màu xanh xuất hiện vây quanh người nàng. Ngay sau đó, từ giữa trán của nàng bắn ra một đốm sáng nho nhỏ.
Trong nháy mắt nhìn thấy đốm sáng này, trong lòng La Chinh sinh ra một cảm giác nguy cơ cực lớn. Điều này chứng minh đốm sáng này tuyệt đối có thể uy hiếp đến tính mạng của La Chinh!
Một lát sau, trong đôi con ngươi của La Chinh, đốm sáng kia đột nhiên lớn dần lên, biến thành một quả cầu ánh sáng. Sau đó, nó lại phình to ra, tạo thành một chùm ánh sáng cao cỡ một người, trực tiếp bao lấy Ngải An Tâm…
Mà ngay lúc này, chùm ánh sáng ấy lại bắt đầu lan rộng ra.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ toàn bộ đài cao.
Tên võ giả quỷ tu kia căn bản không có chỗ để tránh né, đương nhiên cũng bị bao trùm trong chùm ánh sáng ấy!
Chùm sáng màu xanh tỏa ra ánh sáng chói lóa, gần như khiến người ta không thể mở nổi mắt. Đợi sau khi chùm ánh sáng khổng lồ ấy từ từ tan đi, ngay cả La Chinh cũng không nhịn được mà phải hít sâu một hơi!
“Hít hà…”
Trong không gian mộng ảo này, các đài cao được xây dựng trên đỉnh của những cột đá san sát nhau. Bởi vì là không gian mộng ảo nên những thứ trong đó đều không hề tồn tại, mà là do thần văn ảo trận tạo ra. Cho nên, tất nhiên khi xây dựng cũng đã suy xét tới thực lực của võ giả!
Trong tình huống bình thường, những đài cao này không thể bị phá hủy. Trước đây, nó đã tiếp nhận nhiều trận chiến có các võ giả nổi tiếng như vậy mà cũng không để lại dấu vết gì. Từ đó có thể thấy sự kiên cố của những đài cao này!
Nhưng sau khi ánh sáng kia tan đi, tên võ giả quỷ tu kia cũng biến mất, có lẽ hắn đã bị chôn vùi luôn rồi!
Cùng biến mất với tên quỷ tu kia, còn có cả đài cao. Hiện giờ, đài cao này chỉ còn lại một cây cột đá. Phía trên bề mặt cột đá đã bị ánh sáng kia ăn mòn, lõm xuống một khoảng. Lúc này, Ngải An Tâm đang ngồi quỳ ở trong đó, mái tóc đen xõa dài theo cột đá kia.
Sau khi sử dụng chiêu này, nàng nhìn qua bên phía La Chinh với sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng, chiêu vừa rồi đã tiêu tốn không ít sức mạnh của nàng, thậm chí có thể còn thiêu đốt tinh huyết.
“Ca, cố lên…” Chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong không gian mộng ảo mà thôi, cho dù thiêu đốt tinh huyết thì cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, thử luyện cuối cùng của Ngải An Tâm coi như đã thông qua. Nhưng chắc ông lão áo vải đã suy xét đến tình huống này nên không bắt Ngải An Tâm phải rời khỏi không gian mộng ảo, mà để nàng ở lại trong đó quan sát cuộc chiến.
Ở phía bên kia của đảo Trường Tô, Nhiêu An thấy cảnh tượng này thì mày hơi nhíu lại…
Bỗng nhiên hắn có một linh cảm không tốt.
Hắn mặc kệ quan hệ giữa Ngải Hổ và Ngải An Tâm là gì, quan trọng nhất là Ngải Hổ phải đánh bại La Chinh!
Lúc trước, hắn cảm thấy Ngải An Tâm không bằng La Chinh, nhưng hiện tại, thực lực mà Ngải An Tâm bộc phát ra đã khiến hắn phải kinh ngạc, đồng thời lại càng lo lắng cho Ngải Hổ hơn. Nếu như tên đó thua, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
“Chỉ có điều, trong bất cứ việc gì thì sự cố gắng luôn chiếm bảy phần, ba phần còn lại đều là do số mệnh.” Nhiêu An lắc đầu, tâm trạng của hắn rất vững vàng, nhìn nhận sự việc cũng rất thoáng.
Ngải Hổ mỉm cười. Muội muội của mình có thể trưởng thành tới mức này, hắn cũng rất vui vẻ. Sau khi kích thích Ngọc Môn Tiên Đấu, ánh sáng màu vàng trên thân thể Ngải Hổ càng đậm hơn. Hắn nắm chặt tay, lập tức cười ngạo nghễ nói với La Chinh: “Đến đây nào!”
La Chinh gật đầu. Thật ra hắn cũng hiểu, thắng bại của trận này đã không còn quan quan trọng nữa. Bình thường tính tình của Ngải Hổ và Ngải An Tâm đều rất kiêu ngạo, nhưng cũng coi như không quá đáng ghét.
Khó khăn lắm mới gặp được đối thủ như thế, La Chinh cũng rất vui. Vì thế, ánh mắt hắn dần tập trung lại. Cùng lúc đó, trên điện cổ, trên bầu trời đầy sao của Tranh Hải giới rộng lớn chợt xuất hiện vài luồng ánh sáng của những ngôi sao!
Những ngôi sao này vốn dĩ vẫn treo ở trong vũ trụ, chiếu sáng vô số Đại Giới…
Nhưng vì khoảng cách quá xa, nên bình thường người khác cũng không chú ý đến, chúng cũng không tỏa ra ánh sáng chói mắt như thế!
Nhưng giờ phút này, mấy luồng ánh sáng kia lại xuyên qua khoảng cách xa xôi, chiếu rọi vào trong điện cổ!
Gần như chỉ trong nháy mắt, khi những ngôi sao ấy lóe sáng, lông mày Giới chủ Lạc Nhật liền giãn ra, vẻ mặt lại càng quái dị: “Đừng nói với ta, La Chinh này tu luyện ‘Sao Chiến Thể’ đấy nhé!”
Một Cung chủ khác cũng nói ngay: “Đó là thần võ tối cao mà năm đó Tinh Thần Thiên Tôn để lại! La Chinh này học được từ đâu?”