Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1331
Chương 1331: Cảnh mộng phỉ thúy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hiện nay trong vũ trụ, mọi người đánh giá thực lực của La Chinh đạt đến thực lực của Thiên Kiêu.
Có điều Cơ Lạc Tuyết và Quý Liên Sinh đều là Thiên Kiêu cấp cao, sở hữu sức mạnh không kém Đạo Tử, cũng có thể thi triển đạo uẩn, La Chinh muốn đầu thì còn kém xa!
Phiền phức duy nhất là Sát Lục Thánh Thương mà thôi.
Quân cờ nhẹ nhàng đặt lên một ô trên bàn cờ.
Có điều người ta đã có lễ, hắn cũng phải tôn trọng ba phần, đồng thời ôm quyền cúi chào!
“Ngươi, ngươi thích hoa đào không...” Quý Liên Sinh càng căng thẳng, mặt ửng đỏ.
Khê Ấu Cầm đứng trên bàn cơ nhìn thấy cảnh này thì bĩu môi, “Cô gái này có bệnh à, hỏi cái này là3có ý gì, với lại nàng còn xấu hổ cái gì?” Trên mặt Hoa Thiên Mệnh bên cạnh cũng hiện lên nụ cười, không tiếp câu tiếp theo của nàng.
Lúc này, La Chinh cũng cạn lời, có điều hắn nhẫn nại, cười nói: “Hoa đào rơi như mưa đỏ, tự nó đã đẹp kiểu khác, đương nhiên thích! “Ừ!” Lý Liên Sinh nhếch miệng gật đầu, “Ta cũng thích...” La Chinh mỉm cười, dán mắt vào cô gái mặt như hoa đào cười nói: “Sau đó thì sao?” “Sau đó...” Quý Liên Sinh nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: “Ta thích hoa đào bởi vì một giấc mộng trước đây không lâu, ta có thể chia sẻ với ngươi!”
“Chia sẻ cái gì?”
Lúc xuống cờ, Quý Liên Sinh trông thấy La Chinh ở không2xa, nàng hơi mím môi, về nhẹ váy dài của mình, giống như bước qua con suối nhỏ, cẩn thận từ trên quân cờ nhảy xuống, hơi đỏ mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra nàng có chút căng thẳng.
“Xin chào...” Quý Liên Sinh gật đầu với La Chinh, xem như chào hỏi.
Người không hiểu Quý Liên Sinh, trên mặt lộ ra vẻ quái lạ.
Cô gái này không giống với đi lên võ đài mà là giống như đi xem mắt, cần gì phải khách sáo, căng thẳng như vậy.
Nhưng mà Quý Liên Sinh chính là Quý Liên Sinh, người hiểu rõ nàng như Cơ Lạc Tuyết, Hiên Viên Thần Phong...
đều biết nàng trước giờ đều như vậy.
Thẹn thùng xấu hổ, thường khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng thực lực của nàng mạnh đến3mức vô lý.
“Xin chào.” Thấy đối phương chào mình như vậy, La Chinh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Ngươi, ngươi thích hoa đào không...” Quý Liên Sinh càng căng thẳng, mặt ửng đỏ.
Khê Ấu Cầm đứng trên bàn cơ nhìn thấy cảnh này thì bĩu môi, “Cô gái này có bệnh à, hỏi cái này là có ý gì, với lại nàng còn xấu hổ cái gì?” Trên mặt Hoa Thiên Mệnh bên cạnh cũng hiện lên nụ cười, không tiếp câu tiếp theo của nàng.
Lúc này, La Chinh cũng cạn lời, có điều hắn nhẫn nại, cười nói: “Hoa đào rơi như mưa đỏ, tự nó đã đẹp kiểu khác, đương nhiên thích! “Ừ!” Lý Liên Sinh nhếch miệng gật đầu, “Ta cũng thích...” La Chinh mỉm cười, dán mắt vào cô gái mặt như hoa9đào cười nói: “Sau đó thì sao?” “Sau đó...” Quý Liên Sinh nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: “Ta thích hoa đào bởi vì một giấc mộng trước đây không lâu, ta có thể chia sẻ với ngươi!”
“Chia sẻ cái gì?”
“Cảnh mộng của ta!” Nói rồi Quý Liên Sinh vẩy nhẹ tay.
Chân nguyên màu hồng từ trong tay nàng trút xuống.
Chân nguyên hình thành một vòng xoáy giữa không trung, đột nhiên bao phủ cả bàn cờ.
Trong chốc lát, cả bàn cờ nhuốm màu hồng tuyệt đẹp.
Đó là cảnh mộng của Quý Liên Sinh.
Khi xưa đã có người có đại trí tuệ, bằng một giấc mộng bước vào thân đạo.
Đây không phải là truyền thuyết, mà là sự thật.
Người có đại trí tuệ này là Cưu Ma La Hàn.
Hắn được coi như là người3của thành vực Vạn Phật.
Chỉ là lúc đó Nhân tộc không chia rẽ, Phật môn vẫn chưa gọi là thánh vực Vạn Phật.
Lúc Cưu Ma La Hàn trở thành Đạo Tử thì mới chỉ là võ giả Thần Cực Cảnh.
Cưu Ma La Hàn muốn vào chùa Linh Ẩn nổi tiếng nhất, nhưng lại không vào được cổng.
Cho đến nay, chùa Linh Ẩn vẫn là chùa cấp cao nhất của thành vực Vạn Phật, võ giả bình thường căn bản không có tư cách tiến vào.
Lúc đó, Cưu Ma La Hàn tư cách bình thường, đương nhiên không có tư cách đó.
Có điều hắn tin tưởng thành tâm thì sẽ đạt được nên không dễ dàng rời đi.
Trước cổng chùa Linh Ẩn, sợ rằng cũng phải có đến hàng triệu võ giả bái hàng chục năm cũng không vào được cửa chùa.
Có một ngày, đột nhiên Cưu Ma La Hàn cảm thấy mỏi mệt nên ngủ trước cổng chùa Linh Ẩn.
Hắn không chỉ ngủ, mà còn nằm mơ.
Chân nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển theo chu thiên, từ từ tỏa ra, phác họa ra cảnh trong mộng của hắn! Chùa Linh Ấn phát hiện có người ngủ ở đây, tất nhiên ban đầu định đuổi đi.
Những hễ ai đến gần Cưu Ma La Hàn đều bị giữ lại trong cảnh mộng của hắn, không thể tiếp cận Cưu Ma La Hàn cũng không thể thoát khỏi cảnh mộng!
Cuối cùng, điều này làm cho các cường giả trong chùa Linh Ấn chú ý.
Các cường giả cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là tại sao, sau khi ra tay cứu các võ giả bị giữ trong cảnh mộng liên hạ lệnh không cần tiếp cận người này, để Cưu Ma La Hàn ở trước cổng chùa.
Một giấc này, hắn ngủ đến ba trăm năm.
Tất cả Nhân tộc đều biết có võ giả ngủ trước chùa Linh Ẩn, ngủ liền một mạch không tỉnh dậy.
Cảnh mộng có lúc là ngập tràn băng tuyết, có lúc là ánh sao lấp lánh, có lúc là lửa cháy ngợp trời...
Cưu Ma La Hàn tu luyện, ngộ đạo trong cảnh mộng.
Một giấc mộng ba trăm năm, tỉnh mộng thành thần! Tu luyện trong mơ lại thực sự xảy ra trên người hắn! Thần đạo này chính là thần đạo Mộng, là đạo rất mạnh trong ba nghìn thần đạo.
Về sau, Cưu Ma La Hàn thành La Hán ngủ, chùa Linh Ấn tạo thành một bức tượng lớn cho hắn, trong chùa liền có vị trí La Hán của hắn.
Ngay lúc này...
La Chinh bị Quý Liên Sinh kéo vào trong cảnh mộng Phỉ Thúy của nàng.
Trong cảnh mộng Phỉ Thúy này hoa đào rơi giống như mưa đỏ, đẹp đẽ lạ thường.
“Cảnh mộng rất giống thật!” Cho dù là Quý Liên Sinh nói với hắn đây là cảnh mộng của nàng thì La Chinh cũng khó để phân biệt với hiện thực! Không gian mộng ảo...
Hắn vốn ở trong chiến trường mộng ảo.
Lúc này, La Chinh nghĩ chiến trường mộng ảo quả thực quá chân thực.
Có lẽ vốn dĩ năm mươi Đại Giới này là một Đại Giới độc lập trong vũ trụ.
Sau đó đều biết những Đại Giới này đều là không gian do Thiên Đạo hình thành.
Những cảnh mộng của cô gái trước mắt có thể làm ra đến mức này? Trong cảnh mộng này, hình bóng Quý Liên Sinh chầm chậm bước đến, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ.
Trông thấy cô gái kỳ lạ này, trong lòng La Chinh trở nên cảnh giác, hắn đưa tay ra, Sát Lục Thánh Thương đã nắm trong tay.
Cho dù thế nào, hắn đã bước vào cảnh mộng của cô gái này, chắc chắn không phải khởi đầu tốt! Trên thực tế, dường như thứ mà tất cả mọi người trong vũ trụ nhìn thấy đều là cảnh đẹp từng cánh hoa đào rơi lả tả trong không gian màu hồng.
Nhưng rất ít người có thể nhìn thấu cảnh mộng này.
Bọn họ có thể trông thấy chân thực.
Bọn họ trông thấy Quý Liên Sinh ôm hai đầu gối, đầu kể trên đầu gối, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, rơi vào giấc mộng.
Bọn họ cũng thấy La Chinh nằm ngủ trên mặt đất, tư thế ngủ rất khó coi.
Sợ rằng người có thể nhìn thấu được cảnh mộng này không đến năm trăm người.
Cũng chỉ có vài Thiên Tôn và bộ phận nhỏ Giới Chủ là có thể nhìn thấu cảnh tượng này.
Có thể dệt nên cảnh mộng Phỉ Thúy trình độ này, đã nói lên rằng Quý Liên Sinh cách thần đạo Mộng rất gần rồi.
Trong cảnh mộng Phỉ Thúy này, Quý Liên Sinh mới là người thống trị.
Trong mộng của nàng, không gì là nàng không thể làm được.
“Số mệnh của La Chinh không tốt.
Không ngờ trận loại bỏ đầu tiến lại gặp phải Quý Liên Sinh...”.
“Đối với cảnh mộng của mình, Quý Liên Sinh giống như Thiên Đạo đối với vũ trụ, nàng vốn là tồn tại không gì không làm được.
Nếu La Chinh không thể phá vỡ cảnh mộng này thì căn bản không thể là đối thủ của nàng!” “La Chinh gặp nguy hiểm rồi...” Vân Hồ Thiên Tôn thản nhiên nói.
Vân Lạc ở bên cạnh cũng tỏ vẻ lo lắng.
Chẳng lẽ La Chinh thực sự bị loại ở đây? Cô gái đối diện ước lượng thanh kiếm gỗ trong tay, giống như đạp thanh dạo chơi, tùy ý chém màn mưa hoa đào rơi lả tả.
Sắc mặt La Chinh lộ vẻ cảnh giác chưa từng có.
“Thật đẹp...” Không biết tại sao, cô gái này vốn xấu hổ thẹn thùng nhưng trong cảnh mộng Phỉ Thúy của bản thân lại rất phóng khoáng tự nhiên.
Đôi mắt trong veo như nước mùa thu trên khuôn mặt như hoa đào, ánh mắt lay động lòng người, quả thực rất hấp dẫn! “Người đẹp hay hoa đẹp?” La Chinh thản nhiên hỏi? “Hì...” Quý Liên Sinh che miệng cười, “Đương nhiên là hoa rồi.” Đột nhiên, La Chinh nâng Sát Lục Thánh Thương lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Quý Liên Sinh, “Đều rất đẹp.” “Cứ ở trong cảnh mộng này thì thật tốt.” Quý Liên Sinh cười nói.
“Mặc dù ở đây đẹp, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sao lại phải lưu luyến hư ảo?” La Chinh nghiệm mặt trả lời.
“Nhưng ngươi không có lựa chọn.” Quý Liên Sinh tiếp tục cười.
“Chưa chắc!” Thực ra từ lúc Quý Liên Sinh bố trí cảnh mộng, giao tranh giữa hai võ giả đã bắt đầu.
Lúc này, đột nhiên thương của La Chinh đâm ra! Nhưng mà Quý Liên Sinh chỉ thò một ngón trỏ ra, chỉ vào trên mũi thương! Sát Lục Thánh Thương gần như vô địch, lại bị một ngón tay của nàng ép dừng lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có điều Cơ Lạc Tuyết và Quý Liên Sinh đều là Thiên Kiêu cấp cao, sở hữu sức mạnh không kém Đạo Tử, cũng có thể thi triển đạo uẩn, La Chinh muốn đầu thì còn kém xa!
Phiền phức duy nhất là Sát Lục Thánh Thương mà thôi.
Quân cờ nhẹ nhàng đặt lên một ô trên bàn cờ.
Có điều người ta đã có lễ, hắn cũng phải tôn trọng ba phần, đồng thời ôm quyền cúi chào!
“Ngươi, ngươi thích hoa đào không...” Quý Liên Sinh càng căng thẳng, mặt ửng đỏ.
Khê Ấu Cầm đứng trên bàn cơ nhìn thấy cảnh này thì bĩu môi, “Cô gái này có bệnh à, hỏi cái này là3có ý gì, với lại nàng còn xấu hổ cái gì?” Trên mặt Hoa Thiên Mệnh bên cạnh cũng hiện lên nụ cười, không tiếp câu tiếp theo của nàng.
Lúc này, La Chinh cũng cạn lời, có điều hắn nhẫn nại, cười nói: “Hoa đào rơi như mưa đỏ, tự nó đã đẹp kiểu khác, đương nhiên thích! “Ừ!” Lý Liên Sinh nhếch miệng gật đầu, “Ta cũng thích...” La Chinh mỉm cười, dán mắt vào cô gái mặt như hoa đào cười nói: “Sau đó thì sao?” “Sau đó...” Quý Liên Sinh nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: “Ta thích hoa đào bởi vì một giấc mộng trước đây không lâu, ta có thể chia sẻ với ngươi!”
“Chia sẻ cái gì?”
Lúc xuống cờ, Quý Liên Sinh trông thấy La Chinh ở không2xa, nàng hơi mím môi, về nhẹ váy dài của mình, giống như bước qua con suối nhỏ, cẩn thận từ trên quân cờ nhảy xuống, hơi đỏ mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra nàng có chút căng thẳng.
“Xin chào...” Quý Liên Sinh gật đầu với La Chinh, xem như chào hỏi.
Người không hiểu Quý Liên Sinh, trên mặt lộ ra vẻ quái lạ.
Cô gái này không giống với đi lên võ đài mà là giống như đi xem mắt, cần gì phải khách sáo, căng thẳng như vậy.
Nhưng mà Quý Liên Sinh chính là Quý Liên Sinh, người hiểu rõ nàng như Cơ Lạc Tuyết, Hiên Viên Thần Phong...
đều biết nàng trước giờ đều như vậy.
Thẹn thùng xấu hổ, thường khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng thực lực của nàng mạnh đến3mức vô lý.
“Xin chào.” Thấy đối phương chào mình như vậy, La Chinh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Ngươi, ngươi thích hoa đào không...” Quý Liên Sinh càng căng thẳng, mặt ửng đỏ.
Khê Ấu Cầm đứng trên bàn cơ nhìn thấy cảnh này thì bĩu môi, “Cô gái này có bệnh à, hỏi cái này là có ý gì, với lại nàng còn xấu hổ cái gì?” Trên mặt Hoa Thiên Mệnh bên cạnh cũng hiện lên nụ cười, không tiếp câu tiếp theo của nàng.
Lúc này, La Chinh cũng cạn lời, có điều hắn nhẫn nại, cười nói: “Hoa đào rơi như mưa đỏ, tự nó đã đẹp kiểu khác, đương nhiên thích! “Ừ!” Lý Liên Sinh nhếch miệng gật đầu, “Ta cũng thích...” La Chinh mỉm cười, dán mắt vào cô gái mặt như hoa9đào cười nói: “Sau đó thì sao?” “Sau đó...” Quý Liên Sinh nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: “Ta thích hoa đào bởi vì một giấc mộng trước đây không lâu, ta có thể chia sẻ với ngươi!”
“Chia sẻ cái gì?”
“Cảnh mộng của ta!” Nói rồi Quý Liên Sinh vẩy nhẹ tay.
Chân nguyên màu hồng từ trong tay nàng trút xuống.
Chân nguyên hình thành một vòng xoáy giữa không trung, đột nhiên bao phủ cả bàn cờ.
Trong chốc lát, cả bàn cờ nhuốm màu hồng tuyệt đẹp.
Đó là cảnh mộng của Quý Liên Sinh.
Khi xưa đã có người có đại trí tuệ, bằng một giấc mộng bước vào thân đạo.
Đây không phải là truyền thuyết, mà là sự thật.
Người có đại trí tuệ này là Cưu Ma La Hàn.
Hắn được coi như là người3của thành vực Vạn Phật.
Chỉ là lúc đó Nhân tộc không chia rẽ, Phật môn vẫn chưa gọi là thánh vực Vạn Phật.
Lúc Cưu Ma La Hàn trở thành Đạo Tử thì mới chỉ là võ giả Thần Cực Cảnh.
Cưu Ma La Hàn muốn vào chùa Linh Ẩn nổi tiếng nhất, nhưng lại không vào được cổng.
Cho đến nay, chùa Linh Ẩn vẫn là chùa cấp cao nhất của thành vực Vạn Phật, võ giả bình thường căn bản không có tư cách tiến vào.
Lúc đó, Cưu Ma La Hàn tư cách bình thường, đương nhiên không có tư cách đó.
Có điều hắn tin tưởng thành tâm thì sẽ đạt được nên không dễ dàng rời đi.
Trước cổng chùa Linh Ẩn, sợ rằng cũng phải có đến hàng triệu võ giả bái hàng chục năm cũng không vào được cửa chùa.
Có một ngày, đột nhiên Cưu Ma La Hàn cảm thấy mỏi mệt nên ngủ trước cổng chùa Linh Ẩn.
Hắn không chỉ ngủ, mà còn nằm mơ.
Chân nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển theo chu thiên, từ từ tỏa ra, phác họa ra cảnh trong mộng của hắn! Chùa Linh Ấn phát hiện có người ngủ ở đây, tất nhiên ban đầu định đuổi đi.
Những hễ ai đến gần Cưu Ma La Hàn đều bị giữ lại trong cảnh mộng của hắn, không thể tiếp cận Cưu Ma La Hàn cũng không thể thoát khỏi cảnh mộng!
Cuối cùng, điều này làm cho các cường giả trong chùa Linh Ấn chú ý.
Các cường giả cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là tại sao, sau khi ra tay cứu các võ giả bị giữ trong cảnh mộng liên hạ lệnh không cần tiếp cận người này, để Cưu Ma La Hàn ở trước cổng chùa.
Một giấc này, hắn ngủ đến ba trăm năm.
Tất cả Nhân tộc đều biết có võ giả ngủ trước chùa Linh Ẩn, ngủ liền một mạch không tỉnh dậy.
Cảnh mộng có lúc là ngập tràn băng tuyết, có lúc là ánh sao lấp lánh, có lúc là lửa cháy ngợp trời...
Cưu Ma La Hàn tu luyện, ngộ đạo trong cảnh mộng.
Một giấc mộng ba trăm năm, tỉnh mộng thành thần! Tu luyện trong mơ lại thực sự xảy ra trên người hắn! Thần đạo này chính là thần đạo Mộng, là đạo rất mạnh trong ba nghìn thần đạo.
Về sau, Cưu Ma La Hàn thành La Hán ngủ, chùa Linh Ấn tạo thành một bức tượng lớn cho hắn, trong chùa liền có vị trí La Hán của hắn.
Ngay lúc này...
La Chinh bị Quý Liên Sinh kéo vào trong cảnh mộng Phỉ Thúy của nàng.
Trong cảnh mộng Phỉ Thúy này hoa đào rơi giống như mưa đỏ, đẹp đẽ lạ thường.
“Cảnh mộng rất giống thật!” Cho dù là Quý Liên Sinh nói với hắn đây là cảnh mộng của nàng thì La Chinh cũng khó để phân biệt với hiện thực! Không gian mộng ảo...
Hắn vốn ở trong chiến trường mộng ảo.
Lúc này, La Chinh nghĩ chiến trường mộng ảo quả thực quá chân thực.
Có lẽ vốn dĩ năm mươi Đại Giới này là một Đại Giới độc lập trong vũ trụ.
Sau đó đều biết những Đại Giới này đều là không gian do Thiên Đạo hình thành.
Những cảnh mộng của cô gái trước mắt có thể làm ra đến mức này? Trong cảnh mộng này, hình bóng Quý Liên Sinh chầm chậm bước đến, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ.
Trông thấy cô gái kỳ lạ này, trong lòng La Chinh trở nên cảnh giác, hắn đưa tay ra, Sát Lục Thánh Thương đã nắm trong tay.
Cho dù thế nào, hắn đã bước vào cảnh mộng của cô gái này, chắc chắn không phải khởi đầu tốt! Trên thực tế, dường như thứ mà tất cả mọi người trong vũ trụ nhìn thấy đều là cảnh đẹp từng cánh hoa đào rơi lả tả trong không gian màu hồng.
Nhưng rất ít người có thể nhìn thấu cảnh mộng này.
Bọn họ có thể trông thấy chân thực.
Bọn họ trông thấy Quý Liên Sinh ôm hai đầu gối, đầu kể trên đầu gối, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, rơi vào giấc mộng.
Bọn họ cũng thấy La Chinh nằm ngủ trên mặt đất, tư thế ngủ rất khó coi.
Sợ rằng người có thể nhìn thấu được cảnh mộng này không đến năm trăm người.
Cũng chỉ có vài Thiên Tôn và bộ phận nhỏ Giới Chủ là có thể nhìn thấu cảnh tượng này.
Có thể dệt nên cảnh mộng Phỉ Thúy trình độ này, đã nói lên rằng Quý Liên Sinh cách thần đạo Mộng rất gần rồi.
Trong cảnh mộng Phỉ Thúy này, Quý Liên Sinh mới là người thống trị.
Trong mộng của nàng, không gì là nàng không thể làm được.
“Số mệnh của La Chinh không tốt.
Không ngờ trận loại bỏ đầu tiến lại gặp phải Quý Liên Sinh...”.
“Đối với cảnh mộng của mình, Quý Liên Sinh giống như Thiên Đạo đối với vũ trụ, nàng vốn là tồn tại không gì không làm được.
Nếu La Chinh không thể phá vỡ cảnh mộng này thì căn bản không thể là đối thủ của nàng!” “La Chinh gặp nguy hiểm rồi...” Vân Hồ Thiên Tôn thản nhiên nói.
Vân Lạc ở bên cạnh cũng tỏ vẻ lo lắng.
Chẳng lẽ La Chinh thực sự bị loại ở đây? Cô gái đối diện ước lượng thanh kiếm gỗ trong tay, giống như đạp thanh dạo chơi, tùy ý chém màn mưa hoa đào rơi lả tả.
Sắc mặt La Chinh lộ vẻ cảnh giác chưa từng có.
“Thật đẹp...” Không biết tại sao, cô gái này vốn xấu hổ thẹn thùng nhưng trong cảnh mộng Phỉ Thúy của bản thân lại rất phóng khoáng tự nhiên.
Đôi mắt trong veo như nước mùa thu trên khuôn mặt như hoa đào, ánh mắt lay động lòng người, quả thực rất hấp dẫn! “Người đẹp hay hoa đẹp?” La Chinh thản nhiên hỏi? “Hì...” Quý Liên Sinh che miệng cười, “Đương nhiên là hoa rồi.” Đột nhiên, La Chinh nâng Sát Lục Thánh Thương lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Quý Liên Sinh, “Đều rất đẹp.” “Cứ ở trong cảnh mộng này thì thật tốt.” Quý Liên Sinh cười nói.
“Mặc dù ở đây đẹp, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sao lại phải lưu luyến hư ảo?” La Chinh nghiệm mặt trả lời.
“Nhưng ngươi không có lựa chọn.” Quý Liên Sinh tiếp tục cười.
“Chưa chắc!” Thực ra từ lúc Quý Liên Sinh bố trí cảnh mộng, giao tranh giữa hai võ giả đã bắt đầu.
Lúc này, đột nhiên thương của La Chinh đâm ra! Nhưng mà Quý Liên Sinh chỉ thò một ngón trỏ ra, chỉ vào trên mũi thương! Sát Lục Thánh Thương gần như vô địch, lại bị một ngón tay của nàng ép dừng lại.