Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1396: Phòng tối
Thế là hắn mang theo dạ minh châu tiếp tục tiến lên, ngoài các bức bích họa, những chỗ khác trong cung điện này đều trống rỗng.
Hắn nhanh chóng đến phía sau cung điện, bước vào một căn phòng khác.
Vừa tiến vào trong, hình như dưới chân giẫm lên thứ gì4, một tiếng nổ vang truyền đến.
“Bum...”
Chợt có một làn khói bụi tung bay.
Nhưng xương ngọc không phải vĩnh viễn không mục nát.
Sau khi trải qua thời gian dài dằng dặc, linh tính trong xương ngọc xói mòn, cũng sẽ mục nát.
Chỉ là thời gian này tương đối dài, căn cứ tu vi dài ngắn phán đoán thì cần ước chừng khoảng mười nghìn năm, thậm chí cả mấy chục nghìn năm.
Nói cách khác, e là thời gian những hài cốt nằm ở chỗ này đã rất lâu đời rồi.
“Vụt...”
Hoặc là nói, bọn họ đều chết ở nơi này.
Thời gian hài cốt mục nát được xác định theo trình độ tu vi của võ giả.
Võ giả có thể tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn thì tu vi chắc chắn không thấp.
Võ giả bình thường căn bản không chịu được sức tàn phá của khí tức Sát Lục, nửa đường sẽ điên cuồng mà chết.
Sau khi chết, hài cốt cường giả Thần Hải Cảnh sẽ hóa thành xương ngọc, có thể bảo quản qua tháng năm dài đằng đẵng.
La Chinh hạ thấp dạ minh châu xuố8ng, mới nhìn thấy mình đã giẫm nát một bộ hài cốt, hài cốt của loài người.
Bộ hài cốt này không biết đã nằm ở đây nằm bao nhi7êu năm, đã sớm hóa giòn, một chân đạp xuống lập tức hóa thành bột.
Dùng da minh châu chiếu sáng từ bộ hài cốt tiếp tục thăm d2ò về phía trước, dưới ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt La Chinh cũng không ngừng lấp lóe.
Nơi này không chỉ có một bộ hài cốt! Những hài cốt ngổn ngang lộn xộn chồng chất lẫn nhau, nhưng phần lớn đều duy trì khung xương hoàn chỉnh.
Điều này chứng minh trước khi chết thi thể những người này vẫn duy trì hình dáng nguyên vẹn.
La Chinh không muốn giẫm lên những hài cốt này để tiến lên, bèn trôi nổi cách mặt đất hai tấc.
Gian phòng phía sau cung điện không lớn, cùng lắm chỉ rộng khoảng năm sáu trượng.
La Chinh xoay một vòng, phát hiện gian phòng đó thậm chí còn không có cả cửa sổ.
Ngoài một đống hài cốt nằm ngổn ngang lộn xộn, dường như không còn thứ gì nữa.
Không có bất kỳ đồ vật nào có ý nghĩa tồn tại.
Trên mặt La Chinh lại lần nữa lộ vẻ hoang mang.
Thật vất vả tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, hắn không muốn về tay không.
Cái này hoàn toàn khác với phán đoán lúc trước của La Chinh.
Vốn dĩ, hắn nghĩ bên trong Sát Lục Kiếm Sơn có một khảo nghiệm đang đợi mình mở ra.
Sau đó hắn ở trong đó lĩnh hội điều quan trọng nhất của thần đạo Đoạn Tình, trở thành Đạo Tử.
Tất cả đều thuận lợi, hoàn hảo như vậy.
Nhưng bây giờ sự tình lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.
Chí ít cho đến bây giờ, La Chinh chưa hề thu hoạch được gì ở trong đây.
“Ở giữa, ở giữa những hài cốt này.” Bóng dáng Huân nhẹ nhàng bồng bềnh, nhẹ nhàng chỉ Sát Lục Thánh Thương trong tay xuống phía dưới.
Lúc này La Chinh mới nhìn thấy, hình như phía dưới những hài cốt này có một cái vòng tròn.
Màu sắc của vòng tròn gần giống phía dưới, mặc dù vừa nãy La Chinh tìm cẩn thận, lại sơ sót lướt qua chỗ này.
“Cảm ơn.” La Chinh mỉm cười với Huân.
“Khách sáo rồi.” Huân trả lời.
Nghe thấy Huân trả lời, trong lòng La Chinh hơi xao động, cảm giác xa cách này khiến La Chinh vô cùng khó chịu.
Hắn rất muốn biết, rốt cuộc Huân đã xảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian La Chinh đi vào chiến trường mộng ảo, Huân đã nói chuyện với ai? Trong Tiên Phủ, nàng rất khó giao lưu với người bên ngoài, mà quyền ra vào Tiên Phủ lại ở trong tay La Chinh.
Mộ Minh Tuyết rất đơn thuần, Huân sẽ không trò chuyện gì với nàng.
Luyện Thần Tử chỉ đắm chìm trong luyện khí, là sẽ không rời khỏi phường luyện khí.
Thanh Long? Khi La Chinh tiến vào chiến trường mộng ảo, bị khóa trong ánh sáng đó, có thể Huân đã có giao lưu với Thanh Long.
Liên tưởng đến sự trầm mặc vừa nãy của Thanh Long, không phải là Thanh Long đã nói với Huân cái gì chứ? Dù Thanh Long và Huân đều là đối tượng La Chinh tuyệt đối tín nhiệm, nhưng dường như cả hai đều có chuyện giấu hắn.
Có quá nhiều nghi hoặc, La Chinh cũng lười đi nghĩ.
Mặc kệ dưới mặt đất của gian phòng này có cái gì, trước tiên đi vào nhìn cái rồi tính sau.
La Chinh giẫm lên vòng tròn, lập tức có một tiếng “cóc” vang lên, quả nhiên phía dưới vòng tròn trống rỗng! Hắn ngưng tụ một luồng sức mạnh tại chỗ khớp nối ngón trỏ rồi gõ mạnh xuống.
Mặt ngoài vòng tròn liền vỡ vụn ra, không chịu nổi sức nặng của La Chinh nữa.
Hắn lập tức ngã xuống đó, nhưng đã nhanh chóng đứng vững được! Hắn lập tức ném dạ minh châu trong tay vào phía dưới phòng tối.
Một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện, dụ minh châu vốn dĩ phát ra ánh sáng, lại biến mất trước mắt La Chinh trong khoảnh khắc.
Dạ minh châu có thể tự phát ra ánh sáng liên tục, sau khi La Chinh ném vào còn nghe thấy một tiếng “bộp”, chắc là đập vào sàn nhà phía dưới.
Dạ minh châu không biến mất, nhưng La Chinh lại không nhìn thấy.
Điều này chứng minh trong phòng tối phía dưới tồn tại quy tắc hắc ám rất mạnh, che đậy hoàn toàn các tia sáng lại.
La Chinh vận dụng Thanh Mục Linh Đồng nhìn xuống phía dưới, nhưng vẫn chỉ là một mảnh đen sì, không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Huân đứng bên cạnh La Chinh, không đưa ra kiến nghị gì.
La Chinh nghiến răng, xoay người một cái lập tức chìm vào trong phòng tối.
Trong khoảnh khắc đi vào, La Chinh căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì, cho dù là năm ngón tay của mình cũng không nhìn thấy.
Dù ngẩng đầu, hắn cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mờ vốn tồn tại trên đỉnh đầu.
Trong bóng tối tuyệt đối, La Chinh vô cùng cảnh giác! Khi hỗn độn đã rót vào trong Lôi Phong U Thần Kiếm, chỉ cần xung quanh có bất kỳ biến động nhỏ nào, hắn sẽ phát động phản kích trước tiên.
Nhưng hắn đứng sừng sững tại chỗ một lúc, xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ của bản thân, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
“Huân?”
La Chinh kêu một tiếng.
“Ta đây.” Rõ ràng Huân cũng đi theo La Chinh xuống, nghe âm thanh của nàng thì chắc là ở sau lưng La Chinh.
“Ngươi có thể nhìn thấy thứ gì không?” La Chinh hỏi.
“Không nhìn thấy, nơi này nhất định có thứ gì đó phát ra quy tắc hắc ám mãnh liệt.” Huân ở sau lưng trả lời.
La Chinh gật đầu, ý thức được Huân không thấy mình, thế là lại “Ừ” một tiếng rồi chậm rãi tiến lên trong bóng đêm.
Không thấy được kẻ địch mới là phiền toái nhất, bây giờ La Chinh đã hiểu rõ đạo lý này.
Từ khi bắt đầu tiến vào Kiếm Sơn, La Chinh vẫn luôn cảm thấy nơi này không bình thường, luôn có thứ gì đó đi theo hắn.
Nhưng trước sau, La Chinh vẫn chưa hề thấy diện mạo thật của thứ đó.
Bước khoảng mười ba bước trong phòng tối, trong lòng La Chinh nhớ kỹ từng bước.
Nếu xuất hiện phiền phức, hắn có thể trở lại chỗ vòng tròn, rời khỏi phòng tối trong thời gian ngắn nhất.
Đương nhiên, nếu tình huống nguy cấp, chắc hẳn sẽ phá tan luôn phòng tối này.
La Chinh luôn rất tự tin vào sức mạnh của bản thân, nhưng chỗ này đâu đâu cũng kỳ lạ, hắn không chắc liệu mình có thể đánh đấm ở nơi này hay không.
Ngay sau khi bước trong phòng tối ba mươi bước, bỗng nhiên La Chinh nghe thấy có tiếng “roẹt xoẹt xoẹt” truyền đến.
Đó là tiếng móng vuốt của con gì đó cào trên mặt đất.
“Có thứ gì đó đang đến.” Trong bóng tối, đôi mắt La Chinh hơi nheo lại, cuối cùng hoàn toàn nhắm lại.
Dù sao cũng không nhìn thấy, mở to mắt ngược lại sẽ sinh ra ảo giác.
Nhắm mắt lại, La Chinh phóng cảm giác của bản thân ra ngoài, cảm nhận động tĩnh bên ngoài.
Lợi dụng cảm giác, La Chinh có thể vẽ ra trong đầu cảnh tượng xung quanh.
Nhưng vừa mới phóng cảm giác ra, lại dường như đâm ngay vào một sức mạnh vô hình, lập tức bị bắn trở về.
“Cảm giác cũng đã bị ngăn chặn!” Trong lòng La Chinh thầm kêu không ổn, lập tức nghe thấy âm thanh “roẹt roẹt” càng lúc càng lớn, chắc thứ đó cách mình càng lúc càng gần!
“Vù vù vù!” Dưới tình thế cấp bách, trong khoảnh khắc La Chinh đâm ra mấy kiếm! Ánh kiếm vốn dĩ nên vô cùng lóa mắt, nhưng lúc này tất cả ánh sáng đều rơi vào trong quy tắc hắc ám, không hề phát ra ánh sáng.
Càng nguy hiểm là, trong khoảnh khắc sau khi hắn chém ra mấy kiếm liền lập tức nghe thấy mấy tiếng vang lanh lảnh truyền lại! “Keng keng keng...” Cùng với tiếng kêu giòn vang, lập tức có mấy luồng uy thế cực kỳ sắc bén, bay vụt vòng quanh hắn.
Bị bắn ngược! Vách tường phòng tối được tạo thành từ cái gì vậy? La Chinh không thấy rõ lắm, nhưng hắn lại biết, nếu mấy kiếm hắn đâm ra bắn ngược lại trên người hắn, chắc chắn sẽ mang đến phiền toái rất lớn, thậm chí có khả năng lấy đi tính mạng của hắn.
Càng chết tiệt hơn là những ánh kiếm đó là do hắn đâm ra.
Trong lúc bối rối, La Chinh lập tức vận chuyển Bát Khúc Phi Yên tại chỗ.
Nếu tùy ý tránh né, dưới tình huống đang không nhìn rõ thì sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.
Cảm nhận được năng lượng dao động xung quanh, La Chinh giống như một chiếc thuyền lá thuận thể lênh đênh trên mặt nước, có thể tránh được đường đi của ánh kiếm.
Những kiểu né tránh này cũng có giới hạn, nếu ánh kiếm bắn thẳng đến trước mặt La Chinh, với trình độ tu luyện Bát Khúc Phi Yên bây giờ của La Chinh, căn bản không thể né tránh hoàn toàn.
Trong nháy mắt, nó có thể lập tức đột phá giới hạn ba tấc.
Lúc này chỉ có thể nghe theo số trời, may mà La Chinh vẫn luôn khá may mắn.