Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1401: Chân tướng cuối cùng
“Tất trang chủ?” La Chinh lắc đầu, “Không gặp” “Lạ nhỉ, sau khi Tất trang chủ rời đi thì không ai gặp ông ấy nữa.” “Không phải là ông ấy v3ào Sát Lục Kiếm Sơn đó chứ?” “Sát Lục Kiếm Sơn là cấm địa.
Sao Tất trang chủ có thể biết rõ mà vẫn vi phạm chứ?” Nghe thấy những 5lời này, La Chinh cười khẩy trong lòng.
Tất trang chủ của các ngươi đã bị tuyên án tù chung thân rồi.
Xem ra, người của K6iếm Trang đều không biết Tất Phi Vũ đã tiến vào Sát Lục kiếm Sơn.
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Hai vị Giới Chủ dẫn đầu Kiếm8 Trang nhìn chằm chằm vào ông lão, hỏi: “Xin hỏi, các hạ là ai, sao lại xuất hiện trong cấm địa của Kiếm Trang ta?” Hai vị Giới Chủ này x5em như là nhân vật đứng thứ hai, thứ ba trong Kiếm Trang, địa vị chỉ dưới Tất Phi Vũ.
Theo mệnh lệnh của Trần Hoàng Dịch Kiếm, trừ người sở hữu Vấn Tình Kiếm Tấm ra thì những người khác đều không được tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn.
Người này từ trong Sát Lục Kiếm Sơn đi ra, coi như là đã phá quy tắc.
Nhưng hai vị Giới chủ cũng xem như là tự biết sức mình.
Bọn họ đã biết ông lão này chắc chắn là một vị Thiên Tôn nào đó trong vũ trụ.
Cho dù là vị Thiên Tôn nào thì cũng đều là sự tồn tại mà họ không thể chạm tới.
Cho nên chỉ có thể mở miệng hỏi, dù người ta không trả lời, bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Nếu không phải sợ hãi thực lực của ông lão này thì sợ rằng hai vị Giới chủ đã ra tay rồi.
Đối mặt với nghi vấn của hai vị Giới chủ, ông lão lại không để ý, chỉ cười nhẹ, “Thứ gì đó trong vũ trụ này đã bị khởi động rồi, cho nên ta không thể không đến đây đưa La Chinh đi.” “Đưa La Chinh đi?” “Không thể được!” Hai vị Giới Chủ lập tức rối lên, sắc mặt các trưởng lão của Chấp Kiếm Đường cũng trở nên khó coi.
Tối qua bàn bạc một đêm, kết quả đã rất rõ ràng! Trang chủ đã chính miệng nói, cho dù La Chinh có kế thừa được truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tốn hay không thì hắn vẫn là Trang chủ của Kiếm Trang.
Cho dù thằng nhóc này đồng ý hay không, có cưỡng ép cũng phải bắt hắn phải ở lại Kiếm Trang.
Tất cả mọi người đều tán thành.
Tất nhiên bọn họ không biết, Tất Phi Vũ căn bản không định để La Chinh sống.
Nếu La Chinh chết trong đó thì cuối cùng Tất Phi Vũ sẽ giả vờ thông báo cho mọi người có lẽ La Chinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trong đó.
Sau đó thừa cơ chiếm mất truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn, mà vị Trang chủ của ông ta cũng giữ được.
Đây chính là một mũi tên trúng hai đích.
Hai vị Giới Chủ chắn trước mặt La Chinh, còn các trường lão của Chấp Kiếm Đường thì chắn phía trước La Chinh và ông lão.
Cho dù là Thiên Tốn, bọn họ cũng không thể không chặn lại.
Vị Giới Chủ kia chắp tay với ông lão, nói: “La Chinh có được Vấn Tình Kiếm Tâm, là người thừa kế do lão Trang chủ của chúng ta chỉ định.
Các hạ cứ đưa La Chinh đi như vậy thì có phần không hợp lý!” Ông lão thản nhiên nhìn vị Giới Chủ kia: “La Chinh sẽ cai quản Kiếm Trang?” Giới Chủ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Rõ ràng biết không phải đối thủ nhưng bọn họ vẫn không lùi bước.
“Ha.” Ông lão nở nụ cười bất đắc dĩ, đồng thời lắc đầu, nhìn chằm chằm vào vị Giới Chủ kia hỏi: “Ta lại hỏi người, số mệnh của cả vũ trụ quan trọng, hay là của cái Kiếm Trang nhỏ bé này quan trọng?” Nét mặt hai vị Giới Chủ cứng lại, các trưởng lão của Chấp Kiếm Đường cũng khựng lại một lát.
Lập tức có người nói: “Rõ ràng số mệnh của vũ trụ do Thiên Tôn các ngươi gánh vác.
Kiếm Trang của chúng ta đã không còn Thiên Tôn...
“Vấn đề là ở đây.” Ông lão thản nhiên nói, “Kiếm Trang đã không quan trọng, quan trọng là thứ mà Trần Hoàng Dịch Kiếm để lại.
Thời gian không còn nhiều nữa, La Chinh cũng không có sức dây dưa ở đây.” Nói xong, ông lão muốn dẫn La Chinh đi, Mộ Minh Tuyết vội vàng đi theo sau.
Hai vị Giới Chủ muốn ngăn lại những ánh mắt của ông lão vừa quét qua, tất cả mọi người đều đồng thời không thể động đậy, dường như bị một sức mạnh cực lớn nào đó giữ chặt.
Hai con Sát Yêu Thiên Cẩu ở cách đó không xa cũng sợ hãi, cuộn tròn thân hình to lớn lại.
“Đi thôi.” Ông lão kéo La Chinh, bước ra một bước, trên mặt đất xuất hiện một dấu chân do ánh sáng trắng hình thành.
Những dấu chân này càng lúc càng nhiều.
Vốn dĩ La Chinh đang bước trong sơn động, càng đi thì cảnh sắc xung quanh càng lúc càng mơ hồ, giống như trên vách sơn động này được mạ một tầng ánh sáng màu trắng.
Cuối cùng vách núi biến mất, hắn bước vào một lối đi sáng rực.
Bước ra khỏi lối đi này, La Chinh mới phát hiện mình đã tiến vào một Tinh Vực nào đó không biết tên.
“Dịch chuyển không gian.” Mắt La Chinh lóe lên.
Dịch chuyển không gian là có thể vượt qua cự ly tương đối dài trong thời gian ngắn.
Tu vi càng cao thì cự ly dịch chuyển càng xa.
Cự ly mà Thiên Tôn có thể vượt qua xa hơn nhiều so với cự ly Giới Chủ có thể vượt qua.
Những phương pháp dịch chuyển này hoàn toàn không thể đánh đồng với Na Di Lệnh của La Chinh.
Sử dụng Na Di Lệnh, hắn có thể đi đến bất cứ chỗ nào trong vũ trụ trong thời gian ngắn.
Vừa xuất hiện ở một Tinh Vực, ông lão lại dẫn theo La Chinh tiếp tục di chuyển, cứ lặp lại như vậy hơn chục lần, tốn mất thời gian nửa ngày, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Địa bàn của Thiên Vị tộc so với các thế lực khác thì nhỏ hơn nhiều, cụ thể chỉ có ba Đại Giới mà thôi, thậm chí còn không bằng địa bàn do thể lực hạng hai khống chế.
Nhưng không ai dám coi thường Thiên Vị tộc.
Ai cũng biết đối mặt với nguy cơ này, Thiên Vị tộc sẽ đóng vai trò không thể thiếu.
Trên đường, La Chinh có hỏi một lần về những nghi hoặc trong lòng, nhưng ông lão không trả lời.
Ông chỉ nói với La Chinh một chuyện, dựa theo suy đoán trước đây, người nắm giữ Vấn Tình Kiếm Tâm là Hiên Viên Thần Phong, người giành được hạng nhất ở chiến trường mộng ảo cũng là Hiên Viên Thần Phong.
Nhưng suy đoán này đã xuất hiện biến đổi bất ngờ.
La Chinh đã lấy đi tất cả của Hiên Viên Thần Phong.
Nghe những lời này, La Chinh thấy hơi khó chịu.
Dựa vào cái gì mà cứ phải là thằng nhóc kia? Thằng nhóc kia nói năng lung tung trên bàn cờ thiên địa, bây giờ lại đến lão tộc trưởng? “Lần trước ta bảo người đi đến Thiên Vị tộc, là hy vọng người bị loại, trở thành thứ hạng thứ mười một của chiến trường mộng ảo.” Ông lão tiếp tục nói.
“Dựa vào đâu chứ?” La Chinh không thoải mái.
Tranh đấu trong võ đạo, hắn không có lý do gì để tỏ ra yếu kém hơn người khác.
Ông lão mặt không cảm xúc nói: “Không dựa vào gì cả.
Như vậy đối với người, đối với cả vũ trụ đều mang lại lợi ích lớn.
Cuối cùng chúng ta dùng Lạc Tích Huyên thay thế ngươi, cho nên lúc ở hạng thứ mười một nàng đã bị loại bỏ, bị thua bởi Hoa Thiên Mệnh.” “Ý gì vậy! Ông nói Lạc Tích Huyền chủ động thua Hoa Thiên Mệnh? Cố ý không để bản thân mình không lọt vào mười thứ hạng đầu tiên?” Ấn tượng của La Chinh với Lạc Tích Huyện rất sâu đậm.
Cô gái đó sở hữu một trang sách Phan văn giống hệt hắn.
Thực ra sau khi tiến vào mười thứ hạng đầu tiên, La Chinh vô cùng ngạc nhiên.
Thiên tài do Thiên Vị tộc bồi dưỡng ra không thể nào chỉ có một mình Giang Chính Nghĩa được.
Với lại, cuối cùng Giang Chính Nghĩa cũng bị loại khỏi tốp năm vị trí cuối cùng.
Biểu hiện của Thiên Vị tộc hoàn toàn không phù hợp với danh tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của La Chinh, ông lão vẫn tỏ ra bình thản.
Ông chỉ thản nhiên nói: “Thế hệ trẻ các ngươi quả thực có thiên phú rất mạnh, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, có nhiều chuyện không giống như những gì bề ngoài nó biểu hiện ra.
Đây là chân tướng cuối cùng của thế giới.” “Chân tướng cuối cùng là gì?” La Chinh sắp sụp đổ rồi.
Sau khi chiến trường mộng ảo kết thúc, La Chinh cảm thấy có gì đó thay đổi, dường như ai cũng có chuyện giấu hắn, chỉ có bản thân hắn là chẳng biết chuyện gì.
“Nói ra sẽ khiến người thất vọng, sau này ngươi sẽ biết.” Ông lão trả lời, “Bây giờ ngươi đã quay về Thiên Vị tộc.
Trước tiên, ta sẽ giúp ngươi khôi phục đôi tay, sau đó sẽ thay máu cho ngươi, đồng thời khôi phục linh hồn của Huân.
Nếu như cần thiết, chúng ta có thể cung cấp miễn phí một thân thể mới cho ngươi, đương nhiên là cơ thể nữ.
“Thực ra ta muốn xem chân tướng của thế giới trước.” La Chinh buồn bực nói.
Nhưng ông lão căn bản không để ý đến thỉnh cầu của La Chinh.
Việc đầu tiên khi gia nhập Thiền Vị tộc chính là thay máu.
Những thương thế trên tay La Chinh khá nghiêm trọng, nên đương nhiên chuyện thay máu bị đẩy về sau.
Giúp La Chinh mọc lại máu thịt không khó, nhưng muốn khôi phục đến trình độ như trước thì lại là một việc vô cùng phiền phức.
La Chinh được sắp xếp ở một khu vực ngoài trung tâm của Thiên Vị tộc.
Cung điện màu xanh lam xây dựng ở bên cạnh mặt hồ như gương.
Bên hồ là từng hàng liễu mọc thẳng tắp, bốn phía đều vô cùng yên bình.
“Cảnh sắc chỗ này khá đẹp.” Mộ Minh Tuyết nhìn về phía xa, chắp tay phía sau nói.
Nhưng La Chinh không có hứng thú với cảnh đẹp này.
Hắn đang nghĩ rốt cuộc sau này bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì.
Dường như Thiên Vị tộc đang lên kế hoạch gì đó.
Nghe giọng điệu của lão tộc trưởng thì Hiên Viên Thần Phong cũng nằm trong kế hoạch của Thiên Vị tộc, chỉ là mình vừa xuất hiện liên phá hỏng kế hoạch của Thiên Vị tộc.
Như vậy La Chinh có thể đưa ra giả thiết, Thiên Vị tộc và Chư Thần Vô Niệm có bắt tay với nhau, thậm chí còn bắt tay với các thế lực khác.
Điều này không khó đoán.
Nguy cơ này sợ rằng có thể cuốn theo cả vũ trụ, ai cũng không thoát được, như vậy tranh chấp trước đây đã không còn ý nghĩa nữa, mọi người chỉ có thể hợp tác với nhau.
Hắn đang nghĩ như vậy thì ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt đã chứng minh suy đoán của hắn.
La Chinh nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyên sánh với nhau từ bên hồ chậm rãi đi về phía hắn.
Last edited: