Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1128
Chương 1128: Vòng
Thế nhưng trong nháy mắt này, trên Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh bỗng phát ra ánh sáng lạnh, sát khí vô tận từ trong cơ thể của La Chinh cũng đồng thời tuôn ra!
Sát khí mãnh liệt khuếch tán ra, thậm chí còn áp chế khí tức hoang dã của hung vượn viễn cổ mà võ giả Ma tộc kia vừa kích phát. Ngay sau đó, mọi người liền thấy thanh trường kiếm dài năm thước trong tay La Chinh chém lên búa lớn!
“Ầm!”
Thời điểm trường kiếm và búa lớn giao nhau, một âm thanh nặng nề, không hề trong trẻo vang lên.
Cảnh tượng sau đó liền khiến người ta sửng sốt tới mức lặng người!
Quy tắc hệ Thổ bao lấy búa lớn màu vàng sậm kia lại nhẹ nhàng bị kiếm của3La chinh chém nát.
Mà một kiếm La Chinh chém ra, thế tới càng không thể ngăn cản nổi, bổ đôi cả búa lớn!
Phải biết rằng một búa của võ giả Ma tộc này đã bộc phát ra tất cả sức mạnh của gã. Nếu như đặt ở Hạ Giới, đừng nói là một ngọn núi, dù cho là một đại lục thì có lẽ cũng bị đập sập một nửa rồi!
Thế nhưng La Chinh không hề lùi bước, ngược lại còn chém ra một kiếm. Lúc này, búa lớn kia giống như được làm bằng đậu phụ, trực tiếp bị chém nát, biến dạng không thể tưởng tượng nổi... Mà cùng với đó, thân thể của võ giả Ma tộc kia cũng bị chém đôi!
Không phải vị võ giả Ma tộc này không coi trọng La1Chinh.
Cảnh tượng khi rơi xuống ở vực sâu luân hồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Mọi người đều biết, không thể xem thường tên nhóc Thần Hải Cảnh sơ kỳ này, nên trong lòng cũng âm thầm cảnh giác.
Nhưng võ giả Ma tộc lúc nãy chiếm tiên cơ tuyệt đối, đồng thời cũng bởi gã vô cùng coi trọng La Chinh nên mới bộc phát sức mạnh huyết mạch. Chỉ cần chờ La Chinh bị luồng gió kia đưa tới, gã sẽ cho hắn một đòn trí mạng nhất!
Nhưng gã không ngờ, La Chinh lại dùng cách thức bá đạo như vậy, dùng một thanh trường kiếm liều mạng với búa lớn của mình!
Gã càng không ngờ, sức mạnh phát ra trong một kiếm này của La Chinh khác xa tưởng tượng của gã!
“Bịch!”
Thân8thể giống như một ngọn núi nhỏ, cộng thêm một búa lớn có độ dài gần một trượng bị La Chinh chém thành hai nửa. Máu tươi ghê người bắn ra bốn phía, hầu hết các võ giả đều vội vàng vận chuyển chân nguyên hộ thể để ngăn chặn máu đang bắn tới...
La Chinh nhẹ nhàng vung ngang kiếm, thân kiếm hơi rung lên, máu bên trên lập tức biến mất sạch sẽ. Sau đó hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, đâm thẳng kiếm về ngón tay của mình, thế nhưng trường kiếm lại không trực tiếp đi vào nhẫn tu di.
Trong nhẫn tu di, La Chinh bố trí một khu vực, chế tạo một loạt giá kiếm, chuyên dùng để kiếm. Lôi Phong U Thần Kiếm không trực tiếp vào nhẫn tu di, mà9rơi thẳng vào trong giá kiếm.
“Hung vượn viễn cổ? Hừ...” La chinh hờ hững liếc thi thể võ giả Ma tộc, đưa tay tháo nhẫn tu di của võ giả Ma tộc này xuống, rồi lập tức xóa đi dấu ấn tinh thần của gã. Hắn dùng sức đập nhẫn tu di kia xuống, tất cả vật phẩm trong nhẫn tu di rầm rầm chảy ra ngoài thành một đống lớn!
Bên trong nhẫn tu di của võ giả Ma tộc cất giữ đủ loại đồ vật, cái gì cũng có...
La chinh nhặt lên một gốc sen băng từ đống vật phẩm tạp nham kia, không hề nhìn tới vật gì khác, thậm chí ngay cả hơn trăm viên ngọc chân nguyên cũng lười cúi người nhặt.
Hắn nâng sen băng trong tay đi thẳng tới trước mặt7Mộ Minh Tuyết, lạnh nhạt nói: “Sau này gặp phải tình huống tương tự thì không cần thể hiện làm gì, cứ tìm ta là được...”
Ánh mắt Mộ Minh Tuyết đã không thể dùng từ “kích động” để hình dung nữa rồi. Trong mắt nàng, La Chinh chính là thiên thần hạ phàm. Một câu nói kia, nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được?
Lời nói của La Chinh nhẹ nhàng như vậy, nhưng chất chứa trong đó bao nhiêu sức nặng, nàng rất rõ ràng!
Từ chuyện nhặt nhẫn tu di lên, đến chuyện lấy lại gốc sen băng kia, từ đầu tới cuối La Chinh đều hoàn toàn thả lỏng, không hề có chút cảnh giác nào.
Những võ giả kia vốn định cùng nhau tiến lên, nhưng vẫn duy trì trạng thái trầm mặc lạ thường.
Giờ đây, các loại phán đoán trong lòng lúc trước đã tan thành mây khói. Nhìn thảm trạng của võ giả Ma tộc kia, bọn họ rất rõ kết cục nếu ra tay với La Chinh. Sức mạnh của tên nhóc này giống như yêu nghiệt vậy. Trước mặt La Chinh, những võ giả Thần Cực Cảnh bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới. Thậm chí trong lòng một số võ giả còn hoảng sợ, bởi vừa nãy bọn họ cũng chuẩn bị ra tay...
Về phần các võ giả Ma tộc khác, khi thấy La Chinh ném tạp vật trong nhẫn tu di một chỗ, làm nhục võ giả cùng tộc như vậy, trong lòng cũng tràn đầy tức giận. Võ giả Ma tộc coi trọng nhất là khí phách, vì vinh dự chủng tộc, bọn họ có thể hiến dâng cả tính mạng của mình, chết vì chiến đấu chính là vinh quang cao nhất của bọn họ.
Nhưng trước mắt, không ai dám đi lên đối đầu với La Chinh, hay thậm chí mở miệng chỉ trích La Chinh...
“Đi thôi, luyện hóa đóa sen băng này, có lẽ sẽ rất có ích với ngươi.” La Chinh mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
Mộ Minh Tuyết gật đầu, nhận lấy đóa sen băng rồi đi theo sau La Chinh. Lúc nàng đi ngang qua thi thể võ giả Ma tộc, nhìn thấy trên mặt đất vãi đầy tạp vật, trong đó không thiếu vật quý hiếm, ngay cả hơn trăm viên ngọc chân nguyên kia cũng có giá trị không nhỏ.
Trên mặt nàng lộ vẻ không nỡ. Người này chết dưới kiếm của La Chinh, những vật này vốn là chiến lợi phẩm của hắn, cứ vứt xuống đất như vậy thì hơi lãng phí.
Nhưng La Chinh không nhặt nên nàng cũng không đi nhặt làm gì. Chí ít thì đi theo La Chinh cũng không thể để hắn mất mặt được.
Sau khi hơi bối rối, nàng rất hào phóng nghĩ “bỏ đi” rồi nhanh chóng sải bước theo sau La Chinh.
Tiếp đó là võ giả Yêu Dạ tộc, võ giả Nhân tộc cũng tới tấp rời đi.
Võ giả Ma tộc tẩm liệm* thi thể đồng tộc, sau đó thu những tạp vật trong nhẫn tu di lại, sắc mặt tất cả đều vô cùng u ám.
* Tẩm liệm: một trong những nghi thức khi an táng người chết.
“Thánh chủ... sẽ không bỏ qua cho tên nhóc Nhân tộc này...”
“Sớm muộn gì tên nhóc Nhân tộc này cũng sẽ rời khỏi địa cung, làm sao Thánh chủ có thể để hắn bình yên rời đi?”
“Thánh chủ sẽ giúp chúng ta báo thù!”
Sau khi liệm thi thể xong, những võ giả Ma tộc kia cũng rời đi.
Mọi người trôi dạt về phía khác của hang động thông qua luồng gió, sau đó từ trong hang động này xuyên thẳng xuống. Kết quả sau khi luẩn quẩn một vòng tròn, bọn họ lại lần nữa trở về vực sâu!
La Chinh không suy nghĩ gì nhiều, cứ thế nhảy xuống.
Huân đã nói cho hắn biết, vực sâu luân hồi này chính là như thế.
Nếu tiếp tục rơi xuống trong vực sâu này thì có thể giữ được mạng sống, hơn nữa còn có thể lấy được cơ duyên không tệ.
Vị Thiên Tôn viễn cổ kia thậm chí còn cho mọi người một cơ hội hối hận, thông qua thần văn để quay về...
Mộ Minh Tuyết nhảy xuống theo sát La Chinh, các võ giả phía sau cũng lục tục nhảy xuống.
“Vực sâu luân hồi này, thật sự không hề có đáy ư? Cứ rơi xuống như vậy thì khi nào mới là điểm cuối?” Trong quá trình rơi, La Chinh liền hỏi.
Huân khẽ cười: “Vực sâu luân hồi đúng là không có đáy. Nhưng vực sâu này được đặt tên bằng hai chữ “luân hồi” là do Thiên Tôn viễn cổ dùng thủ pháp đặc biệt, liên kết điểm đầu và điểm cuối của vực sâu lại, chứ thật ra nó chỉ là một cái vòng tròn”
“Vòng tròn?” La Chinh hơi sững sờ.
“Chính là, sau khi ngươi rơi xuống đáy vực này thì lại vô thức trở lại đỉnh vực sâu. Các ngươi cảm thấy nó đang không ngừng rơi xuống, nhưng thật ra là đang liên tục xoay quanh vòng tròn này. Như vậy sẽ khiến các ngươi cảm thấy đây là một vực sâu không đáy... Tất nhiên, Thiên Tôn là nhân vật tài giỏi, nhưng cũng không thể thật sự bố trí ra một cái vực sâu không đáy, vượt quá quy tắc được.” Lúc này Huân mới giải thích cặn kẽ cho La Chinh.
La Chinh gật đầu, xem như đã hiểu vực sâu luân hồi này được mấy phần...
“Vừa rồi đã trải qua hai lần thử thách, thật ra các ngươi đã xoay đủ một vòng trong ‘vòng tròn’ này rồi. Tiếp theo chính là vòng thứ hai.” Huân tiếp tục nói.
“Năm đó ngươi xoay mấy vòng vậy?” La Chinh hỏi.
“Bốn vòng, sau bốn vòng thì phải đối mặt với thứ quá hung hiểm, cho nên ta từ bỏ.” Huân thành thật trả lời.
Năm đó, mặc dù Huân chỉ có tu vi là Thần Cực Cảnh, nhưng lúc đó nàng đã được phong Vương, chính là thân thể ngàn vàng trong Yêu Dạ tộc, thậm chí còn có thể ra lệnh cho Thiên Tôn, cho nên nàng cũng không thiếu các loại tài nguyên. Sau khi cân nhắc đến an toàn của bản thân, Huân đã lựa chọn từ bỏ.
“Thế nhưng lần này, ngươi không thể từ bỏ.” Huân bổ sung thêm một câu.
Sát khí mãnh liệt khuếch tán ra, thậm chí còn áp chế khí tức hoang dã của hung vượn viễn cổ mà võ giả Ma tộc kia vừa kích phát. Ngay sau đó, mọi người liền thấy thanh trường kiếm dài năm thước trong tay La Chinh chém lên búa lớn!
“Ầm!”
Thời điểm trường kiếm và búa lớn giao nhau, một âm thanh nặng nề, không hề trong trẻo vang lên.
Cảnh tượng sau đó liền khiến người ta sửng sốt tới mức lặng người!
Quy tắc hệ Thổ bao lấy búa lớn màu vàng sậm kia lại nhẹ nhàng bị kiếm của3La chinh chém nát.
Mà một kiếm La Chinh chém ra, thế tới càng không thể ngăn cản nổi, bổ đôi cả búa lớn!
Phải biết rằng một búa của võ giả Ma tộc này đã bộc phát ra tất cả sức mạnh của gã. Nếu như đặt ở Hạ Giới, đừng nói là một ngọn núi, dù cho là một đại lục thì có lẽ cũng bị đập sập một nửa rồi!
Thế nhưng La Chinh không hề lùi bước, ngược lại còn chém ra một kiếm. Lúc này, búa lớn kia giống như được làm bằng đậu phụ, trực tiếp bị chém nát, biến dạng không thể tưởng tượng nổi... Mà cùng với đó, thân thể của võ giả Ma tộc kia cũng bị chém đôi!
Không phải vị võ giả Ma tộc này không coi trọng La1Chinh.
Cảnh tượng khi rơi xuống ở vực sâu luân hồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Mọi người đều biết, không thể xem thường tên nhóc Thần Hải Cảnh sơ kỳ này, nên trong lòng cũng âm thầm cảnh giác.
Nhưng võ giả Ma tộc lúc nãy chiếm tiên cơ tuyệt đối, đồng thời cũng bởi gã vô cùng coi trọng La Chinh nên mới bộc phát sức mạnh huyết mạch. Chỉ cần chờ La Chinh bị luồng gió kia đưa tới, gã sẽ cho hắn một đòn trí mạng nhất!
Nhưng gã không ngờ, La Chinh lại dùng cách thức bá đạo như vậy, dùng một thanh trường kiếm liều mạng với búa lớn của mình!
Gã càng không ngờ, sức mạnh phát ra trong một kiếm này của La Chinh khác xa tưởng tượng của gã!
“Bịch!”
Thân8thể giống như một ngọn núi nhỏ, cộng thêm một búa lớn có độ dài gần một trượng bị La Chinh chém thành hai nửa. Máu tươi ghê người bắn ra bốn phía, hầu hết các võ giả đều vội vàng vận chuyển chân nguyên hộ thể để ngăn chặn máu đang bắn tới...
La Chinh nhẹ nhàng vung ngang kiếm, thân kiếm hơi rung lên, máu bên trên lập tức biến mất sạch sẽ. Sau đó hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, đâm thẳng kiếm về ngón tay của mình, thế nhưng trường kiếm lại không trực tiếp đi vào nhẫn tu di.
Trong nhẫn tu di, La Chinh bố trí một khu vực, chế tạo một loạt giá kiếm, chuyên dùng để kiếm. Lôi Phong U Thần Kiếm không trực tiếp vào nhẫn tu di, mà9rơi thẳng vào trong giá kiếm.
“Hung vượn viễn cổ? Hừ...” La chinh hờ hững liếc thi thể võ giả Ma tộc, đưa tay tháo nhẫn tu di của võ giả Ma tộc này xuống, rồi lập tức xóa đi dấu ấn tinh thần của gã. Hắn dùng sức đập nhẫn tu di kia xuống, tất cả vật phẩm trong nhẫn tu di rầm rầm chảy ra ngoài thành một đống lớn!
Bên trong nhẫn tu di của võ giả Ma tộc cất giữ đủ loại đồ vật, cái gì cũng có...
La chinh nhặt lên một gốc sen băng từ đống vật phẩm tạp nham kia, không hề nhìn tới vật gì khác, thậm chí ngay cả hơn trăm viên ngọc chân nguyên cũng lười cúi người nhặt.
Hắn nâng sen băng trong tay đi thẳng tới trước mặt7Mộ Minh Tuyết, lạnh nhạt nói: “Sau này gặp phải tình huống tương tự thì không cần thể hiện làm gì, cứ tìm ta là được...”
Ánh mắt Mộ Minh Tuyết đã không thể dùng từ “kích động” để hình dung nữa rồi. Trong mắt nàng, La Chinh chính là thiên thần hạ phàm. Một câu nói kia, nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được?
Lời nói của La Chinh nhẹ nhàng như vậy, nhưng chất chứa trong đó bao nhiêu sức nặng, nàng rất rõ ràng!
Từ chuyện nhặt nhẫn tu di lên, đến chuyện lấy lại gốc sen băng kia, từ đầu tới cuối La Chinh đều hoàn toàn thả lỏng, không hề có chút cảnh giác nào.
Những võ giả kia vốn định cùng nhau tiến lên, nhưng vẫn duy trì trạng thái trầm mặc lạ thường.
Giờ đây, các loại phán đoán trong lòng lúc trước đã tan thành mây khói. Nhìn thảm trạng của võ giả Ma tộc kia, bọn họ rất rõ kết cục nếu ra tay với La Chinh. Sức mạnh của tên nhóc này giống như yêu nghiệt vậy. Trước mặt La Chinh, những võ giả Thần Cực Cảnh bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới. Thậm chí trong lòng một số võ giả còn hoảng sợ, bởi vừa nãy bọn họ cũng chuẩn bị ra tay...
Về phần các võ giả Ma tộc khác, khi thấy La Chinh ném tạp vật trong nhẫn tu di một chỗ, làm nhục võ giả cùng tộc như vậy, trong lòng cũng tràn đầy tức giận. Võ giả Ma tộc coi trọng nhất là khí phách, vì vinh dự chủng tộc, bọn họ có thể hiến dâng cả tính mạng của mình, chết vì chiến đấu chính là vinh quang cao nhất của bọn họ.
Nhưng trước mắt, không ai dám đi lên đối đầu với La Chinh, hay thậm chí mở miệng chỉ trích La Chinh...
“Đi thôi, luyện hóa đóa sen băng này, có lẽ sẽ rất có ích với ngươi.” La Chinh mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
Mộ Minh Tuyết gật đầu, nhận lấy đóa sen băng rồi đi theo sau La Chinh. Lúc nàng đi ngang qua thi thể võ giả Ma tộc, nhìn thấy trên mặt đất vãi đầy tạp vật, trong đó không thiếu vật quý hiếm, ngay cả hơn trăm viên ngọc chân nguyên kia cũng có giá trị không nhỏ.
Trên mặt nàng lộ vẻ không nỡ. Người này chết dưới kiếm của La Chinh, những vật này vốn là chiến lợi phẩm của hắn, cứ vứt xuống đất như vậy thì hơi lãng phí.
Nhưng La Chinh không nhặt nên nàng cũng không đi nhặt làm gì. Chí ít thì đi theo La Chinh cũng không thể để hắn mất mặt được.
Sau khi hơi bối rối, nàng rất hào phóng nghĩ “bỏ đi” rồi nhanh chóng sải bước theo sau La Chinh.
Tiếp đó là võ giả Yêu Dạ tộc, võ giả Nhân tộc cũng tới tấp rời đi.
Võ giả Ma tộc tẩm liệm* thi thể đồng tộc, sau đó thu những tạp vật trong nhẫn tu di lại, sắc mặt tất cả đều vô cùng u ám.
* Tẩm liệm: một trong những nghi thức khi an táng người chết.
“Thánh chủ... sẽ không bỏ qua cho tên nhóc Nhân tộc này...”
“Sớm muộn gì tên nhóc Nhân tộc này cũng sẽ rời khỏi địa cung, làm sao Thánh chủ có thể để hắn bình yên rời đi?”
“Thánh chủ sẽ giúp chúng ta báo thù!”
Sau khi liệm thi thể xong, những võ giả Ma tộc kia cũng rời đi.
Mọi người trôi dạt về phía khác của hang động thông qua luồng gió, sau đó từ trong hang động này xuyên thẳng xuống. Kết quả sau khi luẩn quẩn một vòng tròn, bọn họ lại lần nữa trở về vực sâu!
La Chinh không suy nghĩ gì nhiều, cứ thế nhảy xuống.
Huân đã nói cho hắn biết, vực sâu luân hồi này chính là như thế.
Nếu tiếp tục rơi xuống trong vực sâu này thì có thể giữ được mạng sống, hơn nữa còn có thể lấy được cơ duyên không tệ.
Vị Thiên Tôn viễn cổ kia thậm chí còn cho mọi người một cơ hội hối hận, thông qua thần văn để quay về...
Mộ Minh Tuyết nhảy xuống theo sát La Chinh, các võ giả phía sau cũng lục tục nhảy xuống.
“Vực sâu luân hồi này, thật sự không hề có đáy ư? Cứ rơi xuống như vậy thì khi nào mới là điểm cuối?” Trong quá trình rơi, La Chinh liền hỏi.
Huân khẽ cười: “Vực sâu luân hồi đúng là không có đáy. Nhưng vực sâu này được đặt tên bằng hai chữ “luân hồi” là do Thiên Tôn viễn cổ dùng thủ pháp đặc biệt, liên kết điểm đầu và điểm cuối của vực sâu lại, chứ thật ra nó chỉ là một cái vòng tròn”
“Vòng tròn?” La Chinh hơi sững sờ.
“Chính là, sau khi ngươi rơi xuống đáy vực này thì lại vô thức trở lại đỉnh vực sâu. Các ngươi cảm thấy nó đang không ngừng rơi xuống, nhưng thật ra là đang liên tục xoay quanh vòng tròn này. Như vậy sẽ khiến các ngươi cảm thấy đây là một vực sâu không đáy... Tất nhiên, Thiên Tôn là nhân vật tài giỏi, nhưng cũng không thể thật sự bố trí ra một cái vực sâu không đáy, vượt quá quy tắc được.” Lúc này Huân mới giải thích cặn kẽ cho La Chinh.
La Chinh gật đầu, xem như đã hiểu vực sâu luân hồi này được mấy phần...
“Vừa rồi đã trải qua hai lần thử thách, thật ra các ngươi đã xoay đủ một vòng trong ‘vòng tròn’ này rồi. Tiếp theo chính là vòng thứ hai.” Huân tiếp tục nói.
“Năm đó ngươi xoay mấy vòng vậy?” La Chinh hỏi.
“Bốn vòng, sau bốn vòng thì phải đối mặt với thứ quá hung hiểm, cho nên ta từ bỏ.” Huân thành thật trả lời.
Năm đó, mặc dù Huân chỉ có tu vi là Thần Cực Cảnh, nhưng lúc đó nàng đã được phong Vương, chính là thân thể ngàn vàng trong Yêu Dạ tộc, thậm chí còn có thể ra lệnh cho Thiên Tôn, cho nên nàng cũng không thiếu các loại tài nguyên. Sau khi cân nhắc đến an toàn của bản thân, Huân đã lựa chọn từ bỏ.
“Thế nhưng lần này, ngươi không thể từ bỏ.” Huân bổ sung thêm một câu.