Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1398: Thi thể tọa hóa
Niềm an ủi tâm lý duy nhất với La Chinh cũng chỉ có Huân.
Mặc dù Huân không tiết lộ cho La Chinh bất kỳ tin tức g3ì, nhưng từ thái độ của Huân thì hình như nàng cũng khó chịu với tính toán của Tất Phi Vũ.
Dường như Tất Phi Vũ 4vô cùng kiêng kị những con nhện con này, khi chúng lan tới, ông ta điểm nhẹ ngón tay một cái, lập tức có một vòng lửa mà8u đỏ sậm lan rộng ra, bao phủ cả người ông ta.
Biển nhện giống như thủy triều, nhanh chóng theo sợi tơ bò đến bê7n người La Chinh.
Lúc này, La Chinh chỉ có thể tùy ý tên này chi phối.
Đừng nói trên người hắn quấn nhiều tơ nhện vàng như vậy không thể động đậy, dù trên người hắn không có bất kỳ trói buộc gì, thì có dốc hết sức phản kích cũng không phải là đối thủ của Tất Phi Vũ.
Ông ta lập tức nhấc theo La Chinh đi về phía khác.
Sau khi đi vài bước, ông ta mỉm cười, chìa tay vẫy xuống một cái, phong ấn hình lục giác mang theo Huân trôi tới, đi theo sau.
“Kiên nhẫn một chút, sẽ kết thúc ngay thôi.” Tất Phi Vũ cười lạnh nói.
La Chinh nhìn những con nhện đỏ lớn chừng nắm đấm, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Khả 2năng những con nhện này có thể gây tổn thương cho hắn không lớn, mà bản thân La Chinh lại không sợ kịch độc.
Rốt cuộc chúng tập trung đến bên cạnh hắn là vì cái gì?
Ngay lúc suy tư, những con nhện con đã bò tới trên người La Chinh, sau đó vươn xúc tu sắc nhọn đâm mạnh vào da La Chinh.
Điều khiển La Chinh kinh ngạc là, không ngờ xúc tụ của những con nhện con này lợi hại như thế, thân thể thần khí của La Chinh hoàn toàn không thể chống cự.
Với một chích này, xúc tu đó lập tức cắm thật sâu vào da thịt La Chinh.
Trong khoảnh khắc, thân thể của con nhện con vốn dĩ đang phồng lên lập tức xẹp xuống, lệch ngay qua một bên, từ trên thân La Chinh lăn xuống, cứ thế mà chết! Tất cả con nhện con màu đỏ đều cùng chích vào cơ thể La Chinh, dường như sau khi rót thứ gì đó trong bụng mình vào trong cơ thể La Chinh thì lăn ngay sang một bên.
Bản thân La Chinh lại không có cảm giác gì, chỉ là trong lòng càng thêm khó hiểu, nếu như thứ những con nhện con này rót vào là độc tố, cũng không đến nỗi chết ngay, rốt cuộc tại sao chúng làm như vậy? Quá trình này khá dài, kéo dài đến hai ba canh giờ.
Những con nhện con vốn giống nước biển phun trào đã trở nên thưa thớt, mà phía dưới La Chinh, xác những con nhện con màu đỏ đã chồng chất như núi.
Tất Phi Vũ nhìn thấy đã đến lúc, bèn lập tức cười lạnh, nhảy vọt lên, dùng một tay kéo La Chinh từ mạng nhện màu vàng xuống.
Ông ta xách theo La Chinh tới một góc trong không gian này.
Phía trước lại xuất hiện một cánh cửa đồng, cửa đồng này nhỏ hơn nhiều cửa đồng phía ngoài Sát Lục Kiếm Sơn, nhưng gần như giống nhau như đúc!
“Cửa chính của Sát Lục Kiếm Sơn rất dễ giải quyết, nhưng cánh cửa này lại là phiền phức lớn với ta.
Ta ở chỗ này uổng phí hết khá nhiều thời gian, may mà vẫn đợi được ngươi, khà khà...” Sau khi nói xong, ông ta ném mạnh La Chinh về phía cửa đồng! La Chinh giống như một tảng đá bị ném mạnh, đập thẳng vào cửa đồng, đầu đâm thẳng vào phía trên, phát ra một tiếng tiếng vang lớn! Cửa thanh đồng quả là cứng rắn khác thường, đầu La Chinh cũng có thể coi là thần khí, thế mà trong lần va chạm này lại không hề gây tổn hại gì cho nó.
Thấy thế, Tất Phi Vũ lại bằng cách không kéo La Chinh về trong tay ông ta.
Sau đó lại lần nữa ném La Chinh về phía cửa thanh đồng.
“Am!” Sau lần thứ hai, cửa đồng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tất Phi Vũ khẽ nhíu mày: “Thứ đó ngủ rồi à?” Nghĩ tới đây, ông ta lại lần nữa nắm lấy La Chinh, lại đập về phía của đồng.
“Ầm!” Cường độ lần này cũng đủ lớn, bị sức mạnh Giới Chủ ném một lần, dù là La Chinh cũng hoa mắt váng đầu! Lúc này, cửa đồng đó có phản ứng, pho tượng phía trên đã bắt đầu động.
Con nhện nghìn chân trên của đồng bò thẳng từ trên cửa đồng xuống! “Con nhện này là nhện sống?” La Chinh hơi sững sờ.
Trên cửa đồng bên ngoài Sát Lục Kiếm Sơn có một pho tượng nhện nghìn chân cực lớn, trên cửa đồng này cũng có một con giống thế, cho nên La Chinh không quan sát cẩn thận.
Bây giờ La Chinh mới phát hiện, con nhện nghìn chân này căn bản không phải là một pho tượng, mà là một con nhện khổng lồ sống sờ sờ.
Không biết con nhện này đã nằm bò trên cánh cửa này bao nhiêu năm rồi.
Một con nhện như thế này nằm bò trên cửa đã khiến một cường giả thực lực Đại Giới Chủ như Tất Phi Vũ không thể tiến vào.
Nếu vậy, không khó để La Chinh tưởng tượng ra sức mạnh của con nhện này.
La Chinh đã từng suy nghĩ khá đơn giản, trên Hóa Thần Tam Biến chính là Giới Chủ, trên Giới Chủ chính là Thiên Tôn.
Bây giờ xem ra, trong vũ trụ này còn có rất nhiều thứ hắn chưa hề hiểu rõ, bao gồm cả Thanh Long và Huân, đều có chỗ giấu giếm hắn.
Điều này khiến La Chinh sinh ra hoài nghi với bản thân.
Như vậy phải chăng đoạn đường này dẫn dắt bản thân hướng lên, thậm chí động cơ tìm kiếm muội muội của hắn, còn có nguyên nhân khác? Những vấn đề này, không biết còn cơ hội giải đáp hay không, La Chinh thầm cười khổ trong lòng.
Con nhện từ trên cửa đồng chậm rãi bò xuống, duỗi chân đốt dài và mảnh ra, đỉnh chân đốt giống như lưỡi đao, vung nhẹ một cái, những sợi tơ màu vàng trói buộc trên người La Chinh lập tức đứt rời.
Trong khoảnh khắc La Chinh khôi phục tự do, hắn lập tức muốn nhảy lên, phá hư không mà chạy! Song khi hắn muốn làm như thế, trên mặt lại hiện ra vẻ phiền muộn, hắn đang không thể động đậy.
Nhện khổng lồ lập tức dùng mấy chục chân đốt để “nâng” La Chinh tiến vào trong của thanh đồng.
Tất Phi Vũ nở nụ cười thản nhiên đi sát đằng sau, con báo đen ông ta nuôi thì theo sát phía sau, tiếp theo Huân cũng bất đắc dĩ bị đưa vào cửa thanh đồng.
Vô số chân đốt chậm rãi bò trên mặt đất, La Chinh thì bị nâng ở giữa không trung, cũng chính là phía dưới bụng của nhện nghìn chân, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong hang động phía sau của thanh đồng, rốt cuộc thì La Chinh đã thấy được kiếm.
Có rất nhiều thanh trường kiếm nằm ngổn ngang lộn xộn, gần như cắm đầy toàn bộ hang động.
Binh khí cấp bậc gì cũng có, tiên khí, thánh khí, thần khí...
Những thanh kiếm này mới là kiếm cắm trên Sát Lục Kiếm Sơn? Hoặc là đây vốn là ảo giác?” La Chinh tò mò quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng không lâu sau đó, La Chinh lại thấy được một cảnh vô cùng khiếp sợ.
Hắn đã nhìn thấy Dịch Kiếm Thiên Tôn, cũng chính là Trần Hoàng Dịch Kiếm! “Làm sao có thể...” Trong mắt La Chinh lộ vẻ không thể tin nổi.
Từ trên thân thể người kia, La Chinh không cảm giác được bất kỳ sức sống gì, toàn bộ thân thể đó đã hoàn toàn khô héo.
Chắc là sau khi rơi vào thiên nhân ngũ suy đã tọa hóa ở nơi này.
Dù đã tọa hóa, nhưng Thiên Tôn vẫn phát ra khí thế khiến người ta khó có thể đến gần.
La Chinh chắc chắn Trần Hoàng Dịch Kiếm đã trở thành thần, cho nên khi nhìn thấy thi thể tọa hóa của Trần Hoàng Dịch Kiếm ở chỗ này, hắn rơi vào mơ hồ.
Có thể thấy được, Tất Phi Vũ cũng vô cùng hoang mang.
Chắc chắn Vấn Tình Kiếm Tâm trên người La Chinh là do lão Trang chủ truyền cho hắn.
Cho nên bản thân Tất Phi Vũ gần như tin tưởng điều La Chinh nói là lão Trang chủ đã thành thần.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy thi thể tọa hóa của lão Trang chủ ở chỗ này, trong lòng lập tức hơi hoảng sợ.
Vì cánh cửa thanh đồng, có thể nói Tất Phi Vũ đã vắt hết óc mưu tính, nhưng cuối cùng vẫn không thể xông vào.
Ông ta thật không ngờ, Dịch Kiếm Thiên Tôn lại chết ở sau cánh cửa này! Cánh cửa này phải là người có được Vấn Tình Kiếm Tâm mới có thể được nhận nghìn chân chấp nhận, mới có thể mở ra.
Mà chỉ có Dịch Kiếm Thiên Tôn mới có thể giao phó Vấn Tình Kiếm Tâm, bây giờ Dịch Kiếm Thiên Tôn lại chết trong cánh cửa này.
Như vậy lập tức tạo thành một nghịch lý, vậy người trao Vấn Tình Kiếm Tâm cho La Chinh là ai? Ông ta và La Chinh đều vô cùng hoang mang, đồng thời cũng hết sức cảnh giác! Huân ngồi ngay ngắn ở trong phong ấn hình lục giác, thấy cảnh này cách đó không xa thì nở nụ cười thản nhiên.
Dưới cái nhìn của nàng, hành động của Tất Phi Vũ vô cùng buồn cười.
Hạng nhất của chiến trường mộng ảo không chỉ là ý nghĩa tượng trưng đơn giản như vậy.
Nó gần như liên quan đến hướng đi tương lai của toàn bộ vũ trụ.
Muốn La Chinh chết, thật không phải một chuyện dễ dàng.
Muốn nói chết, La Chinh có thể chết trong kiếp nạn lớn sắp xảy đến, nhưng chắc chắn sẽ không chết ở chỗ này.
Cho nên đối mặt với bất trắc này, Huân không cảm thấy quá bất ngờ.