Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1769: Khối đất sét
La Chinh không ngờ lại có thể nhìn thấy chữ Phạn màu vàng trong hẻm kim tiền.
Hơn nữa còn là chữ Phạn hàng thật giá 4thật.
Dù sao khung sườn và ý nghĩa ẩn sâu trong chữ Phạn thì không thể nào làm giả được.
Chủ quán này cũng 6là một vị thần cấp thấp, mặc áo quần giản dị.
Lão khép hờ hai mắt, đang dựa người trên một cái ghế, không hề quan t5âm gì đến xung quanh.
“Chữ Phạn này trực tiếp bày bán được ư?” La Chinh tự hỏi.
“Chuyện này có gì lạ đâu? T6rong Thần Vực, chữ Phạn đã trở thành một loại hàng hóa từ lâu rồi, mang ra mua bán
không phải là rất bình thường sao?” Cực 2Ác lão nhân hỏi ngược lại.
“Nhưng...” Trong suy nghĩ của La Chinh, mỗi chữ Phạn màu vàng đều chứa đựng ý nghĩa cực kỳ phong phú, nếu
luận giải ra được thì thường có thể lấy được lợi ích không nhỏ.
Trong gian hàng của ông lão này bày la liệt những hộp gấm, ước chừng có hơn trăm hộp, vậy chẳng phải ở đây
cũng có trên trăm chữ Phạn sao? “Ha, người xem thử chữ Phạn này đi, đây chính là chữ Phạn văn đầu tiên mà năm
đó Vũ Thanh đã phát hiện ra, hàm nghĩa trong đó sớm bị nhiều người lĩnh ngộ, cũng được truyền bá rộng rãi trong
Thần Vực từ lâu, thế thì có gì mà không bán được?” Cực Ác lão nhân nhẹ nhàng nói: “Còn những chữ Phạn trong
các hộp gấm kia, chắc hẳn cũng chỉ là những thứ người thường từng được xem, đương nhiên sẽ không ai thấy kinh
ngạc nữa.” Từ sau khi chữ Phạn đầu tiên được phát hiện, Thần Vực đã bị những chữ Phạn này ảnh hưởng mạnh
mẽ.
Khi ấy, mỗi vị thần, thậm chí mỗi thần dân đều điên cuồng tìm kiếm chúng, mỗi khi phát hiện được một chữ Phạn
liền điên cuồng sao chép.
Cho nên hồi đầu có một số chữ Phạn được lưu truyền khá rộng rãi.
Lượng chữ Phạn ở đây có khoảng hơn chín mươi chữ.
Căn cứ vào đó cho thấy, rất nhiều người có tư chất thông minh đều đã tiến hành luận giải và phiên dịch.
Cho nên chúng cũng không quá khan hiếm.
Nếu ông lão này đã dám đem bán ở đây thì có lẽ những chú thích trên những chữ Phạn này cũng là những chú giải
của cá nhân lão.
“Nếu là những chữ Phạn trước giờ chưa từng được khai thác, đồng thời có thể luận giải được nội dung trong đó,
vậy thì giá trị mà chữ Phạn này mang đến sẽ rất kinh khủng.
Loại chữ Phạn này thường có thể kinh động đến các gia tộc giàu có và quyền thể trong đảo nổi, sao có thể bày bán ở
đây được?” Cực Ác lão nhân bổ sung.
“Giá trị rất kinh khủng là ý gì?” La Chinh khẽ động lòng.
Hắn chợt nhớ tới những lời khi xưa tiên trong sách ở Tàng Thư Các trong Tiên Phủ nói lúc La Niệm luận giải được
chữ Phạn.
Khi đó, La Chinh còn chưa hiểu được giá trị to lớn sau khi luận giải được những Phạn là gì, nhưng đến Thần Vực
rồi tất nhiên La Chinh cũng đã hiểu được.
“Khà khà, bây giờ các thánh nhân đều có thủ đoạn riêng để tìm kiếm chữ Phạn, nhưng thực sự luận giải được chữ
Phạn này lại chẳng có mấy người, chỉ có khoảng hai phần mà thôi.” Cực Ác lão nhân lại nói: “Nhưng ta đã bị nhốt
suốt bảy kỷ nguyên thần, chắc hẳn cũng đã có một số chữ Phạn được luận giải, tình hình cụ thể thì ta không rõ lắm.
Dù sao năm đó ta cũng chỉ nghe nói, hơn nữa những nhà giàu đó vẫn luôn che giấu chuyện phá giải
cấp cao kinh ngạc không thôi.” “Thì ra là như vậy.” La Chinh lặng lẽ gật đầu.
Lúc trước, khi La Niệm bộc lộ thiên phú như vậy, hắn không quá để ý.
Bây giờ nhìn lại thì thiên phú kia đúng là vô cùng quan trọng.
Ông lão kia thấy La Chinh đứng ở trước quán ngắm nhìn một lúc lâu rồi mà không lên đường nên rốt cuộc cũng
mở mắt, lạnh nhạt liếc La Chinh: “Chàng trai, mua hai chữ Phạn trở về học hỏi chứ? Trong đó có tâm huyết và chú
giải của lão phu, đáng để xem một lần đấy, chỉ mười Thần vũ tệ thôi.” “Không cần, cảm ơn.” La Chinh khẽ mỉm
cười lên tiếng, sau đó lại đi đến gian hàng tiếp theo.
Đối với La Chinh bây giờ, những chữ Phạn này cũng không có tác dụng lắm.
Huống chi, không phải bất cứ chữ Phạn nào cũng có giá trị.
Mấy thứ như bản chữ Phạn “Thái Thượng Luyện Khí Pháp” chưa từng lưu truyền trong Thần Vực thì e rằng dù có
trả giá cao đến đâu cũng khó mà mua được.
Ông lão kia trừng mắt với La Chinh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Đi qua các gian hàng, La Chinh thực sự đã thấy đủ loại đồ vật kỳ lạ hiếm thấy trên đời.
Ví dụ như thần cách trong gian hàng trước mắt này.
Những thần cách kia lấp lánh như một viên đá quý trong suốt óng ánh, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Bên trong thần cách màu xanh da trời tích chứa lực bằng hàn mãnh liệt, trong thần cách màu đỏ lại có ngọn lửa kỳ
dị nhấp nháy, trong thân cách màu đen lại có quy tắc đặc biệt nào đó tiêu tán ra ngoài.
Đối với thần dân mà nói, thần cách chính là một cơ hội để chứng thần đạo.
Một số võ giả chứng thần, nếu không có hy vọng chứng thần thì sẽ chọn mua một thân cách, đưa vào thế giới trong
cơ thể.
Nếu dùng cách này thì có thể chứng thần được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng có thể thông
qua phương thức này để có được tuổi thọ nguyên vĩnh hằng, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không có ai
lựa chọn cách làm này.
Bởi vì mượn thân cách của vị thần khác sẽ khiến thế giới trong cơ thể bị phân chia.
Đó không phải là thần cách mà thế giới bên trong cơ thể tạo ra, cho nên không thể nào thực sự dung hợp được.
Do đó thần cách không thể phát triển, tu vi cũng không thể tăng tiến được.
Vì thế đương nhiên La Chinh sẽ không lựa chọn phương pháp này.
Mặc dù giá của những thần cách này cũng không đất,
Sau khi đi loanh quanh một vòng, rốt cuộc La Chinh cũng tìm thấy nhẫn tu di mà mình cần trong một quán nhỏ.
Chủ quán nọ đánh giá thân phận của La Chinh, sau đó ra giá mười Thần vũ tệ.
Cực Ác lão nhân nói với La Chinh rằng giá như vậy quá đắt.
Sau một hồi trả giá, La Chinh chỉ mua với giá năm Thần vũ tệ, coi như làm không gian tạm thời chứa đồ vật thì
cũng không tính là đắt.
Ngay khi La Chinh cầm lấy nhẫn tu di này, hắn bỗng cảm thấy đan điền mình khẽ run lên, một ý nghĩ kỳ lạ xông
thẳng vào đầu hắn.
Tựa như thế giới trong đan điền xảy ra biến hóa rất nhỏ, cứ như đang nhắc nhở La Chinh rằng nó rất đói bụng.
Thế giới trong đan điền cũng có ý thức của chính mình.
Ngay từ lúc ở vũ trụ Đại Diễn, La Chinh đã khẳng định điều này.
Toàn bộ ý thức của vũ trụ Đại Diễn cũng không phải là ý thức của cha hắn - La Tiêu, mà là kết quả của hàng nghìn
hàng vạn sinh linh sinh sống và chết đi trong đó sinh ra.
Từ khi La Chinh bắt đầu bước vào Thần Hải Cảnh, hắn chưa từng cảm thấy thế giới bên trong cơ thể hắn có ý thức
của riêng mình, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được điều đó.
La Chinh nhíu mày, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao đan điền lại truyền tới ý thức như vậy.
Thế nhưng điều này lại nhắc La Chinh nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn liền dính chặt vào một sạp nhỏ khác.đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chủ sạp nhỏ kia là một cô gái trẻ tuổi, nhìn qua thì mới chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Nàng mặc một chiếc váy màu cam, trông rất đáng yêu.
Có điều, ở trong Thần Vực không thể dựa vào bề ngoài mà suy đoán tuổi tác được, cho nên La Chinh cũng không
cố gắng dò xét tuổi tác của nàng làm gì.
Thứ hắn quan tâm là đồ vật trên sạp nhỏ kia.
Trong sạp nhỏ này bày một đống đồ vật kỳ lạ cổ quái, La Chinh không biết tên, cũng không nhận ra được.
Nhưng một thứ đồ màu nâu nằm bên rìa sạp nhỏ kia lại thu hút sự chú ý của La Chinh, Vật kia giống như một khối
đất sét, phía trên đã phủ đầy tro bụi, có lẽ đã nằm ở đây lâu lắm rồi mà chưa có ai hỏi đến.
Cô gái ngọt ngào cười với La Chinh: “Muốn mua gì nào?” “Ngươi vừa ý cái gì à?” Cực Ác lão nhân cũng hỏi.
Ông nhìn gian hàng lộn xộn chất thành một đống lớn, nhưng cũng chẳng thấy gì có giá trị cả, ít nhất thì cũng không
phải là thứ La Chinh có thể nhìn trúng.
Hơn nữa ông cảm nhận được linh hồn La Chinh khẽ run lên như bị một món đồ quan trọng nào đó hấp dẫn.
La Chinh không trả lời, hắn vẫn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào khối đất sét màu nâu kia.
Cùng lúc đó, từ trong đan điền truyền ra ngoài ý muốn phản kháng lại ý thức của La Chinh.
Hơn nữa còn là chữ Phạn hàng thật giá 4thật.
Dù sao khung sườn và ý nghĩa ẩn sâu trong chữ Phạn thì không thể nào làm giả được.
Chủ quán này cũng 6là một vị thần cấp thấp, mặc áo quần giản dị.
Lão khép hờ hai mắt, đang dựa người trên một cái ghế, không hề quan t5âm gì đến xung quanh.
“Chữ Phạn này trực tiếp bày bán được ư?” La Chinh tự hỏi.
“Chuyện này có gì lạ đâu? T6rong Thần Vực, chữ Phạn đã trở thành một loại hàng hóa từ lâu rồi, mang ra mua bán
không phải là rất bình thường sao?” Cực 2Ác lão nhân hỏi ngược lại.
“Nhưng...” Trong suy nghĩ của La Chinh, mỗi chữ Phạn màu vàng đều chứa đựng ý nghĩa cực kỳ phong phú, nếu
luận giải ra được thì thường có thể lấy được lợi ích không nhỏ.
Trong gian hàng của ông lão này bày la liệt những hộp gấm, ước chừng có hơn trăm hộp, vậy chẳng phải ở đây
cũng có trên trăm chữ Phạn sao? “Ha, người xem thử chữ Phạn này đi, đây chính là chữ Phạn văn đầu tiên mà năm
đó Vũ Thanh đã phát hiện ra, hàm nghĩa trong đó sớm bị nhiều người lĩnh ngộ, cũng được truyền bá rộng rãi trong
Thần Vực từ lâu, thế thì có gì mà không bán được?” Cực Ác lão nhân nhẹ nhàng nói: “Còn những chữ Phạn trong
các hộp gấm kia, chắc hẳn cũng chỉ là những thứ người thường từng được xem, đương nhiên sẽ không ai thấy kinh
ngạc nữa.” Từ sau khi chữ Phạn đầu tiên được phát hiện, Thần Vực đã bị những chữ Phạn này ảnh hưởng mạnh
mẽ.
Khi ấy, mỗi vị thần, thậm chí mỗi thần dân đều điên cuồng tìm kiếm chúng, mỗi khi phát hiện được một chữ Phạn
liền điên cuồng sao chép.
Cho nên hồi đầu có một số chữ Phạn được lưu truyền khá rộng rãi.
Lượng chữ Phạn ở đây có khoảng hơn chín mươi chữ.
Căn cứ vào đó cho thấy, rất nhiều người có tư chất thông minh đều đã tiến hành luận giải và phiên dịch.
Cho nên chúng cũng không quá khan hiếm.
Nếu ông lão này đã dám đem bán ở đây thì có lẽ những chú thích trên những chữ Phạn này cũng là những chú giải
của cá nhân lão.
“Nếu là những chữ Phạn trước giờ chưa từng được khai thác, đồng thời có thể luận giải được nội dung trong đó,
vậy thì giá trị mà chữ Phạn này mang đến sẽ rất kinh khủng.
Loại chữ Phạn này thường có thể kinh động đến các gia tộc giàu có và quyền thể trong đảo nổi, sao có thể bày bán ở
đây được?” Cực Ác lão nhân bổ sung.
“Giá trị rất kinh khủng là ý gì?” La Chinh khẽ động lòng.
Hắn chợt nhớ tới những lời khi xưa tiên trong sách ở Tàng Thư Các trong Tiên Phủ nói lúc La Niệm luận giải được
chữ Phạn.
Khi đó, La Chinh còn chưa hiểu được giá trị to lớn sau khi luận giải được những Phạn là gì, nhưng đến Thần Vực
rồi tất nhiên La Chinh cũng đã hiểu được.
“Khà khà, bây giờ các thánh nhân đều có thủ đoạn riêng để tìm kiếm chữ Phạn, nhưng thực sự luận giải được chữ
Phạn này lại chẳng có mấy người, chỉ có khoảng hai phần mà thôi.” Cực Ác lão nhân lại nói: “Nhưng ta đã bị nhốt
suốt bảy kỷ nguyên thần, chắc hẳn cũng đã có một số chữ Phạn được luận giải, tình hình cụ thể thì ta không rõ lắm.
Dù sao năm đó ta cũng chỉ nghe nói, hơn nữa những nhà giàu đó vẫn luôn che giấu chuyện phá giải
cấp cao kinh ngạc không thôi.” “Thì ra là như vậy.” La Chinh lặng lẽ gật đầu.
Lúc trước, khi La Niệm bộc lộ thiên phú như vậy, hắn không quá để ý.
Bây giờ nhìn lại thì thiên phú kia đúng là vô cùng quan trọng.
Ông lão kia thấy La Chinh đứng ở trước quán ngắm nhìn một lúc lâu rồi mà không lên đường nên rốt cuộc cũng
mở mắt, lạnh nhạt liếc La Chinh: “Chàng trai, mua hai chữ Phạn trở về học hỏi chứ? Trong đó có tâm huyết và chú
giải của lão phu, đáng để xem một lần đấy, chỉ mười Thần vũ tệ thôi.” “Không cần, cảm ơn.” La Chinh khẽ mỉm
cười lên tiếng, sau đó lại đi đến gian hàng tiếp theo.
Đối với La Chinh bây giờ, những chữ Phạn này cũng không có tác dụng lắm.
Huống chi, không phải bất cứ chữ Phạn nào cũng có giá trị.
Mấy thứ như bản chữ Phạn “Thái Thượng Luyện Khí Pháp” chưa từng lưu truyền trong Thần Vực thì e rằng dù có
trả giá cao đến đâu cũng khó mà mua được.
Ông lão kia trừng mắt với La Chinh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Đi qua các gian hàng, La Chinh thực sự đã thấy đủ loại đồ vật kỳ lạ hiếm thấy trên đời.
Ví dụ như thần cách trong gian hàng trước mắt này.
Những thần cách kia lấp lánh như một viên đá quý trong suốt óng ánh, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Bên trong thần cách màu xanh da trời tích chứa lực bằng hàn mãnh liệt, trong thần cách màu đỏ lại có ngọn lửa kỳ
dị nhấp nháy, trong thân cách màu đen lại có quy tắc đặc biệt nào đó tiêu tán ra ngoài.
Đối với thần dân mà nói, thần cách chính là một cơ hội để chứng thần đạo.
Một số võ giả chứng thần, nếu không có hy vọng chứng thần thì sẽ chọn mua một thân cách, đưa vào thế giới trong
cơ thể.
Nếu dùng cách này thì có thể chứng thần được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng có thể thông
qua phương thức này để có được tuổi thọ nguyên vĩnh hằng, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không có ai
lựa chọn cách làm này.
Bởi vì mượn thân cách của vị thần khác sẽ khiến thế giới trong cơ thể bị phân chia.
Đó không phải là thần cách mà thế giới bên trong cơ thể tạo ra, cho nên không thể nào thực sự dung hợp được.
Do đó thần cách không thể phát triển, tu vi cũng không thể tăng tiến được.
Vì thế đương nhiên La Chinh sẽ không lựa chọn phương pháp này.
Mặc dù giá của những thần cách này cũng không đất,
Sau khi đi loanh quanh một vòng, rốt cuộc La Chinh cũng tìm thấy nhẫn tu di mà mình cần trong một quán nhỏ.
Chủ quán nọ đánh giá thân phận của La Chinh, sau đó ra giá mười Thần vũ tệ.
Cực Ác lão nhân nói với La Chinh rằng giá như vậy quá đắt.
Sau một hồi trả giá, La Chinh chỉ mua với giá năm Thần vũ tệ, coi như làm không gian tạm thời chứa đồ vật thì
cũng không tính là đắt.
Ngay khi La Chinh cầm lấy nhẫn tu di này, hắn bỗng cảm thấy đan điền mình khẽ run lên, một ý nghĩ kỳ lạ xông
thẳng vào đầu hắn.
Tựa như thế giới trong đan điền xảy ra biến hóa rất nhỏ, cứ như đang nhắc nhở La Chinh rằng nó rất đói bụng.
Thế giới trong đan điền cũng có ý thức của chính mình.
Ngay từ lúc ở vũ trụ Đại Diễn, La Chinh đã khẳng định điều này.
Toàn bộ ý thức của vũ trụ Đại Diễn cũng không phải là ý thức của cha hắn - La Tiêu, mà là kết quả của hàng nghìn
hàng vạn sinh linh sinh sống và chết đi trong đó sinh ra.
Từ khi La Chinh bắt đầu bước vào Thần Hải Cảnh, hắn chưa từng cảm thấy thế giới bên trong cơ thể hắn có ý thức
của riêng mình, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được điều đó.
La Chinh nhíu mày, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao đan điền lại truyền tới ý thức như vậy.
Thế nhưng điều này lại nhắc La Chinh nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn liền dính chặt vào một sạp nhỏ khác.đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chủ sạp nhỏ kia là một cô gái trẻ tuổi, nhìn qua thì mới chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Nàng mặc một chiếc váy màu cam, trông rất đáng yêu.
Có điều, ở trong Thần Vực không thể dựa vào bề ngoài mà suy đoán tuổi tác được, cho nên La Chinh cũng không
cố gắng dò xét tuổi tác của nàng làm gì.
Thứ hắn quan tâm là đồ vật trên sạp nhỏ kia.
Trong sạp nhỏ này bày một đống đồ vật kỳ lạ cổ quái, La Chinh không biết tên, cũng không nhận ra được.
Nhưng một thứ đồ màu nâu nằm bên rìa sạp nhỏ kia lại thu hút sự chú ý của La Chinh, Vật kia giống như một khối
đất sét, phía trên đã phủ đầy tro bụi, có lẽ đã nằm ở đây lâu lắm rồi mà chưa có ai hỏi đến.
Cô gái ngọt ngào cười với La Chinh: “Muốn mua gì nào?” “Ngươi vừa ý cái gì à?” Cực Ác lão nhân cũng hỏi.
Ông nhìn gian hàng lộn xộn chất thành một đống lớn, nhưng cũng chẳng thấy gì có giá trị cả, ít nhất thì cũng không
phải là thứ La Chinh có thể nhìn trúng.
Hơn nữa ông cảm nhận được linh hồn La Chinh khẽ run lên như bị một món đồ quan trọng nào đó hấp dẫn.
La Chinh không trả lời, hắn vẫn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào khối đất sét màu nâu kia.
Cùng lúc đó, từ trong đan điền truyền ra ngoài ý muốn phản kháng lại ý thức của La Chinh.