Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1144
Chương 1144: Thiên đạo chấn động
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đi trên đại lộ ánh sao này, ánh mắt La Chinh lại chú ý tới một ngôi sao nhỏ màu xanh da trời đang lơ lửng bên cạnh. Ngôi sao này chỉ to bằng cái móng tay, nhưng trông vô cùng đẹp đẽ, giống như đại bộ phận bề mặt của nó đều được biển cả bao phủ vậy. Nhưng bởi vì quá nhỏ nên La Chinh cũng không nhìn rõ.
Ngoại trừ ngôi sao nhỏ này, bên cạnh còn có một quả cầu lửa lơ lửng, lớn hơn nó chẳng biết bao nhiêu lần!
“Đẹp quá!” Huân thản nhiên nói.
Nhưng khi La Chinh đang chuẩn bị giơ tay bắt lấy ngôi sao màu xanh da trời kia thì Luyện Thần Tử đã cản hắn lại và nói: “Tuy số lượng các ngôi sao trong tinh bàn này rất nhiều, nhưng mỗi ngôi sao đều rất quan trọng. Chúng nối thành3một thể với toàn bộ ngân hà, nên không thể lấy ngôi sao này đi!”
La Chinh trợn trắng mắt, không chờ Luyện Thần Tử nói xong liền túm lão lên, lập tức chạy như bay trên con đường ánh sao...
Hiện tại, La Chinh phải nắm chắc thời gian, nếu cứ chậm rãi đi tản bộ với lão thì có mà bị khùng.
Cứ thế chạy băng băng, chưa hết nửa nén nhang thì La Chinh đã chạy ngang hết nửa tinh bàn ngân hà. Ở chính giữa ngân hà này lại là một quả cầu ánh sáng to lớn, nó phát ra ánh sáng chói mắt màu đỏ tươi!
Đường kính của quả cầu ánh sáng này vào khoảng hơn một nghìn trượng. Ở xung quanh quả cầu, những ngôi sao giống như hạt cát kia gần như có thể bị lãng quên!
“Đây là mặt trời của diễn kỷ2trước sao?” La Chinh nhìn chằm chằm vào ngôi sao thật lớn ấy mà hỏi.
Nghe thấy Luyện Thần Tử nói vậy, La Chinh liền nhún vai, bỏ qua ngôi sao nhỏ màu xanh da trời này, tiếp tục đi về phía trước.
Mới nhìn thì con đường ánh sao này không dài lắm, nhưng bắt đầu đi thì mới phát hiện ra nó thực sự rất xa. Mới đầu Luyện Thần Tử dẫn đường ở phía trước, cả người đều kêu loảng xoảng, đi rất thong thả...
Nhưng đi mãi gần nửa canh giờ, La Chinh lại phát hiện ra khoảng cách giữa mình với trung tâm ngân hà không gần thêm chút nào.
“Cứ đi như vậy thì phải mất bao lâu?” La Chinh hỏi.
“Khà khà, với tốc độ này thì chắc là mất hai ngày hai đêm mới vượt qua được một nửa tinh bàn. Năm đó ta chế2tạo tinh bàn này mất tới mấy trăm năm đó. Mỗi ngôi sao trên đây đều được sao chép hoàn toàn...”
Mặt trời chính là ngôi sao có ánh sáng rực rỡ nhất giữa toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ. Khi nó tỏa sáng, tất cả sao trời đều bị lu mờ đi, không vì sao nào có thể áp đảo ánh sáng chói lọi của nó!
Luyện Thần Tử gật đầu, khảy một ngôi sao trên tinh bàn ra...
Sau đó ánh sáng của mặt trời dần tối đi. Không ngờ trong mặt trời này lại giấu một cung điện!
“Đi theo ta! Cung điện này chính là trung tâm của luân hồi bàn. Năm đó Ngọc Lân lão quái cứ tu luyện trong này mãi, nói không chừng... lão quái vẫn chưa ra đi.” Luyện Thần Tử nói.
Nghe thấy câu này, trên mặt La Chinh và Huân lại9có vẻ hơi căng thẳng.
Luyện Thần Tử gật đầu, khảy một ngôi sao trên tinh bàn ra...
Sau đó ánh sáng của mặt trời dần tối đi. Không ngờ trong mặt trời này lại giấu một cung điện!
“Đi theo ta! Cung điện này chính là trung tâm của luân hồi bàn. Năm đó Ngọc Lân lão quái cứ tu luyện trong này mãi, nói không chừng... lão quái vẫn chưa ra đi.” Luyện Thần Tử nói.
Nghe thấy câu này, trên mặt La Chinh và Huân lại có vẻ hơi căng thẳng.
Đối với bọn họ, Ngọc Lân lão quái còn sống cũng không phải là tin tốt... Không biết Ngọc Lân lão quái này dùng phương pháp gì mà lại có thể vượt qua cả một diễn kỷ. Phải biết rằng lúc một diễn kỷ kết thúc chính là đại diệt thế, cho dù là Thiên Tôn thì cũng khó mà4vượt qua. Mà chuyện này đã xảy ra thì e rằng việc Ngọc Lân lão quái còn sống, không phải là không có khả năng.
“Bàn luân hồi?” Huân nghĩ đi nghĩ lại rồi mới hỏi.
Luyện Thần Tử thản nhiên gật gật đầu, “Bàn luân hồi cũng là một pháp khí không gian mà ta chế tạo. Bây giờ chúng ta đang ở trong bàn luân hồi này.”
“Bàn luân hồi cũng chính là cái vực sâu luân hồi này?” La Chinh cũng hỏi.
Luyện Thần Tử cười khà khà: “Đúng!”
Lúc này Huân và La Chinh mới hiểu ra, địa cung này chính là một pháp khí không gian. Chẳng trách họ lại trải qua đủ loại kỳ dị trong không gian luân hồi như vậy.
Khi La Chinh bước vào trong mặt trời theo Luyện Thần Tử, hắn liền nhìn thấy một cung điện trống rỗng, không hề tìm ra Ngọc Lân Thiên Tôn hay là di thể của lão.
Suy cho cùng thì cũng đã quá lâu, nếu Ngọc Lân Thiên Tôn thực sự tọa hóa ở đây thì có lẽ ngay cả thân xác cũng hóa thành tro bụi mất rồi!
“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng...”
Luyện Thần Tử dạo khắp cung điện trống trải, sau đó lắc đầu rồi vẻ mất mát nói: “Ngọc Lân lão quái, cuối cùng ngươi đã tiến vào lục đạo luân hồi trước ta một bước rồi? Ài...”
Huân cũng dạo xung quanh một vòng. Nàng lại có hứng thú với một số thần văn ở góc cung điện: “Chắc là những thần văn này dùng để điều khiển bàn luân hồi kia?”
“Đúng!” Luyện Thần Tử gật gật đầu.
“Nếu bàn luân hồi này chính là một pháp khí không gian thì sao nó lại không thể bay?” Huân lại hỏi.
Luyện Thần Tử cười nói: “Nói nhảm! Bàn luân hồi mà ta luyện chế đâu phải chỉ có thể bay, ngươi cũng quá coi thường thân phận luyện khí sư bậc nhất thiên hạ này rồi!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Huân đột nhiên sáng lên.
Mà ngay vào lúc này, ánh mắt La Chinh lại chú ý tới mặt hông của cung điện. Trên một chiếc ghế rồng rộng lớn lại có một vật kỳ quái lơ lửng giữa không trung.
Nhìn qua thì vật kia giống như một cái đai quấn trên đầu, lại giống như đỉnh mũ miện của vua. Chất liệu của nó không phải là vàng, cũng không phải sắt, nhưng bề mặt lại phát ra ánh sáng vàng kim nhạt. Nó bay lơ lửng trên không trung một cách kỳ dị nên đã thu hút sự chú ý của La Chinh.
“Đây là cái gì...” La Chinh tò mò hỏi, sau đó liền giơ tay về phía mũ miện kia.
Huân với Luyện Thần Tử đang trao đổi về vấn đề điều khiển bàn luân hồi, nghe thấy tiếng của La Chinh, hai người liền xoay đầu lại. Vừa nhìn thấy mũ miện kia, mắt Huân đột nhiên lóe lên, nhưng dường như nghĩ tới điều gì nên trên mặt liền có vẻ nghi hoặc. Nhưng nàng vẫn nói theo bản năng: “La Chinh! Trước hết không nên động đến cái đó...”
Luyện Thần Tử cũng nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ. Vì sao thứ này lại còn ở đây được?”
Song, lời ngăn cản của Huân vẫn chậm một chút. Khi ngón tay La Chinh chạm vào mũ miện kia, nó lập tức chấn động!
Cùng lúc đó, vòng Thiên Đạo trong vũ trụ này cũng đột nhiên chấn động!
Ở mấy vạn Đại Giới ngoài kia, một vị Thiên Tôn đang ngủ say liền mở to đôi mắt ra. Công pháp mà vị Thiên Tôn này tu luyện hết sức đặc biệt, phương thức tu luyện chính là ngủ say!
Hiện giờ đại thế đã mở ra, nên rất nhiều Thiên Tôn đều đang tăng thời gian tu luyện, vị Thiên Tôn này cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khi hắn tỉnh lại, hai mắt nhìn trời cao, nhìn toàn bộ sao trời với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ...
“Vì sao Thiên Đạo lại chấn động? Có Thiên Tôn mới sắp lên ngôi?” Thiên Tôn kia kinh hãi ra mặt, “Nhưng một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn đều đang tại vị, làm sao có thể xuất hiện vị Thiên Tôn thứ một trăm hai mươi chín? Chuyện này... không thể nào! Không ai có thể cưỡng chế để lên ngôi được!”
Không chỉ có vị Thiên Tôn này mới kinh ngạc và sợ hãi. Trên thực tế, vào giây phút này, tất cả các Thiên Tôn trong thiên hạ đều đang nhìn chăm chú lên trời cao, trên mặt người nào cũng vẻ nghi hoặc. Chuyện xảy ra trước mắt đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ!
Lúc một diễn kỷ mới bắt đầu, trong thiên hạ này vốn không có Thiên Tôn tồn tại, cho nên không có ai gánh chịu mệnh trời của Thiên Đạo!
Nhưng thời gian không ngừng trôi qua, hàng triệu năm, trăm triệu năm...
Vũ trụ vốn bị diệt gọn lại bắt đầu sinh ra sức sống tràn trề một lần nữa. Trong hơn một trăm triệu năm, với đủ các loại cơ duyên, các chủng tộc lớn chậm rãi ra đời, tiến hóa...
Sau đó các chủng tộc lớn lại bắt đầu thi đấu với nhau!
Số lượng vị trí Thiên Tôn gánh chịu mệnh trời có hạn, chính cái gọi là ai tiến vào trường đình trước thì làm vương!
Lúc này, ai có thể đột phá cảnh giới Giới Chủ thì liền có thể sắc phong làm Thiên Tôn, gánh chịu mệnh trời!
Trong diễn kỷ dưới Doanh Thiên này, Nhân tộc là tộc đi đầu, cho nên lượng Thiên Tôn của Nhân tộc là nhiều nhất. Số lượng Thiên Tôn từ ba thế lực lớn của Nhân tộc cộng lại khiến cho Thiên Tôn của những chủng tộc khác không thể không ngước nhìn bóng lưng họ.
Đợi đến khi một trăm hai mươi tám Thiên Tôn an vị, gánh chịu tất cả mệnh trời thì cho dù những võ giả khác có đột phá đại hạn Giới Chủ cũng không thể trở thành Thiên Tôn. Trừ phi có một vị Thiên Tôn nào đó ra đi thì người kia mới có thể đoạt lấy mệnh trời, mới có thể trở thành Thiên Tôn mới.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngoại trừ ngôi sao nhỏ này, bên cạnh còn có một quả cầu lửa lơ lửng, lớn hơn nó chẳng biết bao nhiêu lần!
“Đẹp quá!” Huân thản nhiên nói.
Nhưng khi La Chinh đang chuẩn bị giơ tay bắt lấy ngôi sao màu xanh da trời kia thì Luyện Thần Tử đã cản hắn lại và nói: “Tuy số lượng các ngôi sao trong tinh bàn này rất nhiều, nhưng mỗi ngôi sao đều rất quan trọng. Chúng nối thành3một thể với toàn bộ ngân hà, nên không thể lấy ngôi sao này đi!”
La Chinh trợn trắng mắt, không chờ Luyện Thần Tử nói xong liền túm lão lên, lập tức chạy như bay trên con đường ánh sao...
Hiện tại, La Chinh phải nắm chắc thời gian, nếu cứ chậm rãi đi tản bộ với lão thì có mà bị khùng.
Cứ thế chạy băng băng, chưa hết nửa nén nhang thì La Chinh đã chạy ngang hết nửa tinh bàn ngân hà. Ở chính giữa ngân hà này lại là một quả cầu ánh sáng to lớn, nó phát ra ánh sáng chói mắt màu đỏ tươi!
Đường kính của quả cầu ánh sáng này vào khoảng hơn một nghìn trượng. Ở xung quanh quả cầu, những ngôi sao giống như hạt cát kia gần như có thể bị lãng quên!
“Đây là mặt trời của diễn kỷ2trước sao?” La Chinh nhìn chằm chằm vào ngôi sao thật lớn ấy mà hỏi.
Nghe thấy Luyện Thần Tử nói vậy, La Chinh liền nhún vai, bỏ qua ngôi sao nhỏ màu xanh da trời này, tiếp tục đi về phía trước.
Mới nhìn thì con đường ánh sao này không dài lắm, nhưng bắt đầu đi thì mới phát hiện ra nó thực sự rất xa. Mới đầu Luyện Thần Tử dẫn đường ở phía trước, cả người đều kêu loảng xoảng, đi rất thong thả...
Nhưng đi mãi gần nửa canh giờ, La Chinh lại phát hiện ra khoảng cách giữa mình với trung tâm ngân hà không gần thêm chút nào.
“Cứ đi như vậy thì phải mất bao lâu?” La Chinh hỏi.
“Khà khà, với tốc độ này thì chắc là mất hai ngày hai đêm mới vượt qua được một nửa tinh bàn. Năm đó ta chế2tạo tinh bàn này mất tới mấy trăm năm đó. Mỗi ngôi sao trên đây đều được sao chép hoàn toàn...”
Mặt trời chính là ngôi sao có ánh sáng rực rỡ nhất giữa toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ. Khi nó tỏa sáng, tất cả sao trời đều bị lu mờ đi, không vì sao nào có thể áp đảo ánh sáng chói lọi của nó!
Luyện Thần Tử gật đầu, khảy một ngôi sao trên tinh bàn ra...
Sau đó ánh sáng của mặt trời dần tối đi. Không ngờ trong mặt trời này lại giấu một cung điện!
“Đi theo ta! Cung điện này chính là trung tâm của luân hồi bàn. Năm đó Ngọc Lân lão quái cứ tu luyện trong này mãi, nói không chừng... lão quái vẫn chưa ra đi.” Luyện Thần Tử nói.
Nghe thấy câu này, trên mặt La Chinh và Huân lại9có vẻ hơi căng thẳng.
Luyện Thần Tử gật đầu, khảy một ngôi sao trên tinh bàn ra...
Sau đó ánh sáng của mặt trời dần tối đi. Không ngờ trong mặt trời này lại giấu một cung điện!
“Đi theo ta! Cung điện này chính là trung tâm của luân hồi bàn. Năm đó Ngọc Lân lão quái cứ tu luyện trong này mãi, nói không chừng... lão quái vẫn chưa ra đi.” Luyện Thần Tử nói.
Nghe thấy câu này, trên mặt La Chinh và Huân lại có vẻ hơi căng thẳng.
Đối với bọn họ, Ngọc Lân lão quái còn sống cũng không phải là tin tốt... Không biết Ngọc Lân lão quái này dùng phương pháp gì mà lại có thể vượt qua cả một diễn kỷ. Phải biết rằng lúc một diễn kỷ kết thúc chính là đại diệt thế, cho dù là Thiên Tôn thì cũng khó mà4vượt qua. Mà chuyện này đã xảy ra thì e rằng việc Ngọc Lân lão quái còn sống, không phải là không có khả năng.
“Bàn luân hồi?” Huân nghĩ đi nghĩ lại rồi mới hỏi.
Luyện Thần Tử thản nhiên gật gật đầu, “Bàn luân hồi cũng là một pháp khí không gian mà ta chế tạo. Bây giờ chúng ta đang ở trong bàn luân hồi này.”
“Bàn luân hồi cũng chính là cái vực sâu luân hồi này?” La Chinh cũng hỏi.
Luyện Thần Tử cười khà khà: “Đúng!”
Lúc này Huân và La Chinh mới hiểu ra, địa cung này chính là một pháp khí không gian. Chẳng trách họ lại trải qua đủ loại kỳ dị trong không gian luân hồi như vậy.
Khi La Chinh bước vào trong mặt trời theo Luyện Thần Tử, hắn liền nhìn thấy một cung điện trống rỗng, không hề tìm ra Ngọc Lân Thiên Tôn hay là di thể của lão.
Suy cho cùng thì cũng đã quá lâu, nếu Ngọc Lân Thiên Tôn thực sự tọa hóa ở đây thì có lẽ ngay cả thân xác cũng hóa thành tro bụi mất rồi!
“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng...”
Luyện Thần Tử dạo khắp cung điện trống trải, sau đó lắc đầu rồi vẻ mất mát nói: “Ngọc Lân lão quái, cuối cùng ngươi đã tiến vào lục đạo luân hồi trước ta một bước rồi? Ài...”
Huân cũng dạo xung quanh một vòng. Nàng lại có hứng thú với một số thần văn ở góc cung điện: “Chắc là những thần văn này dùng để điều khiển bàn luân hồi kia?”
“Đúng!” Luyện Thần Tử gật gật đầu.
“Nếu bàn luân hồi này chính là một pháp khí không gian thì sao nó lại không thể bay?” Huân lại hỏi.
Luyện Thần Tử cười nói: “Nói nhảm! Bàn luân hồi mà ta luyện chế đâu phải chỉ có thể bay, ngươi cũng quá coi thường thân phận luyện khí sư bậc nhất thiên hạ này rồi!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Huân đột nhiên sáng lên.
Mà ngay vào lúc này, ánh mắt La Chinh lại chú ý tới mặt hông của cung điện. Trên một chiếc ghế rồng rộng lớn lại có một vật kỳ quái lơ lửng giữa không trung.
Nhìn qua thì vật kia giống như một cái đai quấn trên đầu, lại giống như đỉnh mũ miện của vua. Chất liệu của nó không phải là vàng, cũng không phải sắt, nhưng bề mặt lại phát ra ánh sáng vàng kim nhạt. Nó bay lơ lửng trên không trung một cách kỳ dị nên đã thu hút sự chú ý của La Chinh.
“Đây là cái gì...” La Chinh tò mò hỏi, sau đó liền giơ tay về phía mũ miện kia.
Huân với Luyện Thần Tử đang trao đổi về vấn đề điều khiển bàn luân hồi, nghe thấy tiếng của La Chinh, hai người liền xoay đầu lại. Vừa nhìn thấy mũ miện kia, mắt Huân đột nhiên lóe lên, nhưng dường như nghĩ tới điều gì nên trên mặt liền có vẻ nghi hoặc. Nhưng nàng vẫn nói theo bản năng: “La Chinh! Trước hết không nên động đến cái đó...”
Luyện Thần Tử cũng nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ. Vì sao thứ này lại còn ở đây được?”
Song, lời ngăn cản của Huân vẫn chậm một chút. Khi ngón tay La Chinh chạm vào mũ miện kia, nó lập tức chấn động!
Cùng lúc đó, vòng Thiên Đạo trong vũ trụ này cũng đột nhiên chấn động!
Ở mấy vạn Đại Giới ngoài kia, một vị Thiên Tôn đang ngủ say liền mở to đôi mắt ra. Công pháp mà vị Thiên Tôn này tu luyện hết sức đặc biệt, phương thức tu luyện chính là ngủ say!
Hiện giờ đại thế đã mở ra, nên rất nhiều Thiên Tôn đều đang tăng thời gian tu luyện, vị Thiên Tôn này cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khi hắn tỉnh lại, hai mắt nhìn trời cao, nhìn toàn bộ sao trời với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ...
“Vì sao Thiên Đạo lại chấn động? Có Thiên Tôn mới sắp lên ngôi?” Thiên Tôn kia kinh hãi ra mặt, “Nhưng một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn đều đang tại vị, làm sao có thể xuất hiện vị Thiên Tôn thứ một trăm hai mươi chín? Chuyện này... không thể nào! Không ai có thể cưỡng chế để lên ngôi được!”
Không chỉ có vị Thiên Tôn này mới kinh ngạc và sợ hãi. Trên thực tế, vào giây phút này, tất cả các Thiên Tôn trong thiên hạ đều đang nhìn chăm chú lên trời cao, trên mặt người nào cũng vẻ nghi hoặc. Chuyện xảy ra trước mắt đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ!
Lúc một diễn kỷ mới bắt đầu, trong thiên hạ này vốn không có Thiên Tôn tồn tại, cho nên không có ai gánh chịu mệnh trời của Thiên Đạo!
Nhưng thời gian không ngừng trôi qua, hàng triệu năm, trăm triệu năm...
Vũ trụ vốn bị diệt gọn lại bắt đầu sinh ra sức sống tràn trề một lần nữa. Trong hơn một trăm triệu năm, với đủ các loại cơ duyên, các chủng tộc lớn chậm rãi ra đời, tiến hóa...
Sau đó các chủng tộc lớn lại bắt đầu thi đấu với nhau!
Số lượng vị trí Thiên Tôn gánh chịu mệnh trời có hạn, chính cái gọi là ai tiến vào trường đình trước thì làm vương!
Lúc này, ai có thể đột phá cảnh giới Giới Chủ thì liền có thể sắc phong làm Thiên Tôn, gánh chịu mệnh trời!
Trong diễn kỷ dưới Doanh Thiên này, Nhân tộc là tộc đi đầu, cho nên lượng Thiên Tôn của Nhân tộc là nhiều nhất. Số lượng Thiên Tôn từ ba thế lực lớn của Nhân tộc cộng lại khiến cho Thiên Tôn của những chủng tộc khác không thể không ngước nhìn bóng lưng họ.
Đợi đến khi một trăm hai mươi tám Thiên Tôn an vị, gánh chịu tất cả mệnh trời thì cho dù những võ giả khác có đột phá đại hạn Giới Chủ cũng không thể trở thành Thiên Tôn. Trừ phi có một vị Thiên Tôn nào đó ra đi thì người kia mới có thể đoạt lấy mệnh trời, mới có thể trở thành Thiên Tôn mới.