Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1338
Chương 1338: Không thể coi thường khổ đăng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đương nhiên nàng không tin vào lời giải thích về số mệnh của Hiên Viên Thần Phong, nhưng trong lòng nàng hơi hoảng sợ.
Nàng sợ vận mệnh của mình sau này thật sự sẽ xảy ra như những gì Hiên Viên Thần Phong đã nói.
Hiên Viên Thần Phong suy luận số mệnh của nàng trên bàn cờ thiên địa, nhưng lại không suy ra được mệnh số của La Chinh.
Nếu lời hắn nói là thật, La Chinh sẽ như thế nào? “Người điên thì sẽ chỉ nói mấy lời điên khùng mà thôi, nàng đừng bận tâm.” “Ta không bận tâm.” Khê Ấu Cầm nháy mắt.
Nhưng sau khi lên giao đấu, hai bên đều cho đối phương nhận thua...
Thật ra bên3nào nhận thua cũng chỉ ảnh hưởng đến thế cục chứ không ảnh hưởng gì đến bản thân bọn họ.
Nhưng võ giả nào đã bước vào đây thì lại không muốn thua về mặt khí thế.
Bản tính của Liệt Thiên Hàn vốn rất kiêu ngạo, biết Hiên Viên Thần Phong lợi hại hơn mình một bậc, cho nên hắn đã lừa giết Hiên Viên Thần Phong một lần.
Thế nên bây giờ làm gì có chuyện hắn chủ động nhận thua? Đạo Tử Khôi Chiến của Ma tộc lại càng thấy việc nhận thua là một sự sỉ nhục.
Nàng sợ La Chinh khó chịu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của La Chinh, nàng cũng cảm thấy yên tâm.
Có điều nàng lại2không biết rõ suy nghĩ trong lòng người đàn ông của nàng.
Người đàn ông có thể chịu áp lực lớn từ nhiều phương diện, nhưng duy chỉ có điểm này là không thể dễ dàng độ lượng.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ La Chinh rất ung dung, nhưng trong lòng lại sớm nổi sát ý với Hiên Viên Thần Phong.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc bởi Khê Ấu Cầm chủ động nhận thua, nhưng vì không có cuộc chiến loại bỏ nên hiện tại vẫn là mười một người.
Trận chiến thứ hai nhanh chóng được triển khai Như Hiên Viên Thần Phong đã đoán, hai quân cờ trong trận chiến thứ hai vẫn đi vào một vị trí khó hiểu, không3phải trạng thái loại bỏ.
Lúc này, thắng bại trên bàn cờ rất quan trọng, nhưng hai bên đen trắng cũng không dính dáng gì đến nhau mà lại sắp xếp bố cục lần nữa Trận chiến tiếp theo là trận chiến giữa Liệt Thiên Hàn và Khôi Chiến của Ma tộc, cũng là Đạo Tử duy nhất của Ma tộc.
Khi các Đạo Tử giao đấu với nhau thì sẽ rất dữ dội.
Chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ lấy được bàn thân cách, tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí.
Liệt Thiên Hàn rất mạnh, nhưng Khôi Chiến cũng là Đạo Tử của Ma tộc, hai bên đều thầm cảnh giác.
Thật ra bên nào nhận thua cũng chỉ ảnh9hưởng đến thế cục chứ không ảnh hưởng gì đến bản thân bọn họ.
Nhưng võ giả nào đã bước vào đây thì lại không muốn thua về mặt khí thế.
Bản tính của Liệt Thiên Hàn vốn rất kiêu ngạo, biết Hiên Viên Thần Phong lợi hại hơn mình một bậc, cho nên hắn đã lừa giết Hiên Viên Thần Phong một lần.
Thế nên bây giờ làm gì có chuyện hắn chủ động nhận thua? Đạo Tử Khôi Chiến của Ma tộc lại càng thấy việc nhận thua là một sự sỉ nhục.
Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng cũng ra tay thật.
Đây là trận giao đấu đầu tiên giữa hai Đạo Tử.
Liệt Thiên Hàn lấy Lang Nha Ảnh - thần khí chí3tôn của Liệt gia ra.
Đây là thần binh xếp thứ mười một trên bia hoàn vũ vạn linh.
Thực lực Khôi Chiến không hề yếu, mặc dù lượng thiên tài Ma tộc không nhiều, nhưng Khôi Chiến tuyệt đối là người giỏi nhất trong số đó.
Cũng may hai vị Đạo Tử này đều biết rõ, bọn họ càng giao đấu quyết liệt thì lại càng có lợi cho chín người còn lại.
Nếu chẳng may trận tiếp theo là trận loại trực tiếp mà lại chọn trúng một trong hai người bọn họ, khi đó là bài tẩy của họ đã bại lộ, tỷ lệ thắng sẽ bị giảm đi.
Cuộc chiến đánh được một nửa thì Liệt Thiên Hàn đã áp chế được Khôi Chiến.
Mặc dù Khối Chiến hoàn toàn không muốn nhận thua, nhưng để giấu thực lực của mình, lúc này gã cũng chỉ có thể nhận thua.
Trận chiến này, Liệt Thiên Hàn thắng.
Quả nhiên mọi việc diễn ra đúng như hai người đã lo lắng, trận chiến thứ ba chính là cuộc chiến loại bỏ trực tiếp, hơn nữa còn chọn trúng Khôi Chiến.
Khi Khối Chiến bị bắt lên bàn cờ thiên địa lần nữa, toàn bộ người Ma tộc đều chửi ầm lên.
Vừa rồi Khôi Chiến chủ động nhận thua, Ma tộc đều cho rằng chỉ cần Khôi Chiến nằm trong tốp mười hàng đầu là ổn, bởi dù sao tỷ lệ chọn trúng Khôi Chiến lần hai cũng không lớn.
Nếu có người bị loại trong cuộc chiến loại bỏ, vậy chắc chắn Khôi Chiến sẽ có thể lấy được một bàn thân cách.
Nhưng không ai ngờ được rằng Khôi Chiến vừa mới nhận thua đã bị bắt xuất chiến lần hai.
Lại còn là trận chiến loại bỏ trực tiếp.
Đối thủ của gã là Khổ Đăng, một tiểu hòa thượng da trắng nõn, diện mạo không có gì thu hút, là Đạo Tử duy nhất của thành vực Vạn Phật, thần đồng chuyển thể của núi Linh Ẩn.
Trên thế giới này, rất ít võ giả không bị hôn mê khi còn đang trong bụng mẹ.
Đa số võ giả khi chuyển thể, ký ức sẽ hoàn toàn mất đi.
Nhưng trong núi Linh Ẩn là ngôi chùa đứng đầu vũ trụ, tất nhiên cũng có đủ người tài giỏi.
Khổ Đăng chuyển thể, khi đầu thai đã bắt đầu vận động cả ngày, điên cuồng hấp thu chân khí Tiên Thiên, vừa sinh ra đã biết nói chuyện, được ba tháng thì đã bắt đầu tu luyện, một tuổi đã đột phá Tiên Thiên Cảnh.
Khổ Đăng rất kiệm lời, cảm giác tồn tại của người này rất thấp, rất ít người để ý đến hắn.
Nói đến đánh giá thực lực của Đạo Tử thì trong suy nghĩ của mọi người, thực lực của Khổ Đăng không mạnh hơn La Chinh bao nhiêu, có thể nói là xếp hạng bét.
Lúc đầu Khôi Chiến cũng không vui lắm, nhưng khi phát hiện đối thủ của mình là tên tiểu hòa thượng này thì trong lòng lại cảm thấy vui hơn mấy phần.
Cảm giác tự tay loại bỏ tên nhóc này cũng không tệ.
Nhưng chẳng ai ngờ, tiểu hòa thượng da trắng nõn này lại sử dụng Phật quang, giết chết Khôi Chiến chỉ trong mười tích tắc một cách rất dễ dàng.
Cảnh tượng này khiến các Đạo Tử khác bắt đầu cảnh giác.
Khổ Đăng thật sự có được thực lực nghiền ép các Đạo Tử.
Trong chùa Linh Ấn, Phật quang chiếu rọi khắp nơi, hương khói lượn lờ.
Thánh vực Vạn Phật không để ý đến cuộc chiến trong cuộn tranh.
Trên ngọn núi chính của chùa Linh Ẩn, mấy chục nghìn tăng nhân sắp thành một đại trận chỉnh tề, khoanh chân ngồi tĩnh tọa trước đại điện.
Một số người nhắm mắt, nhưng tuyệt đại đa số đều đang nhìn vào cuộn tranh trên đỉnh đại điện.
“Khổ Đăng đã thắng Đạo Tử của Ma tộc...”
“Đạo Tử Ma tộc thôi mà, chẳng đáng tự hào.
Mục tiêu của Khổ Đăng là ba vị trí đầu.
Cho dù là Hiên Viên Thần Phong thì cũng có thể đánh bại!” “A di đà phật, các vị đừng quên mình là người xuất gia, không oán không ghét.” Thánh vực Vạn Phật lấy chùa Linh Ẩn làm ngôi chùa cao quý nhất.
Tất cả các chùa miếu khác đều do núi Linh Ẩn quản lý.
Mặc dù thế lực của bọn họ rất cường đại, nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, rất ít khi tham gia vào các cuộc tranh đấu bên ngoài.
Mấy năm qua, bọn họ lấy việc tu sinh dưỡng tin làm chủ.
Cho nên trong mắt người ngoài, núi Linh Ấn hơi thần bí một chút.
Về phần Ma tộc, lúc này bọn họ càng mắng càng hăng.
Suýt chút nữa thì Đạo Tử duy nhất của Ma tộc có thể lấy được bàn thân cách rồi, thế mà lại bị loại.
Cũng khó trách trong lòng bọn họ lại cảm thấy mất cân bằng.
Nhìn vào trong cuộn tranh, ngoài Khinh Ngữ ra thì toàn bộ đều là võ giả Nhân tộc, bảo làm sao Ma tộc bọn họ có thể cân bằng được? Một số Giới chủ Ma tộc còn vận dụng Thét Lệnh mà bọn họ rất quý để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình, gào thét khắp vũ trụ.
Nhưng cho dù bọn họ có làm gì thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Một người đã bị loại, chỉ còn lại mười người.
Như vậy, mỗi người ở đây đều có thể nhận được một bàn thân cách.
May mắn giành được một bàn thân cách nên ai nấy đều hy vọng có thể tiến thêm một bước tiến vào ba vị trí đầu.
Nhưng cuộc chiến tiếp theo lại là cuộc chiến của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, đối thủ của hắn chính là La Chinh.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bị ném xuống bàn cờ.
Khi hắn nhìn thấy bàn tay ngọc ngà kia chụp về phía La Chinh, khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười hài lòng.
“Cũng không tệ.
Ta chờ giây phút này lâu lắm rồi.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Trong đại sảnh Nhân Quả, hắn đã bị thua thiệt, lỗ lớn bởi La Chinh.
Lúc trước, hắn còn lo người khác sẽ loại La Chinh mất, không ngờ trận đấu này hắn lại gặp được La Chinh.
Chỉ tiếc trận đấu trước không phải là trận đấu giữa hắn và La Chinh.
Bây giờ, cho dù hắn đánh bại được La Chinh thì La Chinh vẫn nhận được một bàn thân cách.
Nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói vậy, La Chinh chỉ cười khẩy, sau đó lấy Sát Lục Thánh Thương ra.
Trong cuộc chiến với Đạo Tử, La Chinh không dám khinh thường dù chỉ một chút nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nàng sợ vận mệnh của mình sau này thật sự sẽ xảy ra như những gì Hiên Viên Thần Phong đã nói.
Hiên Viên Thần Phong suy luận số mệnh của nàng trên bàn cờ thiên địa, nhưng lại không suy ra được mệnh số của La Chinh.
Nếu lời hắn nói là thật, La Chinh sẽ như thế nào? “Người điên thì sẽ chỉ nói mấy lời điên khùng mà thôi, nàng đừng bận tâm.” “Ta không bận tâm.” Khê Ấu Cầm nháy mắt.
Nhưng sau khi lên giao đấu, hai bên đều cho đối phương nhận thua...
Thật ra bên3nào nhận thua cũng chỉ ảnh hưởng đến thế cục chứ không ảnh hưởng gì đến bản thân bọn họ.
Nhưng võ giả nào đã bước vào đây thì lại không muốn thua về mặt khí thế.
Bản tính của Liệt Thiên Hàn vốn rất kiêu ngạo, biết Hiên Viên Thần Phong lợi hại hơn mình một bậc, cho nên hắn đã lừa giết Hiên Viên Thần Phong một lần.
Thế nên bây giờ làm gì có chuyện hắn chủ động nhận thua? Đạo Tử Khôi Chiến của Ma tộc lại càng thấy việc nhận thua là một sự sỉ nhục.
Nàng sợ La Chinh khó chịu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của La Chinh, nàng cũng cảm thấy yên tâm.
Có điều nàng lại2không biết rõ suy nghĩ trong lòng người đàn ông của nàng.
Người đàn ông có thể chịu áp lực lớn từ nhiều phương diện, nhưng duy chỉ có điểm này là không thể dễ dàng độ lượng.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ La Chinh rất ung dung, nhưng trong lòng lại sớm nổi sát ý với Hiên Viên Thần Phong.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc bởi Khê Ấu Cầm chủ động nhận thua, nhưng vì không có cuộc chiến loại bỏ nên hiện tại vẫn là mười một người.
Trận chiến thứ hai nhanh chóng được triển khai Như Hiên Viên Thần Phong đã đoán, hai quân cờ trong trận chiến thứ hai vẫn đi vào một vị trí khó hiểu, không3phải trạng thái loại bỏ.
Lúc này, thắng bại trên bàn cờ rất quan trọng, nhưng hai bên đen trắng cũng không dính dáng gì đến nhau mà lại sắp xếp bố cục lần nữa Trận chiến tiếp theo là trận chiến giữa Liệt Thiên Hàn và Khôi Chiến của Ma tộc, cũng là Đạo Tử duy nhất của Ma tộc.
Khi các Đạo Tử giao đấu với nhau thì sẽ rất dữ dội.
Chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ lấy được bàn thân cách, tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí.
Liệt Thiên Hàn rất mạnh, nhưng Khôi Chiến cũng là Đạo Tử của Ma tộc, hai bên đều thầm cảnh giác.
Thật ra bên nào nhận thua cũng chỉ ảnh9hưởng đến thế cục chứ không ảnh hưởng gì đến bản thân bọn họ.
Nhưng võ giả nào đã bước vào đây thì lại không muốn thua về mặt khí thế.
Bản tính của Liệt Thiên Hàn vốn rất kiêu ngạo, biết Hiên Viên Thần Phong lợi hại hơn mình một bậc, cho nên hắn đã lừa giết Hiên Viên Thần Phong một lần.
Thế nên bây giờ làm gì có chuyện hắn chủ động nhận thua? Đạo Tử Khôi Chiến của Ma tộc lại càng thấy việc nhận thua là một sự sỉ nhục.
Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng cũng ra tay thật.
Đây là trận giao đấu đầu tiên giữa hai Đạo Tử.
Liệt Thiên Hàn lấy Lang Nha Ảnh - thần khí chí3tôn của Liệt gia ra.
Đây là thần binh xếp thứ mười một trên bia hoàn vũ vạn linh.
Thực lực Khôi Chiến không hề yếu, mặc dù lượng thiên tài Ma tộc không nhiều, nhưng Khôi Chiến tuyệt đối là người giỏi nhất trong số đó.
Cũng may hai vị Đạo Tử này đều biết rõ, bọn họ càng giao đấu quyết liệt thì lại càng có lợi cho chín người còn lại.
Nếu chẳng may trận tiếp theo là trận loại trực tiếp mà lại chọn trúng một trong hai người bọn họ, khi đó là bài tẩy của họ đã bại lộ, tỷ lệ thắng sẽ bị giảm đi.
Cuộc chiến đánh được một nửa thì Liệt Thiên Hàn đã áp chế được Khôi Chiến.
Mặc dù Khối Chiến hoàn toàn không muốn nhận thua, nhưng để giấu thực lực của mình, lúc này gã cũng chỉ có thể nhận thua.
Trận chiến này, Liệt Thiên Hàn thắng.
Quả nhiên mọi việc diễn ra đúng như hai người đã lo lắng, trận chiến thứ ba chính là cuộc chiến loại bỏ trực tiếp, hơn nữa còn chọn trúng Khôi Chiến.
Khi Khối Chiến bị bắt lên bàn cờ thiên địa lần nữa, toàn bộ người Ma tộc đều chửi ầm lên.
Vừa rồi Khôi Chiến chủ động nhận thua, Ma tộc đều cho rằng chỉ cần Khôi Chiến nằm trong tốp mười hàng đầu là ổn, bởi dù sao tỷ lệ chọn trúng Khôi Chiến lần hai cũng không lớn.
Nếu có người bị loại trong cuộc chiến loại bỏ, vậy chắc chắn Khôi Chiến sẽ có thể lấy được một bàn thân cách.
Nhưng không ai ngờ được rằng Khôi Chiến vừa mới nhận thua đã bị bắt xuất chiến lần hai.
Lại còn là trận chiến loại bỏ trực tiếp.
Đối thủ của gã là Khổ Đăng, một tiểu hòa thượng da trắng nõn, diện mạo không có gì thu hút, là Đạo Tử duy nhất của thành vực Vạn Phật, thần đồng chuyển thể của núi Linh Ẩn.
Trên thế giới này, rất ít võ giả không bị hôn mê khi còn đang trong bụng mẹ.
Đa số võ giả khi chuyển thể, ký ức sẽ hoàn toàn mất đi.
Nhưng trong núi Linh Ẩn là ngôi chùa đứng đầu vũ trụ, tất nhiên cũng có đủ người tài giỏi.
Khổ Đăng chuyển thể, khi đầu thai đã bắt đầu vận động cả ngày, điên cuồng hấp thu chân khí Tiên Thiên, vừa sinh ra đã biết nói chuyện, được ba tháng thì đã bắt đầu tu luyện, một tuổi đã đột phá Tiên Thiên Cảnh.
Khổ Đăng rất kiệm lời, cảm giác tồn tại của người này rất thấp, rất ít người để ý đến hắn.
Nói đến đánh giá thực lực của Đạo Tử thì trong suy nghĩ của mọi người, thực lực của Khổ Đăng không mạnh hơn La Chinh bao nhiêu, có thể nói là xếp hạng bét.
Lúc đầu Khôi Chiến cũng không vui lắm, nhưng khi phát hiện đối thủ của mình là tên tiểu hòa thượng này thì trong lòng lại cảm thấy vui hơn mấy phần.
Cảm giác tự tay loại bỏ tên nhóc này cũng không tệ.
Nhưng chẳng ai ngờ, tiểu hòa thượng da trắng nõn này lại sử dụng Phật quang, giết chết Khôi Chiến chỉ trong mười tích tắc một cách rất dễ dàng.
Cảnh tượng này khiến các Đạo Tử khác bắt đầu cảnh giác.
Khổ Đăng thật sự có được thực lực nghiền ép các Đạo Tử.
Trong chùa Linh Ấn, Phật quang chiếu rọi khắp nơi, hương khói lượn lờ.
Thánh vực Vạn Phật không để ý đến cuộc chiến trong cuộn tranh.
Trên ngọn núi chính của chùa Linh Ẩn, mấy chục nghìn tăng nhân sắp thành một đại trận chỉnh tề, khoanh chân ngồi tĩnh tọa trước đại điện.
Một số người nhắm mắt, nhưng tuyệt đại đa số đều đang nhìn vào cuộn tranh trên đỉnh đại điện.
“Khổ Đăng đã thắng Đạo Tử của Ma tộc...”
“Đạo Tử Ma tộc thôi mà, chẳng đáng tự hào.
Mục tiêu của Khổ Đăng là ba vị trí đầu.
Cho dù là Hiên Viên Thần Phong thì cũng có thể đánh bại!” “A di đà phật, các vị đừng quên mình là người xuất gia, không oán không ghét.” Thánh vực Vạn Phật lấy chùa Linh Ẩn làm ngôi chùa cao quý nhất.
Tất cả các chùa miếu khác đều do núi Linh Ẩn quản lý.
Mặc dù thế lực của bọn họ rất cường đại, nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, rất ít khi tham gia vào các cuộc tranh đấu bên ngoài.
Mấy năm qua, bọn họ lấy việc tu sinh dưỡng tin làm chủ.
Cho nên trong mắt người ngoài, núi Linh Ấn hơi thần bí một chút.
Về phần Ma tộc, lúc này bọn họ càng mắng càng hăng.
Suýt chút nữa thì Đạo Tử duy nhất của Ma tộc có thể lấy được bàn thân cách rồi, thế mà lại bị loại.
Cũng khó trách trong lòng bọn họ lại cảm thấy mất cân bằng.
Nhìn vào trong cuộn tranh, ngoài Khinh Ngữ ra thì toàn bộ đều là võ giả Nhân tộc, bảo làm sao Ma tộc bọn họ có thể cân bằng được? Một số Giới chủ Ma tộc còn vận dụng Thét Lệnh mà bọn họ rất quý để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình, gào thét khắp vũ trụ.
Nhưng cho dù bọn họ có làm gì thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Một người đã bị loại, chỉ còn lại mười người.
Như vậy, mỗi người ở đây đều có thể nhận được một bàn thân cách.
May mắn giành được một bàn thân cách nên ai nấy đều hy vọng có thể tiến thêm một bước tiến vào ba vị trí đầu.
Nhưng cuộc chiến tiếp theo lại là cuộc chiến của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, đối thủ của hắn chính là La Chinh.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bị ném xuống bàn cờ.
Khi hắn nhìn thấy bàn tay ngọc ngà kia chụp về phía La Chinh, khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười hài lòng.
“Cũng không tệ.
Ta chờ giây phút này lâu lắm rồi.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Trong đại sảnh Nhân Quả, hắn đã bị thua thiệt, lỗ lớn bởi La Chinh.
Lúc trước, hắn còn lo người khác sẽ loại La Chinh mất, không ngờ trận đấu này hắn lại gặp được La Chinh.
Chỉ tiếc trận đấu trước không phải là trận đấu giữa hắn và La Chinh.
Bây giờ, cho dù hắn đánh bại được La Chinh thì La Chinh vẫn nhận được một bàn thân cách.
Nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói vậy, La Chinh chỉ cười khẩy, sau đó lấy Sát Lục Thánh Thương ra.
Trong cuộc chiến với Đạo Tử, La Chinh không dám khinh thường dù chỉ một chút nào.