Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1557: Yên lặng
Những con chim này được gọi là chim thủy tổ.
Những con chim non này chưa hề ngừng bay dù chỉ một khắc.
Chúng lượn vòng trên 3bầu trời xanh này trăm vạn năm rồi sẽ rơi xuống.
Lúc rơi xuống cũng là lúc đã hết tuổi thọ.
Từ sau khi nàng tới ngọn núi này, bóng dáng những con chim đó vẫn luôn chao liệng trên bầu trời, không biết mệt mỏi, cũng không hề ngừng lại...
Mặc dù Tể Lăng nói với nàng, những con chim này rất lớn, rất lớn, lớn đến mức nàng không thể tưởng tượng được, nhưng trong tầm mắt nàng, những con chim này không khác gì mấy chú chim diều hâu bình thường.
Nhưng khi con chim này rơi xuống, nàng mới hiểu được ý của Tể Lăng.
Con chim này đúng là rất lớn, rất lớn...
giống như một thế giới vậy.
Cho nên mới có cách nói cả đời 5bay một lần, rồi được liệt vào danh sách chim bay.
Thời gian trăm vạn năm, trên lưng những con chim ấy sinh ra vô số sinh linh, tạo9 thành Đại Thế Giới.
Khi con chim thủy tổ này rơi xuống, vô số sinh linh trong Đại Thế Giới đó cũng bị hủy diệt theo.
Phía 6dưới những con chim khổng lồ này có một ngọn núi lại càng khổng lồ hơn.
Chim thủy tổ nhỏ bé hơn ngọn núi này rất nhiều.
Trái lại, ánh mắt nàng khá chăm chú, đánh giá thế giới trên mình chim thủy tổ.
“Trên thân chim cũng có rất đông con người sinh sống.
Có người đang rầu rĩ vì bữa cơm tiếp theo, có người vừa mới lật đổ được một vương triều, tự lập bản thân lên làm vương.
Cũng có người vừa mới thương nhau, còn đang mơ về khoảng thời gian tươi đẹp trong tương lai.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng chỉ mấy canh giờ nữa, những thứ họ cố gắng phấn đấu cả đời, thậm chí niềm tin cũng sẽ hóa thành hư không.” Cô nàng lẩm bẩm nói.
Bóng dáng con chim màu xám đang không ngừng phóng đại ra, dần dần chiếm hết toàn bộ con người cô nàng, giống như đỉnh Thái Sơn đang đè xuống vậy.
Trên đỉnh đầu, nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu xám, đó không phải chỉ là một con chim, mà là một thế giới đang đè xuống người cô nàng này.
Đứng ở góc độ của nàng thì thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy một số sinh linh trên người con chim thủy tổ kia.
Một con chim khổng lồ như thế, dù chỉ rơi xuống thôi cũng đã là một quá trình khá dài rồi.
Đến lúc đó trên mặt cô nàng không hề có vẻ kinh hoàng nữa rồi.
Trê8n đỉnh núi, một cô gái ngồi trên một viên đá, ngửa mặt nhìn bầu trời như đang quan sát điều gì, sau đó bỗng nhiên đứng lên.
“Hạ xuống...” Nàng nhìn thấy một con chim thủy tổ hạ xuống.
“Tề thúc thúc nói những con chim thủy tổ này gần như sẽ không rơi xuống, nếu rơi xuống thì sẽ chết..” Cô gái chăm chú nhìn bóng dáng con chim đang ở trên trời kia.
Bóng dáng này không ngừng phóng đại trong đôi mắt nàng.
Một con chim thủy tổ từ khi cất cánh đến khi rơi xuống sẽ mất trăm vạn năm, nếu rơi xuống thì một thế giới sẽ bị hủy diệt.
“Đây chính là trình tự của sinh mệnh.” Một người thanh niên lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô gái: “Những sinh linh này sinh ra trên lưng chim thủy tổ, sự tồn tại của chim thủy tổ cao hơn những sinh linh này một cấp.
Sinh linh cấp thấp đã được gửi gắm hoàn toàn vào sinh linh cấp bậc cao, không có con đường nào khác, cũng không có lựa chọn khác.
Vì chính cấp độ đã quyết định tầm nhìn của họ, quyết định vận mệnh của họ.”
Cô nàng lại lắc đầu: “Vậy quá không công bằng...” Giống như nhiều võ giả trong vũ trụ, thậm chí là sinh linh ở thế giới trong cơ thể của các võ giả Hóa Thần Tam Biến, bọn họ cũng không rõ mình là sinh linh cấp độ nào.
Nhưng từ ngày được sinh ra, bọn họ đã không thể quyết định vận mệnh của mình.
Vì chủ nhân của mình qua đời mà mình cũng qua đời theo, đây vốn là một chuyện thật đáng buồn.
Người thanh niên kia lại mỉm cười: “Nhưng người đã quên vấn đề thời gian.
Một đời của con kiến thường rất ngắn, tuổi thọ trung bình chỉ có nửa tháng.
Nhưng nửa tháng này đối với con kiến chính là sinh lão bệnh tử cả một đời
rồi.”
“Vẫn không công bằng.” Cô gái đứng lên, nàng khá cố chấp với kết luận của bản thân.
“Thế cho nên võ giả trong vũ trụ có thể cố gắng để thoát khỏi giới hạn này, lĩnh hội thần đạo, cấp độ sinh mệnh của mình tăng lên, khiến mình trở thành sinh linh cùng cấp.” Người thanh niên nói.
“Cầu...
quá hẹp.” Cô nàng nói.
Trong một vũ trụ có được mấy sinh linh có thể vượt qua hạn chế của Thiên Đạo, tiến vào trong Thần Vực? Trong vô số triệu sinh linh mà cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Cuối cùng, người thanh niên chỉ đành cười, thừa nhận quan điểm của cô nàng: “Thế giới này vốn không công bằng, nếu như thật sự có sinh linh vượt cấp, vậy trong mắt sinh linh đó, chúng ta cũng chỉ là tồn tại nhỏ bé, đáng thương mà thôi.
Từ xưa đến nay, có mấy người có thể rời khỏi Thần Vực, thăm dò hỗn độn đâu?”
Lúc này, cô nàng mới nhếch miệng, gật đầu...
“Đi thôi, con chim lớn kia đập xuống sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.” Người thanh niên kéo cô nàng rời khỏi đây.
Không ngờ cô lại lắc đầu nói: “Tể thúc thúc, chuyển vị trí con chim này một chút, để nó rơi xuống dưới chân núi đi.” Độ cao ngọn núi này khó mà miêu tả được, nếu có người rơi tự do từ trên núi xuống thì khi ở trên núi vẫn là thiếu niên, nhưng khi rơi xuống dưới chân núi có lẽ đã bạc đầu mất rồi.
Nếu như để con chim này rơi xuống dưới chân núi thì cũng có thể cho vô số sinh linh trên người nó sống thêm được mấy chục năm nữa.
Tề Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể làm theo lời xin của cô nàng.
Chỉ thấy hắn bỗng phất tay, một luồng sức mạnh vô hình phá vỡ bầu trời.
Hắn muốn di chuyển con chim còn khổng lồ hơn cả Đại Thế Giới kia.
Nhưng đối với hắn, đó cũng không phải việc khó gì, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Nhờ có sức mạnh đó mà con chim lớn trên đỉnh đầu hai người đã thay đổi phương hướng, rơi xuống phía khác.
Điều này có thể bảo đảm chim thủy tổ sẽ không rơi trên núi...
Cô gái nhìn chăm chú vào hướng chim thủy tổ bay nghiêng đi, trên mặt là nụ cười vui mừng.
Ít nhất nàng đã giúp sinh linh trong một thế giới sống được thêm mấy chục năm, dù mấy chục năm sau thì thế giới này cũng vẫn rơi vỡ.
Thấy nụ cười trên mặt cô nàng, Tề Lăng có vẻ do dự.
Cô nàng này giống như là một yêu tinh, rất được đám bọn họ yêu thích.
Hắn có thể cảm nhận được nỗi u buồn và sự lo lắng của nàng.
Nhưng nàng luôn thận trọng che giấu, cố hết sức để không bộc lộ ra trước mặt mọi người.
Suy đi tính lại, Tề Lăng vẫn mở miệng nói: “Không gian Đại Cực đã bắt đầu ăn mòn không gian Đại Diễn.” Nghe nói thế, cơ thể cô nàng khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào Tề Lăng rồi hỏi: “Ca ca sao rồi?” “Đã tiến vào cấm địa Luyện Thần.” Tề Lăng đáp.
Cô gái định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được...
Thật ra nàng muốn hỏi tại sao Tề Lăng không đưa La Chinh lên thẳng trên núi, trực tiếp kéo La Chinh vào Thần Vực? Nhưng ngay lập tức, nàng lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cha.
Nếu như không gian Đại Cực hoàn toàn ăn mòn hết không gian Đại Diễn thì như tình trạng của cha cũng trở nên nguy kịch rồi, ông sẽ qua đời.
Cũng chỉ có ca ca có thể cứu được cha, nên ca ca không thể rời khỏi vũ trụ.
Đáng tiếc, từ đầu tới cuối La Yên nàng lại chỉ như một người qua đường, không thể giúp được điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca không ngừng phấn đấu, sau đó bị Tề Lăng đưa lên núi, nói cho nàng tất cả.
Chẳng ngờ, nàng thà rằng chẳng biết gì hết...
Vù vù...”
Con chim thủy tổ khổng lồ đã chậm rãi lướt qua đỉnh núi.
Khi thân thể to lớn của nó rớt xuống đã tạo ra một dòng khí mạnh mẽ, quét về bên này.
Luồng không khí mạnh mẽ ấy chứa đựng gió lốc cực mạnh, mà trong đó còn xen lẫn các đạo gió không đều nhau.
“Hơi lạnh rồi.” La Yên thản nhiên nói, một số dao gió lao thẳng về phía nàng.
Những đao gió này có màu vàng nhạt, lực quy tắc hệ Phong đã đạt tới tầng thứ bảy, hơn nữa quy tắc ở đây cũng không phải quy tắc vũ trụ mà là quy tắc thuộc về Thần Vực nên rất hoàn hảo, đủ để uy hiếp được võ giả trong cảnh giới Hóa Thần Tam Biển.
Nàng duỗi ngón tay ra tùy ý gảy một cái, vài đường ánh sáng màu tím lấp lóe, những đao gió kia liền dừng lại ở đầu ngón tay nàng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái cũ.
Đạo gió trở lại trạng thái cũ, trở thành cơn gió dìu dịu.
Quy tắc hệ Phong trong đó không ngừng vỡ vụn, hóa thành chân nguyên, chậm rãi tiêu tán...
Tề Lăng lấy một chiếc áo choàng màu xanh biếc ra, khoác lên bờ vai nàng.
La Yên bước nhanh về phía trước, hai chân thẳng tắp đi về một phía khác của đỉnh núi.
Gương mặt xinh đẹp tỏ ra hết sức lạnh lùng, nỗi u buồn trong ánh mắt đã tiêu tan sạch sẽ, mơ hồ lộ ra vẻ mạnh mẽ.
Mấy năm, trong hoàn cảnh lạ lẫm này, thực lực của nàng đã có bước tiến dài, ngay cả tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều.
Last edited: