Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1237
Chương 1237: Phiền muộn về đầu lâu nhỏ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ầm!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, La Chinh rơi thẳng từ trên xuống dưới.
Hắn trực tiếp rơi từ trên tán cây xuống.
Trong quá trình này, La Chinh muốn điều chỉnh lại tư thế ngã của hắn.
Lực nện xuống khiến mặt đất dưới chân mọi người cũng phải rung lên.
Thân hình Lưu Vũ lóe lên, nàng phát hiện cách đó không xa có một cái hố to. Chờ đến khi nàng qua đến nơi, La Chinh đã bò từ dưới hố lên.
“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nàng ân cần hỏi.
La Chinh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Lam Nhiễm như một con bướm, chậm rãi bay qua. Khi nàng vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy một đống đầu lâu đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Nhưng hắn lại phát hiện,3bản thân không thể ngăn cản được luồng sức mạnh vô hình đó. Hắn cứ như vậy mà rơi thẳng từ trên đỉnh thần mộc Đại Xuân xuống.
Đám Lưu Vũ và Lam Nhiễm đang đứng một bên thần mộc Đại Xuân chờ La Chinh.
Sau khi đợi khá lâu, bọn họ cũng đoán ra được tình hình đại khái của hắn.
“Có khi nào tên kia được đưa về thành chính rồi hay không?” Lam Nhiễm ngẩng đầu nhìn đỉnh thần mộc Đại Xuân. Bị ngăn bởi màn sương dày đặc, tất nhiên nàng không nhìn thấy được gì.
Cái gọi là được đưa về thành chính, ý là La Chinh đã chết.
“Nếu chết trên đỉnh thần mộc Đại Xuân thì thật là đáng tiếc. Điểm mộng ảo trên người hắn không ít. Một nửa số điểm đó vẫn còn lưu lại bên trên, nhưng không ai2dám lên đó để lấy.” Bạch Vi nhún vai nói.
Lưu Vũ lạnh nhạt nói: “Chắc không đâu.”
“Nhưng lâu như vậy rồi...”
Lam Nhiễm còn chưa dứt lời thì đột nhiên mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một cái bóng rơi thẳng xuống từ trong màn sương màu trắng.
“Ầm ầm...”
Thân hình Lưu Vũ lóe lên, nàng phát hiện cách đó không xa có một cái hố to. Chờ đến khi nàng qua đến nơi, La Chinh đã bò từ dưới hố lên.
“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nàng ân cần hỏi.
La Chinh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Lam Nhiễm như một con bướm, chậm rãi bay qua. Khi nàng vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy một đống đầu lâu đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Không chỉ Lam Nhiễm, mà gương mặt2của các võ giả Yêu Dạ tộc kể cả Lưu Vũ đều trầm xuống, bắt đầu cảnh giác.
“Cẩn thận!”
Lưu Vũ có phản ứng nhanh nhất. Nàng cầm thanh kiếm trong tay, một luồng kiếm quang sắc bén phóng ra, đâm vào đám đầu lâu trên bầu trời.
“Bốp bốp...”
Một kiếm đâm ra, mấy chục cái đầu lâu nhỏ bị đánh bay, nhưng chỉ một thoáng sau, chúng lại quay trở về, xông thẳng đến La Chinh, muốn cắn lưng của hắn lần nữa. Những hàm răng trắng không ngừng cắn xé, giống như ác quỷ đang mài răng.
“Cái này...” Ánh mắt Lưu Vũ lộ vẻ kinh ngạc. Một kiếm vừa rồi của nàng uy lực mạnh tới mức nào, trong lòng nàng biết rõ. Nhưng kiếm của nàng chỉ đâm trúng mặt ngoài của đầu lâu, hoàn toàn không thể xuyên thủng chúng được.
Gương mặt La9Chinh đầy vẻ bất đắc dĩ: “Vô dụng thôi, dường như không thể làm gì được đám đầu lâu này.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lam Nhiễm vô cùng tò mò, thậm chí còn không che giấu được nụ cười của mình. Mặc dù đám đầu lâu kia nhìn rất kinh dị, nhưng La Chinh vác theo một đống đầu lâu như vậy, nó chẳng khác nào một cái mai rùa, đúng là hơi buồn cười.
“Hẳn là lực nguyền rủa của Vu tộc thượng cổ.” La Chinh giật một cái đầu lâu trên vai xuống, dùng sức ném mạnh ra ngoài: “Thứ đồ chơi này hình như không phá hủy được. Sao lực nguyền rủa này lại lợi hại như vậy chứ?”
Đầu lâu nhỏ bị La Chinh ném mạnh đi, lượn một vòng trên không trung, sau đó lại tiếp tục cắn đằng4sau hắn. Ngón tay La Chinh vạch nhẹ một cái, từng đường đao gió sắc bén không ngừng cắt vào đầu lâu nhỏ. Mặc dù đao gió cắt rất mạnh, nhưng đầu lâu nhỏ lại chẳng bị tổn hại gì.
Nhưng khi đầu lâu nhỏ bay vụt về phía hắn, hắn đã cầm một chiếc nhẫn trong tay, lông mày hơi nhướng lên. Dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhẹ nhàng ấn vào nhẫn tu di, một chiếc cuốc rơi ra ngoài.
“Cuốc Hắc Tinh! Thần khí chí tôn!”
Mắt Lam Nhiễm bắn ra một tia sáng.
Nàng thân là truyền nhân Giới Chủ, lần này tham gia chiến trường mộng ảo, những thứ tốt nhất đều nằm trong tay nàng, nhưng Lam Nhiễm lại không có khả năng có được thần khí chí tôn.
Trong một trăm nghìn Đại Giới, có rất nhiều Giới Chủ.
Nhưng thần khí chí tôn lại chỉ có hơn ba nghìn cái.
Hơn ba nghìn cái này đã được tích lũy vô số năm, chỉ sợ trăm vạn năm mới sinh ra được một thần khí chí tôn.
Thế mà trong tay hắn lại có cuốc Hắc Tinh.
La Chinh mặc kệ cuốc Hắc Tinh có lai lịch gì. Hắn chỉ biết cuốc này dùng rất hữu dụng là được.
Cuốc Hắc Tinh ẩn chứa rất nhiều luật nhân quả. Không biết nó có thể đập nát mấy cái đầu lâu nhỏ hay không?
“Ầm!”
Hắn đập xuống một cái.
Đầu lâu nhỏ vẫn là đầu lâu nhỏ, cuốc vẫn là cuốc, không hề có tác dụng.
Thấy vậy, La Chinh cũng đành chịu. Cuốc Hắc Tinh mà cũng không thể đập nát được sao?
Cuốc Hắc Tinh vận dụng luật nhân quả trong Thiên Đạo, chắc chắn phải đập nát được hết mọi thứ mới đúng...
Nếu ngay cả cuốc Hắc Tinh cũng không thể đập nát, vậy chứng tỏ luật nhân quả ẩn chứa trong đầu lâu còn cao hơn cuốc Hắc Tinh.
Đây cũng là điều mà La Chinh nghĩ mãi không hiểu.
Mặc kệ là Vu tộc thượng cổ hay là Âm Ảnh tộc, bọn họ mạnh đến mức như vậy sao?
Thấy đám mặc áo choàng rách rưới kia, hẳn cũng không phải là nhân vật quá lợi hại của Âm Ảnh tộc. Ít ra thì La Chinh giết chết chúng cũng không quá khó khăn.
Nhưng chúng lại có thể dẫn một đám đầu lâu nghịch thiên như thế đến, không biết chúng đã làm bằng cách nào?
Một chủng tộc mạnh mẽ như thế, vì sao lại phải đến mặt trái của thế giới?
Ngay cả cuốc Hắc Tinh cũng không đập nát được đầu lâu nhỏ, nên La Chinh chỉ có thể hậm hực cất đi.
Về phần Lam Nhiễm, nàng “hái” một đầu lâu phía sau La Chinh xuống, cẩn thận quan sát. Nhìn một hồi, nàng mỉm cười nói: “Ta có một cách có thể thử.”
“Cách gì?” La Chinh hỏi.
“Đám đầu lâu nhỏ này vẫn cắn xé sau lưng ngươi đúng không?” Lam Nhiễm hỏi.
“Chuẩn.” La Chinh gật đầu: “Quan trọng là, không biết chúng sẽ theo đến khi nào.”
“Nhưng quy tắc trong thành chính là do Thiên Đạo tạo dựng. Ở đó cấm chiến đấu, ngươi có thể lợi dụng lực của thành chính để thử một chút.” Lam Nhiễm đề nghị.
Nghe Lam Nhiễm nói xong, mắt La Chinh bỗng sáng lên.
Hắn không nghĩ đến điều này.
Theo quy tắc của chiến trường mộng ảo, trong thành chính cấm đánh nhau. Nếu quy tắc này là do Thiên Đạo tạo dựng, vậy thì không thể nào làm trái. Hắn không tin đám đầu lâu này có thể làm trái quy tắc mà Thiên Đạo lập nên.
Như vậy, hắn có thể tiến vào thành chính thử xem.
Trước đó, La Chinh xuất phát từ thành chính của Yêu Dạ tộc, thẳng theo hướng bắc, đi hai mươi dặm để đến cánh cửa Khô Mộc này. Phía bắc và phía tây của cánh cửa Khô Mộc đều có hai thành chính, cũng không xa lắm.
Nếu có thể thoát khỏi đám đầu lâu đáng chết kia, xem như hắn cũng cảm tạ trời đất.
“Ngoại trừ đám đầu lâu, ngươi còn tìm thấy thứ gì ở tầng cao nhất không? Không phải một trăm quả chứ?” Lam Nhiễm hỏi tiếp.
Nàng biết mình không thể nào xông lên được tầng cao nhất, nhưng trong lòng vẫn tò mò không biết La Chinh đã đoạt được những gì.
Nghe xong, La Chinh mở to mắt. Nếu có được một trăm quả, tổng cộng là mười triệu điểm, La Chinh còn muốn cảm ơn ông trời thật nhiều ấy chứ.
Hắn cũng không giấu giếm, lấy thanh sắt ra: “Nếu có thì tốt rồi. Nhưng đừng nói một trăm quả, ngay cả một quả cũng không có. Một điểm cũng không cho, lại còn bắt ta phải trả năm triệu điểm mộng ảo.”
“Trả năm triệu điểm!” Lam Nhiễm cũng không khỏi líu lưỡi. Tốc độ tích lũy của nàng cũng không chậm, nhưng lâu như vậy rồi mà còn chưa đạt được hai triệu điểm.
Rốt cuộc thanh sắt này có cái gì thần kỳ? Tại sao lại bắt mọi người phải nộp nhiều điểm như vậy?
Theo nàng suy đoán, chỉ tiến vào một đại sảnh Nhân Quả mà phải nộp năm triệu điểm. Đại Giới này, người có được số điểm đó cũng chỉ có khoảng ba trăm người mà thôi, có thể nói là khá ít. Như vậy, phần thưởng trong đại sảnh Nhân Quả tất sẽ không ít.
Nhưng bây giờ, La Chinh không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Điều hắn cần làm bây giờ chính là tiêu diệt hết đám đầu lâu nhỏ kia đã.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Một âm thanh giòn giã vang lên, La Chinh rơi thẳng từ trên xuống dưới.
Hắn trực tiếp rơi từ trên tán cây xuống.
Trong quá trình này, La Chinh muốn điều chỉnh lại tư thế ngã của hắn.
Lực nện xuống khiến mặt đất dưới chân mọi người cũng phải rung lên.
Thân hình Lưu Vũ lóe lên, nàng phát hiện cách đó không xa có một cái hố to. Chờ đến khi nàng qua đến nơi, La Chinh đã bò từ dưới hố lên.
“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nàng ân cần hỏi.
La Chinh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Lam Nhiễm như một con bướm, chậm rãi bay qua. Khi nàng vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy một đống đầu lâu đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Nhưng hắn lại phát hiện,3bản thân không thể ngăn cản được luồng sức mạnh vô hình đó. Hắn cứ như vậy mà rơi thẳng từ trên đỉnh thần mộc Đại Xuân xuống.
Đám Lưu Vũ và Lam Nhiễm đang đứng một bên thần mộc Đại Xuân chờ La Chinh.
Sau khi đợi khá lâu, bọn họ cũng đoán ra được tình hình đại khái của hắn.
“Có khi nào tên kia được đưa về thành chính rồi hay không?” Lam Nhiễm ngẩng đầu nhìn đỉnh thần mộc Đại Xuân. Bị ngăn bởi màn sương dày đặc, tất nhiên nàng không nhìn thấy được gì.
Cái gọi là được đưa về thành chính, ý là La Chinh đã chết.
“Nếu chết trên đỉnh thần mộc Đại Xuân thì thật là đáng tiếc. Điểm mộng ảo trên người hắn không ít. Một nửa số điểm đó vẫn còn lưu lại bên trên, nhưng không ai2dám lên đó để lấy.” Bạch Vi nhún vai nói.
Lưu Vũ lạnh nhạt nói: “Chắc không đâu.”
“Nhưng lâu như vậy rồi...”
Lam Nhiễm còn chưa dứt lời thì đột nhiên mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một cái bóng rơi thẳng xuống từ trong màn sương màu trắng.
“Ầm ầm...”
Thân hình Lưu Vũ lóe lên, nàng phát hiện cách đó không xa có một cái hố to. Chờ đến khi nàng qua đến nơi, La Chinh đã bò từ dưới hố lên.
“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nàng ân cần hỏi.
La Chinh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Lam Nhiễm như một con bướm, chậm rãi bay qua. Khi nàng vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy một đống đầu lâu đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Không chỉ Lam Nhiễm, mà gương mặt2của các võ giả Yêu Dạ tộc kể cả Lưu Vũ đều trầm xuống, bắt đầu cảnh giác.
“Cẩn thận!”
Lưu Vũ có phản ứng nhanh nhất. Nàng cầm thanh kiếm trong tay, một luồng kiếm quang sắc bén phóng ra, đâm vào đám đầu lâu trên bầu trời.
“Bốp bốp...”
Một kiếm đâm ra, mấy chục cái đầu lâu nhỏ bị đánh bay, nhưng chỉ một thoáng sau, chúng lại quay trở về, xông thẳng đến La Chinh, muốn cắn lưng của hắn lần nữa. Những hàm răng trắng không ngừng cắn xé, giống như ác quỷ đang mài răng.
“Cái này...” Ánh mắt Lưu Vũ lộ vẻ kinh ngạc. Một kiếm vừa rồi của nàng uy lực mạnh tới mức nào, trong lòng nàng biết rõ. Nhưng kiếm của nàng chỉ đâm trúng mặt ngoài của đầu lâu, hoàn toàn không thể xuyên thủng chúng được.
Gương mặt La9Chinh đầy vẻ bất đắc dĩ: “Vô dụng thôi, dường như không thể làm gì được đám đầu lâu này.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lam Nhiễm vô cùng tò mò, thậm chí còn không che giấu được nụ cười của mình. Mặc dù đám đầu lâu kia nhìn rất kinh dị, nhưng La Chinh vác theo một đống đầu lâu như vậy, nó chẳng khác nào một cái mai rùa, đúng là hơi buồn cười.
“Hẳn là lực nguyền rủa của Vu tộc thượng cổ.” La Chinh giật một cái đầu lâu trên vai xuống, dùng sức ném mạnh ra ngoài: “Thứ đồ chơi này hình như không phá hủy được. Sao lực nguyền rủa này lại lợi hại như vậy chứ?”
Đầu lâu nhỏ bị La Chinh ném mạnh đi, lượn một vòng trên không trung, sau đó lại tiếp tục cắn đằng4sau hắn. Ngón tay La Chinh vạch nhẹ một cái, từng đường đao gió sắc bén không ngừng cắt vào đầu lâu nhỏ. Mặc dù đao gió cắt rất mạnh, nhưng đầu lâu nhỏ lại chẳng bị tổn hại gì.
Nhưng khi đầu lâu nhỏ bay vụt về phía hắn, hắn đã cầm một chiếc nhẫn trong tay, lông mày hơi nhướng lên. Dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhẹ nhàng ấn vào nhẫn tu di, một chiếc cuốc rơi ra ngoài.
“Cuốc Hắc Tinh! Thần khí chí tôn!”
Mắt Lam Nhiễm bắn ra một tia sáng.
Nàng thân là truyền nhân Giới Chủ, lần này tham gia chiến trường mộng ảo, những thứ tốt nhất đều nằm trong tay nàng, nhưng Lam Nhiễm lại không có khả năng có được thần khí chí tôn.
Trong một trăm nghìn Đại Giới, có rất nhiều Giới Chủ.
Nhưng thần khí chí tôn lại chỉ có hơn ba nghìn cái.
Hơn ba nghìn cái này đã được tích lũy vô số năm, chỉ sợ trăm vạn năm mới sinh ra được một thần khí chí tôn.
Thế mà trong tay hắn lại có cuốc Hắc Tinh.
La Chinh mặc kệ cuốc Hắc Tinh có lai lịch gì. Hắn chỉ biết cuốc này dùng rất hữu dụng là được.
Cuốc Hắc Tinh ẩn chứa rất nhiều luật nhân quả. Không biết nó có thể đập nát mấy cái đầu lâu nhỏ hay không?
“Ầm!”
Hắn đập xuống một cái.
Đầu lâu nhỏ vẫn là đầu lâu nhỏ, cuốc vẫn là cuốc, không hề có tác dụng.
Thấy vậy, La Chinh cũng đành chịu. Cuốc Hắc Tinh mà cũng không thể đập nát được sao?
Cuốc Hắc Tinh vận dụng luật nhân quả trong Thiên Đạo, chắc chắn phải đập nát được hết mọi thứ mới đúng...
Nếu ngay cả cuốc Hắc Tinh cũng không thể đập nát, vậy chứng tỏ luật nhân quả ẩn chứa trong đầu lâu còn cao hơn cuốc Hắc Tinh.
Đây cũng là điều mà La Chinh nghĩ mãi không hiểu.
Mặc kệ là Vu tộc thượng cổ hay là Âm Ảnh tộc, bọn họ mạnh đến mức như vậy sao?
Thấy đám mặc áo choàng rách rưới kia, hẳn cũng không phải là nhân vật quá lợi hại của Âm Ảnh tộc. Ít ra thì La Chinh giết chết chúng cũng không quá khó khăn.
Nhưng chúng lại có thể dẫn một đám đầu lâu nghịch thiên như thế đến, không biết chúng đã làm bằng cách nào?
Một chủng tộc mạnh mẽ như thế, vì sao lại phải đến mặt trái của thế giới?
Ngay cả cuốc Hắc Tinh cũng không đập nát được đầu lâu nhỏ, nên La Chinh chỉ có thể hậm hực cất đi.
Về phần Lam Nhiễm, nàng “hái” một đầu lâu phía sau La Chinh xuống, cẩn thận quan sát. Nhìn một hồi, nàng mỉm cười nói: “Ta có một cách có thể thử.”
“Cách gì?” La Chinh hỏi.
“Đám đầu lâu nhỏ này vẫn cắn xé sau lưng ngươi đúng không?” Lam Nhiễm hỏi.
“Chuẩn.” La Chinh gật đầu: “Quan trọng là, không biết chúng sẽ theo đến khi nào.”
“Nhưng quy tắc trong thành chính là do Thiên Đạo tạo dựng. Ở đó cấm chiến đấu, ngươi có thể lợi dụng lực của thành chính để thử một chút.” Lam Nhiễm đề nghị.
Nghe Lam Nhiễm nói xong, mắt La Chinh bỗng sáng lên.
Hắn không nghĩ đến điều này.
Theo quy tắc của chiến trường mộng ảo, trong thành chính cấm đánh nhau. Nếu quy tắc này là do Thiên Đạo tạo dựng, vậy thì không thể nào làm trái. Hắn không tin đám đầu lâu này có thể làm trái quy tắc mà Thiên Đạo lập nên.
Như vậy, hắn có thể tiến vào thành chính thử xem.
Trước đó, La Chinh xuất phát từ thành chính của Yêu Dạ tộc, thẳng theo hướng bắc, đi hai mươi dặm để đến cánh cửa Khô Mộc này. Phía bắc và phía tây của cánh cửa Khô Mộc đều có hai thành chính, cũng không xa lắm.
Nếu có thể thoát khỏi đám đầu lâu đáng chết kia, xem như hắn cũng cảm tạ trời đất.
“Ngoại trừ đám đầu lâu, ngươi còn tìm thấy thứ gì ở tầng cao nhất không? Không phải một trăm quả chứ?” Lam Nhiễm hỏi tiếp.
Nàng biết mình không thể nào xông lên được tầng cao nhất, nhưng trong lòng vẫn tò mò không biết La Chinh đã đoạt được những gì.
Nghe xong, La Chinh mở to mắt. Nếu có được một trăm quả, tổng cộng là mười triệu điểm, La Chinh còn muốn cảm ơn ông trời thật nhiều ấy chứ.
Hắn cũng không giấu giếm, lấy thanh sắt ra: “Nếu có thì tốt rồi. Nhưng đừng nói một trăm quả, ngay cả một quả cũng không có. Một điểm cũng không cho, lại còn bắt ta phải trả năm triệu điểm mộng ảo.”
“Trả năm triệu điểm!” Lam Nhiễm cũng không khỏi líu lưỡi. Tốc độ tích lũy của nàng cũng không chậm, nhưng lâu như vậy rồi mà còn chưa đạt được hai triệu điểm.
Rốt cuộc thanh sắt này có cái gì thần kỳ? Tại sao lại bắt mọi người phải nộp nhiều điểm như vậy?
Theo nàng suy đoán, chỉ tiến vào một đại sảnh Nhân Quả mà phải nộp năm triệu điểm. Đại Giới này, người có được số điểm đó cũng chỉ có khoảng ba trăm người mà thôi, có thể nói là khá ít. Như vậy, phần thưởng trong đại sảnh Nhân Quả tất sẽ không ít.
Nhưng bây giờ, La Chinh không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Điều hắn cần làm bây giờ chính là tiêu diệt hết đám đầu lâu nhỏ kia đã.