Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1740: Động trọc nguyệt
Nhưng La Chinh lại tin, bởi vì chính tay hắn đã thả Cực Ác lão nhân ra.
Trước đây, sau khi La Chinh thả Cực Ác lão nhân r4a, Cực Ác lão nhân này liền cùng quái miệng rộng lao một
mạch vào trong rừng Lang Tuyền.
Sau đó Tiên Phủ liền bị một đám6 sinh vật hung dữ của Thần Vực bao vây tấn công.
Hai người này có bỏ mạng trong tay những sinh vật kia hay không thì La 5Chinh không biết.
Lúc ấy, La Chinh cũng đã từng lo lắng.
Đối mặt với những sinh vật hung dữ trong rừng Lang Tuyề6n kia, cho dù thực lực của Cực Ác lão nhân này và quái
miệng rộng có nghịch thiên đến đầu thì sợ rằng cũng rất khó sống sót nổi.2
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như lo lắng của La Chinh là dư thừa.
Cực Ác lão nhân này bị giam giữ lâu như vậy, vừa mới được thả ra đã vội vàng muốn khôi phục vinh quang và địa
vị của năm xưa.
Thật trùng hợp là sào huyệt của Cực Ác lão nhân này lại chính là Trường Không Vực! “Nếu ngươi không tin, lần
sau sẽ không phải là ta tới nơi này, mà là chính Cực Ác lão nhân.” Trại chủ trại Nhật Nguyệt còn nói thêm.
Thần cấp trung cao cấp, ở trong Thần Vực cũng là sự tồn tại không thể coi thường! Có một chỗ dựa vững chắc như
vậy, chắc chắn sau này địa vị trại Nhật Nguyệt của gã cũng sắp được nâng cao lên nhiều.
Trong lòng trại chủ trại Nhật Nguyệt vô cùng đắc ý, gã cho rằng La Chinh nhất định sẽ thỏa hiệp, chẳng ai muốn tự
tìm cái chết trước mặt một vị thần cả! “Ta tin.” La Chinh thản nhiên nói.
Nghe vậy, trại chủ trại Nhật Nguyệt và đám thuộc hạ liền thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là bọn họ đều không muốn
chọc vào võ giả chứng thần là La Chinh.
Nếu có thể khiến La Chinh biết khó mà lui thì chính là kết cục tốt nhất! “Đã như vậy, ngươi hãy mau thuyết phục
người dân thôn Mông Sơn này để bọn họ ngoan ngoãn rời đi, hoặc chính người rời đi đi.
Những thôn dân này cứ giao cho chúng ta giải quyết.” Trại chủ trại Nhật Nguyệt cười nói.
Những người dân thôn Mông Sơn không ngờ La Chinh lại thật sự tin lời trại chủ trại Nhật Nguyệt nói, bọn họ lập
tức sửng sốt: “La Thiên Hành, đừng tin lời bọn họ! Bọn họ chỉ muốn dọa chúng ta thôi...” “Trại Nhật Nguyệt này
chỉ là một cái sơn trại lụn bại, mấy chục nghìn năm qua đều nửa sống nửa chết, làm sao có thể mời được một vị
thần chứ?”
Đối với lời của những người dân thôn Mông Sơn, La Chinh không bác bỏ, hắn tiếp tục nói với trại chủ trại Nhật
Nguyệt: “Ta tin Cực Ác lão nhân thật sự đã trở về, nhưng ta sẽ không rời đi.
Nếu nhất định phải khiến ta rời đi, ngươi có thể mời Cực Ác lão nhân đích thân tới!”
Trên mặt nhóm võ giả trại Nhật Nguyệt đang lộ vẻ nhẹ nhõm, bọn họ cho rằng La Chinh đã thỏa hiệp, việc này
hiển nhiên đã được giải quyết, lại bỗng nhiên nghe thấy La chinh nói vậy, vẻ mặt của bọn họ lập tức cứng ngắc.
Trong lòng La Chinh có tính toán của riêng mình.
Chuyện này La Chinh vừa mới tiến vào Thần Vực, nếu muốn hoàn toàn dung nhập vào Thần Vực thì khá là khó
khăn.
Nếu như có thể được Cực Ác lão nhân giúp đỡ thì sẽ làm ít công to! “Đúng vậy, có bản lĩnh thì bảo Cực Ác lão nhân
đích thân đến!” “Ta xem trại Nhật Nguyệt các ngươi đi nơi nào tìm một vị thần đến! Nếu có thần thật thì còn cần
trại Nhật Nguyệt các ngươi ra mặt đuổi chúng ta đi ư?” “Ta cũng muốn gặp vị thần trong truyền thuyết kia một
chút đấy!” Những người dân thôn Mông Sơn lại hiểu lầm ý của La Chinh, bọn họ cho rằng La Chinh cũng không
tin lời của trại chủ trại Nhật Nguyệt, mà chỉ là nói khảy mà thôi.
Sắc mặt của trại chủ trại Nhật Nguyệt xanh mét, giọng nói trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Ngươi có biết hậu quả của
việc Cực Ác lão nhân đích thân tới không?” “Đương nhiên là biết.” La Chinh khẽ gật đầu.
“Được lắm!” Trại chủ trại Nhật Nguyệt cười lạnh một tiếng, dẫn một đám thuộc hạ quay đầu bước đi.
Hôm nay, gã không thể thuyết phục La Chinh đuổi người dân thôn Mông Sơn đi, chỉ có thể rời đi trước để Cực Ác
lão nhân tự mình ra mặt.
Tuy gã sẽ bị buộc tội làm việc không tốt, nhưng gã hiểu rõ, với thủ đoạn của Cực Ác lão nhân thì người dân thôn
Mông Sơn và tên La Chinh trước mặt này đều sẽ phải chết! Sau khi đám người trại Nhật Nguyệt rời đi, những thôn
dân đang trốn mới ào ào tuôn ra ngoài.
Phần lớn người dân đều lộ vẻ thắng lợi.
May mắn, không đánh mà thắng đã đuổi được đám võ giả của trại Nhật Nguyệt đi.
“Không biết trại Nhật Nguyệt này đã tồn tại bao nhiêu năm, trong trại cũng không có mấy người.
Thực lực bình thường, nhưng công phu khoác lác lại lợi hại, dám nói bản thân có một vị thần chống lưng!” “Đùa gì
thế! Cực Ác lão nhân trong truyền thuyết, đúng là nhân vật lớn thống trị phía bắc Trường Không Vực, người như
vậy sao có thể xuất hiện trong một cái trại nhỏ được?” “Nói có lý!” Trong mắt những người dân thôn Mông Sơn,
trại Nhật Nguyệt này không mạnh hơn thôn Mông Sơn là bao, chỉ là một sơn trại được tạo thành từ một đám người
ô hợp mà thôi.
Trước đây, bọn họ còn sợ hãi trại chủ trại Nhật Nguyệt, nhưng hiện giờ, thôn Mông Sơn bọn họ đã có “La Thiên
Hành”, sao còn cần để ý tới trại Nhật Nguyệt chứ? Nhưng mà, một câu của La Chinh lại hắt cho các thôn dân ở đây
một chậu nước lạnh.
“Cực Ác lão nhân thật sự đã trở lại.” La Chinh thản nhiên nói.
“Thật sự đã trở lại? Ngươi đang nói đùa phải không?” Một thôn dân cười khà khà nói.
Hắn cũng không tin lời nói của La Chinh.
“Ta không nói đùa.” La Chinh lắc đầu: “Cực Ác lão nhân thật sự đã trở lại Trường Không Vực.
Chủ trại Nhật Nguyệt này không nói dối, bởi vì trước đó không lâu ta còn từng gặp Cực Ác lão nhân.” Sau khi La
Chinh ném ra những lời này, bầu không khí vốn đang ồn ào náo động của thôn Mông Sơn lập tức đông cứng lại,
chìm vào yên tĩnh...
“Ngươi, ngươi, ngươi nói thật?” Một thôn dân hỏi lại, vẻ mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Người của thôn Mông Sơn dám chống lại trại Nhật Nguyệt, nhưng cho bọn họ mười nghìn lá gan cũng không dám
chọc giận một vị thần...
“Là thật.” La Chinh nói: “Nhưng...” Hắn vốn còn muốn an ủi bọn họ một chút, tuy Cực Ác lão nhân lợi hại, nhưng
ông ta lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của La Chinh.
Đáng tiếc, có lẽ những thần dân này đã bị dọa xanh mặt, hiện tại bọn họ chỉ biết vô cùng kích động.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Chúng ta nên đi thôi.
Nghe nói Cực Ác lão nhân kia không chuyện ác nào không làm, cho nên mới lấy hai chữ “Cực Ác.
Năm đó ông ta làm nhiều việc ác nên mới có các đại năng ra tay hàng phục.
Ông ta mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thật sự sắp quay lại rồi sao?” “Đây chính là thôn Mông Sơn
mà tổ tiên chúng ta để lại...” “Còn tổ tiên cái rắm ấy, Cực Ác lão nhân người ta có thể sống còn lâu hơn nhiều so với
tuổi tổ tiên chúng ta cộng lại.
Nếu truyền thuyết là thật, quả thật chúng ta đã chiếm địa bàn trước đây của Cực Ác lão nhân!”
Nếu những thôn dân này kích động như vậy, La Chinh cũng lười giải thích...
Trại Nhật Nguyệt, động Trọc Nguyệt.
Động Trọc Nguyệt này vốn là một cái động bị bỏ hoang rất nhiều năm, cửa động cũng đã sụp xuống nhiều năm, đã
sớm bị bỏ hoang.
Nhưng trong khoảng thời gian này, trại Nhật Nguyệt lại đào cửa hang ra một lần nữa, cẩn thận quét dọn một lần.
Ngay sau đó, nó được trại Nhật Nguyệt xếp vào khu cấm, những người không phận sự nghiêm cấm đến gần! Hiện
giờ, trại chủ trại Nhật Nguyệt đang cung kính quỳ gối trước động Trọc Nguyệt, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Cực
Ác lão tổ, không phải tiểu nhân làm việc không tốt, mà là trong thôn Mông Sơn kia không biết mời từ nơi nào đến
một người trợ giúp rất mạnh.
Last edited: