Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1785: Phủ chủ cho mời
Hiện tại, khi tiến vào trong điện Vấn Thần thì có thể dùng những gì mình hiểu để lĩnh hội đạo uẩn trên tấm bia.
Mặc4 dù những tấm bia này chỉ là được người đời sau làm giả, nhưng đối với những võ giả chứng thần này, nó đã
là một cơ hội hi9ếm có rồi.
Trong bảy ngày, lần lượt có võ giả chứng thần được tấm bia thừa nhận.
Đối với những võ giả chứn2g thần này, bây giờ bọn họ mới được xem như là bước vào cửa ải quan trọng nhất của
đời người, vận mệnh tương lai sẽ hoàn t2oàn thay đổi.
Bởi vì khi vào phủ Hàm Thiên, cơ hội được chứng thần đạo tương đối lớn.
Nếu tương lai trở th6ành thần, thì tương đương với việc đạt được cơ hội bất tử, cũng đạt được khả năng vô hạn.
Còn La Chinh...
Mấy ngày này, các võ giả chứng thần ở đây đã hoàn toàn chết lặng.
Hắn đi qua giữa các tấm bia không biết mệt mỏi, không ngừng hấp thu đạo uẩn trên những tấm bia kia, lần lượt
được các tấm bia thừa nhận.
Ngoài thuật Đại Tử Khí ra, còn có một vài thần đạo tu luyện cần điều kiện và thể chất đặc biệt, nhưng La Chinh vẫn
trực tiếp bỏ qua những điều kiện này, đạt được sự thừa nhận của tấm bia.
Việc này đã không thể dùng kỳ tích để hình dung nữa rồi.
Trong mắt người khác, dường như La Chinh đang sử dụng thủ đoạn nào đó để gian dối, chẳng qua là thủ đoạn này
mới thấy lần đầu, nên khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Phủ Hàm Thiên không ngăn cản La Chinh làm như vậy.
Mặc dù La Chinh đã làm xáo trộn đạo uẩn trên tấm bia trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không gây tổn hại quá
lớn cho bản thân tấm bia.
Hiện tại, La Chinh càng thể hiện xuất sắc thì phủ Hàm Thiên lại càng tự tin khi tiến cử với người dùng chính.
La Chinh cần khoảng non nửa canh giờ để thu đạo uẩn của một tấm bia vào thước Vô Lượng.
Trong bảy ngày bảy đêm này, hắn không hề nghỉ ngơi, gần như chưa từng ngừng lại chút nào.
Song hắn mới chỉ hấp thu được đạo uẩn của hai trăm sáu mươi tấm bia.
Hơn nữa, đến ngày cuối cùng, La Chinh đã đầy vẻ mệt mỏi.
Mỗi lần hắn hấp thu một tấm bia đều phải chống lại sự tấn công của đạo uẩn này trước.
Cho dù hiện tại, sức chống đỡ của linh hồn La Chinh sánh ngang với thần, nhưng lực linh hồn cũng đang không
ngừng bị tiêu hao.
Khi không được nghỉ ngơi chút nào, lực linh hồn của hắn dần suy kiệt, tất nhiên sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi.
Sau khi Hàm Mạnh tuyên bố kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên đã kết thúc, La Chinh bất đắc dĩ liếc nhìn những tấm
bia còn lại.
Những tấm bia kia vẫn sừng sững ở phía xa, tỏa ra ánh sáng như trước.
Nhưng vì quy tắc giới hạn, hắn chỉ có thể cùng mọi người đồng loạt rời khỏi điện Vấn Thần.
Trong một trăm nghìn võ giả chứng thần, tổng cộng có sáu mươi bảy người được tấm bia thừa nhận.
So sánh với năm ngoái chỉ có không đến hai mươi người, năm nay đã tăng đến hơn gấp ba lần.
Cho dù là phủ Hàm Thiên tuyển sinh cuối năm, con số này đã khá tốt rồi.
Hàm Mạnh và các thần giảng đạo vẫn khá hài lòng với con số này, người khiến bọn họ tự tin nhất vẫn là La Chinh.
Hiện tại, Hàm Mạnh có một niềm thôi thúc, muốn liên lạc với người dùng chính để đưa La Chinh vào đảo nổi ngay
lập tức! Cứ sau mười sáu năm, người dùng chính sẽ phải người đến phủ Hàm Thiên tuyển nhận một nhóm người
đưa vào đảo nổi tu luyện.
Lần gần nhất người dùng chính đến tuyển đã cách đây mười lăm năm rồi.
Sang năm, người dùng chính sẽ lại đến phủ Hàm Thiên chọn người một lần nữa.
Bọn họ sẽ không chỉ chọn một số thần, mà còn tập trung khảo sát một số võ giả chứng thần xuất sắc.
Cho nên, mỗi lần đến kỳ sát hạch trước khi người dùng chính chọn người một năm, những võ giả chứng thần này
đều hy vọng bản thân có thể may mắn được người dùng chính chọn trúng, đi vào đảo nổi, gia nhập thể lực nòng
cốt nhất trong Thần Vực, từ đó một bước lên mây.
Nhưng chi thử Hàm gia cũng có quyền tiến cử đặc biệt.
Nếu gặp được người cực kỳ xuất sắc, có thể không cần đợi mười sáu năm, chỉ cần phải người xin với người thuộc
dòng chính là được.
Nhưng điều kiện tiên quyết là người như vậy phải thật sự có chỗ hơn người.
Các võ giả chứng thần vượt qua kỳ sát hạch của Hàm gia đều được sắp xếp ở một biệt viện sau phủ Hàm Thiên.
Những người khác thì giải tán hết, chỉ có thể đợi sang năm lại tham gia kỳ sát hạch một lần nữa.
Tòa biệt viện này được xây dựng vô cùng trang nhã.
Vài cây cầu nhỏ được xây dựng trên cái ao tuyệt đẹp.
Trong ao có một đàn cá nhỏ vảy màu vàng đang vui vẻ bơi lội, điểm xuyết vài đóa hoa sen màu hồng, vĩnh viễn
không héo tàn.
Sáu mươi bảy võ giả chứng thần trong biệt viện, chính là những người may mắn trong kỳ sát hạch lần này của phủ
Hàm Thiên.
Trong đó có một số người, ví dụ như đám người Hàm Chân và Hàm Hiên, bởi vì ngày đầu đã được tấm bia thừa
nhận, nên lúc này bọn họ đã chờ ở đây năm sáu ngày rồi.
La Chinh ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn bên cạnh một ngọn núi giả, nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bây giờ, linh hồn của hắn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, đây là “phương pháp Hồi Hồn” mà Cực Ác lão nhân
truyền thụ cho La Chinh.
Một số công pháp của Cực Ác lão nhân không hề hoa lệ, thậm chí cũng không có xuất xứ huy hoàng.
Nhưng phương pháp của thần được sinh ra một cách không chính thống như Cực Ác lão nhân lại luôn cực kỳ thực
dụng.
Như phương pháp Hồi Hồn này, chính là dành riêng ra một chút lực linh hồn để bản thân giữ cảnh giác ở mức tối
thiểu nếu linh hồn rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu, như vậy có thể nhanh chóng khôi phục lực linh hồn trong
khoảng thời gian ngăn.
Mấy ngày này, La Chinh thật sự quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi tốt một hồi mới có thể bổ sung lực linh hồn bị tiêu
hao.
Những võ giả chứng thần khác thì túm năm tụm ba tụ tập trung một chỗ, phần lớn bọn họ đều tỏ vẻ hết sức hưng
phấn.
Dường như họ vẫn vô cùng bất ngờ với việc bản thân đã vượt qua kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên, nên tất nhiên sẽ
cảm thấy kinh ngạc vui mừng.
Vào mười lăm phút cuối cùng của ngày thứ bảy, Tiết Mai mới được tấm bia thừa nhận, cũng thông qua kỳ sát hạch
của phủ Hàm Thiên.
Mà Hồ Lan Chước từng xảy ra xung đột với La Chinh lúc trước, đã vượt qua kỳ sát hạch vào ngày thứ năm.
Sau khi chờ trong biệt viện một ngày, phủ Hàm Thiên bèn bố trí chỗ ở riêng và một số đồ vật hết sức căn bản cho
mọi người.
Sau đó, bọn họ được coi như là một thành viên trong phủ Hàm Thiên, có thể tu luyện trong phủ, mỗi ngày đều có
thể nghe các thần giảng đạo giảng dạy.
La Chinh ổn định chỗ ở, tiếp tục tìm tòi đạo uẩn của thần đạo không thể hấp thu.
La Chinh ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay vỗ nhẹ một cái, một đám mây tía bay ra.
Trong mây tía này phân chia ra từng con đường như ẩn như hiện.
Những con đường này có thể được phân bổ hết sức tùy ý thành cách thức sắp xếp đặc biệt.
Dựa vào tổ hợp cách thức sắp xếp của những đám mây tía này, có thể tạo ra một số trận pháp huyền ảo.
“Bản thân thuật Đại Tử Khí cũng thuộc về biểu hiện của quy tắc, sử dụng quy tắc trong đó có thể tạo ra kiểm trận,
thảo nào Khê Ấu Cầm có thể làm chủ kiếm trận Lục Thần.” La Chinh thản nhiên nói, sau khi lĩnh ngộ đạo uấn, hắn
đã có thể tùy ý sử dụng thuật Đại Tử Khí.
Sau đó, La Chinh khẽ vỗ tay một cái, mây tía kia liền biến thành một con rồng hai cánh toàn thân màu xanh tím.
Con rồng hai cánh này nằm sấp trên ngón tay hắn, hạ thấp thân thể.
Hắn khẽ bùng ngón tay, con rồng hai cánh này bèn bay thẳng ra.
Sau khi lượn một vòng trong phòng, nó biến về lại đám mây tía, bị La Chinh thu vào trong tay! “Cây thước này của
ngươi, quả thật là một vật không nói lý lẽ.
Ta tung hoành trong Thần Vực nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng nghe nói về thần vật này.
Cho dù là chí bảo hồng mông nhất phẩm cũng không có khả năng này, có thể thu thập ba nghìn thần đạo, rốt cuộc
đây là thứ quỷ quái gì...”
Mấy ngày qua, Cực Ác lão nhân đã chứng kiến toàn bộ quá trình thước Vô Lượng thu thập thần đạo.
Mỗi lần kích phát thước Vô Lượng, La Chinh luôn phải dẫn đạo uẩn vào trong đầu.
Những đạo uẩn này cũng mang đến sự uy hiếp với tàn hồn của Cực Ác lão nhân, cuối cùng ông ta không thể không
trốn trong góc lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Cứ như vậy, ông ta chứng kiến đạo uẩn của thần đạo không ngừng bị hấp thu, biến thành từng ký hiệu nho nhỏ
trên thước ngọc...
Sống ở Thần Vực lâu như vậy, Cực Ác lão nhân cũng được coi là nửa lão quái vật, ông ta từng nghe nói đến một số
bảo vật lợi hại trong Thần Vực, những bảo vật kia đều nằm trong tay các thánh nhân lớn.
Ví dụ như “dao Thí Thiên” của Thánh Hoàng Hàm gia, chính là một món chí bảo hồng mông cực kỳ hiếm có, song
nó cũng không có khả năng khoa trương này.
Nếu để La Chinh quan sát ba nghìn thần đạo một hồi, vậy chẳng phải là có thế nắm giữ tất cả ba nghìn thần đạo
của Thần Vực hay sao? Giọng nói của Cực Ác lão nhân rơi xuống, mây tía trong tay La Chinh tiêu tan, rồi lại ngưng
tụ ra từng tia đạo uẩn màu xám trắng.
Những đạo uẩn màu xám trắng này nhanh chóng ngưng tụ thành một cái khiên tròn nho nhỏ
Last edited: