Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1536: Thế giới bên trong
Sau khi thử nghiệm một phen, La Chinh khẽ miết tay, ngọn lửa bằng kia bỗng chốc tan biến.
Trên mặt La Chinh hiện lên một nụ cười khẽ.
Vào lúc then chốt, ý nghĩa sâu xa do thánh nhân này tu luyện có thể trở thành con át chủ bài của hắn.
Hắn vẫn chưa có cơ hội để thử xem rốt5 cuộc ngọn lửa bằng này mạnh đến cỡ nào.
Giờ chỉ có thể đứng chờ ở trước cái gương này.
Sau khi xem xét một lượt, Cung Vũ bỗng vội vã hỏi: “La Chinh, ngươi ăn quả Kim Dương rồi à?” La Chinh khẽ gật đầu.
Thấy La Chinh xác nhận xong, nét mặt ba người không khỏi hiện lên vẻ thất vọng...
La Chinh đã là người cuối cùng có khả năng vượt qua dải băng Hàn Diễm mà không cần ăn quả Kim Dương.
Lúc trước, sau cơn bùng nổ kia của La Chinh, ba người đều không tìm thấy tung tích của hắn.
Suốt chặng đường này, bọn họ còn từng cho rằng La Chinh đã mất mạng trên dải băng Hàn Diễm này rồi.
Không ngờ La Chinh vẫn đi tới được phía cuối của dải băng Hàn Diễm, chỉ tiếc là cuối cùng hắn vẫn sử dụng quả Kim Dương.
“Kiên trì tới bước nào?” Cung Vũ lại hỏi.
La Chinh khẽ cười nói: “Còn khoảng năm nghìn dặm nữa, thực sự không chịu nổi ta mới ăn quả Kim Dương này.
Cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.” “Haizz...” Cung Vũ thở dài, không biết y tiếc nuối là do chưa được nhìn thấy bí mật được giải đáp hay là vì La Chinh không kiên trì được đến cuối nữa.
Tâm cảnh của Kim Duyệt rất vững nên nghĩ chuyện này cũng thoáng hơn.
Trong một vũ trụ hoàn chỉnh, có vô số sinh linh, vô số chủng tộc tranh đấu với nhau, một mặt là vì nguy cơ sinh tồn, mặt khác là vì ý muốn thăm dò mãnh liệt.
Sáu chủng tộc lớn không có nguy cơ sinh tồn.
Trong cấm địa Luyện Thần, bọn họ là người bản địa, địa vị của họ trời sinh đã cao hơn một bậc so với người ngoài.
Thậm chí đến cả võ giả đến từ Thần Vực cũng phải nhường bọn họ một bậc.
Nhưng ham muốn tìm tòi của bọn họ không có cách nào được thỏa mãn.
“Kiên trì một trăm bốn mươi nghìn dặm đã là cực kỳ đặc biệt rồi, chí ít trước giờ chưa từng có ai đạt được đến bước này.” Ngoại trừ võ giả Hóa Thần Tam Biến ra, trong Thần Vực cũng có không ít Giới Chủ định xông qua dải băng Hàn Diễm.
Nhưng dù gì tu vi của Giới Chủ cũng chỉ có hạn, thế nên có người từng đưa ra kết luận rằng, nếu không phải là thần thì không thể dùng sức mạnh bản thân để đi qua dải băng Hàn Diễm này được! Mà thông thường thì thần không được phép tiến vào vũ trụ.
Còn trong cấm địa Luyện Thần này, không hề có Thiên Tôn, cũng chưa từng có một vị thần nào thì còn ai có thể dùng thực lực của mình để vượt qua dải băng này chứ? La Chinh chỉ cười khi nói: “Nếu chuyện này đi vào thế giới bên trong mà tu vi của La Chinh nâng cao đến Thần Biển Cảnh, thì có thể xông qua dải băng Hàn Diễm lại lần nữa, có khi còn có hy vọng!” “Đúng thế.” Ánh mắt của Cung Vũ bỗng lóe sáng.
Không thể không nói, khi sáng tạo ra sáu chủng tộc lớn, chủ nhân của cấm địa Luyện Thần đã ban cho bọn họ thiên phú khá mạnh mẽ và cơ thể gần như hoàn mỹ, còn có cả một nơi tu luyện được thiên nhiên ưu ái.
Thế nhưng vị chủ nhân ấy lại tước đoạt quyền được tìm tòi của bọn họ.
Trong lúc chờ đợi, La Chinh ngẫm nghĩ rồi lấ9y quả Kim Dương ra cắn một miếng.
Hắn không biết rõ Bằng Phách Ma Diễm này có ý nghĩa gì, có thật chỉ là một ý nghĩa sâu xa của hệ Băng hay 6không, nhưng vì cẩn thận, hắn không muốn nói ra chuyện này.
Nếu hắn không ăn quả Kim Dương này thì sẽ không tránh khỏi sẽ bị đám người kia h8ỏi han một phen, rồi lại phải bịa một lý do nào đó để đối phó.
Nếu vậy, chi bằng dứt khoát ăn luôn quả Kim Dương này cho xong.
Chẳng bao lâu sau, Cung Vũ, Lôi Thiềm và Kim Duyệt băng qua dải băng Hàn Diễm, liền nhìn thấy La Chinh đang đứng lẻ loi một mình đằng trước cái gương kia.
Mục đích mà bọn họ được sáng tạo ra chỉ là để phục vụ cho đám võ giả ngoại tộc kia thôi ư? Thậm chí mỗi chủng tộc còn sắp xếp một vị tiên tri tựa như để giám thị bọn họ.
Vậy rốt cuộc ý nghĩa của cấm địa Luyện Thần là gì? Đối với dã thú, những vấn đề này chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng đối với sinh linh có trí tuệ thì bí ẩn này gần như có thể giày vò bọn họ đến phát điện.
La Chinh có đạt được kế thừa ý nghĩa sâu xa của quy luật hệ Băng hay không không quan trọng, quan trọng là có thể cởi bỏ thắc mắc trong lòng bọn họ.
Cho nên đám Cung Vũ mới tỏ ra hăng hái hơn cả La Chinh như thế...
Bốn người đứng chờ ở đây thêm một lúc, rốt cuộc đoàn người phía sau cũng đến nơi.
Cho dù mọi người đã ăn quả Kim Dương, làm nó biến thành một vầng thái dương không ngừng tỏa ra sức nóng trong đan điền, nhưng vẫn trầy trật mãi mới vượt qua mười nghìn dặm cuối cùng được.
Trong chặng đường cuối cùng này, vẫn có ba người không đủ thực lực, bị đóng băng vĩnh viễn trên dải băng, trong đó có hai võ giả ngoại tộc và một võ giả Thiên Khung tộc.
Võ giả có thực lực mạnh hơn một chút thì còn đỡ, võ giả thực lực yếu thì sắc mặt đều tái nhợt.
Quy tắc hệ Băng trong thế giới trống trải vô ngần kia có thể đóng băng được cả mặt trời, thế nên nói bọn họ đại nạn không chết cũng không phải là nói quá.
Nhưng lần phiêu bạt ở thế giới bên trong này là lựa chọn của chính bản thân họ.
Cho dù là võ giả ngoại tộc hay là người của ba chủng tộc lớn thì đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đối với võ giả ngoại tộc, thế giới bên trong đồng nghĩa với cơ duyên lớn, đi theo những người bản địa này, họ sẽ kiếm được những món lợi khó có thể tưởng tượng.
Còn với ba chủng tộc lớn, đây là một lần thử nghiệm bất chấp tất cả.
Sau khi mọi người đã tập hợp đầy đủ, Cung Vũ mới cất cao giọng nói: “Mặt gương này chính là cánh cửa ra vào giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.
Đây là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, sau khi bước vào đó, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên gấp nhiều lần, ba tộc chúng ta sẽ cố hết sức mình, mong rằng các vị cũng phải hành động cẩn thận, tất cả phải nghe theo sắp xếp của chúng ta.
Nếu có ai tùy tiện hành động một mình mà bỏ mạng thì hãy tự chịu trách nhiệm!” Không ít người đều lẳng lặng gật đầu.
Sau đó, Cung Vũ dang hai cánh sau lưng, ngẩng đầu đi về phía mặt gương.
Ngay tức khắc, lớp thủy ngân kia liền bao phủ lấy y, sau đó cả người y bị hút vào trong...
Tiếp đó là đám Lôi Thiềm, Kim Duyệt nối đuôi nhau tiến vào trong gương...
Lúc này, La Chinh không do dự thêm chút nào nữa, cũng xoay người tiến vào trong gương.
Thoạt nhìn, tầng vật chất màu bạc sáng trong gương này trông giống như thủy ngân.
Nhưng sau khi tiến vào, La Chinh mới biết thì ra thứ này không phải là thủy ngân mà là một loại quy tắc không gian.
Không biết vị “Cưu Thánh” này tu luyện quy tắc không gian đến trình độ nào mà lực quy tắc không gian kia gần như không hề bị tiêu tán, còn ngưng lại thành loại vật chất thể lỏng màu bạc như thế này.
Lớp vật chất này chỉ dày một trường, sau khi bước vài bước, La Chinh liền thoát khỏi tầng “thủy ngân” này.
Bấy giờ, lọt vào mắt hắn là một thế giới cùng kỳ lạ hơn.
Thế giới trong gương lại là một cái hang động thật lớn, nhưng cảnh tượng trong hang động này lại rất vặn vẹo.
Ánh sáng chiếu từ trên nóc hang xuống làm mọi thứ trong thế giới này như được nhuốm màu hoàng hôn.
Những dãy núi phía xa cũng có dáng vẻ vặn vẹo như thế, giống như ảo cảnh, tràn ngập cảm giác không chân thật.
Sau khi tất cả mọi người đều đã tiến vào, Cung Vũ lại ra hiệu im lặng rồi chỉ vào một sườn núi màu đen phía xa.
Bởi vì khung cảnh ở nơi đây rất hư ảo, thị giác của tất cả mọi người, thậm chí cả của La Chinh cũng bị uốn cong theo.
Mọi người cũng không quá tin vào những gì mình nhìn thấy nến đều chỉ quan sát khung cảnh xung quanh thôi.
Còn về những đồi núi màu đen kia thì chỉ nhìn lướt qua, cũng chưa nhìn rõ.
Nhưng dù gì đám Cung Vũ cũng đã tiến vào thế giới bên trong này nhiều lần, y vừa chỉ tay vào kia, nét mặt của tất cả võ giả ở đây đều lập tức thay đổi.
Không ngờ những ngọn đồi màu đen này lại là từng con trăn Vô Tướng Thiên đang ngủ say.
Cho dù là đám Giới Chủ hay võ giả Hóa Thần Tam Biến ngoại tộc, thậm chí là cả người của cả ba chủng tộc lớn ở đây đều không khỏi nuốt nước miếng.
Lúc này, chẳng ai dám ho he một câu.
“Tỷ...” Sắc mặt Hàm Sơ Nguyệt trắng bệch.
Mặc dù nàng nói rất nhỏ, nhưng chỉ nháy mắt liền dẫn đến vô vàn ánh mắt lạnh bằng.
Cung Vũ quay lại nhìn chằm chằm Hàm Sơ Nguyệt, dường như đáy mắt còn ẩn chứa sát khí.
Hàm Lưu Tô đành vội vã che miệng nàng lại.
Nghe nói trong cả cấm địa Luyện Thần chỉ có ba con trăn Vô Tướng Thiên, nhưng ở thế giới bên trong này lại có tới hơn trăm con...
Lần trước khi Hàm Lưu Tổ bị một con trăn Võ Tướng Thiên đuổi theo, Băng Sơn tộc phải phát ra ba người trong đội săn thẩn mới đuổi được nó.
Nếu lúc này làm hơn trăm con trăn Vô Tướng Thiên này tỉnh lại thì sẽ là một đại nạn với các võ giả ở đây.
Last edited: