Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1251
Chương 1251: Phần thưởng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người nói chuyện chính là võ giả Ma tộc kia. Khi nãy, trong lúc cấp bách, La Chinh đã trực tiếp buông dây cung. Mũi tên thứ nhất tùy tiện bắn ra lại vừa khéo xẹt qua bên người võ giả Ma tộc, làm gã suýt thì bị mũi tên của La Chinh bắn trúng.
La Chinh cũng thấy cảnh đó, nhưng thời gian quá gấp gáp nên hắn không để ý được nhiều đến vậy.
“Xin lỗi.” La Chinh khẽ mỉm cười nói.
“Không sao… Ít ra chúng ta cũng vượt qua cái đại sảnh chết tiệt này rồi!” Võ giả Ma tộc cười khà, không quá để tâm. Huống chi cho dù mũi tên kia có bắn trúng thì cũng chưa chắc có thể lấy mạng gã được. La Chinh có được cây cung này ở Hạ Giới, chỉ có thể coi như là bảo vật phẩm3cấp thấp trong các loại thần khí, còn võ giả Ma tộc này thì lại được trang bị đầy đủ.
Vì hai người này không phải bị người khác giết, nên những điểm mộng ảo này đều trở thành vật vô chủ. Trước đây mọi người đều ngầm thống nhất, không nhân lúc rối loạn mà hấp thu hai đám điểm mộng ảo này.
Hiện giờ mọi người đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả, nên đều bắt đầu quan tâm đến chúng. Dẫu sao hai đám điểm mộng ảo này cộng lại cũng có đến mấy triệu điểm liền, đó không phải là con số nhỏ.
Nhưng vấn đề là phải phân chia như thế nào…
“La Thiên Hành lấy nguyên một đám đi.” Quý Nam thản nhiên nói. Mặc dù nét mặt nàng thong dong, nhưng giọng điệu lại mang theo một khí thế không thể2chống lại.
“Ừ, đám còn lại thì chúng ta chia đều.” Võ giả thấp bé gật đầu nói.
Một vị võ giả nhìn sang tảng đá lớn bất động bên cạnh, vươn tay khẽ vỗ một cái, tảng đá vỡ nát thành từng mảnh nhỏ…
Khi nãy, bọn họ còn bị những tảng đá này đuổi chạy tứ tán, bây giờ phải trút giận cho hả dạ, thế nên những tảng đá đó đều bị bọn họ lần lượt đập nát hết.
Quý Nam bay tới trước mặt La Chinh, khẽ mỉm cười rồi nói với hắn: “Lợi hại!”
“May mắn thôi. Không ngờ cái đầu lâu này lại có tác dụng.” La Chinh dỡ một cái đầu lâu sau lưng xuống rồi đáp. Thứ này không thể bị phá hủy nên cũng khiến La Chinh cực kỳ đau đầu, được cái trong lúc quan trọng lại phát huy tác2dụng.
Lần này, La Chinh được coi như là công thần giúp mọi người vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ hai.
Trong đại sảnh Nhân Quả thứ nhất, suýt chút nữa La Chinh đã hại chết mấy người, nên trong lòng họ vẫn còn có chút không vui, thậm chí còn có tức giận, nhưng đến giờ thì cũng tiêu tan.
Mặc dù mọi người chỉ tạm thời tạo thành một đội ngũ, nhưng trong lúc hợp tác, mọi người đã kéo gần khoảng cách với nhau hơn.
“Ầm ầm ầm.”
Xung quanh đại sảnh Nhân Quả vang lên các tiếng nổ vang. Chỉ trong chớp mắt, hơn bốn mươi tảng đá hình vuông đều bị vỡ nát hoàn toàn, chỉ để lại những đống đá vụn đầy trên mặt đất.
Lúc này đây, mọi người đều đưa mắt về một phía trong đại sảnh, ở đó có hai đám9điểm mộng ảo đang lơ lửng. Hai đám đốm sáng đó chính là của hai người bị cột sáng chiếu phải trước đây.
Hiện giờ mọi người đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả, nên đều bắt đầu quan tâm đến chúng. Dẫu sao hai đám điểm mộng ảo này cộng lại cũng có đến mấy triệu điểm liền, đó không phải là con số nhỏ.
Nhưng vấn đề là phải phân chia như thế nào…
“La Thiên Hành lấy nguyên một đám đi.” Quý Nam thản nhiên nói. Mặc dù nét mặt nàng thong dong, nhưng giọng điệu lại mang theo một khí thế không thể chống lại.
“Ừ, đám còn lại thì chúng ta chia đều.” Võ giả thấp bé gật đầu nói.
Thế nhưng trên khuôn mặt của võ giả đội mũ tròn kia lại hiện lên vẻ không phục: “Dựa vào cái gì…”
Hắn vừa mới mở miệng,4ánh mắt của Quý Nam và võ giả thấp bé kia đã tập trung trên người hắn, khiến hắn lập tức phải ngậm miệng lại.
Người có công lớn nhất giúp mọi người đi qua được đại sảnh Nhân Quả thứ hai chính là La Chinh, để hắn lấy một phần điểm mộng ảo cũng không quá đáng chút nào cả.
Dĩ nhiên, La Chinh sẽ không từ chối. Hắn khẽ mỉm cười, đi thẳng đến chỗ một đám điểm mộng ảo rồi hấp thu. Cũng coi như đây là thu nhập thêm, hoặc gọi nó là “di sản” cũng được.
Còn đám điểm mộng ảo còn lại, sau khi giao ước thì mọi người sẽ lần lượt hấp thu nó. Mỗi người hấp thu khoảng một trăm nghìn điểm mộng ảo xong sẽ mau chóng đẩy ra để chuyển cho người khác. Không ai dám nhân cơ hội độc chiếm, vì dù sao nếu độc chiếm thì sẽ bị các võ giả khác liên hợp đuổi giết, chẳng ai dám đối mặt với sự mạo hiểm đó. Huống chi, cũng chỉ là mấy trăm nghìn điểm mộng ảo mà thôi.
Sau khi hấp thu hết những điểm mộng ảo này, mọi người mới đi tới phía cuối của đại sảnh Nhân Quả. Khi bọn họ đi tới rìa của đại sảnh, hàng rào ánh sáng trắng ngăn cản ở đây cũng đã biến mất.
Chỉ có điều, lại có một tảng đá lớn hình vuông chặn lối đi lại.
Tảng đá hình vuông kia bịt kín lối ra của đại sảnh Nhân Quả!
“Sao vẫn còn một tảng đá thế này?”
“Làm sao tảng đá hình vuông này lại đến đây được?”
“Để ta!”
Khi nãy võ giả Ma tộc kia đã đập nát hết mười lăm tảng đá, bây giờ thấy còn lại mỗi tảng đá này nên gã bèn gom hết sức mạnh rồi tới trước tảng đá, cơ bắp toàn thân nở ra, hai tay đánh ra một chưởng.
“Uỳnh!”
Mọi người vốn tưởng rằng sau khi đánh ra chưởng này, tảng đá đó sẽ đổ ầm xuống.
Nhưng không, tảng đá đó vẫn đứng sừng sững ở đây, không hề sứt mẻ chút nào.
Thấy thế, mọi người không khỏi nhíu mày…
Theo lý thì khi bọn họ đã phá giải được quy tắc Thiên Đạo trong đại sảnh Nhân Quả, tảng đá này sẽ không thể chịu nổi một chưởng mới đúng.
Nhưng xem ra, nó lại không hề bị sứt mẻ chút nào.
Nếu tảng đá này vẫn được bao phủ bởi lực quy tắc vô hình thì trọng lượng của nó cũng gần đạt tới mức vô hạn, không có cách nào phá hủy được, cũng không thể di chuyển ra chỗ khác. Giờ nó chặn trước cửa, bọn họ làm thế nào để đi qua được?
Võ giả Ma tộc chẳng hiểu ra sao, ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế này? Tại sao ta không phá vỡ được tảng đá kia?”
Gã vừa dứt lời thì nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ mặt ngoài của tảng đá này.
Những đốm sáng màu vàng này bay ra khắp bốn phía, sau đó lập tức muốn xâm nhập vào cơ thể của võ giả Ma tộc…
“Tại… Tại sao lại có điểm mộng ảo bay ra thế này?” Võ giả Ma tộc ngạc nhiên hét lên, hơn nữa số lượng điểm mộng ảo rải rác bay ra cũng không ít. Trong chớp mắt, gã đã đạt được thêm gần bốn trăm nghìn điểm mộng ảo.
Thấy thế, trên khuôn mặt của mọi người đều lộ ra vẻ hứng thú.
Quý Nam bình thản nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì đây chính là phần thưởng của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai, ai cũng có phần. Có điều, chắc là sẽ thưởng điểm mộng ảo dựa theo uy lực thi triển sức mạnh của bản thân mỗi người!”
“Á!” Võ giả Ma tộc trợn mắt, bỗng nhiên hét lên: “Vậy cái vừa rồi không tính! Ta phải làm lại!”
Ban nãy gã chỉ định phá nát tảng đá này nên mới chỉ sử dụng có một nửa sức mạnh của bản thân vào chưởng đó mà thôi. Vì không dùng võ kỹ nên mới đạt được mỗi bốn trăm nghìn điểm mộng ảo. Vừa hối hận, gã vừa siết chặt nắm tay giáng thêm một chưởng nữa lên tảng đá lớn hình vuông này….
“Uỳnh!”
Uy lực của chưởng này lớn hơn gấp nhiều lần so với chưởng lúc nãy, nhưng lại không thấy điểm mộng ảo bay ra từ bên ngoài tảng đá nữa.
Võ giả Ma tộc khóc không ra nước mắt, những người khác đều tỏ ra thương hại gã.
Mọi người đều biết gã đã bỏ lỡ điều gì, nhưng lại chẳng ai nói ra…
Võ giả Ma tộc lặng lẽ tránh sang một bên, vẻ tức giận khi nãy cũng được thay bằng vẻ hối hận không thôi. Sao gã lại tranh phá vỡ tảng đá đó làm gì cơ chứ!
Đợi sau khi võ giả Ma tộc rời khỏi, võ giả Yêu Dạ tộc bèn đi đến phía trước tảng đá này.
Có vết xe đổ của võ giả Ma tộc lúc trước, mọi người đã được rút kinh nghiệm nên đều bày ra chiêu thức lợi hại nhất của bản thân.
Có một vài chiêu mặc dù khá lợi hại, nhưng lại không tạo ra thương tổn cao, hoặc không tạo thành thương tổn thực tế.
Cô gái Yêu Dạ tộc đứng trước tảng đá ngẫm nghĩ một lát, sau đó lùi về phía sau hai bước, lấy ra một cây cung màu đỏ như lửa.
“Cây cung này… cũng là một món thần khí chí tôn ư?”
Lúc trước, La Chinh không quá để ý đến cô gái Yêu Dạ tộc này. Nàng ta vốn rất trầm lặng, từ đầu đến cuối đều rất ít khi thể hiện mình, cũng chỉ từng tặng một cọng lông chim Thanh Loan cho Quý Nam mà thôi.
Ấy vậy mà cô gái này lại lấy ra được một món thần khí chí tôn ư? Xem ra địa vị của nàng ta trong Yêu Dạ tộc cũng không thấp, hẳn là còn cao hơn cả Lam Nhiễm!
Nàng ta thành thạo giữ lấy cánh cung, ngón tay khẽ nắm lấy dây cung, kéo ra phía sau…
“Không cần mũi tên?” La Chinh khẽ nhíu mày, cây cung trong tay cô gái Yêu Dạ tộc vẫn chưa hề lắp tên.
Nhưng sau khi nàng kéo dây cung ra sau, màu đỏ tuyệt đẹp trên cây cung bắt đầu trở nên sống động, đồng thời, phía trước cây cung xuất hiện một vòng xoáy lửa. Trong lúc vòng xoáy không ngừng chuyển động, một mũi tên màu đỏ thẫm liền hiện ra!
“Đây là Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung, xếp hạng hơn hai nghìn một trăm trên bia hoàn vũ vạn linh”. Thấy ánh nhìn chăm chú của La Chinh, Quý Nam bèn giải thích.
Đúng lúc này, cô gái Yêu Dạ tộc cũng thả dây cung ra.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
La Chinh cũng thấy cảnh đó, nhưng thời gian quá gấp gáp nên hắn không để ý được nhiều đến vậy.
“Xin lỗi.” La Chinh khẽ mỉm cười nói.
“Không sao… Ít ra chúng ta cũng vượt qua cái đại sảnh chết tiệt này rồi!” Võ giả Ma tộc cười khà, không quá để tâm. Huống chi cho dù mũi tên kia có bắn trúng thì cũng chưa chắc có thể lấy mạng gã được. La Chinh có được cây cung này ở Hạ Giới, chỉ có thể coi như là bảo vật phẩm3cấp thấp trong các loại thần khí, còn võ giả Ma tộc này thì lại được trang bị đầy đủ.
Vì hai người này không phải bị người khác giết, nên những điểm mộng ảo này đều trở thành vật vô chủ. Trước đây mọi người đều ngầm thống nhất, không nhân lúc rối loạn mà hấp thu hai đám điểm mộng ảo này.
Hiện giờ mọi người đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả, nên đều bắt đầu quan tâm đến chúng. Dẫu sao hai đám điểm mộng ảo này cộng lại cũng có đến mấy triệu điểm liền, đó không phải là con số nhỏ.
Nhưng vấn đề là phải phân chia như thế nào…
“La Thiên Hành lấy nguyên một đám đi.” Quý Nam thản nhiên nói. Mặc dù nét mặt nàng thong dong, nhưng giọng điệu lại mang theo một khí thế không thể2chống lại.
“Ừ, đám còn lại thì chúng ta chia đều.” Võ giả thấp bé gật đầu nói.
Một vị võ giả nhìn sang tảng đá lớn bất động bên cạnh, vươn tay khẽ vỗ một cái, tảng đá vỡ nát thành từng mảnh nhỏ…
Khi nãy, bọn họ còn bị những tảng đá này đuổi chạy tứ tán, bây giờ phải trút giận cho hả dạ, thế nên những tảng đá đó đều bị bọn họ lần lượt đập nát hết.
Quý Nam bay tới trước mặt La Chinh, khẽ mỉm cười rồi nói với hắn: “Lợi hại!”
“May mắn thôi. Không ngờ cái đầu lâu này lại có tác dụng.” La Chinh dỡ một cái đầu lâu sau lưng xuống rồi đáp. Thứ này không thể bị phá hủy nên cũng khiến La Chinh cực kỳ đau đầu, được cái trong lúc quan trọng lại phát huy tác2dụng.
Lần này, La Chinh được coi như là công thần giúp mọi người vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ hai.
Trong đại sảnh Nhân Quả thứ nhất, suýt chút nữa La Chinh đã hại chết mấy người, nên trong lòng họ vẫn còn có chút không vui, thậm chí còn có tức giận, nhưng đến giờ thì cũng tiêu tan.
Mặc dù mọi người chỉ tạm thời tạo thành một đội ngũ, nhưng trong lúc hợp tác, mọi người đã kéo gần khoảng cách với nhau hơn.
“Ầm ầm ầm.”
Xung quanh đại sảnh Nhân Quả vang lên các tiếng nổ vang. Chỉ trong chớp mắt, hơn bốn mươi tảng đá hình vuông đều bị vỡ nát hoàn toàn, chỉ để lại những đống đá vụn đầy trên mặt đất.
Lúc này đây, mọi người đều đưa mắt về một phía trong đại sảnh, ở đó có hai đám9điểm mộng ảo đang lơ lửng. Hai đám đốm sáng đó chính là của hai người bị cột sáng chiếu phải trước đây.
Hiện giờ mọi người đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả, nên đều bắt đầu quan tâm đến chúng. Dẫu sao hai đám điểm mộng ảo này cộng lại cũng có đến mấy triệu điểm liền, đó không phải là con số nhỏ.
Nhưng vấn đề là phải phân chia như thế nào…
“La Thiên Hành lấy nguyên một đám đi.” Quý Nam thản nhiên nói. Mặc dù nét mặt nàng thong dong, nhưng giọng điệu lại mang theo một khí thế không thể chống lại.
“Ừ, đám còn lại thì chúng ta chia đều.” Võ giả thấp bé gật đầu nói.
Thế nhưng trên khuôn mặt của võ giả đội mũ tròn kia lại hiện lên vẻ không phục: “Dựa vào cái gì…”
Hắn vừa mới mở miệng,4ánh mắt của Quý Nam và võ giả thấp bé kia đã tập trung trên người hắn, khiến hắn lập tức phải ngậm miệng lại.
Người có công lớn nhất giúp mọi người đi qua được đại sảnh Nhân Quả thứ hai chính là La Chinh, để hắn lấy một phần điểm mộng ảo cũng không quá đáng chút nào cả.
Dĩ nhiên, La Chinh sẽ không từ chối. Hắn khẽ mỉm cười, đi thẳng đến chỗ một đám điểm mộng ảo rồi hấp thu. Cũng coi như đây là thu nhập thêm, hoặc gọi nó là “di sản” cũng được.
Còn đám điểm mộng ảo còn lại, sau khi giao ước thì mọi người sẽ lần lượt hấp thu nó. Mỗi người hấp thu khoảng một trăm nghìn điểm mộng ảo xong sẽ mau chóng đẩy ra để chuyển cho người khác. Không ai dám nhân cơ hội độc chiếm, vì dù sao nếu độc chiếm thì sẽ bị các võ giả khác liên hợp đuổi giết, chẳng ai dám đối mặt với sự mạo hiểm đó. Huống chi, cũng chỉ là mấy trăm nghìn điểm mộng ảo mà thôi.
Sau khi hấp thu hết những điểm mộng ảo này, mọi người mới đi tới phía cuối của đại sảnh Nhân Quả. Khi bọn họ đi tới rìa của đại sảnh, hàng rào ánh sáng trắng ngăn cản ở đây cũng đã biến mất.
Chỉ có điều, lại có một tảng đá lớn hình vuông chặn lối đi lại.
Tảng đá hình vuông kia bịt kín lối ra của đại sảnh Nhân Quả!
“Sao vẫn còn một tảng đá thế này?”
“Làm sao tảng đá hình vuông này lại đến đây được?”
“Để ta!”
Khi nãy võ giả Ma tộc kia đã đập nát hết mười lăm tảng đá, bây giờ thấy còn lại mỗi tảng đá này nên gã bèn gom hết sức mạnh rồi tới trước tảng đá, cơ bắp toàn thân nở ra, hai tay đánh ra một chưởng.
“Uỳnh!”
Mọi người vốn tưởng rằng sau khi đánh ra chưởng này, tảng đá đó sẽ đổ ầm xuống.
Nhưng không, tảng đá đó vẫn đứng sừng sững ở đây, không hề sứt mẻ chút nào.
Thấy thế, mọi người không khỏi nhíu mày…
Theo lý thì khi bọn họ đã phá giải được quy tắc Thiên Đạo trong đại sảnh Nhân Quả, tảng đá này sẽ không thể chịu nổi một chưởng mới đúng.
Nhưng xem ra, nó lại không hề bị sứt mẻ chút nào.
Nếu tảng đá này vẫn được bao phủ bởi lực quy tắc vô hình thì trọng lượng của nó cũng gần đạt tới mức vô hạn, không có cách nào phá hủy được, cũng không thể di chuyển ra chỗ khác. Giờ nó chặn trước cửa, bọn họ làm thế nào để đi qua được?
Võ giả Ma tộc chẳng hiểu ra sao, ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế này? Tại sao ta không phá vỡ được tảng đá kia?”
Gã vừa dứt lời thì nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ mặt ngoài của tảng đá này.
Những đốm sáng màu vàng này bay ra khắp bốn phía, sau đó lập tức muốn xâm nhập vào cơ thể của võ giả Ma tộc…
“Tại… Tại sao lại có điểm mộng ảo bay ra thế này?” Võ giả Ma tộc ngạc nhiên hét lên, hơn nữa số lượng điểm mộng ảo rải rác bay ra cũng không ít. Trong chớp mắt, gã đã đạt được thêm gần bốn trăm nghìn điểm mộng ảo.
Thấy thế, trên khuôn mặt của mọi người đều lộ ra vẻ hứng thú.
Quý Nam bình thản nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì đây chính là phần thưởng của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai, ai cũng có phần. Có điều, chắc là sẽ thưởng điểm mộng ảo dựa theo uy lực thi triển sức mạnh của bản thân mỗi người!”
“Á!” Võ giả Ma tộc trợn mắt, bỗng nhiên hét lên: “Vậy cái vừa rồi không tính! Ta phải làm lại!”
Ban nãy gã chỉ định phá nát tảng đá này nên mới chỉ sử dụng có một nửa sức mạnh của bản thân vào chưởng đó mà thôi. Vì không dùng võ kỹ nên mới đạt được mỗi bốn trăm nghìn điểm mộng ảo. Vừa hối hận, gã vừa siết chặt nắm tay giáng thêm một chưởng nữa lên tảng đá lớn hình vuông này….
“Uỳnh!”
Uy lực của chưởng này lớn hơn gấp nhiều lần so với chưởng lúc nãy, nhưng lại không thấy điểm mộng ảo bay ra từ bên ngoài tảng đá nữa.
Võ giả Ma tộc khóc không ra nước mắt, những người khác đều tỏ ra thương hại gã.
Mọi người đều biết gã đã bỏ lỡ điều gì, nhưng lại chẳng ai nói ra…
Võ giả Ma tộc lặng lẽ tránh sang một bên, vẻ tức giận khi nãy cũng được thay bằng vẻ hối hận không thôi. Sao gã lại tranh phá vỡ tảng đá đó làm gì cơ chứ!
Đợi sau khi võ giả Ma tộc rời khỏi, võ giả Yêu Dạ tộc bèn đi đến phía trước tảng đá này.
Có vết xe đổ của võ giả Ma tộc lúc trước, mọi người đã được rút kinh nghiệm nên đều bày ra chiêu thức lợi hại nhất của bản thân.
Có một vài chiêu mặc dù khá lợi hại, nhưng lại không tạo ra thương tổn cao, hoặc không tạo thành thương tổn thực tế.
Cô gái Yêu Dạ tộc đứng trước tảng đá ngẫm nghĩ một lát, sau đó lùi về phía sau hai bước, lấy ra một cây cung màu đỏ như lửa.
“Cây cung này… cũng là một món thần khí chí tôn ư?”
Lúc trước, La Chinh không quá để ý đến cô gái Yêu Dạ tộc này. Nàng ta vốn rất trầm lặng, từ đầu đến cuối đều rất ít khi thể hiện mình, cũng chỉ từng tặng một cọng lông chim Thanh Loan cho Quý Nam mà thôi.
Ấy vậy mà cô gái này lại lấy ra được một món thần khí chí tôn ư? Xem ra địa vị của nàng ta trong Yêu Dạ tộc cũng không thấp, hẳn là còn cao hơn cả Lam Nhiễm!
Nàng ta thành thạo giữ lấy cánh cung, ngón tay khẽ nắm lấy dây cung, kéo ra phía sau…
“Không cần mũi tên?” La Chinh khẽ nhíu mày, cây cung trong tay cô gái Yêu Dạ tộc vẫn chưa hề lắp tên.
Nhưng sau khi nàng kéo dây cung ra sau, màu đỏ tuyệt đẹp trên cây cung bắt đầu trở nên sống động, đồng thời, phía trước cây cung xuất hiện một vòng xoáy lửa. Trong lúc vòng xoáy không ngừng chuyển động, một mũi tên màu đỏ thẫm liền hiện ra!
“Đây là Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung, xếp hạng hơn hai nghìn một trăm trên bia hoàn vũ vạn linh”. Thấy ánh nhìn chăm chú của La Chinh, Quý Nam bèn giải thích.
Đúng lúc này, cô gái Yêu Dạ tộc cũng thả dây cung ra.