Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1130
Chương 1130: Thang người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giọng nói này vừa phát ra thì mọi người chợt nghe thấy một giọng gào thét từ phía dưới truyền lên.
Lần này La Chinh đứng phía bên trái vực sâu. Những bông tuyết hình thoi chỉ có kích thước bằng một người, xem hướng đi thì chắc sẽ không đụng vào hắn.
Trong vực sâu cùng lúc có vài chục võ giả đang lao xuống, mà những bông tuyết hình thoi kia lại đang trên đà lao lên với tốc độ cực kỳ nhanh. Cho dù có phát hiện ra những bông tuyết này thì muốn tránh được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc trước, khi vượt qua núi đao, mọi người sẽ giữ một khoảng cách nhất định với vách vực, đợi đến khi những lưỡi đao khổng lồ xuất hiện thì có thể dùng vách vực để mượn lực rồi linh hoạt3điều chỉnh hướng lao xuống của bản thân! Thế nhưng hiện giờ, trên vách vực tràn đầy gai băng, rõ ràng không thể áp dụng phương pháp này được.
Luồng ánh sáng màu đen lao tới, đánh tan những bông tuyết hình thoi chỉ trong chớp mắt!
Lúc băng tuyết vỡ tan thì tỏa ra xung quanh luồng khí lạnh buốt. Sau khi Mộ Minh Tuyết lao qua tầng khí lạnh kia thì trên người đã đầy tuyết trắng, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía La Chinh. Trong tay La Chinh cầm một cây cung dài, hắn đang rơi xuống với tư thế quay lưng xuống dưới, dây cung của cây cung trong tay vẫn rung lên không ngừng. Luồng ánh sáng đen vừa nãy là do La Chinh đã bắn ra một mũi2tên!
Khi nãy, mặc dù nàng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tin tưởng rằng lúc này chỉ có La Chinh mới có thể cứu được nàng. Thế nhưng nàng vẫn có chút áy náy.
Nàng vốn không muốn gây thêm phiền phức cho La Chinh. Thực ra, sau khi tiến vào địa cung, La Chinh luôn lo lắng cho nàng, thế nên trong lòng nàng rõ ràng sẽ thấy áy náy.
“Cô gái Nhân tộc kia xong đời rồi…” Trong lòng các võ giả khác đều nghĩ như vậy.
Lúc này Mộ Minh Tuyết như ngừng thở, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào bông tuyết hình thoi kia. Đã có tấm gương của võ giả vừa rồi, nếu bị bông tuyết này đâm phải thì điều duy nhất xảy ra chính là bản thân sẽ bị đóng băng trong chớp mắt, sau đó hóa thành những2mẩu băng vụn.
Do tốc độ bay của bông tuyết quá nhanh, nên gần như nàng không có thời gian bóp mở tấm thần văn để quay về.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu đen lao nhanh đến, trước khi bông tuyết hình thoi đâm vào Mộ Minh Tuyết thì luồng ánh sáng màu đen ấy đã đánh vào bông tuyết kia.
“Loảng xoảng…”
Bông tuyết hình thoi này giống như tử thần, đang xem xem ai không may mắn…
“Vù…”
Dường như trong chớp mắt, bông tuyết hình thoi đã lao nhanh về phía Mộ Minh Tuyết!
Thấy bông tuyết hình thoi lao về phía mình, mặt Mộ Minh Tuyết biến sắc, bắt đầu dùng hết sức để tránh xa bông tuyết hình thoi kia. Thế nhưng, nàng không thể bay, cũng không có chỗ nào để mượn lực, muốn tránh cũng khó.
Gần như nàng đã uốn chiếc9eo mềm mại của mình thành hình cung, nhưng vẫn không tránh được bông tuyết hình thoi kia.
Lúc băng tuyết vỡ tan thì tỏa ra xung quanh luồng khí lạnh buốt. Sau khi Mộ Minh Tuyết lao qua tầng khí lạnh kia thì trên người đã đầy tuyết trắng, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía La Chinh. Trong tay La Chinh cầm một cây cung dài, hắn đang rơi xuống với tư thế quay lưng xuống dưới, dây cung của cây cung trong tay vẫn rung lên không ngừng. Luồng ánh sáng đen vừa nãy là do La Chinh đã bắn ra một mũi tên!
Khi nãy, mặc dù nàng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tin tưởng rằng lúc này chỉ có La Chinh mới có thể cứu được nàng. Thế nhưng nàng4vẫn có chút áy náy.
Nàng vốn không muốn gây thêm phiền phức cho La Chinh. Thực ra, sau khi tiến vào địa cung, La Chinh luôn lo lắng cho nàng, thế nên trong lòng nàng rõ ràng sẽ thấy áy náy.
Nhìn thấy ánh mắt áy náy của Mộ Minh Tuyết, La Chinh chỉ mỉm cười, ngón tay búng nhẹ một cái, một viên đan dược màu đỏ thẫm bắn về phía Mộ Minh Tuyết. Trong nhẫn tu di của La Chinh có không ít đan dược, mặc dù cấp bậc của Ấn Hỏa Đan này không cao, nhưng nó có thể thúc đẩy chân nguyên tỏa ra nhiều nhiệt lượng. Tuy Mộ Minh Tuyết tu luyện công pháp hệ Băng, nhưng cũng không thể xem thường khí lạnh phát ra từ bông tuyết hình thoi này.
Khí lạnh của bông tuyết hình thoi này rất đáng sợ, tốc độ cũng khó tránh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một bông tuyết mà thôi. Chỉ cần không chạm vào, làm nó vỡ trước là được…
Mọi người vực lại tinh thần, một số võ giả Nhân tộc lấy ra một loạt phi đao, còn võ giả Yêu Dạ tộc thì rút cung tên của mình ra!
“Vèo, vèo…”
Hai tiếng rít vang lên, lại có hai bông tuyết hình thoi bay vọt lên từ dưới vực sâu!
Lần này, khi hai bông tuyết hình thoi vừa xuất hiện thì chợt nghe thấy hai tiếng “rắc rắc” giòn tan. Một luồng ánh sáng màu xanh và một luồng ánh sáng màu tím đồng thời bay về phía hai bông tuyết hình thoi.
“Loảng xoảng…”
Hai bông tuyết hình thoi vỡ tan, kèm theo đó là hai tiếng vỡ, chúng bắn khí lạnh ra xung quanh rồi sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Người ra tay là hai cô gái của Yêu Dạ tộc…
Mặc dù nhiều võ giả trong vực sâu này đang ở vào thế cạnh tranh, nhưng trước mắt mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đi xa được.
Khi tiếp tục đi xuống, tất cả các võ giả đều hiểu được đạo lý này, nên khi ra tay không còn giấu thực lực nữa.
Mỗi khi bông tuyết hình thoi kia bắn lên thì đều có người ra tay trước, đánh tan chúng. Trong số đó, những người ra tay nhiều nhất không phải là Nhân tộc mà là Yêu Dạ tộc. Mặc dù võ giả Yêu Dạ tộc sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau, nhưng vũ khí phổ biến nhất của các nàng chính là cung tên, dường như ai cũng có một bộ cung tên.
Lúc đầu, bông tuyết hình thoi chỉ xuất hiện một bông, hai bông, nhưng số lượng nhanh chóng tăng vọt.
Ba bông, bốn bông…
Sáu bông, bảy bông…
Số lượng bông tuyết hình thoi đồng thời xuất hiện càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn, mọi người càng đồng tâm hiệp lực. Lúc này, trong vực sâu vang lên hàng loạt tiếng nổ!
Tình trạng này duy trì nửa canh giờ, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng hơn. Bây giờ, số lượng bông tuyết hình thoi bắn ra cùng lúc đã lên tới hai mươi bông, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi thì sẽ có người mất mạng. Nếu như số lượng những bông tuyết hình thoi này đạt đến một mức nhất định thì không khó để suy ra rằng mỗi võ giả đều sẽ gặp nạn.
“Vù, vù, vù…”
Có võ giả đã nhìn ra điểm này liền chọn bóp mở đốm sáng màu tím, kích hoạt thần văn quay về, lựa chọn rời khỏi đây.
Đợi đến lúc không thể chống đỡ được thì sợ là muốn đi cũng không xong. Cơ duyên trong vực sâu rất hấp dẫn, nhưng dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn…
Người càng ít thì áp lực càng tăng, bởi vẫn còn nhiều bông tuyết hình thoi cần phải xử lý!
Khi có người đầu tiên chọn rút lui, tâm trạng của các võ giả khác lập tức dao động. Chẳng mấy chốc liền có võ giả thứ hai, võ giả thứ ba kích hoạt thần văn quay về, hóa thành một luồng sáng tím lao lên trên.
Thế nhưng phần lớn võ giả vẫn lựa chọn ở lại!
Địa vị khác nhau thì thực lực cũng khác, tâm tính lại càng không giống. Có người chọn ra sức chém giết, cả đời đều được kính trọng. Cũng có người chọn bo bo giữ mình, lúc thích hợp thì lại rút lui. Tất nhiên không thể nói những lựa chọn này là đúng hay sai.
La Chinh biết rất rõ bản thân mình không có đường lui. Cạnh tranh trong Thượng Giới càng ngày sẽ càng khốc liệt hơn, sợ rằng con đường hắn phải đi sẽ khó hơn võ giả bình thường rất nhiều. Hơn nữa hắn không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì Huân.
“Minh Tuyết, cố gắng điều chỉnh vị trí thành một đường thẳng với ta.” La Chinh nói.
Mộ Minh Tuyết gật đầu, đương nhiên nàng hiểu sắp xếp của La Chinh.
Hiện giờ mọi người đang rơi xuống dưới, nàng giữ vị trí ở phía trên đỉnh đầu La Chinh thì La Chinh sẽ chắn ở phía trước nàng.
Những võ giả khác thấy La Chinh sắp xếp như vậy thì tâm tư cũng thay đổi, cũng ào ào bắt chước theo. Thế là xuất hiện một cảnh khá tức cười. Gần như tất cả các võ giả đều bắt đầu thay đổi vị trí của mình, chuyển hết lên phía trên Mộ Minh Tuyết.
Không chỉ võ giả Nhân tộc, cả Yêu Dạ tộc, Ma tộc đều xếp lần lượt xếp thành chồng, tạo thành một thang người lao thẳng xuống phía dưới.
Nhìn thấy thang người xếp chỉnh tề trên đầu mình, La Chinh nở nụ cười bất lực. Cũng không thể trách những người này được, xếp thành hàng như hiện giờ cũng bớt được nhiều chuyện. Chỉ cần La Chinh đập tan những bông tuyết hình thoi phóng về phía hắn là được, những bông tuyết khác có thể không cần quan tâm.
Thế là hàng “thang người” lấy La Chinh làm đầu tiếp tục bay nhanh xuống dưới.
Cứ duy trì như vậy khoảng nửa canh giờ, số lượng bông tuyết hình thoi dần giảm đi. Tuy khí lạnh ở xung quanh vẫn dày đặc, nhưng nhiệt độ cũng đã tăng lên không ít.
Xem ra cuộc thử nghiệm này đã qua rồi. Thế nhưng, trong lúc tâm trạng mọi người vừa mới thả lỏng đôi chút thì có tiếng cười khẽ truyền đến!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lần này La Chinh đứng phía bên trái vực sâu. Những bông tuyết hình thoi chỉ có kích thước bằng một người, xem hướng đi thì chắc sẽ không đụng vào hắn.
Trong vực sâu cùng lúc có vài chục võ giả đang lao xuống, mà những bông tuyết hình thoi kia lại đang trên đà lao lên với tốc độ cực kỳ nhanh. Cho dù có phát hiện ra những bông tuyết này thì muốn tránh được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc trước, khi vượt qua núi đao, mọi người sẽ giữ một khoảng cách nhất định với vách vực, đợi đến khi những lưỡi đao khổng lồ xuất hiện thì có thể dùng vách vực để mượn lực rồi linh hoạt3điều chỉnh hướng lao xuống của bản thân! Thế nhưng hiện giờ, trên vách vực tràn đầy gai băng, rõ ràng không thể áp dụng phương pháp này được.
Luồng ánh sáng màu đen lao tới, đánh tan những bông tuyết hình thoi chỉ trong chớp mắt!
Lúc băng tuyết vỡ tan thì tỏa ra xung quanh luồng khí lạnh buốt. Sau khi Mộ Minh Tuyết lao qua tầng khí lạnh kia thì trên người đã đầy tuyết trắng, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía La Chinh. Trong tay La Chinh cầm một cây cung dài, hắn đang rơi xuống với tư thế quay lưng xuống dưới, dây cung của cây cung trong tay vẫn rung lên không ngừng. Luồng ánh sáng đen vừa nãy là do La Chinh đã bắn ra một mũi2tên!
Khi nãy, mặc dù nàng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tin tưởng rằng lúc này chỉ có La Chinh mới có thể cứu được nàng. Thế nhưng nàng vẫn có chút áy náy.
Nàng vốn không muốn gây thêm phiền phức cho La Chinh. Thực ra, sau khi tiến vào địa cung, La Chinh luôn lo lắng cho nàng, thế nên trong lòng nàng rõ ràng sẽ thấy áy náy.
“Cô gái Nhân tộc kia xong đời rồi…” Trong lòng các võ giả khác đều nghĩ như vậy.
Lúc này Mộ Minh Tuyết như ngừng thở, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào bông tuyết hình thoi kia. Đã có tấm gương của võ giả vừa rồi, nếu bị bông tuyết này đâm phải thì điều duy nhất xảy ra chính là bản thân sẽ bị đóng băng trong chớp mắt, sau đó hóa thành những2mẩu băng vụn.
Do tốc độ bay của bông tuyết quá nhanh, nên gần như nàng không có thời gian bóp mở tấm thần văn để quay về.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu đen lao nhanh đến, trước khi bông tuyết hình thoi đâm vào Mộ Minh Tuyết thì luồng ánh sáng màu đen ấy đã đánh vào bông tuyết kia.
“Loảng xoảng…”
Bông tuyết hình thoi này giống như tử thần, đang xem xem ai không may mắn…
“Vù…”
Dường như trong chớp mắt, bông tuyết hình thoi đã lao nhanh về phía Mộ Minh Tuyết!
Thấy bông tuyết hình thoi lao về phía mình, mặt Mộ Minh Tuyết biến sắc, bắt đầu dùng hết sức để tránh xa bông tuyết hình thoi kia. Thế nhưng, nàng không thể bay, cũng không có chỗ nào để mượn lực, muốn tránh cũng khó.
Gần như nàng đã uốn chiếc9eo mềm mại của mình thành hình cung, nhưng vẫn không tránh được bông tuyết hình thoi kia.
Lúc băng tuyết vỡ tan thì tỏa ra xung quanh luồng khí lạnh buốt. Sau khi Mộ Minh Tuyết lao qua tầng khí lạnh kia thì trên người đã đầy tuyết trắng, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía La Chinh. Trong tay La Chinh cầm một cây cung dài, hắn đang rơi xuống với tư thế quay lưng xuống dưới, dây cung của cây cung trong tay vẫn rung lên không ngừng. Luồng ánh sáng đen vừa nãy là do La Chinh đã bắn ra một mũi tên!
Khi nãy, mặc dù nàng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tin tưởng rằng lúc này chỉ có La Chinh mới có thể cứu được nàng. Thế nhưng nàng4vẫn có chút áy náy.
Nàng vốn không muốn gây thêm phiền phức cho La Chinh. Thực ra, sau khi tiến vào địa cung, La Chinh luôn lo lắng cho nàng, thế nên trong lòng nàng rõ ràng sẽ thấy áy náy.
Nhìn thấy ánh mắt áy náy của Mộ Minh Tuyết, La Chinh chỉ mỉm cười, ngón tay búng nhẹ một cái, một viên đan dược màu đỏ thẫm bắn về phía Mộ Minh Tuyết. Trong nhẫn tu di của La Chinh có không ít đan dược, mặc dù cấp bậc của Ấn Hỏa Đan này không cao, nhưng nó có thể thúc đẩy chân nguyên tỏa ra nhiều nhiệt lượng. Tuy Mộ Minh Tuyết tu luyện công pháp hệ Băng, nhưng cũng không thể xem thường khí lạnh phát ra từ bông tuyết hình thoi này.
Khí lạnh của bông tuyết hình thoi này rất đáng sợ, tốc độ cũng khó tránh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một bông tuyết mà thôi. Chỉ cần không chạm vào, làm nó vỡ trước là được…
Mọi người vực lại tinh thần, một số võ giả Nhân tộc lấy ra một loạt phi đao, còn võ giả Yêu Dạ tộc thì rút cung tên của mình ra!
“Vèo, vèo…”
Hai tiếng rít vang lên, lại có hai bông tuyết hình thoi bay vọt lên từ dưới vực sâu!
Lần này, khi hai bông tuyết hình thoi vừa xuất hiện thì chợt nghe thấy hai tiếng “rắc rắc” giòn tan. Một luồng ánh sáng màu xanh và một luồng ánh sáng màu tím đồng thời bay về phía hai bông tuyết hình thoi.
“Loảng xoảng…”
Hai bông tuyết hình thoi vỡ tan, kèm theo đó là hai tiếng vỡ, chúng bắn khí lạnh ra xung quanh rồi sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Người ra tay là hai cô gái của Yêu Dạ tộc…
Mặc dù nhiều võ giả trong vực sâu này đang ở vào thế cạnh tranh, nhưng trước mắt mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đi xa được.
Khi tiếp tục đi xuống, tất cả các võ giả đều hiểu được đạo lý này, nên khi ra tay không còn giấu thực lực nữa.
Mỗi khi bông tuyết hình thoi kia bắn lên thì đều có người ra tay trước, đánh tan chúng. Trong số đó, những người ra tay nhiều nhất không phải là Nhân tộc mà là Yêu Dạ tộc. Mặc dù võ giả Yêu Dạ tộc sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau, nhưng vũ khí phổ biến nhất của các nàng chính là cung tên, dường như ai cũng có một bộ cung tên.
Lúc đầu, bông tuyết hình thoi chỉ xuất hiện một bông, hai bông, nhưng số lượng nhanh chóng tăng vọt.
Ba bông, bốn bông…
Sáu bông, bảy bông…
Số lượng bông tuyết hình thoi đồng thời xuất hiện càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn, mọi người càng đồng tâm hiệp lực. Lúc này, trong vực sâu vang lên hàng loạt tiếng nổ!
Tình trạng này duy trì nửa canh giờ, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng hơn. Bây giờ, số lượng bông tuyết hình thoi bắn ra cùng lúc đã lên tới hai mươi bông, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi thì sẽ có người mất mạng. Nếu như số lượng những bông tuyết hình thoi này đạt đến một mức nhất định thì không khó để suy ra rằng mỗi võ giả đều sẽ gặp nạn.
“Vù, vù, vù…”
Có võ giả đã nhìn ra điểm này liền chọn bóp mở đốm sáng màu tím, kích hoạt thần văn quay về, lựa chọn rời khỏi đây.
Đợi đến lúc không thể chống đỡ được thì sợ là muốn đi cũng không xong. Cơ duyên trong vực sâu rất hấp dẫn, nhưng dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn…
Người càng ít thì áp lực càng tăng, bởi vẫn còn nhiều bông tuyết hình thoi cần phải xử lý!
Khi có người đầu tiên chọn rút lui, tâm trạng của các võ giả khác lập tức dao động. Chẳng mấy chốc liền có võ giả thứ hai, võ giả thứ ba kích hoạt thần văn quay về, hóa thành một luồng sáng tím lao lên trên.
Thế nhưng phần lớn võ giả vẫn lựa chọn ở lại!
Địa vị khác nhau thì thực lực cũng khác, tâm tính lại càng không giống. Có người chọn ra sức chém giết, cả đời đều được kính trọng. Cũng có người chọn bo bo giữ mình, lúc thích hợp thì lại rút lui. Tất nhiên không thể nói những lựa chọn này là đúng hay sai.
La Chinh biết rất rõ bản thân mình không có đường lui. Cạnh tranh trong Thượng Giới càng ngày sẽ càng khốc liệt hơn, sợ rằng con đường hắn phải đi sẽ khó hơn võ giả bình thường rất nhiều. Hơn nữa hắn không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì Huân.
“Minh Tuyết, cố gắng điều chỉnh vị trí thành một đường thẳng với ta.” La Chinh nói.
Mộ Minh Tuyết gật đầu, đương nhiên nàng hiểu sắp xếp của La Chinh.
Hiện giờ mọi người đang rơi xuống dưới, nàng giữ vị trí ở phía trên đỉnh đầu La Chinh thì La Chinh sẽ chắn ở phía trước nàng.
Những võ giả khác thấy La Chinh sắp xếp như vậy thì tâm tư cũng thay đổi, cũng ào ào bắt chước theo. Thế là xuất hiện một cảnh khá tức cười. Gần như tất cả các võ giả đều bắt đầu thay đổi vị trí của mình, chuyển hết lên phía trên Mộ Minh Tuyết.
Không chỉ võ giả Nhân tộc, cả Yêu Dạ tộc, Ma tộc đều xếp lần lượt xếp thành chồng, tạo thành một thang người lao thẳng xuống phía dưới.
Nhìn thấy thang người xếp chỉnh tề trên đầu mình, La Chinh nở nụ cười bất lực. Cũng không thể trách những người này được, xếp thành hàng như hiện giờ cũng bớt được nhiều chuyện. Chỉ cần La Chinh đập tan những bông tuyết hình thoi phóng về phía hắn là được, những bông tuyết khác có thể không cần quan tâm.
Thế là hàng “thang người” lấy La Chinh làm đầu tiếp tục bay nhanh xuống dưới.
Cứ duy trì như vậy khoảng nửa canh giờ, số lượng bông tuyết hình thoi dần giảm đi. Tuy khí lạnh ở xung quanh vẫn dày đặc, nhưng nhiệt độ cũng đã tăng lên không ít.
Xem ra cuộc thử nghiệm này đã qua rồi. Thế nhưng, trong lúc tâm trạng mọi người vừa mới thả lỏng đôi chút thì có tiếng cười khẽ truyền đến!