Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1120
Chương 1120: Mẹo
Lần này, trong số các thiên tài mà ba tộc điều động, có rất ít võ giả Thần Hải Cảnh, đa phần đều là Thần Cực Cảnh. Thực lực của những người này có lẽ cao hơn một chút, nhưng thiên phú thì không thể sánh được với thiên tài của mười ba thiên cung.
Huống chi, tiến vào vực sâu luân hồi thì cũng có khả năng nhận được cơ duyên tăng cường năng lực bản thân, nhưng lấy được bảo vật thì chắc chắn phải nộp lên cho thánh địa. Thế nên trước mắt, đã có không ít võ giả muốn đánh trống lui quân rồi…
Vấn đề là mọi người vừa mới vào vực sâu đã rơi thẳng xuống dưới, lại không có cách nào để bay được, cho nên trước mắt không ai có thể quay lại.
Trong lúc mọi người đang buồn bực thì3lập tức nhìn thấy từng điểm sáng màu tím nổi bồng bềnh giữa không trung dưới vực sâu.
Những điểm sáng màu tím này hơi đứng im, nhưng khi tất cả mọi người rơi nhanh xuống thì bọn họ đều cảm nhận được chúng đang nhanh chóng nhào về phía bọn họ.
“Những điểm sáng này là gì vậy?”
Có người nhanh tay nhanh mắt, đang bay xuống liền đưa tay chộp lấy điểm sáng màu tím.
“Ồ, đây là thần văn…”
“Thần văn rất cổ xưa.”
“Hình như những điểm sáng này có thể giúp chúng ta trở lại cửa vào.” Có võ giả phấn khởi kêu lên.
La Chinh và Mộ Minh Tuyết cũng bắt lấy một điểm sáng màu tím. Khi bọn họ vừa mới cầm lấy điểm sáng, từ bên trong điểm sáng ấy truyền đến một ý thức khó nói nên lời. Bọn họ lập tức hiểu ra1tác dụng của điểm sáng này.
“Quay về...”
La Chinh cầm điểm sáng, mỉm cười rồi bóp nhẹ.
Thiên Tôn viễn cổ thiết kế vực sâu luân hồi này không phải vì muốn dẫn võ giả xuống vực sâu. Trong vực sâu đương nhiên tràn ngập nguy hiểm, nhưng Thiên Tôn viễn cổ vẫn cho bọn họ một cơ hội hối hận.
Một số võ giả đang có ý định đánh trống lui quân, sau khi hiểu được tác dụng của thần văn thì không khỏi mừng rỡ như điên. Vốn dĩ bọn họ còn đang rầu rĩ, không biết nên làm cách nào để rời khỏi đây thì lại thấy xuất hiện thần văn như vậy, làm sao không vui cho được?
Cho nên, bọn họ nhanh tay kích hoạt thần văn!
“Vù vù vù...”
Chỉ một thoáng, một luồng ánh sáng màu tím nhạt đã bao phủ cơ thể của mọi8người, đồng thời giúp bọn họ ngừng rơi. Sau đó dùng tốc độ cực nhanh, hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, tăng tốc bay nhanh trở lại.
Chỉ trong nháy mắt, võ giả trong vực sâu luân hồi đã ít đi một nửa.
La Chinh nhìn Mộ Minh Tuyết đang cầm một điểm sáng trong tay, nhíu mày trầm tư. Hắn liền hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Nghe La Chinh hỏi vậy, vẻ mặt Mộ Minh Tuyết hơi sững lại.
Thẳng thắn mà nói thì Mộ Minh Tuyết không muốn tăng thêm dù chỉ một xíu phiền phức cho La Chinh. Giống như chuyến đến Âm La giới này, vì muốn chứng minh giá trị của mình, nàng đã không quản ngại ngày đêm tìm đọc tư liệu về Âm La giới, chỉ vì muốn khi La Chinh hỏi, nàng có thể giúp đỡ được một chút.
Về phương9diện tri thức, Mộ Minh Tuyết có thể bổ sung ngay, nhưng tu vi và thực lực thì lại cần tích lũy từ từ.
Nàng ở lại vực sâu luân hồi sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho La Chinh. Cho nên, khi biết được điểm sáng màu tím có thể giúp nàng trở về, phản ứng đầu tiên của nàng chính là rời đi.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Mộ Minh Tuyết lại không kích hoạt thần văn mà lật tay một cái, cất tấm thần văn này vào: “Ta nghĩ mình nên kiên trì thêm một chút.”
Mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng Mộ Minh Tuyết vẫn muốn thử xem nàng có thể kiên trì trong vực sâu luân hồi này được bao lâu.
Thật ra Mộ Minh Tuyết cũng đã nhận ra, tính cách của nàng dường như đã chịu ảnh hưởng từ La Chinh, sự tự7tin cũng đang dần khôi phục lại. Chỉ cần ở bên cạnh La Chinh, nàng sẽ cảm nhận được một sự tự tin tỏa ra từ hắn. Người đứng bên cạnh hắn rất dễ bị lây sự tự tin này của hắn, từ đó cũng dần trở nên tự tin hơn.
“Ừm!” La Chinh gật đầu, “Vậy thì kiên trì.”
Một nửa số võ giả còn lại cũng không kích hoạt thần văn. Họ cũng giống như Mộ Minh Tuyết, không bóp nát thần văn màu tím này mà giữ lại. Nếu chẳng may không thể vượt qua được thử thách tiếp theo, hoặc khi đối mặt với tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì còn có thể lựa chọn kích hoạt thần văn này.
Nhưng có một người cũng có hành động giống như với La Chinh, đó chính là Ngải Hổ. Khi hắn cầm điểm sáng màu tím này trong tay, hắn đã hiểu thần văn này có thể giúp mình quay trở lại, nhưng hắn liền bóp nát ngay thần văn này.
Trong lòng Ngải Hổ có mối thù mãnh liệt. Phong Nộ Thiên Tôn kia đã khiến hắn suýt chút nữa phải mất mạng. Đối mặt với đối thủ như vậy, bằng bất cứ giá nào Ngải Hổ cũng phải cố gắng hết sức để gia tăng tu vi của mình trước khi chiến trường Mộng Ảo mở ra. Lần này, địa cung mở ra chính là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép mình có suy nghĩ bỏ cuộc.
Mọi người tiếp tục rơi xuống dưới. Sau khi trải qua chuyện điểm sáng màu tím, khoảng một nén nhang sau, bên dưới vực sâu lại xuất hiện một sợi dây nhỏ màu trắng.
Sợi dây nhỏ màu trắng kia vắt ngang vực sâu, chia vực sâu thành hai, tạo thành hai nửa vòng tròn.
“Đó là thứ gì vậy?” Có người hỏi.
Bởi vì khoảng cách với sợi dây còn rất xa, nên mọi người còn chưa nhìn thấy rõ sợi dây nhỏ màu trắng đó là cái gì.
Nhưng càng lại gần thì bỗng có một người kêu lên: “Đao, là một thanh đao lớn.”
Ánh mắt La Chinh lóe lên. Đây đúng là một thanh đao. Bởi vì lưỡi đao hướng lên trên, cho nên mọi người chỉ nhìn thấy giống như một sợi dây nhỏ màu trắng mà thôi.
Dù sao đây cũng chỉ là một thanh đao lớn được gác trong vực sâu, cũng không uy hiếp gì tới mọi người. Mà cũng chẳng ai ngu gì mà đi va vào nó.
Nhưng, sau khi thanh đao thứ nhất xuất hiện trong vực sâu, thanh đao thứ hai cũng nhanh chóng xuất hiện. Thanh đao thứ hai này cũng gác trong vực sâu nhưng lưỡi đao chỉ lộ ra một nửa.
Nhìn lưỡi đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, mặc dù mọi người cũng hơi rùng mình, nhưng vẫn lách thân hình của mình sang một bên, dễ dàng tránh thoát.
“Đây chính là núi đao?” La Chinh hỏi Huân.
Huân cười nhẹ một tiếng: “Xuống dưới nữa thì biết.”
Nàng vừa nói xong, lại có thêm ba thanh đao lớn gác trong vực sâu, tạo thành một góc nhỏ.
Mặc nhiều thanh đao hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều không gian cho võ giả né tránh. Tuy nhiên, có một người không cẩn thận, khi lách qua lưỡi đao đã suýt bị lưỡi đao cắt thành hai đoạn.
Mọi người càng xuống sâu bên dưới thì số lượng lưỡi đao càng nhiều hơn.
Bốn, năm, sáu thanh đao...
Mọi người cứ rơi xuống như vậy, toàn thân không có điểm tiếp lực nên khi lách, cơ thể cũng không quá linh hoạt. Cho dù đã rất cẩn thận để tránh lưỡi đao, nhưng nhất thời vẫn vô cùng nguy hiểm.
“A...”
Một võ giả tránh né hơi chậm một chút liền bị lưỡi dao cắt đứt một cánh tay từ tận vai, máu tươi chảy ra như mưa.
Nghe tiếng hét thảm, Mộ Minh Tuyết cắn môi, nhìn chằm chằm lưỡi đao bên dưới. Bị lưỡi đao cắt trúng thì có thể nghĩ ngay kết quả sẽ thế nào. Khi đối mặt với những sợi dây leo kỳ lạ vừa rồi, bọn họ cùng lắm cũng chỉ bị dây leo quất đau mà thôi. Còn bây giờ là nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng tập trung hết sức, cố gắng tránh né lưỡi đao màu trắng kia.
Nhưng cũng như những võ giả khác, nàng muốn thay đổi phương hướng trên không trung thì rất khó, rất không linh hoạt…
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Tuyết bỗng giật mình. Nàng nhìn vách vực sâu, sau đó lách mình, chậm rãi đến gần vách tường.
Nhìn thấy hành động của Mộ Minh Tuyết, mắt La Chinh hiện lên vẻ nghi hoặc. Cùng lúc đó, giọng của Huân truyền đến: “Cô gái này thông minh đấy, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra được mẹo nhỏ này.”
Huống chi, tiến vào vực sâu luân hồi thì cũng có khả năng nhận được cơ duyên tăng cường năng lực bản thân, nhưng lấy được bảo vật thì chắc chắn phải nộp lên cho thánh địa. Thế nên trước mắt, đã có không ít võ giả muốn đánh trống lui quân rồi…
Vấn đề là mọi người vừa mới vào vực sâu đã rơi thẳng xuống dưới, lại không có cách nào để bay được, cho nên trước mắt không ai có thể quay lại.
Trong lúc mọi người đang buồn bực thì3lập tức nhìn thấy từng điểm sáng màu tím nổi bồng bềnh giữa không trung dưới vực sâu.
Những điểm sáng màu tím này hơi đứng im, nhưng khi tất cả mọi người rơi nhanh xuống thì bọn họ đều cảm nhận được chúng đang nhanh chóng nhào về phía bọn họ.
“Những điểm sáng này là gì vậy?”
Có người nhanh tay nhanh mắt, đang bay xuống liền đưa tay chộp lấy điểm sáng màu tím.
“Ồ, đây là thần văn…”
“Thần văn rất cổ xưa.”
“Hình như những điểm sáng này có thể giúp chúng ta trở lại cửa vào.” Có võ giả phấn khởi kêu lên.
La Chinh và Mộ Minh Tuyết cũng bắt lấy một điểm sáng màu tím. Khi bọn họ vừa mới cầm lấy điểm sáng, từ bên trong điểm sáng ấy truyền đến một ý thức khó nói nên lời. Bọn họ lập tức hiểu ra1tác dụng của điểm sáng này.
“Quay về...”
La Chinh cầm điểm sáng, mỉm cười rồi bóp nhẹ.
Thiên Tôn viễn cổ thiết kế vực sâu luân hồi này không phải vì muốn dẫn võ giả xuống vực sâu. Trong vực sâu đương nhiên tràn ngập nguy hiểm, nhưng Thiên Tôn viễn cổ vẫn cho bọn họ một cơ hội hối hận.
Một số võ giả đang có ý định đánh trống lui quân, sau khi hiểu được tác dụng của thần văn thì không khỏi mừng rỡ như điên. Vốn dĩ bọn họ còn đang rầu rĩ, không biết nên làm cách nào để rời khỏi đây thì lại thấy xuất hiện thần văn như vậy, làm sao không vui cho được?
Cho nên, bọn họ nhanh tay kích hoạt thần văn!
“Vù vù vù...”
Chỉ một thoáng, một luồng ánh sáng màu tím nhạt đã bao phủ cơ thể của mọi8người, đồng thời giúp bọn họ ngừng rơi. Sau đó dùng tốc độ cực nhanh, hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, tăng tốc bay nhanh trở lại.
Chỉ trong nháy mắt, võ giả trong vực sâu luân hồi đã ít đi một nửa.
La Chinh nhìn Mộ Minh Tuyết đang cầm một điểm sáng trong tay, nhíu mày trầm tư. Hắn liền hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Nghe La Chinh hỏi vậy, vẻ mặt Mộ Minh Tuyết hơi sững lại.
Thẳng thắn mà nói thì Mộ Minh Tuyết không muốn tăng thêm dù chỉ một xíu phiền phức cho La Chinh. Giống như chuyến đến Âm La giới này, vì muốn chứng minh giá trị của mình, nàng đã không quản ngại ngày đêm tìm đọc tư liệu về Âm La giới, chỉ vì muốn khi La Chinh hỏi, nàng có thể giúp đỡ được một chút.
Về phương9diện tri thức, Mộ Minh Tuyết có thể bổ sung ngay, nhưng tu vi và thực lực thì lại cần tích lũy từ từ.
Nàng ở lại vực sâu luân hồi sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho La Chinh. Cho nên, khi biết được điểm sáng màu tím có thể giúp nàng trở về, phản ứng đầu tiên của nàng chính là rời đi.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Mộ Minh Tuyết lại không kích hoạt thần văn mà lật tay một cái, cất tấm thần văn này vào: “Ta nghĩ mình nên kiên trì thêm một chút.”
Mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng Mộ Minh Tuyết vẫn muốn thử xem nàng có thể kiên trì trong vực sâu luân hồi này được bao lâu.
Thật ra Mộ Minh Tuyết cũng đã nhận ra, tính cách của nàng dường như đã chịu ảnh hưởng từ La Chinh, sự tự7tin cũng đang dần khôi phục lại. Chỉ cần ở bên cạnh La Chinh, nàng sẽ cảm nhận được một sự tự tin tỏa ra từ hắn. Người đứng bên cạnh hắn rất dễ bị lây sự tự tin này của hắn, từ đó cũng dần trở nên tự tin hơn.
“Ừm!” La Chinh gật đầu, “Vậy thì kiên trì.”
Một nửa số võ giả còn lại cũng không kích hoạt thần văn. Họ cũng giống như Mộ Minh Tuyết, không bóp nát thần văn màu tím này mà giữ lại. Nếu chẳng may không thể vượt qua được thử thách tiếp theo, hoặc khi đối mặt với tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì còn có thể lựa chọn kích hoạt thần văn này.
Nhưng có một người cũng có hành động giống như với La Chinh, đó chính là Ngải Hổ. Khi hắn cầm điểm sáng màu tím này trong tay, hắn đã hiểu thần văn này có thể giúp mình quay trở lại, nhưng hắn liền bóp nát ngay thần văn này.
Trong lòng Ngải Hổ có mối thù mãnh liệt. Phong Nộ Thiên Tôn kia đã khiến hắn suýt chút nữa phải mất mạng. Đối mặt với đối thủ như vậy, bằng bất cứ giá nào Ngải Hổ cũng phải cố gắng hết sức để gia tăng tu vi của mình trước khi chiến trường Mộng Ảo mở ra. Lần này, địa cung mở ra chính là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép mình có suy nghĩ bỏ cuộc.
Mọi người tiếp tục rơi xuống dưới. Sau khi trải qua chuyện điểm sáng màu tím, khoảng một nén nhang sau, bên dưới vực sâu lại xuất hiện một sợi dây nhỏ màu trắng.
Sợi dây nhỏ màu trắng kia vắt ngang vực sâu, chia vực sâu thành hai, tạo thành hai nửa vòng tròn.
“Đó là thứ gì vậy?” Có người hỏi.
Bởi vì khoảng cách với sợi dây còn rất xa, nên mọi người còn chưa nhìn thấy rõ sợi dây nhỏ màu trắng đó là cái gì.
Nhưng càng lại gần thì bỗng có một người kêu lên: “Đao, là một thanh đao lớn.”
Ánh mắt La Chinh lóe lên. Đây đúng là một thanh đao. Bởi vì lưỡi đao hướng lên trên, cho nên mọi người chỉ nhìn thấy giống như một sợi dây nhỏ màu trắng mà thôi.
Dù sao đây cũng chỉ là một thanh đao lớn được gác trong vực sâu, cũng không uy hiếp gì tới mọi người. Mà cũng chẳng ai ngu gì mà đi va vào nó.
Nhưng, sau khi thanh đao thứ nhất xuất hiện trong vực sâu, thanh đao thứ hai cũng nhanh chóng xuất hiện. Thanh đao thứ hai này cũng gác trong vực sâu nhưng lưỡi đao chỉ lộ ra một nửa.
Nhìn lưỡi đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, mặc dù mọi người cũng hơi rùng mình, nhưng vẫn lách thân hình của mình sang một bên, dễ dàng tránh thoát.
“Đây chính là núi đao?” La Chinh hỏi Huân.
Huân cười nhẹ một tiếng: “Xuống dưới nữa thì biết.”
Nàng vừa nói xong, lại có thêm ba thanh đao lớn gác trong vực sâu, tạo thành một góc nhỏ.
Mặc nhiều thanh đao hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều không gian cho võ giả né tránh. Tuy nhiên, có một người không cẩn thận, khi lách qua lưỡi đao đã suýt bị lưỡi đao cắt thành hai đoạn.
Mọi người càng xuống sâu bên dưới thì số lượng lưỡi đao càng nhiều hơn.
Bốn, năm, sáu thanh đao...
Mọi người cứ rơi xuống như vậy, toàn thân không có điểm tiếp lực nên khi lách, cơ thể cũng không quá linh hoạt. Cho dù đã rất cẩn thận để tránh lưỡi đao, nhưng nhất thời vẫn vô cùng nguy hiểm.
“A...”
Một võ giả tránh né hơi chậm một chút liền bị lưỡi dao cắt đứt một cánh tay từ tận vai, máu tươi chảy ra như mưa.
Nghe tiếng hét thảm, Mộ Minh Tuyết cắn môi, nhìn chằm chằm lưỡi đao bên dưới. Bị lưỡi đao cắt trúng thì có thể nghĩ ngay kết quả sẽ thế nào. Khi đối mặt với những sợi dây leo kỳ lạ vừa rồi, bọn họ cùng lắm cũng chỉ bị dây leo quất đau mà thôi. Còn bây giờ là nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng tập trung hết sức, cố gắng tránh né lưỡi đao màu trắng kia.
Nhưng cũng như những võ giả khác, nàng muốn thay đổi phương hướng trên không trung thì rất khó, rất không linh hoạt…
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Tuyết bỗng giật mình. Nàng nhìn vách vực sâu, sau đó lách mình, chậm rãi đến gần vách tường.
Nhìn thấy hành động của Mộ Minh Tuyết, mắt La Chinh hiện lên vẻ nghi hoặc. Cùng lúc đó, giọng của Huân truyền đến: “Cô gái này thông minh đấy, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra được mẹo nhỏ này.”