Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1384: Bạch dương giới
Trước đây, các Thiên Tôn muốn vây bắt La Chinh kia chỉ cần một hai ngày ngắn ngủi đã tập trung lại đây.
Rồi sau đ3ó phải chờ các Giới Chủ kia theo kịp.
Hai tay Mộ Minh Tuyết chống cằm.
Nàng không hiểu, nhưng cũng không4 hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ, chăm chú nhìn hành động của La Chinh.
“Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...” Mộ Minh Tuyết lùi sang bên cạnh mấy bước, trong lòng càng lúc càng buồn bực.
La Chinh định gọi một con thú dữ ra hay sao? Cuối cùng, những tiếng vang trầm kia từ từ lắng lại...
“Thất bại? Không phải chứ.” La Chinh hơi nhíu mày.
Nếu Na Di Lệnh không có tác dụng thì vừa rồi chắc chắn sẽ không có động tĩnh như vậy.
Nhưng quả thực hắn không cảm nhận được bất kỳ sự chấn động nào của quy tắc không gian...
Mà giờ khắc này, lại có một bóng người bay đến, chính là A Phúc.
Thấy hành động của La Chinh, mặt A Phúc đầy vẻ khó hiểu: “La Chinh...
Ngươi định tiến hành dịch chuyển không gian ở chỗ này?” “Làm sao ngươi biết?” La Chinh hỏi.
A Phúc lại cười khanh khách: “Ở đây không thể dịch chuyển không gian được!”
La Chinh cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?” A Phúc lại chỉ lên bầu trời, phần kết giới bao phủ toàn bộ Tiên Phủ.
La Chinh cũng không quá chắc chắn về việc có thể 8sử dụng được Na Di Lệnh ở vũ trụ hay không...
Hắn rót khi hỗn độn vào, Na Di Lệnh đột nhiên phát ra ánh sáng màu7 trắng nhạt.
“Vù...”
Một âm thanh khe khẽ vang lên, hình như không gian xung quanh La Chinh cũng bắt đầu2 chấn động! “Thành công?” Mắt La Chinh hơi lóe.
Nhưng không gian không ngừng chấn động, giống như có con quái vật gì đó muốn xé không gian mà ra, đồng thời đột nhiên phát ra những âm thanh trầm trầm, như tiếng pháo nổ dưới nước.
Trên thực tế, không biết Tiên Phủ đang nằm ở nơi nào trong vũ trụ.
Còn thế giới to lớn mà thân thể đang ở hiện tại chỉ là một tiết điểm do La Chinh dùng lệnh bài chữ Cần để tạo ra, hóa thành một ảo ảnh mà thôi.
Ngay sau đó, A Phúc nói cho La Chinh biết.
Đã ở trong Tiên Phủ thì đừng nói là hắn không thể dịch chuyển, cho dù có là thần thì cũng không thể, chỉ có thể đi bộ...
“Lợi hại như vậy?” La Chinh sửng sốt.
Trước đây, khi gặp phải con hổ trắng kia, La Chinh cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của khu rừng rậm này, nhưng không ngờ nơi đây còn kỳ quái như thế? “Vậy rốt cuộc đây là đâu?” La Chinh lại hỏi.
A Phúc chỉ cười cười, không hề trả lời La Chinh.
Lão chỉ bảo rằng đến lúc La Chinh nên biết thì sẽ biết thôi.
Thế nên La Chinh cũng không hỏi nữa.
Từ trước đến giờ, những gì A Phúc tiết lộ cho La Chinh đều có hạn.
Không muốn La Chinh biết thì chắc chắn ông sẽ không nói thêm một câu.
Có đôi khi La Chinh cũng nghi ngờ việc người này chỉ là một con rối thuần túy...
Nói vậy, La Chinh không thể dịch chuyển ở chỗ này, chỉ có thể rời khỏi Tiên Phủ, tiến vào không gian của vũ trụ rồi thử lại lần nữa.
Thấy động tĩnh vừa rồi, La Chinh đoán Na Di Lệnh sẽ có hiệu quả.
Trong lòng cũng chắc chắn khoảng tám phần, thế nên hắn liền quan sát đánh giá tình hình bên ngoài một chút.
Hình như nhóm Giới Chủ đã bị các chủng tộc lớn của mình gọi về, nhưng dù sao vẫn cần phải đề phòng.
Mình thực sự giành được hạng nhất của chiến trường mộng ảo, có lẽ số mệnh đứng về phía mình, nhưng đó không phải là bùa hộ mệnh tuyệt đối.
Nếu như Dao bố trí một vị Giới Chủ nào đó đánh lén thì giết chết mình cũng chỉ trong chớp mắt là xong.
Mặc dù La Chinh đã bước chân vào Thần Cực Cảnh, tu vị cũng đã tăng lên về chất, nhưng hắn vẫn chưa có cách đối phó khi phải đối mặt với Giới Chủ.
Trừ phi đạt tới Thần Biển Cảnh, thế giới trong cơ thể cũng hình thành thì có lẽ hắn mới có thực lực để đánh với Giới Chủ một trận.
Lúc đó thì dù đánh không lại cũng còn có sức để tự vệ.
An toàn là trên hết, thế nên La Chinh liền để A Phúc điều khiển Tiên Phủ bay đi mấy ngày.
Trong khoảng thời gian bay, thậm chí còn biến Tiên Phủ thành một hạt cát, xuyên qua một ngôi sao.
Sau khi chui ra khỏi ngôi sao này, La Chinh liền bước ra ngoài Tiên Phủ, Mộ Minh Tuyết vốn muốn cùng đi ra theo La Chinh nhưng bị hắn từ chối...
Ngay khi rời khỏi Tiên Phủ, La Chinh lập tức kích hoạt Na Di Lệnh trong tay.
Vào khoảnh khắc kích hoạt Na Di Lệnh, không gian liền chấn động dữ dội, giống như một cái vòi rồng, bao vây lấy hắn!
Trong nháy mắt này, hình như tấm Na Di Lệnh kia liền liên kết với cả vũ trụ! Còn La Chinh lại rơi vào trong một vùng không gian...
Một cảnh tượng hào hùng hiện ra trước mặt La Chinh.
Toàn bộ sao trời tựa như đều tập trung lại một chỗ, chi chít giống như những hạt cát chói mắt.
Mà ở phía dưới những hạt cát này lại là những cái bàn tròn...
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, sắc mặt cũng có vẻ phấn khởi.
Hắn đã nhìn ra, mỗi một cái bàn tròn chính là một Đại Giới, đây là ảnh thu nhỏ của toàn bộ vũ trụ này! Không ngờ Na Di Lệnh lại có thể làm được như thế.
Khả năng của nó gần như đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của La Chinh.
Phía dưới những cái bàn tròn này đều có những vạch kẻ hẹp dài.
Một trăm nghìn cái bàn tròn đại diện cho một trăm nghìn Đại Giới, còn những đường kẻ này lại kéo dài một mạch từ dưới mâm tròn xuống dưới cùng! “Nơi đó là Đại Thế Giới!” Mắt La Chinh lấp lánh không thôi.
Những vạch kẻ này rắc rối phức tạp, hẳn là đại diện cho những con đường phi thăng.
Toàn bộ vũ trụ được thu nhỏ lại, hiện ra trước mình, quả thực là liếc mắt nhìn thôi cũng đủ để chấn động.
Hồi đó La Chinh phi thăng, trong lúc ý thức ngao du giữa sao trời thì có nhìn xuống hơn hàng trăm nghìn Đại Thế Giới phía dưới.
Song khi đó La Chinh không thấy được toàn cảnh, các thế giới kéo dài ra phía xa, náu mình trong bóng tối vô tận.
Cho dù là bây giờ thì La Chinh cũng không nhìn rõ được.
Nhưng hắn thấy các Đại Thế Giới cứ thể kéo dài ra rồi bị sương mù bóng tối chia cắt thành ba đoạn.
Nói cách khác, không chỉ có hơn triệu Đại Thế Giới, con số triệu đó chỉ là một con số ảo.
Không ít đường kẻ trong những Đại Thế Giới này cũng không hướng lên Thượng Giới, mà hình như kéo dài đến những chỗ khác.
Chẳng mấy chốc, La Chinh liền hiểu ra, những chỗ kia hẳn là các giới diện độc lập như Chân Long giới, Chân Phượng giới...
Suy nghĩ rõ ràng xong, La Chinh nhìn chằm chằm vào những Đại Thế Giới hình thoi kia.
Nhìn qua thì ba đoạn Đại Thế Giới này giống như là phần lưng của loài thú dữ nào đó! Còn những Đại Thế Giới hình thoi này chính là vảy của chúng.
Liệu có phải là một loài thú dữ hay không? Trên thế giới này thật sự tồn tại loài thú dữ khổng lồ như vậy? Ở giai đoạn hiện nay, La Chinh không hiểu nổi sự huyền bí trong đó.
Hình như sử dụng Na Di Lệnh thì La Chinh có thể thoải mái lựa chọn vị trí của mình.
Sau khi xác định, hắn liền bay về phía một cái bàn tròn trong đó.
“Mới đó mà đã sử dụng Na Di Lệnh rồi.” Ấn núp trong tầng tầng mây lành, trên mặt của cô gái thần bí tên là Khương Ngọc Nhi kia lộ ra nụ cười hờ hững.
Tất nhiên La Chinh không biết Na Di Lệnh này bá đạo như vậy nhưng lại đều là do thủ đoạn của nàng tạo ra.
Ngay cả Thiên Tôn cũng chỉ có thể lần lượt di chuyển về phía trước, hơn nữa còn không dễ khống chế phương hướng khi di chuyển với cự ly dài.
Chỉ cần không chú ý một chút là có thể di chuyển đến một nơi lạ lẫm nào đó rồi.
Muốn đến được nơi cần đến thì thường phải di chuyển mười mấy lần, thậm chí là cả trăm lần.
Còn thứ nhanh gọn và tiện lợi như Na Di Lệnh này chưa từng xuất hiện trong thiên hạ.
Một luồng ánh sáng dữ dội lóe lên, La Chinh liền xuất hiện từ trong một vùng hư không.
Trong nháy mắt vừa xuất hiện, suýt nữa hắn đã đạp vào khoảng không.
Hắn liền vội vàng vận đan điền, bay lên trên...
Lúc này hắn đang đứng ở trên trời cao vạn trượng, trước mắt là một vùng đất bằng rộng bát ngát.
“Bạch Dương giới, Đại Giới độc lập...” Không phải tất cả các Đại Giới trong vũ trụ đều quy về những thế lực lớn kia.
Bạch Dương giới này là Đại Giới của võ giả độc lập, có thể xem là nơi được vô số các võ giả độc lập hướng tới, bởi vì Kiểm Trang tiếng tăm lừng lẫy tọa lạc ở trong Đại Giới độc lập này.
Võ giả độc lập không bị ràng buộc, nên người của chủng tộc nào cũng có.
Thực ra, nghiêm túc mà nói thì Kiểm Trang cũng được coi là một thể lực lớn.
Song, Kiếm Trang không hề ép những võ giả độc lập gia nhập.
Với những võ giả độc lập hướng tới tự do kia, đây ngược lại là một chốn quay về tuyệt vời.
Chuyện có nặng có nhẹ, vấn đề La Chinh cần phải giải quyết cũng không thiếu, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là trở thành Đạo Tử.
Cho nên đối với La Chinh, hắn bắt buộc phải đi Kiếm Trong một chuyến...
Sau một khoảng thời gian ngắn bay vút trên trời cao, La Chinh chú ý thấy trên vùng đất này xuất hiện rất nhiều những chấm nhỏ màu đen.
Đó chắc là thôn trang và thành trì rồi.
Chẳng qua nhìn từ trên cao xuống thì chúng nhỏ bé chẳng khác nào con kiến.
Thân hình La Chinh liền hơi nghiêng đi, bay vọt xuống phía dưới.