Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1139
Chương 1139: Tiến thoái lưỡng nan
Ngải Hổ đang ở trạng thái cuồng loạn do bị sát khí điều khiển nên vẫn điên cuồng tấn công màn sáng ba màu của cô gái tóc vàng kia.
Nhưng lúc này, cô gái tóc vàng đã quên cả phản ứng lại mà cứ nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong mắt hiện lên vẻ vô vàn khó hiểu…
“Ngô Vương sao lại là một nam nhân được? Sao lại thế này…” Nàng lẩm bẩm.
Ở bên ngoài địa cung, nét nghi ngờ trong mắt Thánh chủ thánh địa Tử Trúc dần biến mất, nhưng biểu cảm càng nghiêm túc hơn: “Ngô Vương biến mất đã lâu, xem chừng… là bám vào cơ thể của võ giả Nhân tộc này.”
Còn biểu cảm trên mặt Thánh3chủ Ma tộc và Thánh chủ Nhân tộc thì cũng rất đặc sắc.
Trước đó không lâu, hai vị vương giả của Yêu Dạ tộc còn dùng Thét Lệnh để mắng nhau trong vũ trụ. Bây giờ xem ra Sát Lục Vương biến mất đã lâu trong lời đồn dường như cũng đang ở trong địa cung này.
Vẻ mặt La Chinh cũng u ám đi, e rằng phiền toái hiện tại còn lớn hơn bao giờ hết.
“Vụt!”
Một luồng lực tín ngưỡng truyền đến từ không gian xa xôi bị Huân cắt đứt, ánh sáng màu đỏ máu bỗng nhiên biến mất. Không còn lực tín ngưỡng duy trì, quầng sáng ba màu của cô gái tóc vàng thiếu đi một luồng sáng màu đỏ,1chỉ có điều nó vẫn dư sức để chống lại đòn tấn công của Ngải Hổ.
Mặc dù đã hủy bỏ lực tín ngưỡng khúc xạ trên cơ thể La Chinh, nhưng chuyện này cũng đã trở nên vô nghĩa…
Không bao lâu sau, tiếng cười của Dao đã vang lên giữa vũ trụ.
“Ha ha ha! Ta còn tưởng là trò mèo vờn chuột này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa cơ, không ngờ lại kết thúc sớm như vậy. Huân! Ngươi ngu ngốc hơn ta nghĩ đấy!” Dao dùng Thét Lệnh, truyền giọng nói của mình đi khắp vũ trụ, thế nên cũng truyền đến bên tai La Chinh và Huân.
Còn người trong toàn vũ trụ cũng đồng thời biết được rằng:8Vị Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc kia bị tìm thấy rồi.
“Ngô Vương! Người đang ở đâu?” Tiếng của Thần Tiễn Thiên Tôn cũng vang lên, giọng nói vô cùng gấp gáp. Thần Tiễn Thiên Tôn là một trong những thuộc hạ cũ mạnh nhất của Huân, thế nên ông vô cùng để ý đến tung tích của nàng. Lúc này nghe Dao nói thế, đương nhiên Thần Tiễn Thiên Tôn sẽ cảm thấy căng thẳng.
Trong thiên cung Vân Miểu, nét mặt của Vân Lạc cũng chợt thay đổi. Nàng cúi đầu lẩm bẩm: “Phiền phức rồi…”
Vân Lạc không phù hợp để can thiệp vào phân tranh nội bộ của Yêu Dạ tộc. Nếu là chuyện bình thường thì có lẽ cũng9chẳng sao, đối mặt với liên minh Nhân tộc hùng mạnh, Yêu Dạ tộc sẽ lùi bước.
Nhưng hiện tại là hai vị Vương của Yêu Dạ tộc nội đấu. Tranh đấu ngươi chết ta sống thế này, Yêu Dạ tộc sẽ không nhượng bộ! Nếu Vân Lạc can thiệp mạnh vào chuyện này, rất có thể sẽ kéo theo cả Thiên Tôn của liên minh và Thiên Tôn Yêu Dạ tộc vào. Bây giờ đại thế đã giáng xuống, rất nhiều Thiên Tôn đều đang lánh đi, đợi một vòng mệnh trời mới. Giờ mà Vân Lạc cuốn vào chuyện này, chắc chắn không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng La Chinh…
“Quá bất cẩn rồi… Mong rằng ngươi sẽ gặp dữ hóa lành…”7Vân Lạc đành lắc đầu.
La Chinh túm lấy Mộ Minh Tuyết, người vẫn lao xuống như trước, hàng mày nhíu chặt lại. Chuyện này là ngoài ý muốn, Huân cũng không biết cô gái tóc vàng kia sẽ sử dụng lực tam vương, thế nên mới bị lộ.
“Bây giờ… phải làm thế nào?” La Chinh hỏi.
Nét mặt của Huân cũng không tốt hơn là bao. Nàng nghĩ ngợi một lúc, sau đó ánh mắt lộ dần ra vẻ tàn nhẫn: “Tiếp tục đi xuống, vượt qua vực luân hồi trước đã! Những chuyện khác để sau này tính!”
Tình cảnh bây giờ vô cùng bất lợi với hai người họ.
Trước đây, khi ở trong thành Trạch Cát, Huân có thể ép Linh Lan lập lời thề vương giả, nhờ đó mà che giấu được tung tích của nàng.
Nhưng vị Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc ngoài địa cung kia sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Huân. Mặc dù Huân chính là Sát Lục Vương, nhưng những kẻ có địa vị cao thường sẽ thấy rõ tình thế hơn những kẻ ở tầng dưới, bọn họ biết rằng địa vị vương giả của Huân đã bị lung lay từ lâu rồi.
Hôm nay Thánh chủ kia đã chặn trước cửa địa cung, chỉ cần La Chinh và Huân rời khỏi vực sâu luân hồi thì đủ hiểu vận mệnh của bọn họ sẽ ra sao. Dù gì thì chắc chắn bây giờ bọn họ cũng không có cách nào ra được.
Nhưng bọn họ cũng không thể ở mãi trong vực sâu luân hồi này. Đầu tiên, vực sâu luân hồi không thể ngăn cản cường giả cấp bậc Thánh chủ. Những Thánh chủ này không muốn xông vào là vì coi trọng các cơ duyên và bảo vật trong địa cung, nếu bọn họ cứ bất chấp xông vào, e rằng sẽ lập tức hủy hoại cả vực sâu này mất.
Mặc dù La Chinh có thể ở mãi trong vực sâu luân hồi này để mài mòn sự kiên nhẫn của Dao. Đến khi Dao mất hết kiên nhẫn, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bất chấp tất cả mà xông vào vực luân hồi.
Hiện giờ La Chinh không rảnh để quan tâm đến các võ giả khác nữa, kể cả Ngải Hổ. Hắn túm Mộ Minh Tuyết lại gần mép vực, sau khi đến bên mép vực, cả người hắn ngả xuống, hai chân dùng sức đạp lên vách đá!
“Vèo.”
La Chinh giẫm trên sườn đá nghiêng, cứ thế, tốc độ lao xuống của hắn cũng nhanh hơn ba phần.
Mặc dù tốc độ đi xuống khi trước không phải chậm, nhưng giờ La Chinh không còn nhiều thời gian, hắn phải đi qua vực sâu luân hồi này nhanh hơn nữa mới được. Còn về con đường sau đó… hắn và Huân vẫn còn đang rối rắm.
Hắn lập tức chỉnh lại phương hướng của mình, đến gần bên vách đá, lại lần nữa giẫm lên!
“Vèo…”
Tốc độ lại tăng thêm lần nữa.
Sau nhiều lần thực hiện động tác đó, La Chinh đã túm Mộ Minh Tuyết bỏ xa đám võ giả đang cuồng loạn ở phía bên trên.
“Ầm ầm ầm!”
Ngải Hổ vẫn đang công kích quầng sáng hai màu của cô gái tóc vàng, còn nàng ta thì vẫn đang ngẩn người nhìn bóng dáng La Chinh mau chóng lao xuống dưới, nét mặt có chút ngẩn ngơ. Nàng chỉ là một võ giả Thần Cực Cảnh mà thôi, chẳng qua là có được huyết mạch của Yêu Dạ tộc thượng cổ nên mới được Thánh chủ trọng dụng.
Theo quy định của Yêu Dạ tộc, nàng có huyết mạch như vậy thì sẽ bị đưa vào khu trung tâm của Yêu Dạ tộc để tu luyện. Nhưng từ thuở nhỏ, nàng đã lớn lên ở thánh địa Tử Trúc, mà Thánh chủ lại có ân với nàng, thế nên mới giấu chuyện huyết mạch của nàng. Không ngờ khi nãy bị tên võ giả Nhân tộc này ép đến đường cùng, nàng đành phải sử dụng lực tam vương, còn gây ra chuyện lớn như vậy.
Tiếng từ Thét Lệnh truyền tới vang vọng khắp vũ trụ, đương nhiên cũng truyền vào tai nàng. Đây chính là cuộc tranh đấu giữa các vương giả với nhau. Nàng loáng thoáng cảm thấy dường như mình đã vô tình làm sai chuyện gì đó…
Huân và La Chinh không hề oán hận cô gái tóc vàng này, bởi dù sao nàng ta cũng không hề hay biết. Lúc này họ bị lộ thân phận, hoàn toàn là do trùng hợp mà thôi.
La Chinh lao nhanh xuống, khung cảnh xung quanh đồng thời cũng lại thay đổi. Bốn phía vách đá vốn nhuốm đỏ như máu, ngập tràn khí tức Sát Lục, nhưng bây giờ trên đó lại đang tuôn ra những đốm sáng màu trắng.
Đó là lực tinh lọc cực kỳ thuần khiết!
Từng đốm lực tinh lọc màu trắng giống như đóa hoa tuyết, không ngừng bay vòng giữa vực sâu, mau chóng xâm nhập vào cơ thể La Chinh và Mộ Minh Tuyết.
Lực tinh lọc này không có tác dụng gì nhiều với La Chinh, bởi sát khí mà hắn hấp thu đều đã bị đưa hết vào Sát Lục Kiếm Sơn rồi. Nhưng chúng vẫn khiến tâm trạng nôn nóng của La Chinh bình tĩnh hơn một chút. Vốn dĩ, lực tinh lọc này có thể thanh lọc những tạp niệm ngổn ngang trong lòng.
Từng đốm lực tinh lọc chui vào cơ thể của Mộ Minh Tuyết, sau đó sát khí trong cơ thể nàng mau chóng giảm bớt, màu đỏ trong mắt cũng dần dần biến mất.
Không bao lâu sau, sát khí trên người Mộ Minh Tuyết đã bị loại bỏ sạch sẽ, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
“La… La Chinh…”
Ban nãy Mộ Minh Tuyết rơi vào trạng thái cuồng loạn, nên suy nghĩ của nàng cũng bị sát khí điều khiển, đương nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Rời khỏi vực sâu luân hồi đi.” La Chinh chỉ nói ngắn gọn, hắn không cần giải thích quá nhiều cho Mộ Minh Tuyết nghe.
Nét mặt Mộ Minh Tuyết trầm xuống. Dường như đã nghe ra ngữ khí không tốt của La Chinh, nàng trầm lặng, khẽ mím môi đáp: “Ừ.” Nàng biết mình cùng đi vào cũng đã là gánh nặng cho hắn, rời khỏi địa cung càng sớm mới càng tốt cho La Chinh.
Dường như nhận ra cảm xúc của Mộ Minh Tuyết, La Chinh quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói với nàng: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta gặp phải phiền phức khác!”
“Phiền toái gì…” Mộ Minh Tuyết hỏi, ánh mắt ẩn chứa vẻ quan tâm.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Nói xong, La Chinh lại dựa sát vách đá, giẫm lên đó rồi tăng tốc lao xuống bên dưới.
Mộ Minh Tuyết ngạc nhiên nhìn bóng dáng lao đi về phía xa của La Chinh, khẽ lắc đầu, bóp nát tấm thần văn kia để quay về…
Nhưng lúc này, cô gái tóc vàng đã quên cả phản ứng lại mà cứ nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong mắt hiện lên vẻ vô vàn khó hiểu…
“Ngô Vương sao lại là một nam nhân được? Sao lại thế này…” Nàng lẩm bẩm.
Ở bên ngoài địa cung, nét nghi ngờ trong mắt Thánh chủ thánh địa Tử Trúc dần biến mất, nhưng biểu cảm càng nghiêm túc hơn: “Ngô Vương biến mất đã lâu, xem chừng… là bám vào cơ thể của võ giả Nhân tộc này.”
Còn biểu cảm trên mặt Thánh3chủ Ma tộc và Thánh chủ Nhân tộc thì cũng rất đặc sắc.
Trước đó không lâu, hai vị vương giả của Yêu Dạ tộc còn dùng Thét Lệnh để mắng nhau trong vũ trụ. Bây giờ xem ra Sát Lục Vương biến mất đã lâu trong lời đồn dường như cũng đang ở trong địa cung này.
Vẻ mặt La Chinh cũng u ám đi, e rằng phiền toái hiện tại còn lớn hơn bao giờ hết.
“Vụt!”
Một luồng lực tín ngưỡng truyền đến từ không gian xa xôi bị Huân cắt đứt, ánh sáng màu đỏ máu bỗng nhiên biến mất. Không còn lực tín ngưỡng duy trì, quầng sáng ba màu của cô gái tóc vàng thiếu đi một luồng sáng màu đỏ,1chỉ có điều nó vẫn dư sức để chống lại đòn tấn công của Ngải Hổ.
Mặc dù đã hủy bỏ lực tín ngưỡng khúc xạ trên cơ thể La Chinh, nhưng chuyện này cũng đã trở nên vô nghĩa…
Không bao lâu sau, tiếng cười của Dao đã vang lên giữa vũ trụ.
“Ha ha ha! Ta còn tưởng là trò mèo vờn chuột này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa cơ, không ngờ lại kết thúc sớm như vậy. Huân! Ngươi ngu ngốc hơn ta nghĩ đấy!” Dao dùng Thét Lệnh, truyền giọng nói của mình đi khắp vũ trụ, thế nên cũng truyền đến bên tai La Chinh và Huân.
Còn người trong toàn vũ trụ cũng đồng thời biết được rằng:8Vị Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc kia bị tìm thấy rồi.
“Ngô Vương! Người đang ở đâu?” Tiếng của Thần Tiễn Thiên Tôn cũng vang lên, giọng nói vô cùng gấp gáp. Thần Tiễn Thiên Tôn là một trong những thuộc hạ cũ mạnh nhất của Huân, thế nên ông vô cùng để ý đến tung tích của nàng. Lúc này nghe Dao nói thế, đương nhiên Thần Tiễn Thiên Tôn sẽ cảm thấy căng thẳng.
Trong thiên cung Vân Miểu, nét mặt của Vân Lạc cũng chợt thay đổi. Nàng cúi đầu lẩm bẩm: “Phiền phức rồi…”
Vân Lạc không phù hợp để can thiệp vào phân tranh nội bộ của Yêu Dạ tộc. Nếu là chuyện bình thường thì có lẽ cũng9chẳng sao, đối mặt với liên minh Nhân tộc hùng mạnh, Yêu Dạ tộc sẽ lùi bước.
Nhưng hiện tại là hai vị Vương của Yêu Dạ tộc nội đấu. Tranh đấu ngươi chết ta sống thế này, Yêu Dạ tộc sẽ không nhượng bộ! Nếu Vân Lạc can thiệp mạnh vào chuyện này, rất có thể sẽ kéo theo cả Thiên Tôn của liên minh và Thiên Tôn Yêu Dạ tộc vào. Bây giờ đại thế đã giáng xuống, rất nhiều Thiên Tôn đều đang lánh đi, đợi một vòng mệnh trời mới. Giờ mà Vân Lạc cuốn vào chuyện này, chắc chắn không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng La Chinh…
“Quá bất cẩn rồi… Mong rằng ngươi sẽ gặp dữ hóa lành…”7Vân Lạc đành lắc đầu.
La Chinh túm lấy Mộ Minh Tuyết, người vẫn lao xuống như trước, hàng mày nhíu chặt lại. Chuyện này là ngoài ý muốn, Huân cũng không biết cô gái tóc vàng kia sẽ sử dụng lực tam vương, thế nên mới bị lộ.
“Bây giờ… phải làm thế nào?” La Chinh hỏi.
Nét mặt của Huân cũng không tốt hơn là bao. Nàng nghĩ ngợi một lúc, sau đó ánh mắt lộ dần ra vẻ tàn nhẫn: “Tiếp tục đi xuống, vượt qua vực luân hồi trước đã! Những chuyện khác để sau này tính!”
Tình cảnh bây giờ vô cùng bất lợi với hai người họ.
Trước đây, khi ở trong thành Trạch Cát, Huân có thể ép Linh Lan lập lời thề vương giả, nhờ đó mà che giấu được tung tích của nàng.
Nhưng vị Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc ngoài địa cung kia sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Huân. Mặc dù Huân chính là Sát Lục Vương, nhưng những kẻ có địa vị cao thường sẽ thấy rõ tình thế hơn những kẻ ở tầng dưới, bọn họ biết rằng địa vị vương giả của Huân đã bị lung lay từ lâu rồi.
Hôm nay Thánh chủ kia đã chặn trước cửa địa cung, chỉ cần La Chinh và Huân rời khỏi vực sâu luân hồi thì đủ hiểu vận mệnh của bọn họ sẽ ra sao. Dù gì thì chắc chắn bây giờ bọn họ cũng không có cách nào ra được.
Nhưng bọn họ cũng không thể ở mãi trong vực sâu luân hồi này. Đầu tiên, vực sâu luân hồi không thể ngăn cản cường giả cấp bậc Thánh chủ. Những Thánh chủ này không muốn xông vào là vì coi trọng các cơ duyên và bảo vật trong địa cung, nếu bọn họ cứ bất chấp xông vào, e rằng sẽ lập tức hủy hoại cả vực sâu này mất.
Mặc dù La Chinh có thể ở mãi trong vực sâu luân hồi này để mài mòn sự kiên nhẫn của Dao. Đến khi Dao mất hết kiên nhẫn, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bất chấp tất cả mà xông vào vực luân hồi.
Hiện giờ La Chinh không rảnh để quan tâm đến các võ giả khác nữa, kể cả Ngải Hổ. Hắn túm Mộ Minh Tuyết lại gần mép vực, sau khi đến bên mép vực, cả người hắn ngả xuống, hai chân dùng sức đạp lên vách đá!
“Vèo.”
La Chinh giẫm trên sườn đá nghiêng, cứ thế, tốc độ lao xuống của hắn cũng nhanh hơn ba phần.
Mặc dù tốc độ đi xuống khi trước không phải chậm, nhưng giờ La Chinh không còn nhiều thời gian, hắn phải đi qua vực sâu luân hồi này nhanh hơn nữa mới được. Còn về con đường sau đó… hắn và Huân vẫn còn đang rối rắm.
Hắn lập tức chỉnh lại phương hướng của mình, đến gần bên vách đá, lại lần nữa giẫm lên!
“Vèo…”
Tốc độ lại tăng thêm lần nữa.
Sau nhiều lần thực hiện động tác đó, La Chinh đã túm Mộ Minh Tuyết bỏ xa đám võ giả đang cuồng loạn ở phía bên trên.
“Ầm ầm ầm!”
Ngải Hổ vẫn đang công kích quầng sáng hai màu của cô gái tóc vàng, còn nàng ta thì vẫn đang ngẩn người nhìn bóng dáng La Chinh mau chóng lao xuống dưới, nét mặt có chút ngẩn ngơ. Nàng chỉ là một võ giả Thần Cực Cảnh mà thôi, chẳng qua là có được huyết mạch của Yêu Dạ tộc thượng cổ nên mới được Thánh chủ trọng dụng.
Theo quy định của Yêu Dạ tộc, nàng có huyết mạch như vậy thì sẽ bị đưa vào khu trung tâm của Yêu Dạ tộc để tu luyện. Nhưng từ thuở nhỏ, nàng đã lớn lên ở thánh địa Tử Trúc, mà Thánh chủ lại có ân với nàng, thế nên mới giấu chuyện huyết mạch của nàng. Không ngờ khi nãy bị tên võ giả Nhân tộc này ép đến đường cùng, nàng đành phải sử dụng lực tam vương, còn gây ra chuyện lớn như vậy.
Tiếng từ Thét Lệnh truyền tới vang vọng khắp vũ trụ, đương nhiên cũng truyền vào tai nàng. Đây chính là cuộc tranh đấu giữa các vương giả với nhau. Nàng loáng thoáng cảm thấy dường như mình đã vô tình làm sai chuyện gì đó…
Huân và La Chinh không hề oán hận cô gái tóc vàng này, bởi dù sao nàng ta cũng không hề hay biết. Lúc này họ bị lộ thân phận, hoàn toàn là do trùng hợp mà thôi.
La Chinh lao nhanh xuống, khung cảnh xung quanh đồng thời cũng lại thay đổi. Bốn phía vách đá vốn nhuốm đỏ như máu, ngập tràn khí tức Sát Lục, nhưng bây giờ trên đó lại đang tuôn ra những đốm sáng màu trắng.
Đó là lực tinh lọc cực kỳ thuần khiết!
Từng đốm lực tinh lọc màu trắng giống như đóa hoa tuyết, không ngừng bay vòng giữa vực sâu, mau chóng xâm nhập vào cơ thể La Chinh và Mộ Minh Tuyết.
Lực tinh lọc này không có tác dụng gì nhiều với La Chinh, bởi sát khí mà hắn hấp thu đều đã bị đưa hết vào Sát Lục Kiếm Sơn rồi. Nhưng chúng vẫn khiến tâm trạng nôn nóng của La Chinh bình tĩnh hơn một chút. Vốn dĩ, lực tinh lọc này có thể thanh lọc những tạp niệm ngổn ngang trong lòng.
Từng đốm lực tinh lọc chui vào cơ thể của Mộ Minh Tuyết, sau đó sát khí trong cơ thể nàng mau chóng giảm bớt, màu đỏ trong mắt cũng dần dần biến mất.
Không bao lâu sau, sát khí trên người Mộ Minh Tuyết đã bị loại bỏ sạch sẽ, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
“La… La Chinh…”
Ban nãy Mộ Minh Tuyết rơi vào trạng thái cuồng loạn, nên suy nghĩ của nàng cũng bị sát khí điều khiển, đương nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Rời khỏi vực sâu luân hồi đi.” La Chinh chỉ nói ngắn gọn, hắn không cần giải thích quá nhiều cho Mộ Minh Tuyết nghe.
Nét mặt Mộ Minh Tuyết trầm xuống. Dường như đã nghe ra ngữ khí không tốt của La Chinh, nàng trầm lặng, khẽ mím môi đáp: “Ừ.” Nàng biết mình cùng đi vào cũng đã là gánh nặng cho hắn, rời khỏi địa cung càng sớm mới càng tốt cho La Chinh.
Dường như nhận ra cảm xúc của Mộ Minh Tuyết, La Chinh quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói với nàng: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta gặp phải phiền phức khác!”
“Phiền toái gì…” Mộ Minh Tuyết hỏi, ánh mắt ẩn chứa vẻ quan tâm.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Nói xong, La Chinh lại dựa sát vách đá, giẫm lên đó rồi tăng tốc lao xuống bên dưới.
Mộ Minh Tuyết ngạc nhiên nhìn bóng dáng lao đi về phía xa của La Chinh, khẽ lắc đầu, bóp nát tấm thần văn kia để quay về…