Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1081
Chương 1081: Tốt bụng
Nhưng chung quy lại thì pháp bảo binh khí cũng chỉ là vật ngoài thân, còn thần võ tối cao lại giúp chính bản thân nắm giữ luật nhân quả trong tay. Chênh lệch thực sự rất lớn.
Dù sao thì trí tuệ của sinh linh là vô tận, nắm trong tay một bộ thần võ tối cao chẳng khác nào mở ra cánh cửa lớn thông với quy tắc cấp cao nhất trong vũ trụ, gần như có thể phát triển vô hạn. Mà một khi món thần khí chí tôn đã thành hình thì lại không thể sửa đổi gì được nữa…
Bởi vì Giới chủ Lạc Nhật từng có cơ duyên nắm giữ một bộ thần võ tối cao, nên mới có thể nhảy từ Giới Chủ bình thường lên thành3“Đại giới chủ”. Mà trong số các Cung chủ, Phó cung chủ của mười ba thiên cung, chỉ có một mình Vân Lạc là có được một bộ thần võ tối cao. Mà Vân Lạc có được thần võ tối cao cũng là bởi bối cảnh và thân phận của nàng. Nàng là truyền nhân của Thiên Tôn, tất nhiên có tư cách tu luyện thần võ tối cao!
Tu luyện thần võ tối cao rất khó. Mỗi bộ thần võ tối cao đều có điểm khó riêng. Vân Lạc tu luyện đại pháp Trăm Vạn Phân Thân, chính là để mở đường cho bộ thần võ tối cao mà nàng tu luyện…
Mà sau khi La Chinh có được “Sao Chiến Thể”, hắn cũng tốn không ít thời gian để tu luyện nó.1Có điều tuổi hắn còn nhỏ, cho đến nay mới chỉ tu luyện được đến tầng thứ mười ba của “Sao Chiến Thể” mà thôi. Hơn nữa, Sao Chiến Thể của hắn còn không phải là bản đầy đủ…
Mặc dù vậy, nhưng khi La Chinh thi triển ra “Sao Chiến Thể”, dẫn động một số ngôi sao thì vẫn khiến nhiều Cung chủ phải sửng sốt.
“Tinh Thần Thiên Tôn dành cả đời để tìm hiểu các ngôi sao. Năm đó hắn dẫn động sức mạnh của rất nhiều sao trời, biến các ngôi sao thành những thanh kiếm, vượt qua vạn giới mà chém giết Thủy Ma Thiên Tôn của Ma tộc. Nhưng hắn lại bị lời nguyền vận mệnh của Thủy Ma Thiên Tôn phản lại, chẳng khác nào một mạng8đổi một mạng, cứ thế ra đi, thật đáng tiếc. Mà ta nhớ rõ, Tinh Thần Thiên Tôn không hề có truyền nhân, không biết Sao Chiến Thể của thằng nhóc này được kế thừa từ đâu?” Một vị Cung chủ thản nhiên nói.
Giới chủ Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao ở chân trời, rồi mới nói: “Chung quy là do hắn có cơ duyên của mình. Trên người thằng nhóc này có rất nhiều bí mật, ta cũng không rõ. Nếu đứa con thứ hai của ta không ra đi thì chắc chắn trong vũ trụ sẽ có một vị trí cho hắn…”
Vân Lạc không tham dự vào cuộc thảo luận này.
Ở đây, người hiểu rõ La Chinh nhất, cũng cảm thấy hứng thú với hắn nhất, tất nhiên9không phải ai khác mà là nàng.
Đừng bao giờ bàn luận bừa bãi về số mệnh của những người không có số mệnh. Đây là điều mà những người suy diễn mệnh cách của người khác thường nói. Bởi vì La Chinh có hai tầng mệnh cách, nên con đường tương lai của hắn có vẻ càng khó nhìn rõ hơn. Lần đại thế này, có lẽ sẽ bởi vì sự xuất hiện của La Chinh mà càng thú vị hơn.
Trong không gian mộng ảo, từng luồng ánh sao chồng lên người La Chinh, sức mạnh từ các ngôi sao ngưng tụ trên người hắn cũng dày đặc hơn.
Sao Chiến Thể và công pháp của hắn có khác biệt rất lớn. Theo bộ công pháp này, kết nối được với càng nhiều7ngôi sao thì uy lực sẽ càng mạnh!
Thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt Ngải Hổ cũng thận trọng hơn…
Lúc trước ở trong đại hội Đạo Quả, hắn đã từng có xung đột với con trai của Phong Nộ Thiên Tôn. Với thân phận là một võ giả bình dân, hắn phải tự tin vào thực lực của mình tới mức nào thì mới có thể tự mình giẫm đạp một Thiên Tôn có tu vi cao hơn mình hai bậc?
Ngải Hổ chưa từng nghĩ đến việc bản thân lại khó phân thắng bại với một nhân vật có tu vi thấp hơn mình cả một cảnh giới!
Bây giờ hắn mới hiểu, trong vũ trụ này có rất nhiều kẻ yêu nghiệt!
Ngải Hổ không nghĩ nhiều nữa, ánh sáng màu vàng trên người hắn lại bắt đầu phủ kín toàn thân, mà viên đá trên trán cũng không ngừng lóe ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt!
“Vù, vù…”
Trên đài cao, hai bóng người lại lần nữa lao về phía nhau.
Giờ khắc này, bàn tay Ngải An Tâm nắm chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt hơi lo lắng…
Ca ca vẫn luôn rất quật cường, trong lòng Ngải An Tâm là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Ca ca nhất định có thể thắng La Chinh!
Cho dù thua cũng không sao, muội nhất định sẽ nghĩ cách cứu huynh ra khỏi Ác Nhân giới…
Trong lòng nàng cứ suy nghĩ vẩn vơ. Một mặt, nàng vẫn có niềm tin mãnh liệt vào ca ca mình, nhưng mặt khác, nàng lại sợ hãi thực lực sâu không lường được của La Chinh. Cho dù Ngải An Tâm có thừa nhận hay không thì thực lực mà La Chinh che giấu vẫn kinh người hơn nàng tưởng nhiều!
“Ầm ầm!”
Trong lần va chạm này, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bay tán loạn, mà sức mạnh từ các ngôi sao cũng liên tục chấn động, lắc lư.
Ở cách đó khá xa, ngoài ánh sáng chói mắt ra thì Ngải An Tâm không thể thấy rõ gì cả…
“Thắng rồi ư?” Ngải An Tâm đứng dậy trên cột đá trơ trọi, chờ ánh sáng trên đài cao kia tan hết!
Đúng lúc này, từ trong một vùng ánh sáng truyền ra vài âm thanh trầm đục. Sau đó Ngải An Tâm nhìn thấy một bóng người bắn ngược ra từ chính giữa.
Ngải An Tâm tập trung nhìn kỹ thì sau đó trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Nàng thấy võ giả bay ra chính là La Chinh!
Chỉ thấy sau khi thân thể hắn bắn ra khỏi đài cao thì rơi xuống những đám mây mù đang bay cuồn cuộn trong không gian mộng ảo. Như vậy xem như La Chinh đã bị loại khỏi vòng đấu!
Ngải Hổ đứng ở giữa đài cao, trên cơ thể xuất hiện từng vết nứt, trong đôi mắt dưới đôi mày kiếm là vẻ trầm tư.
“Ca! Huynh thắng rồi!”
Tất cả lo lắng lúc trước đã hoàn toàn biến mất!
La Chinh đã không vượt qua được vòng thử luyện cuối cùng của không gian mộng ảo, nàng đã thắng La Chinh! Còn ca ca của nàng, chỉ cần đánh bại La Chinh là sẽ có được tự do!
Niềm vui nhân đôi bỗng khiến đáy lòng Ngải An Tâm vô cùng kích động!
Nghe thấy lời nói của Ngải An Tâm, Ngải Hổ cũng khẽ cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng. Quả thật đối với hắn mà nói, có thể lấy lại được tự do chính là một chuyện vui. Mà được gặp lại muội muội của mình cũng khiến hắn cảm thấy cuộc sống như được đảo ngược!
Nhưng trong lòng Ngải Hổ lại vô cùng rõ ràng. Trong khoảnh khắc giao đấu kia, chắc hẳn La Chinh đã nương tay!
Bởi vì sức mạnh La Chinh vừa mới bộc phát ra còn không bằng một nửa lần trước. Với tầm nhìn sâu sắc của một người nhạy bén như Ngải Hổ, nếu La Chinh thi triển toàn lực thì sức mạnh của hắn còn vượt xa hơn thế.
Không ngờ Ngải Hổ hắn lại bị thằng nhóc kia thương hại. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Ta sẽ còn tìm ngươi tính sổ.
Trong điện cổ, hai mắt La Chinh chợt mở to, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, rồi chậm rãi bước ra khỏi điện cổ.
La Chinh không phải là người tốt bụng. Chẳng qua có thể vượt qua vòng thử luyện cuối cùng này hay không cũng không có ý nghĩa với hắn lắm. Dù sao, vòng thử luyện cuối cùng này cũng chỉ là một thử thách mà thôi.
Nhìn vẻ đau khổ của Ngải An Tâm, hắn liền nhớ đến vẻ mặt của La Yên, nên trong lòng cũng có chút xúc động…
Ở ngoài điện cổ, vẻ mặt ông lão áo vải đang lơ lửng giữa không trung cũng rất kỳ quái. Kể cả các Cung chủ, Vân Lạc và Giới chủ Lạc Nhật cũng nở cười kỳ lạ.
Trong lòng bọn họ đều có một kết luận, vừa rồi chắc chắn La Chinh đã nương tay!
Lý do duy nhất khiến La Chinh nương tay chính là để giúp Ngải Hổ có được tự do.
Nói một cách tương đối thì giữa La Chinh và Ngải An Tâm tuyệt đối là quan hệ cạnh tranh, chưa kể đến việc Ngải An Tâm từng năm lần bảy lượt khiêu khích La Chinh…
“Không ngờ La Chinh này, còn là một người tốt bụng.” Một vị Cung chủ lắc đầu nói: “Trong thế giới võ đạo cạnh tranh sống còn này, lòng tốt cũng không phải là ưu điểm.”
Nhưng Giới chủ Lạc Nhật lại cười ha ha, nói với ẩn ý sâu xa: “Đối với kẻ yếu thì lòng tốt chính là nguy hiểm trí mạng. Nhưng đối với kẻ mạnh tuyệt đối thì lòng tốt chẳng qua chỉ là một kiểu bố thí mà thôi…”
Mỗi một chủng tộc, mỗi một sinh linh trong vũ trụ này luôn bị vây trong các mối nguy hiểm, bất trắc và hỗn loạn, tạo thành một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Khi một người không đủ mạnh, lòng tốt thường sẽ bị ý xấu cắn ngược lại. Nhưng khi thực lực người này đã đủ mạnh thì là lui bước hay nhượng bộ đã không còn quan trọng, bởi vì gốc rễ của hắn đã không dễ dàng bị người khác làm lung lay nữa rồi!
Tất nhiên, La Chinh chưa đạt tới cảnh giới này. Nhưng trong mắt Giới chủ Lạc Nhật, ngày sau, sớm muộn gì La Chinh cũng sẽ tới được cảnh giới đó.
Dù sao thì trí tuệ của sinh linh là vô tận, nắm trong tay một bộ thần võ tối cao chẳng khác nào mở ra cánh cửa lớn thông với quy tắc cấp cao nhất trong vũ trụ, gần như có thể phát triển vô hạn. Mà một khi món thần khí chí tôn đã thành hình thì lại không thể sửa đổi gì được nữa…
Bởi vì Giới chủ Lạc Nhật từng có cơ duyên nắm giữ một bộ thần võ tối cao, nên mới có thể nhảy từ Giới Chủ bình thường lên thành3“Đại giới chủ”. Mà trong số các Cung chủ, Phó cung chủ của mười ba thiên cung, chỉ có một mình Vân Lạc là có được một bộ thần võ tối cao. Mà Vân Lạc có được thần võ tối cao cũng là bởi bối cảnh và thân phận của nàng. Nàng là truyền nhân của Thiên Tôn, tất nhiên có tư cách tu luyện thần võ tối cao!
Tu luyện thần võ tối cao rất khó. Mỗi bộ thần võ tối cao đều có điểm khó riêng. Vân Lạc tu luyện đại pháp Trăm Vạn Phân Thân, chính là để mở đường cho bộ thần võ tối cao mà nàng tu luyện…
Mà sau khi La Chinh có được “Sao Chiến Thể”, hắn cũng tốn không ít thời gian để tu luyện nó.1Có điều tuổi hắn còn nhỏ, cho đến nay mới chỉ tu luyện được đến tầng thứ mười ba của “Sao Chiến Thể” mà thôi. Hơn nữa, Sao Chiến Thể của hắn còn không phải là bản đầy đủ…
Mặc dù vậy, nhưng khi La Chinh thi triển ra “Sao Chiến Thể”, dẫn động một số ngôi sao thì vẫn khiến nhiều Cung chủ phải sửng sốt.
“Tinh Thần Thiên Tôn dành cả đời để tìm hiểu các ngôi sao. Năm đó hắn dẫn động sức mạnh của rất nhiều sao trời, biến các ngôi sao thành những thanh kiếm, vượt qua vạn giới mà chém giết Thủy Ma Thiên Tôn của Ma tộc. Nhưng hắn lại bị lời nguyền vận mệnh của Thủy Ma Thiên Tôn phản lại, chẳng khác nào một mạng8đổi một mạng, cứ thế ra đi, thật đáng tiếc. Mà ta nhớ rõ, Tinh Thần Thiên Tôn không hề có truyền nhân, không biết Sao Chiến Thể của thằng nhóc này được kế thừa từ đâu?” Một vị Cung chủ thản nhiên nói.
Giới chủ Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao ở chân trời, rồi mới nói: “Chung quy là do hắn có cơ duyên của mình. Trên người thằng nhóc này có rất nhiều bí mật, ta cũng không rõ. Nếu đứa con thứ hai của ta không ra đi thì chắc chắn trong vũ trụ sẽ có một vị trí cho hắn…”
Vân Lạc không tham dự vào cuộc thảo luận này.
Ở đây, người hiểu rõ La Chinh nhất, cũng cảm thấy hứng thú với hắn nhất, tất nhiên9không phải ai khác mà là nàng.
Đừng bao giờ bàn luận bừa bãi về số mệnh của những người không có số mệnh. Đây là điều mà những người suy diễn mệnh cách của người khác thường nói. Bởi vì La Chinh có hai tầng mệnh cách, nên con đường tương lai của hắn có vẻ càng khó nhìn rõ hơn. Lần đại thế này, có lẽ sẽ bởi vì sự xuất hiện của La Chinh mà càng thú vị hơn.
Trong không gian mộng ảo, từng luồng ánh sao chồng lên người La Chinh, sức mạnh từ các ngôi sao ngưng tụ trên người hắn cũng dày đặc hơn.
Sao Chiến Thể và công pháp của hắn có khác biệt rất lớn. Theo bộ công pháp này, kết nối được với càng nhiều7ngôi sao thì uy lực sẽ càng mạnh!
Thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt Ngải Hổ cũng thận trọng hơn…
Lúc trước ở trong đại hội Đạo Quả, hắn đã từng có xung đột với con trai của Phong Nộ Thiên Tôn. Với thân phận là một võ giả bình dân, hắn phải tự tin vào thực lực của mình tới mức nào thì mới có thể tự mình giẫm đạp một Thiên Tôn có tu vi cao hơn mình hai bậc?
Ngải Hổ chưa từng nghĩ đến việc bản thân lại khó phân thắng bại với một nhân vật có tu vi thấp hơn mình cả một cảnh giới!
Bây giờ hắn mới hiểu, trong vũ trụ này có rất nhiều kẻ yêu nghiệt!
Ngải Hổ không nghĩ nhiều nữa, ánh sáng màu vàng trên người hắn lại bắt đầu phủ kín toàn thân, mà viên đá trên trán cũng không ngừng lóe ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt!
“Vù, vù…”
Trên đài cao, hai bóng người lại lần nữa lao về phía nhau.
Giờ khắc này, bàn tay Ngải An Tâm nắm chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt hơi lo lắng…
Ca ca vẫn luôn rất quật cường, trong lòng Ngải An Tâm là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Ca ca nhất định có thể thắng La Chinh!
Cho dù thua cũng không sao, muội nhất định sẽ nghĩ cách cứu huynh ra khỏi Ác Nhân giới…
Trong lòng nàng cứ suy nghĩ vẩn vơ. Một mặt, nàng vẫn có niềm tin mãnh liệt vào ca ca mình, nhưng mặt khác, nàng lại sợ hãi thực lực sâu không lường được của La Chinh. Cho dù Ngải An Tâm có thừa nhận hay không thì thực lực mà La Chinh che giấu vẫn kinh người hơn nàng tưởng nhiều!
“Ầm ầm!”
Trong lần va chạm này, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bay tán loạn, mà sức mạnh từ các ngôi sao cũng liên tục chấn động, lắc lư.
Ở cách đó khá xa, ngoài ánh sáng chói mắt ra thì Ngải An Tâm không thể thấy rõ gì cả…
“Thắng rồi ư?” Ngải An Tâm đứng dậy trên cột đá trơ trọi, chờ ánh sáng trên đài cao kia tan hết!
Đúng lúc này, từ trong một vùng ánh sáng truyền ra vài âm thanh trầm đục. Sau đó Ngải An Tâm nhìn thấy một bóng người bắn ngược ra từ chính giữa.
Ngải An Tâm tập trung nhìn kỹ thì sau đó trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Nàng thấy võ giả bay ra chính là La Chinh!
Chỉ thấy sau khi thân thể hắn bắn ra khỏi đài cao thì rơi xuống những đám mây mù đang bay cuồn cuộn trong không gian mộng ảo. Như vậy xem như La Chinh đã bị loại khỏi vòng đấu!
Ngải Hổ đứng ở giữa đài cao, trên cơ thể xuất hiện từng vết nứt, trong đôi mắt dưới đôi mày kiếm là vẻ trầm tư.
“Ca! Huynh thắng rồi!”
Tất cả lo lắng lúc trước đã hoàn toàn biến mất!
La Chinh đã không vượt qua được vòng thử luyện cuối cùng của không gian mộng ảo, nàng đã thắng La Chinh! Còn ca ca của nàng, chỉ cần đánh bại La Chinh là sẽ có được tự do!
Niềm vui nhân đôi bỗng khiến đáy lòng Ngải An Tâm vô cùng kích động!
Nghe thấy lời nói của Ngải An Tâm, Ngải Hổ cũng khẽ cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng. Quả thật đối với hắn mà nói, có thể lấy lại được tự do chính là một chuyện vui. Mà được gặp lại muội muội của mình cũng khiến hắn cảm thấy cuộc sống như được đảo ngược!
Nhưng trong lòng Ngải Hổ lại vô cùng rõ ràng. Trong khoảnh khắc giao đấu kia, chắc hẳn La Chinh đã nương tay!
Bởi vì sức mạnh La Chinh vừa mới bộc phát ra còn không bằng một nửa lần trước. Với tầm nhìn sâu sắc của một người nhạy bén như Ngải Hổ, nếu La Chinh thi triển toàn lực thì sức mạnh của hắn còn vượt xa hơn thế.
Không ngờ Ngải Hổ hắn lại bị thằng nhóc kia thương hại. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Ta sẽ còn tìm ngươi tính sổ.
Trong điện cổ, hai mắt La Chinh chợt mở to, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, rồi chậm rãi bước ra khỏi điện cổ.
La Chinh không phải là người tốt bụng. Chẳng qua có thể vượt qua vòng thử luyện cuối cùng này hay không cũng không có ý nghĩa với hắn lắm. Dù sao, vòng thử luyện cuối cùng này cũng chỉ là một thử thách mà thôi.
Nhìn vẻ đau khổ của Ngải An Tâm, hắn liền nhớ đến vẻ mặt của La Yên, nên trong lòng cũng có chút xúc động…
Ở ngoài điện cổ, vẻ mặt ông lão áo vải đang lơ lửng giữa không trung cũng rất kỳ quái. Kể cả các Cung chủ, Vân Lạc và Giới chủ Lạc Nhật cũng nở cười kỳ lạ.
Trong lòng bọn họ đều có một kết luận, vừa rồi chắc chắn La Chinh đã nương tay!
Lý do duy nhất khiến La Chinh nương tay chính là để giúp Ngải Hổ có được tự do.
Nói một cách tương đối thì giữa La Chinh và Ngải An Tâm tuyệt đối là quan hệ cạnh tranh, chưa kể đến việc Ngải An Tâm từng năm lần bảy lượt khiêu khích La Chinh…
“Không ngờ La Chinh này, còn là một người tốt bụng.” Một vị Cung chủ lắc đầu nói: “Trong thế giới võ đạo cạnh tranh sống còn này, lòng tốt cũng không phải là ưu điểm.”
Nhưng Giới chủ Lạc Nhật lại cười ha ha, nói với ẩn ý sâu xa: “Đối với kẻ yếu thì lòng tốt chính là nguy hiểm trí mạng. Nhưng đối với kẻ mạnh tuyệt đối thì lòng tốt chẳng qua chỉ là một kiểu bố thí mà thôi…”
Mỗi một chủng tộc, mỗi một sinh linh trong vũ trụ này luôn bị vây trong các mối nguy hiểm, bất trắc và hỗn loạn, tạo thành một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Khi một người không đủ mạnh, lòng tốt thường sẽ bị ý xấu cắn ngược lại. Nhưng khi thực lực người này đã đủ mạnh thì là lui bước hay nhượng bộ đã không còn quan trọng, bởi vì gốc rễ của hắn đã không dễ dàng bị người khác làm lung lay nữa rồi!
Tất nhiên, La Chinh chưa đạt tới cảnh giới này. Nhưng trong mắt Giới chủ Lạc Nhật, ngày sau, sớm muộn gì La Chinh cũng sẽ tới được cảnh giới đó.