Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1614: Cơn mưa đau khổ
Nước trong vùng biển này có tính ăn mòn cực mạnh, không sinh linh nào có thể sinh sống được.
Sau khi bốc hơi, nước biể3n lại ngưng tụ trên không trung.
Chúng liên tục tập trung ở vùng trời của đảo Tù Lung, cuối cùng biến thành giọt mưa 5và rơi xuống.
Những giọt mưa ẩn chứa tính ăn mòn cực mạnh này được Yêu Dạ tộc gọi là cơn mưa đau khổ.
Cơn mưa đau khổ này đang ăn mòn chân nguyên hộ thể của bọn họ.
Cho dù là Giới Chủ thì họ cũng không dám bỏ mặc cho cơn mưa này rơi xuống thân thể.
Những giọt mưa có tính ăn mòn này có thể làm chảy vàng, xuyên qua sắt, khiến võ giả cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan, khiến họ sống không bằng chết.
Đối mặt với giọt mưa này, La Chinh lại không hề có phản ứng gì.
Những giọt mưa kia rơi xuống thân thể La Chinh rồi chảy tuột khỏi người hẳn, chẳng khác nào những giọt mưa bình thường, thậm chí còn không thể tạo ra phản ứng ăn mòn.
“A...”
Những giọt mưa đau đớn bắn lên người Lưu Vũ.
Trên phần lưng trắng như tuyết của nàng xuất hiện những cái lỗ đen ngòm, đồng thời còn có sương mù lờ mờ màu trắng bốc lên từ sau lưng.
Ngay vào lúc này, trong cột sắt lại tỏa ra lực sinh mệnh mãnh liệt.
Những cái lỗ trên người Lưu Vũ lại được phục hồi chỉ trong nháy mắt, tạo thành những mảng thịt mới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai Giới Chủ Yêu Dạ tộc bèn liếc mắt nhìn nhau...
Rốt cuộc thân thể của tên này làm bằng gì vậy? Trên hòn đảo mà hai người bọn họ đóng giữ này, ngay cả thần khí nhất phẩm cũng phải bảo vệ thật chu đáo, không thể phơi chúng trong cơn mưa đau khổ này! Nhìn dáng vẻ của La Chinh, có thể thấy hắn căn bản cũng coi thường cơn mưa nơi đây! “Tách!” Một giọt mưa rơi trên người Lưu Vũ.
Thân thể giống như cương thi đang treo trên cột sắt nung của Lưu Vũ lập tức run lên, khiến nàng phải rên lên một tiếng.
Ngoài Lưu Vũ ra, trên đảo Tù Lung này còn đủ thứ tiếng kêu gào khác, chúng cứ thế vang lên hết đợt này đến đợt khác...
Nếu chịu đau trong thời gian dài, con người sẽ trở nên chai sạn, thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn.
Sau khi9 phát hiện ra đặc tính này, Hình Phạt Vương đời thứ bảy liền phát minh ra hình phạt khá có tính nghệ thuật.
Đây là hì6nh phạt chỉ đứng sau Vĩnh Dạ Hình.
“Vù, vù.”
Cùng với hai âm thanh khe khẽ, Phượng Linh và Thủy Ảnh ở đằng sa8u La Chinh đều ngưng kết chân nguyên hộ thể.
Giọt mưa rơi trên chân nguyên hộ thể phát ra những tiếng “xì xì”.
Đây là một trạng thái tự bảo vệ của võ giả.
Nhưng trong những cột sắt nung to lớn trên đảo Tù Lung này lại ẩn chứa quy tắc sinh mệnh mạnh mẽ.
Những cột sắt này do chính Sinh Mệnh Vương đời thứ bảy chế tạo.
Thật ra chúng là một loại thần khí, mặc dù cũng bị Cơn mưa nơi đây ăn mòn, nhưng chúng lại có thể tự phục hồi dựa vào quy tắc sinh mệnh, tiện thể phục hồi các võ giả bị trói bên trên...
Điểm khác biệt duy nhất là những cột sắt nung này sẽ không cảm thấy đau đớn, còn võ giả bị trói chặt phía trên thì sống không bằng chết.
Nhưng trong khi đang được chữa trị thì lại có giọt mưa khác nhỏ xuống.
Phần thịt vừa mới được phục hồi lại bị ăn mòn hết, sau đó lại được phục hồi...
Đây là quá trình đầu khổ nhất, nó cứ lặp đi lặp lại như thế, không có hồi kết.
Cả đảo Tù Lung giờ đây giống như địa ngục.
Trong cổ họng của vô số người Yêu Dạ tộc phát ra đủ loại âm thanh, những tiếng gầm rú, chửi bới, những tiếng thét chói tai, đau khổ...
Còn một số khác thì duy trì im lặng giống như Lưu Vũ.
La Chinh đi lên phía trước.
Hắn khẽ giơ tay bắn ra, một dòng sức mạnh vô hình chui vào đỉnh đầu Lưu Vũ.
Trong nháy mắt, tất cả những giọt mưa đau đớn nhỏ xuống người nàng liền bị sức mạnh của La Chinh đánh văng
Ta -
Quy tắc sinh mệnh trong cột sắt kia đã giúp Lưu Vũ phục hồi hoàn toàn.
Nhưng nàng vẫn không hề mở mắt.
Không bao lâu sau, Lưu Vũ rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khác thường.
Chỉ cần cột sắt tỏa ra lực sinh mệnh thì đồng nghĩa với việc cơn mưa đau đớn kia sẽ liên tục nhỏ xuống.
Mấy năm nay vẫn luôn như vậy, chưa từng có ngoại lệ.
Nàng đưa tay vén tóc trước trán, sau đó bỗng mở hai mắt ra.
Trước mắt nàng là một chàng thanh niên anh tuấn, mặt mũi sáng sủa.
Lưu Vũ sững sờ, nhìn chằm chằm vào La Chinh một cách ngốc nghếch...
Từ khi rời khỏi chiến trường mộng ảo, Lưu Vũ liền ghi nhớ lời hứa của La Chinh thật sâu trong lòng.
Đây gần như là động lực lớn nhất để nàng tiếp tục chịu đựng! Mỗi khi trong vũ trụ có giọng nói vang lên qua Thét Lệnh, cho dù có đau đớn thể nào thì Lưu Vũ cũng sẽ nghiêng tại lắng nghe...
Nhưng theo diễn biến của thế cuộc, Lưu Vũ lại phát hiện tình hình càng lúc càng bất lợi.
Có lẽ sự thật mà nàng biết được rất ít, nhưng thông qua Thét Lệnh, nàng vẫn biết có một chủng tộc tên là Thánh tộc bắt đầu làm loạn Nhân tộc.
Nàng cũng biết, về sau Yêu Dạ tộc và Thánh tộc đã liên kết lại, tình huống bắt đầu trở nên phức tạp.
Chẳng mấy chốc, ba năm liền đã trôi qua.
La Chinh không hề có thời gian để đến đây.
Nhưng Lưu Vũ cũng không nghe thấy tin tức gì về việc La Chinh ra đi.
Nàng biết, với tính cách của La Chinh, chỉ cần hắn còn sống thì nhất định sẽ không từ bỏ.
Mới đây trong vũ trụ lại vang lên giọng của La Chinh.
Hắn bắt đầu tuyên chiến với Thánh tộc, cái hẹn cứu nàng dường như càng xa xôi hơn.
Sợ rằng mấy năm nữa La Chinh vẫn chưa thể chống lại Yêu Dạ tộc được ấy chứ? Không ngờ chưa tới một tháng, nàng đã nhìn thấy La Chinh.
Giây phút này nàng lại hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng ở trên đảo Tù Lung thì chắc là sẽ không nằm mơ được.
Trong hoàn cảnh đau khổ này, không ai có thể ngủ yên ổn, cho dù có mơ thì cũng là ác mộng.
“La Chinh ngươi...” Trong mắt Lưu Vũ có vẻ nghi hoặc, bởi vì nàng đồng thời trông thấy hai vị Giới Chủ Yêu Dạ tộc sau lưng La Chinh.
La Chinh lại mỉm cười với Lưu Vũ.
Hắn tỏ ra áy náy: “Rất xin lỗi vì đã tới muộn.” Dứt lời, ngón tay của La Chinh nhẹ nhàng điểm một cái.
Trong nháy mắt, sợi dây mây dùng để trói Lưu Vũ đứt ra thành từng tấc.
Cả người Lưu Vũ liền tuột xuống mặt đất xuôi theo cột sắt, yếu ớt ngồi dưới đất.
Bị cơn mưa đau đớn này ăn mòn quanh năm suốt tháng nên toàn thân nàng đã trần như nhộng.
Đối mặt với La Chinh, nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, chật vật khép đôi chân thon dài lại, đồng thời nhìn chằm chằm hai Giới Chủ sau lưng La Chinh: “Nhưng họ...
La Chinh tự tiện tiến lên đảo Tu Lung như vậy, chắc chắn không thể không bị cản trở.
Vì sao hai Giới Chủ này lại chỉ ngây ngốc đứng ở phía sau.
La Chinh lấy một cái thảm rất dày ra khỏi nhẫn Tu Di, phủ lên người Lưu Vũ.
Sau đó hắn thản nhiên cười nói: “Không sao, họ đánh không lại ta.” Cho dù đánh không lại...
họ cũng không thể chỉ đứng xem như vậy chứ? Câu trả lời của La Chinh không thể hóa giải nỗi nghi hoặc trong lòng Lưu Vũ, trái lại còn khiến nàng hoang mang hơn.
Đương nhiên Lưu Vũ không biết hai Giới Chủ này không phải là không muốn ngăn cản La Chinh.
Chẳng qua chênh lệch thực lực quá lớn, hai người không thể làm gì được La Chinh.
Trái lại, nếu như La Chinh muốn giết chết họ thì lại dễ như trở bàn tay.
Hai vị Giới Chủ giống như là đứa bé ba tuổi.
Họ dùng hết các thủ đoạn của mình mà La Chinh vẫn không hề mảy may.
Vậy thì họ biết phải đánh thế nào? Cũng chỉ đành đứng ở phía sau La Chinh xem cuộc vui thôi...
Quy tắc mà Dao lập ra cực kỳ nghiêm ngặt.
Không cho phép bất kỳ một tù nhân nào trên đảo Tù Lung trốn thoát.
Nếu Lưu Vũ bị La Chinh đưa đi, sợ rằng hai người bọn họ cũng sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc.
Hiện nay lực lượng tinh nhuệ của cả Yêu Dạ tộc đều đã được huy động toàn bộ.
Dao không quản lý tới nơi đây nữa.
Sau khi cứu được Lưu Vũ, La Chinh lại xoay đầu, nhìn vào hai vị Giới Chủ Yêu Dạ tộc: “Biết vì sao ta không giết ngươi không?” Nghe thấy câu này, hai vị Giới Chủ lại tỏ ra để phòng.
Dựa vào những gì La Chinh thể hiện, họ quả thực không phải là đối thủ của hắn! La Chinh lại mỉm cười: “Bởi vì ta coi Yêu Dạ tộc là bạn của mình.” Thấy biểu cảm của La Chinh, sắc mặt hai vị Giới Chủ Yêu Dạ tộc có vẻ phức tạp...
“Tuy rằng Yêu Dạ tộc phản bội cả vũ trụ, nhưng người phản bội cũng không phải các ngươi, mà là Vương của các ngươi.” Giọng nói La Chinh dần dần trở nên lạnh lùng: “Yêu Dạ tộc các ngươi không phải chỉ có hai vị Vương,
mà vẫn còn người thứ ba.” Giờ đây trong con ngươi của La Chinh phát ra một tia sáng đỏ tươi, đó là sát khí đang quay cuồng.
Vào giây phút này, hắn dường như đã thừa hưởng khí chất của Huân: “Ta sẽ thay mặt Sát Lục Vương dọn dẹp hai vị Vương kia!” Lưu Vũ đang trùm chăn ngắm tấm lưng rộng rãi của La Chinh.
Nghe thấy lời này, gương mặt vốn dĩ mệt mỏi đau yếu của nàng trở nên rạng rỡ hẳn lên, trên môi là nụ cười.
Còn hai vị Giới Chủ kia thì hít một hơi thật sâu...
Nếu là trước kia, gặp phải người nói ra lời đại nghịch bất đạo này thì có lẽ người Yêu Dạ tộc đã sớm ra tay.
Họ sẵn lòng hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ vinh dự của Vương.
Huống hồ hai người bọn họ vốn thuộc phải Thánh Liên, phái ủng hộ Hình Phạt Vương.
Nhưng bây giờ, chuyện Dao làm lại khiến cho Yêu Dạ tộc phải gánh trên lưng cái danh bất nghĩa, đi lên con đường phản bội cả vũ trụ.
Last edited: