Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1692: Đoài
Một vài võ giả Thánh tộc sẽ chủ động tấn công, trong khi những người khác thì lại chỉ chờ La Chinh ra tay trước.
Tựa như 4hai người ngộ đạo thời viễn cổ La Chinh đang đối mặt lúc này.
Theo bố trí của Cố Bắc, bọn họ sẽ không chủ động tấn công.3
La Chinh khiêu chiến với người ngộ đạo thời viễn cổ bên phải, người bên trái sẽ chỉ đứng ngơ tại chỗ mà thôi!
“Vù!” Tiế4ng gió truyền đến bên tai, người ngộ đạo thời viễn cổ lại tiếp tục đánh về phía La Chinh.
Tuy biết rõ không thể tránh th1oát, nhưng La Chinh vẫn cố di chuyển qua một bên.
“Tách!” Tiếng búng tay của người đó vang lên, theo đó La Chinh lại bị 3ảnh hưởng bởi quy tắc thời gian, quay về
lại khoảnh khắc hai nhịp thở trước đó.
“Am!” Một quyển nặng nề nên ngay vào bụng La Chinh.
Giới Chủ bình thường xông được đến đây thì rất khó để đối mặt với người ngộ đạo thời viễn cổ này.
Cho dù có thể chịu đựng được những quyền này thì có lẽ cũng mất luôn nửa cái mạng.
Nhưng đối với La Chinh, hắn lại không hề bị thương, cho nên hắn có thừa cơ hội để thử nghiệm.
“Quả nhiên mỗi lần chỉ có thể quay về khoảng thời gian hai nhịp thở trước đó mà thôi.” La Chinh lại bò dậy, trong
lòng càng thêm chắc chắn.
Tuy Chân Tuyệt Lộ này vô cùng khó khăn, nhưng chắc chắn không thể là ngõ cụt!
La Chinh không ngừng thử nghiệm, người ngộ đạo thời viễn cổ cũng đã lặp lại mánh cũ hết lần này đến lần khác.
Cho dù La Chinh tránh né như thế nào, tấn công ra sao thì người đó luôn có thể biến La Chinh quay trở về khoảng
thời gian hai nhịp thở trước đó.
Hơn nữa căn thời gian cũng cực kỳ chính xác, không sớm, không trễ dù chỉ một giây.
Sau khi trúng liên tục mười mấy quyền, sức lực của La Chinh càng lúc càng dồi dào.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Giọng nói của A Phúc lại một lần nữa truyền vào từ bên ngoài Chân Tuyệt Lộ.
“Không sao!” Trong giọng nói La Chinh tràn đầy sức sống.
Hắn chợt cảm thấy Chân Tuyệt Lộ chính là một cuộc chơi mà Cổ Bắc bày ra.
Con đường này không chỉ là để thử thách thực lực và nghị lực của La Chinh, mà còn thử thách cả trí thông minh
của hắn.
“Vu!”
Thấy người ngộ đạo thời viễn cổ sắp đánh về phía mình một lần nữa, La Chinh lại đột nhiên chém một kiểm xuống!
Một kiểm này không chém về phía người ngộ đạo thời viễn cổ, mà lại chém vào hư không! A Phúc ở bên ngoài thấy
vậy thì chợt hơi sững người.
Chỉ trong phút chốc, ông không thể hiểu được mưu tính trong một kiểm này của La Chinh.
Thế nhưng vừa rồi La Chinh đã trúng nhiều quyền như vậy, chắc hẳn đã nghĩ ra được cách phá giải rồi, nếu không
cũng không thể tự tin như vậy được.
Sau khi chém một kiểm này xong, La Chinh không hề dừng lại.
Hai chân hắn khẽ giẫm mạnh, nhào thẳng về phía người ngộ đạo.
La Chinh canh thời gian khá chính xác, động tác liên tiếp này cũng không nhanh, nhưng vừa đúng khoảnh khắc
giữa hai nhịp thở!
“Tách!” Không ngoài dự đoán của La Chinh, người ngộ đạo thời viễn cổ kia lại búng tay một lần nữa, quy tắc thời
gian vô hình lại xảy ra trên người La Chinh.
Cùng lúc đó, người nọ cũng tránh qua một bên, mà nơi người này tránh sang chính là vị trí của La Chinh vào hai
nhịp thở trước! Nhưng chính giữa hai nhịp thở này, La Chinh lại đang chém một kiểm về phía trước! Cho nên sau
khi La Chinh quay trở lại quá khứ, một kiếm này của hắn đã chính xác đâm xuyên cơ thể của người ngộ đạo thời
viễn cổ.
“Phập!” Tuy trong kiểm Đại Thiên không sắc bén, nhưng lại rất nặng, vô cùng kiên cố, không gì là không xuyên
thủng được.
Vậy nên một kiếm này dễ dàng đâm xuyên qua thân thể của người ngộ đạo thời viễn cổ.
“Vút!” Thân thể người ngộ đạo thời viễn cổ bắt đầu nứt ra, hóa thành hai khí âm dương đen trắng, dung nhập vào
hai bên Chân Tuyệt Lộ.
“Bốp bốp bốp!” Bên ngoài Chân Tuyệt Lộ vang lên tiếng vỗ tay của A Phúc.
Lúc này ông mới hiểu được mưu tính trong một kiểm này của La Chinh.
Khi đối thủ vận dụng quy tắc thời gian một cách hợp lý thì vốn rất khó để phá giả.
Trên thực tế, võ giả có thể khiến thời gian trôi chậm lại thì ở Thần Vực đâu đâu cũng có, nhưng võ giả có thể quay
ngược thời gian thì lại ít đến đáng thương, cho dù một số vị thần có thực lực mạnh mẽ thì cũng chỉ có thể quay
ngược thời gian ở một mức độ có hạn mà thôi.
Nếu người ngộ đạo thời viễn cổ này không phải do Cổ Bắc tạo nên mà là một vị Giới Chủ Thánh tộc thực sự, chỉ sợ
La Chinh khó có thể là đối thủ.
Cường giả cỡ này có thể làm được rất nhiều việc trong thời gian hai nhịp thở.
Sau khi đánh chết người ngộ đạo thời viễn cổ đầu tiên, ánh mắt La Chinh lại tập trung vào người bên trái.
Người ngộ đạo thời viễn cổ đầu tiên dùng thần đạo Thời Gian, vậy người này thì sao? La Chinh vẫn giữ nguyên
cảnh giác, bước về phía người ngộ đạo thời viễn cổ kia.
Khi còn ở khoảng cách khá xa, người ngộ đạo thời viễn cổ kia không có ý định tấn công.
Thế nhưng khi La Chinh từ từ đến gần, dáng vẻ của người đó lại hơi thay đổi, người hơi khom lại, bắt đầu vào
trạng thái cảnh giác.
Để vượt qua Chân Tuyệt Lộ một cách nhanh chóng, La Chinh cũng bắt đầu nghiên cứu một vài chi tiết trong Chân
Tuyệt Lộ.
Sau khi để ý đến những thay đổi rất nhỏ của người ngộ đạo thời viễn cổ, La Chinh lập tức dừng bước, dần dần lùi
về phía sau.
Lúc này người ngộ đạo thời viễn cổ lại khôi phục tư thế đứng lúc trước, chỉ có đôi mắt là lạnh lùng nhìn hắn.
La Chinh lại tiếp tục tiến lên, thân hình người ngộ đạo thời viễn cổ lại hơi khom, bắt đầu cảnh giác.
Dường như lúc nào cũng có thể tấn công hẳn.
Thấy vậy, La Chinh khẽ nở nụ cười.
Hắn lần lượt bước về trước một bước, sau đó lại chợt lùi một bước.
Người ngộ đạo thời viễn cổ cũng rất phối hợp, hết cảnh giác rồi lại thả lỏng, chỉ có duy nhất về mặt đờ đẫn và ánh
mắt lạnh lùng là không thay đổi.
“Chủ nhân đang làm gì vậy?” A Phúc đầy khó hiểu.
Mới vừa rồi La Chinh còn vội vã rống lên rằng phải vượt qua Chân Tuyệt Lộ, vậy mà bây giờ lại không vội nữa?
Còn trêu chọc người ngộ đạo thời viễn cổ này...
“Mười hai trường” La Chinh thần tính toán khoảng cách, giữ vững khoảng cách này thì người kia sẽ không chủ
động tấn công mình.
Nhưng một khi hắn ra tay, người này sẽ bắt đầu truy bắt hắn.
Bất cứ lúc nào võ giả giao chiến cũng luôn giữ cảnh giác nhất định với đối thủ.
Cho dù là gần trong gang tấc hay xa muôn trùng mây, suy cho cùng khi đã bắt đầu ra tay thì chẳng có điều gì là
chắc chắn.
Thế nhưng người ngộ đạo thời viễn cổ lại giống hệt như hình nhân, không tự có suy nghĩ của mình, nên đúng là La
Chinh muốn lợi dụng sơ hở này.
Sau khi đứng ngoài mười hai trương hít sâu một hơi, La Chinh lui về phía sau một khoảng cách nhất định, sau đó
bất chợt tiến lên, trong kiểm Đại Thiên trong tay hắn chuyển động tựa như quạt gió.
Sức mạnh trong Thần Đài Cửu Tinh đã sắp khôi phục được hai phần, chỉ cần lấy phần sức mạnh này thì cũng khiến
kiểm này của La Chinh tràn đầy uy thế! “Vù vù vù!”
Trong phạm vi của Tiên Phủ, La Chinh không thể dùng quy tắc không gian.
Giờ phút này, hắn dùng tốc độ cực nhanh để tiến lên, khi cách người ngộ đạo thời viễn cổ khoảng mười hai trương,
La Chinh lại chợt nhảy lên thật cao, tốc độ lúc này đã đạt đến cực hạn! La Chinh mặc kệ thần đạo mà người ngộ đạo
thời viễn cổ này tu luyện là gì, hắn chỉ thầm nghĩ trước khi người này kịp phản ứng thì phải giết chết.
Đúng như La Chinh suy đoán, người ngộ đạo thời viễn cổ này chỉ bắt đầu cảnh giác khi hắn đi vào phạm vi mười
hai trường.
Nhưng để phản ứng được thì cần có thời gian nhất định.
Ngay khi người ngộ đạo thời viễn cổ kịp phản ứng rằng phải đánh lại thì trong kiểm Đại Thiên của La Chinh đã sắp
chém xuống đầu hắn rồi! “Rầm!” Uy lực của trọng kiếm Đại Thiên cực kỳ khủng bố.
Tuy rằng cuối cùng người ngộ đạo thời viễn cổ cũng bắt đầu ra chiêu, muốn đỡ một kiếm này của La Chinh, nhưng
tất cả đều đã muộn.
Một luồng ánh kiểm trực tiếp chém vào thân thể người ngộ đạo thời viễn cổ, tạo ra một cái rãnh thật dài phía sau
người này, lan đến nơi sâu nhất trong Chân Tuyệt Lộ...
A Phúc đứng ở vị trí xuất phát vào Chân Tuyệt Lộ, thấy cảnh tượng này thì cũng không biết nói gì cho phải.
Nếu Cổ Bắc biết tên nhóc này lợi dụng sơ hở như vậy thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Nhưng dù thế nào, La Chinh cũng đã được tính là thông qua đoạn Chân Tuyệt Lộ này.
Hai khí âm dương từ từ tản ra, theo đó La Chinh quay về điểm xuất phát.
Vào giây phút hắn lên bờ, trong không trung bắt đầu lóe lên một chút ánh sáng rực rỡ, nhẹ nhàng hạ xuống, rơi
thẳng vào trong tay La Chinh.
Lúc này tim La Chinh đã giật thót lên tới cổ họng, điều hắn hy vọng nhất là lấy được lệnh bài chữ Càn
Last edited: