Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1711: Mất hồn
vẫn không định ra tay sao?” Lão tộc trưởng đứng gần La Chinh hơi sững sờ, các Thiên Tôn khác cũng nhìn La
Chinh bằng ánh mắt kỳ quái.
“La Chinh, người đang nói chuyện với ai vậy?” “Chẳng lẽ ngươi còn có viện trợ?” “Người đàn ông tóc dài đó lại lợi
hại vậy ư?” Hô hấp của 3các vị Thiên Tôn đột nhiên gấp gáp hơn vài phần.
Thần Dụ Thiên Tôn có tâm tự nhạy bén cũng phát hiện ra chi tiết này.
Có vẻ4 như ngay từ đầu La Chinh vốn đã không lo lắng lắm, điều đó cho thấy La Chinh chắc chắn còn có người
giúp, hơn nữa hắn còn rất tự tin vào n1hững người này! Trên mặt La Chinh lộ ra ý cười nhẹ, nhìn về phía các vị
Thiên Tôn Thánh tộc đang rục rịch ở bờ bên kia.
Hắn không t3rực tiếp trả lời vấn đề của lão tộc trưởng.
Cô gái áo lam được coi là nô dịch của La Chinh, nhưng La Chinh vẫn tôn trọng nàng hết mức có thể.
Vì hiện tại nàng không muốn hiện thân, bởi lẽ còn điều gì đó băn khoăn, thế nên hắn chỉ có thể hỏi vậy.
“Vù vù...” Tiếng gió thổi ngày càng lớn, chỉ trong nháy mắt, Nhiếp Linh đã vượt qua mấy Đại Giới, chỉ còn cách La
Chinh chưa đến triệu dặm.
Với tốc độ chạy của Nhiếp Linh, để vượt qua khoảng cách này thì chỉ trong chớp mắt mà thôi...
Nhìn thấy cảnh này, ý cười trên mặt của các vị Thiên Tôn Thánh tộc ngày càng đậm hơn.
Nếu Nhiếp Linh có thể hốt gọn nhóm Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn thì bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Suy cho cùng thì Thiên Tôn Thánh tộc đã bị hao tốn quá nghiêm trọng.
Nếu bọn họ tùy tiện ra tay thì sẽ càng có nhiều Thiên Tôn ra đi hơn nữa.
Vào lúc này, trước mặt La Chinh không ngừng hiện ra tia sáng màu trắng rực rỡ, một thân hình vạm vỡ chui ra từ
vết nứt không gian.
“Chiến Bắc Hải? Người bị thương quá nặng rồi...
ngươi có thể không ra tay!” La Chinh hơi sững sờ, đôi lông mày đột nhiên nhíu lại.
Hắn cứ nghĩ rằng cô gái áo lam sắp ra tay.
Lúc này, toàn thân Chiến Bắc Hải đẫm máu.
Vừa rồi bị Nhiếp Linh đánh cho một cú, cơ bắp trên người hắn lập tức bị nứt ra, máu phụt ra như những mũi tên
sắc nhọn.
Cả người hắn như một món đồ sứ vỡ vụn được người ta dính các mảnh vỡ lại với nhau.
“Vù, vù...” Chiến Bắc Hải thở hổn hển, mỉm cười với La Chinh: “Ta đã đồng ý sẽ giúp ngươi giết chết ba người đó
thì làm sao có thể thất tín?” La Chinh lắc đầu: “Những ngươi không phải là đối thủ của tên này, hơn nữa...
ngươi đã giúp ta giết chết ba vị thần Mục Thiên Mục Hàn và Mục Cửu rồi!” “Ha ha ha! Không thể làm trái ý định
ban đầu của bản thân được.
Người của điện Chiến Thần như ta há lại nuốt lời!” Một khí thế hào hùng tỏa ra từ trên người Chiến Bắc Hải.
Miệng những vết thương trên người hắn đã lập tức lành lại.
Một luồng ý chí chiến đấu mãnh liệt hơn trước khuếch tán ra ngoài.
Ý chí chiến đấu màu xanh này biến thành những dải ánh sáng, lay động như nước bao quanh người hắn.
“Chiến pháp Thái Ất!” “Lục Mậu Quyền!” “Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!” Sáu tiếng giòn vang truyền tới, sáu đường vân
hình tròn lan ra từ phía trước người Chiến Bắc Hải.
Lúc mỗi đường vân này xuất hiện, Chiến Bắc Hải sẽ vươn tay ra và túm lấy nó, ánh sáng trong những đường vân
hình tròn này nhanh chóng ngưng kết trên nắm đấm của hắn.
Lúc này, khí thế trên người Chiến Bắc Hải đều đã biến mất hết, mất tăm mất tích, chỉ có ánh sáng màu xanh mờ
nhạt phát ra từ nắm đấm bên tay phải và trong đôi mắt hắn cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong cõi sương mù dày đặc ở Thần Vực...
“Lão Chiến, chàng trai trẻ này cũng không tồi, phẩm tính hạng nhất!” “Cho dù là trong điện Chiến Thần thì cũng có
được mấy người tu thành Lục Mậu Quyền?” “Nhưng hơi đáng tiếc.
Đối đầu với Nhiếp Linh thì sợ rằng không thoát khỏi cái chết!” “Bắc Hải! Sao ngươi lại hồ đồ như thế?” Một tiếng
gầm vang lên trong màn sương mù, đó chính là vị thánh nhân của điện Chiến Thần! Mặc dù ông cũng rất thưởng
thức phẩm tính của Chiến Bắc Hải, nhưng hành động này không khác gì tự sát.
Trên người Chiến Bắc Hải có liên quan đến truyền thừa của điện Chiến Thần.
Chiến Bắc Hải mất tích, điện Chiến Thần đã tìm kiếm suốt nhiều kỷ nguyên thần qua.
Vậy mà bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiến Bắc Hải ra đi như thế! Thánh nhân không thể nhúng tay vào trận
chiến vũ trụ, cho dù là La Tiêu và Mục Hải Cực thì cũng không thể.
Nếu vi phạm các quy tắc trên phiến đá thì hậu quả khá nghiêm trọng, dù là thánh nhân cũng không thể chịu đựng
được!
“Ngươi...
còn không ra?” La Chinh nhíu mày.
Đương nhiên hắn không muốn Chiến Bắc Hải vì bản thân hắn mà ra đi!
“Haizz...”
Giọng nói hắn vừa dứt, mọi người liền nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt.
Trong tiếng thở dài đó còn chứa một khí thể bí ẩn, như thể ai đó khẽ hà hơi bên tai, một giọng nói nhỏ khó nghe
truyền vào trong trí óc của La Chinh: “Ta thực sự không muốn lộ diện, chỉ có thể mượn cơ thể của người để sử
dụng.
Chủ nhân của ta, đừng trách ta nha! Ha ha...” Tiếng cười khẽ vang lên...
La Chinh đột nhiên cảm thấy bị mất kiểm soát với chính cơ thể mình! Hắn lập tức phản ứng, cô gái áo lam thực sự
đã chiếm đoạt cơ thể hắn! Bỗng nhiên La Chinh cảm thấy như bị mắc lừa...
Rõ ràng bản thân đã lấy lệnh nô dịch để nô dịch cô gái này, nhưng nàng ta chỉ cần vung tay là có thể cướp đoạt thể
xác của hắn, thế này đúng là quá đáng! Tuy nhiên, cho dù hắn có gào thét như thế nào thì người khác cũng không
thể nghe thấy.
Khi cô gái áo lam bắt đầu kiểm soát cơ thể hắn, nàng đã ngăn cách linh hồn hắn trong tâm trí, bây giờ ngay cả thần
thức La Chinh cũng không thể phóng ra bên ngoài.
“La Chinh? Ngươi làm gì vậy?” Huân thấy La Chinh đột nhiên tiến lên phía trước, sắc mặt liền có vẻ kỳ quái...
Tuy nhiên hành động của La Chinh thực sự quá nhanh, Huân muốn ngăn cản cũng không kịp.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo La Chinh đã xuất hiện trước mặt
Chiến Bắc Hải! Tại thời điểm này, các vị Thiên Tôn có mặt đều sững sờ, Thần Dụ Thiên Tôn và những người khác
đều hướng tầm nhìn về phía Vân Hồ Thiên T La Chinh chỉ là Giới Chủ, thuật dịch chuyểnôn... không gian cùng lắm cũng chỉ vượt qua được khoảng cách triệu dặm,
mà Chiến Bắc Hải cách chỗ bọn họ tới mấy chục triệu dặm, thuật dịch chuyển không gian của La Chinh vốn không
làm được.
Chỉ có thể là Vân Hồ Thiên Tôn dùng Không Luyến để đẩy hàn qua đó.
Đẩy hắn qua đó làm gì? Như vậy khác nào đi chịu chết? Thấy các vị Thiên Tôn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn
mình chằm chằm, trên mặt Vân Hồ Thiên Tôn là vẻ vô tội.
Dù sao, vừa rồi ông cũng đã làm gì đâu.
Ông không biết tại sao La Chinh lại làm được như vậy: “Chuyện, chuyện này...
không phải ta.
Ta đã giải trừ khóa Không Luyến cho La Chinh từ lâu rồi.” “Thế rốt cuộc là tại sao hắn làm được?” Có Thiên Tôn
tiếp tục hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Vân Hồ Thiên Tôn trợn mắt: “Trên người tên đó có nhiều điểm bất thường, các người
tự đi mà hỏi hắn!” “Giờ phải làm sao? Cần giúp La Chinh không?” Thần Dụ Thiên Tôn không để tâm tới vấn đề
này, điều bà lo lắng là sự an nguy của La Chinh.
Lão tộc trưởng nhíu mày, hoa sen Đại Diễn không ngừng quay trên đỉnh đầu ông.
“Trước hết cứ quan sát xem sao.
Nếu không nắm chắc, La Chinh đã không làm.
Có lẽ hắn đã có chuẩn bị” Chiến Bắc Hải vốn đã tràn đầy ý chí chiến đấu, Lục Mậu Quyền đã sẵn sàng tấn công.
Nhưng giờ La Chinh lại đột nhiên chặn trước mặt khiến đầu óc Chiến Bắc Hải hơi mơ hồ: “Ngươi đến đây làm gì?”
La Chinh quay đầu nở nụ cười với Chiến Bắc Hải, trong nụ cười bao hàm chút ý vị thần bí.
Sau đó La Chinh nói: “Ngươi tạm thời lui ra đi.” Thấy biểu cảm và giọng điệu của La Chinh, Chiến Bắc Hải đột
nhiên ngớ ra.
Đây là giọng của La Chinh, người này cũng chính là La Chinh, nhưng sao lúc này lại giống cô gái kia vậy? Nghĩ đến
thủ đoạn của cô gái kia, Chiến Bắc Hải lập tức tỉnh táo lại.
Vừa định mở miệng nói thì La Chinh đã đặt tay lên bả vai Chiến Bắc Hải, đôi mắt nheo lại, cảm giác thần bí phát ra
càng mãnh liệt hơn.
Last edited: