Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1280
Chương 1280: Khí tức bá đạo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cũng không thể nói trong Thần Cực Cảnh, Thần Biến Cảnh khác không có thiên tài, chỉ là sau khi Đại Thế mở ra thì phần lớn các thiên tài đều bắt đầu bộc phát tính tăng trưởng. Mà những thiên tài này hiện giờ đều tập trung ở giai đoạn Thần Hải Cảnh, tuổi tác của họ đa số đều trong khoảng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi…
Vì vậy có người gọi thời này là thời đại hoàng kim.
Thần đạo Tuyết Ấn…
Vũ Hàn…
Ánh mắt La Chinh khẽ sáng lên.
E là cô cũng không phải người của diễn kỷ này, cái tên này hình như chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng lúc này La Chinh lại bắt lấy cơ hội, nhìn chằm chằm cô gái hỏi: “Sau khi vượt qua Thiên Đạo, trở thành thần thì sẽ đi về đâu?”
Đại khái bây giờ La Chinh đã hiểu rằng3La Yên đang ở thế giới phía trên của vũ trụ này. Mặc dù cô gái thần bí kia đã đảm bảo sẽ giúp hắn nghe ngóng tin tức của La Yên, nhưng trước giờ vẫn chưa từng phản hồi lại.
Nghĩ lại thì lúc đầu người thanh niên mang La Yên đi kia cũng là sự tồn tại của thần. Vậy sau khi thần vượt qua Thiên Đạo, bọn họ sẽ đi về đâu? Bọn họ cũng không thể ở mãi trong hỗn độn...
Bão tuyết lập tức dừng lại, cả thế giới rơi vào yên lặng, giống như sự yên tĩnh sau trận bão tuyết rét đậm.
Giữa trời đất cũng chỉ có một mình La Chinh, ngoài ra đều là một màu trắng xóa mênh mông...
Ngay lúc này, một luồng hàn ý vô hình úp về phía La Chinh!
Luồng cảm giác lạnh này trực tiếp xâm nhập vào xương cốt2của La Chinh, tràn ra toàn cơ thể hắn. Lúc này, linh hồn hắn ở bên trong, mà bên ngoài thì bị đóng băng lại, không còn sức lực để kháng cự.
Hắn đang đối diện với cái lạnh tuyệt đối!
“Thần Vực, Thần Vực vô tận.” Cô gái thản nhiên trả lời.
“Thần Vực!”
La Chinh khắc sâu hai chữ này vào trong đầu mình.
Lúc này, từng dòng sông băng trút xuống kia đã ngừng lại…
Nàng bèn cầm lấy chuông nhỏ, lắc nhẹ lần nữa.
Giữa trời đất cũng chỉ có một mình La Chinh, ngoài ra đều là một màu trắng xóa mênh mông...
Ngay lúc này, một luồng hàn ý vô hình úp về phía La Chinh!
Luồng cảm giác lạnh này trực tiếp xâm nhập vào xương cốt của La Chinh, tràn ra toàn cơ thể hắn. Lúc này, linh hồn hắn ở bên trong, mà bên ngoài thì bị đóng băng lại,2không còn sức lực để kháng cự.
Hắn đang đối diện với cái lạnh tuyệt đối!
Với nhiệt độ này, không chỉ là năng lượng hoàn toàn biến mất, mà thậm chí chất cũng không thấy đâu.
Dưới nhiệt độ kỳ dị này, cho dù băng tuyết bị đóng băng cũng là thứ vô cùng ấm áp đối với La Chinh …
Sau một tuần nhang, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, cô gái đó cũng truyền tới một tiếng thở dài nhè nhẹ: “Ngươi không phù hớp với thần đạo Tuyết Ấn…”
“Uỳnh!”
Cùng lúc đó trong đầu La Chinh có một ngọn lửa bùng phát!
Đợi đến khi hắn hoàn hồn thì tất cả trước mắt đột nhiên biến mất. Ngọn đuốc trên tường thì vẫn treo trên đó, phát ra ánh sáng óng ánh, soi sáng hành lang Đế Giả này.
Trong một ngọn đuốc liền có một ấn ký của thần…
Kinh nghiệm này thực9sự vô cùng quan trọng đối với võ giả.
Nếu võ giả chuyên tu luyện công pháp hệ Băng ở trong trạng thái lạnh tuyệt đối đó thì có lẽ sẽ cảm ngộ được không ít!
Chỉ tiếc là Ninh Vũ Điệp lại không có cơ duyên đến nơi này, nàng chủ tu công pháp hệ Băng. Mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng cũng chưa chắc không phù hợp với thần đạo Tuyết Ấn này.
Người gọi là thần Vũ Hàn này vừa rồi còn nhắc đến thần cách, nhưng không biết thần cách là thứ gì?
Nếu trở lại Tiên Phủ, có lẽ La Chinh vẫn phải thỉnh giáo tiên trong sách một lần…
Muốn vượt qua Thiên Đạo này để thâm nhập vào Thần Vực, có lẽ những thứ này đều là sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với La Chinh.
Sau một hồi suy tư, La Chinh mới đi ngang qua4ngọn đuốc, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi được hai bước, La Chinh liền nhìn thấy trên bức tường của hành lang Đế Giả xuất hiện từng bức tranh điêu khắc.
Trong bức tranh đầu tiên vẽ một cô bé trong ngày giáng sinh. Ngày hôm đó tuyết rơi đầy trời, trên bầu trời còn có dị tượng nhật thực...
Trong bức tranh thứ hai cô bé đã lớn, bước vào võ đạo theo đuổi sức mạnh cực hạn…
Bức thứ ba…
“Ta hiểu rồi, trong những bức tranh này ghi lại cuộc đời của vị thần này.”
Sau khi được phong làm thần thì dĩ nhiên Thiên Đạo sẽ khắc ra những bức tranh này…
La Chinh vừa tiến về trước vừa nhìn những bức tranh trên tường.
Từ lúc cô gái này bước vào võ đạo, có được sự coi trọng rồi mở ra hoa sen... Tất cả đều được các bức tranh này ghi chép lại.
“Cô gái này khi bước vào Sinh Tử Cảnh mới chỉ mở được một cánh của hoa sen tiểu thừa?”
Trên mặt La Chinh cũng là vẻ kỳ lạ.
Trong Thượng Giới, số lượng cánh sen được coi là tính quan trọng nhất để vượt qua Thiên Đạo. Số lượng cánh sen nở ra càng nhiều thì khả năng càng lớn, hơn nữa ở mức độ nào đó còn đồng nghĩa với thiên phú!
Một cánh sen thì thuộc loại thiên tài rất bình thường, cho dù trong thánh địa thập phẩm thông thường cũng sẽ không được coi là đệ tử nòng cốt.
Giống như hiện giờ, một đệ tử nòng cốt của thánh địa thập phẩm thì tùy ý cũng mở ra được năm cánh, thậm chí là bảy cánh sen.
Có điều, tiếp tục tiến lên La Chinh liền hiểu rõ cô gái này vì sao có thể trở thành thần.
Mỗi lần trải qua Thiên Kiếp, cô nàng đều khiến thêm một cánh sen nở ra, rất ổn định. Sau khi nàng độ qua chín lần tiểu Thiên Kiếp, hoa sen tiểu thừa đã nở ra được chín cánh!
Mà trong Hóa Thần Tam Biến là Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh, Thần Biến Cảnh thì mỗi một lần Thiên Kiếp nàng đều mở được một cánh sen như trước…
Cuối cùng, tất cả các cánh của hoa sen đại thừa và hoa sen tiểu thừa đều hoàn toàn nở rộ, đưa nàng trở thành một Đạo Tử.
Chỉ là thời gian nàng trở thành Đạo Tử hơi muộn, lúc đó nàng ở thời kỳ cuối của tu vi Thần Biến Cảnh, tương đương với nửa Giới Chủ.
Đi dọc theo bức tranh đến cuối cùng, La Chinh cũng khẽ cảm thán.
Khi trải qua tiểu Thiên Kiếp thứ nhất, La Chinh đã khiến hoa sen nở ra được ba mươi lăm cánh, chỉ còn thiếu một cánh hoa cuối cùng là mở được hoa sen đại thừa.
Nhưng mỗi vòng Thiên Kiếp đi qua, tu vi của La Chinh lại tiến bộ không ít, chỉ có điều cánh hoa cuối cùng lại chưa từng nở ra.
Phải mở ra được cánh hoa cuối cùng mới có thể trở thành Đạo Tử!
Nhưng La Chinh lại không hề biết cánh hoa này khi nào mới có thể nở ra…
Đi qua từng bức tranh, nhìn chung hắn đã ngắm được hình ảnh đặc sắc nhất trong cuộc đời cô gái này, bao gồm cả cảnh nàng tung hoành trong vũ trụ, trở thành thần.
Sau khi La Chinh xem hết bức tranh cuối cùng thì trước mặt hắn lại xuất hiện một ngọn đuốc!
Hai mắt La Chinh quan sát ngọn đuốc đó. Trong ngọn đuốc này cũng truyền tới uy thế mãnh liệt, nhưng uy thế này lại khác với vị thần trước đó, nó chứa một luồng ý chí cực kỳ bá đạo, là một luồng khí tức bễ nghễ thiên hạ!
“Trong ngọn đuốc này cũng có ấn ký của một vị thần khác…”
Nghĩ đến đây, La Chinh lại lần nữa bước đi!
“Uỳnh!”
Ngọn đuốc này đột nhiên phát nổ và lại lần nữa nhốt La Chinh vào trong.
Lúc này La Chinh đứng trong một sa trường trống không, phía trước là một tòa thành cô độc, phía sau là thiên quân vạn mã!
Phía trước cổng của tòa thành này có một vị võ giả Ma tộc tay cầm đại đao, dáng người cường tráng đang đứng, còn thiên quân vạn mã cũng là võ giả Ma tộc.
Luồng khí tức bá đạo mãnh liệt đó là do những võ giả Ma tộc này phát ra!
“Công thành!”
Hiệu lệnh vang lên, vô số võ giả Ma tộc bắt đầu hét, bọn họ đã bắt đầu công thành.
“Đây là… nội chiến trong Ma tộc?”
Ánh mắt La Chinh khẽ ngưng lại.
“Ha ha!”
Tiếng cười kinh thiên động địa vang lên, võ giả Ma tộc tay cầm đại đao kia cũng bắt đầu vung đao, lấy sức một người để chống lại thiên quân vạn mã!
“Khí thế của mấy vạn võ giả lại không bằng một người? Người này… Người này chắc là thần trong ngọn đuốc thứ hai rồi?”
Giống như Vũ Hàn nói, mỗi một ngọn đuốc trong hành lang Đế Giả này đều ghi chép lại dấu ấn của một vị thần, là ký ức Thiên Đạo không thể mài mòn.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Đám tướng sĩ hét lớn, bọn họ giống như thủy triều, không chỉ xông thẳng về phía vị thần kia mà cũng xông thẳng về La Chinh.
Khi võ giả Ma tộc đầu tiên nhằm về phía La Chinh, thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, đoạt lấy thanh kiếm lớn trong tay đối phương. Ánh mắt hắn khẽ lóe, thanh kiếm trong tay xoay một vòng. Trong nháy mắt, mười mấy tên Ma tộc bay thẳng lên trời bị La Chinh chém một nhát bay đầu!
Nhưng ngay lúc này, La Chinh cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt sinh ra từ phía sau, hắn lập tức lăn về phía trước, nhảy lên khỏi mặt đất!
“Vù…”
Lại một luồng đao khí khổng lồ tràn ra.
Đao khí này khuếch tán cách mặt đất khoảng ba thước, sau khi La Chinh nằm xuống thì đao khí đó gần như bắn qua sát phần chóp mũi hắn!
Cùng lúc đó, mấy chục nghìn võ giả Ma tộc trên sa trường đều phát ra tiếng kêu rên không dứt, mấy chục nghìn đôi chân của Ma tộc liền bị một đao chém đứt!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vì vậy có người gọi thời này là thời đại hoàng kim.
Thần đạo Tuyết Ấn…
Vũ Hàn…
Ánh mắt La Chinh khẽ sáng lên.
E là cô cũng không phải người của diễn kỷ này, cái tên này hình như chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng lúc này La Chinh lại bắt lấy cơ hội, nhìn chằm chằm cô gái hỏi: “Sau khi vượt qua Thiên Đạo, trở thành thần thì sẽ đi về đâu?”
Đại khái bây giờ La Chinh đã hiểu rằng3La Yên đang ở thế giới phía trên của vũ trụ này. Mặc dù cô gái thần bí kia đã đảm bảo sẽ giúp hắn nghe ngóng tin tức của La Yên, nhưng trước giờ vẫn chưa từng phản hồi lại.
Nghĩ lại thì lúc đầu người thanh niên mang La Yên đi kia cũng là sự tồn tại của thần. Vậy sau khi thần vượt qua Thiên Đạo, bọn họ sẽ đi về đâu? Bọn họ cũng không thể ở mãi trong hỗn độn...
Bão tuyết lập tức dừng lại, cả thế giới rơi vào yên lặng, giống như sự yên tĩnh sau trận bão tuyết rét đậm.
Giữa trời đất cũng chỉ có một mình La Chinh, ngoài ra đều là một màu trắng xóa mênh mông...
Ngay lúc này, một luồng hàn ý vô hình úp về phía La Chinh!
Luồng cảm giác lạnh này trực tiếp xâm nhập vào xương cốt2của La Chinh, tràn ra toàn cơ thể hắn. Lúc này, linh hồn hắn ở bên trong, mà bên ngoài thì bị đóng băng lại, không còn sức lực để kháng cự.
Hắn đang đối diện với cái lạnh tuyệt đối!
“Thần Vực, Thần Vực vô tận.” Cô gái thản nhiên trả lời.
“Thần Vực!”
La Chinh khắc sâu hai chữ này vào trong đầu mình.
Lúc này, từng dòng sông băng trút xuống kia đã ngừng lại…
Nàng bèn cầm lấy chuông nhỏ, lắc nhẹ lần nữa.
Giữa trời đất cũng chỉ có một mình La Chinh, ngoài ra đều là một màu trắng xóa mênh mông...
Ngay lúc này, một luồng hàn ý vô hình úp về phía La Chinh!
Luồng cảm giác lạnh này trực tiếp xâm nhập vào xương cốt của La Chinh, tràn ra toàn cơ thể hắn. Lúc này, linh hồn hắn ở bên trong, mà bên ngoài thì bị đóng băng lại,2không còn sức lực để kháng cự.
Hắn đang đối diện với cái lạnh tuyệt đối!
Với nhiệt độ này, không chỉ là năng lượng hoàn toàn biến mất, mà thậm chí chất cũng không thấy đâu.
Dưới nhiệt độ kỳ dị này, cho dù băng tuyết bị đóng băng cũng là thứ vô cùng ấm áp đối với La Chinh …
Sau một tuần nhang, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, cô gái đó cũng truyền tới một tiếng thở dài nhè nhẹ: “Ngươi không phù hớp với thần đạo Tuyết Ấn…”
“Uỳnh!”
Cùng lúc đó trong đầu La Chinh có một ngọn lửa bùng phát!
Đợi đến khi hắn hoàn hồn thì tất cả trước mắt đột nhiên biến mất. Ngọn đuốc trên tường thì vẫn treo trên đó, phát ra ánh sáng óng ánh, soi sáng hành lang Đế Giả này.
Trong một ngọn đuốc liền có một ấn ký của thần…
Kinh nghiệm này thực9sự vô cùng quan trọng đối với võ giả.
Nếu võ giả chuyên tu luyện công pháp hệ Băng ở trong trạng thái lạnh tuyệt đối đó thì có lẽ sẽ cảm ngộ được không ít!
Chỉ tiếc là Ninh Vũ Điệp lại không có cơ duyên đến nơi này, nàng chủ tu công pháp hệ Băng. Mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng cũng chưa chắc không phù hợp với thần đạo Tuyết Ấn này.
Người gọi là thần Vũ Hàn này vừa rồi còn nhắc đến thần cách, nhưng không biết thần cách là thứ gì?
Nếu trở lại Tiên Phủ, có lẽ La Chinh vẫn phải thỉnh giáo tiên trong sách một lần…
Muốn vượt qua Thiên Đạo này để thâm nhập vào Thần Vực, có lẽ những thứ này đều là sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với La Chinh.
Sau một hồi suy tư, La Chinh mới đi ngang qua4ngọn đuốc, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi được hai bước, La Chinh liền nhìn thấy trên bức tường của hành lang Đế Giả xuất hiện từng bức tranh điêu khắc.
Trong bức tranh đầu tiên vẽ một cô bé trong ngày giáng sinh. Ngày hôm đó tuyết rơi đầy trời, trên bầu trời còn có dị tượng nhật thực...
Trong bức tranh thứ hai cô bé đã lớn, bước vào võ đạo theo đuổi sức mạnh cực hạn…
Bức thứ ba…
“Ta hiểu rồi, trong những bức tranh này ghi lại cuộc đời của vị thần này.”
Sau khi được phong làm thần thì dĩ nhiên Thiên Đạo sẽ khắc ra những bức tranh này…
La Chinh vừa tiến về trước vừa nhìn những bức tranh trên tường.
Từ lúc cô gái này bước vào võ đạo, có được sự coi trọng rồi mở ra hoa sen... Tất cả đều được các bức tranh này ghi chép lại.
“Cô gái này khi bước vào Sinh Tử Cảnh mới chỉ mở được một cánh của hoa sen tiểu thừa?”
Trên mặt La Chinh cũng là vẻ kỳ lạ.
Trong Thượng Giới, số lượng cánh sen được coi là tính quan trọng nhất để vượt qua Thiên Đạo. Số lượng cánh sen nở ra càng nhiều thì khả năng càng lớn, hơn nữa ở mức độ nào đó còn đồng nghĩa với thiên phú!
Một cánh sen thì thuộc loại thiên tài rất bình thường, cho dù trong thánh địa thập phẩm thông thường cũng sẽ không được coi là đệ tử nòng cốt.
Giống như hiện giờ, một đệ tử nòng cốt của thánh địa thập phẩm thì tùy ý cũng mở ra được năm cánh, thậm chí là bảy cánh sen.
Có điều, tiếp tục tiến lên La Chinh liền hiểu rõ cô gái này vì sao có thể trở thành thần.
Mỗi lần trải qua Thiên Kiếp, cô nàng đều khiến thêm một cánh sen nở ra, rất ổn định. Sau khi nàng độ qua chín lần tiểu Thiên Kiếp, hoa sen tiểu thừa đã nở ra được chín cánh!
Mà trong Hóa Thần Tam Biến là Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh, Thần Biến Cảnh thì mỗi một lần Thiên Kiếp nàng đều mở được một cánh sen như trước…
Cuối cùng, tất cả các cánh của hoa sen đại thừa và hoa sen tiểu thừa đều hoàn toàn nở rộ, đưa nàng trở thành một Đạo Tử.
Chỉ là thời gian nàng trở thành Đạo Tử hơi muộn, lúc đó nàng ở thời kỳ cuối của tu vi Thần Biến Cảnh, tương đương với nửa Giới Chủ.
Đi dọc theo bức tranh đến cuối cùng, La Chinh cũng khẽ cảm thán.
Khi trải qua tiểu Thiên Kiếp thứ nhất, La Chinh đã khiến hoa sen nở ra được ba mươi lăm cánh, chỉ còn thiếu một cánh hoa cuối cùng là mở được hoa sen đại thừa.
Nhưng mỗi vòng Thiên Kiếp đi qua, tu vi của La Chinh lại tiến bộ không ít, chỉ có điều cánh hoa cuối cùng lại chưa từng nở ra.
Phải mở ra được cánh hoa cuối cùng mới có thể trở thành Đạo Tử!
Nhưng La Chinh lại không hề biết cánh hoa này khi nào mới có thể nở ra…
Đi qua từng bức tranh, nhìn chung hắn đã ngắm được hình ảnh đặc sắc nhất trong cuộc đời cô gái này, bao gồm cả cảnh nàng tung hoành trong vũ trụ, trở thành thần.
Sau khi La Chinh xem hết bức tranh cuối cùng thì trước mặt hắn lại xuất hiện một ngọn đuốc!
Hai mắt La Chinh quan sát ngọn đuốc đó. Trong ngọn đuốc này cũng truyền tới uy thế mãnh liệt, nhưng uy thế này lại khác với vị thần trước đó, nó chứa một luồng ý chí cực kỳ bá đạo, là một luồng khí tức bễ nghễ thiên hạ!
“Trong ngọn đuốc này cũng có ấn ký của một vị thần khác…”
Nghĩ đến đây, La Chinh lại lần nữa bước đi!
“Uỳnh!”
Ngọn đuốc này đột nhiên phát nổ và lại lần nữa nhốt La Chinh vào trong.
Lúc này La Chinh đứng trong một sa trường trống không, phía trước là một tòa thành cô độc, phía sau là thiên quân vạn mã!
Phía trước cổng của tòa thành này có một vị võ giả Ma tộc tay cầm đại đao, dáng người cường tráng đang đứng, còn thiên quân vạn mã cũng là võ giả Ma tộc.
Luồng khí tức bá đạo mãnh liệt đó là do những võ giả Ma tộc này phát ra!
“Công thành!”
Hiệu lệnh vang lên, vô số võ giả Ma tộc bắt đầu hét, bọn họ đã bắt đầu công thành.
“Đây là… nội chiến trong Ma tộc?”
Ánh mắt La Chinh khẽ ngưng lại.
“Ha ha!”
Tiếng cười kinh thiên động địa vang lên, võ giả Ma tộc tay cầm đại đao kia cũng bắt đầu vung đao, lấy sức một người để chống lại thiên quân vạn mã!
“Khí thế của mấy vạn võ giả lại không bằng một người? Người này… Người này chắc là thần trong ngọn đuốc thứ hai rồi?”
Giống như Vũ Hàn nói, mỗi một ngọn đuốc trong hành lang Đế Giả này đều ghi chép lại dấu ấn của một vị thần, là ký ức Thiên Đạo không thể mài mòn.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Đám tướng sĩ hét lớn, bọn họ giống như thủy triều, không chỉ xông thẳng về phía vị thần kia mà cũng xông thẳng về La Chinh.
Khi võ giả Ma tộc đầu tiên nhằm về phía La Chinh, thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, đoạt lấy thanh kiếm lớn trong tay đối phương. Ánh mắt hắn khẽ lóe, thanh kiếm trong tay xoay một vòng. Trong nháy mắt, mười mấy tên Ma tộc bay thẳng lên trời bị La Chinh chém một nhát bay đầu!
Nhưng ngay lúc này, La Chinh cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt sinh ra từ phía sau, hắn lập tức lăn về phía trước, nhảy lên khỏi mặt đất!
“Vù…”
Lại một luồng đao khí khổng lồ tràn ra.
Đao khí này khuếch tán cách mặt đất khoảng ba thước, sau khi La Chinh nằm xuống thì đao khí đó gần như bắn qua sát phần chóp mũi hắn!
Cùng lúc đó, mấy chục nghìn võ giả Ma tộc trên sa trường đều phát ra tiếng kêu rên không dứt, mấy chục nghìn đôi chân của Ma tộc liền bị một đao chém đứt!