Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1811: Ngọc bích chúng thần
Nguyệt Anh bà bà đánh xong, khẽ vỗ tay! Một cô gái bưng khay tiến vào Tuyệt Mộng Các, trên cái khay kia đặt ba
viên đan dược đỏ như máu4.
Nguyệt Anh bà bà cười lạnh một tiếng: “Các ngươi nuốt Huyết Cơ Đan vào chữa thương đi!” Thần dược chữa
thương do điện Tử Hồn9 ban cho tất nhiên không phải đồ tầm thường, cho dù đứng cách khá xa, La Chinh cũng có
thể ngửi được mùi nồng đậm của Huyết Cơ Đan.
Chắc chắn đây là đan dược do luyện đan sư cực kỳ lợi hại luyện ra.
Nhưng không biết tại sao, ba cô gái kia nhìn thấy đan2 dược thì sắc mặt lại trắng bệch, cực kỳ sợ đan dược này.
“Chuyện gì thế này?” La Chinh hỏi trong đầu.
“Chà, bà già nà6y đúng là thủ đoạn thật.
Đương nhiên Huyết Cơ Đan là thần dược chữa thương, có công hiệu ngoài dự đoán, cũng tăng sức chống đỡ của cơ
thể các nàng.
Nhưng nuốt nó thì lại vô cùng đau đớn.” Cực Ác lão nhân cười nói.
Thủ đoạn này rất giống với Cực Ác lão nhân năm đó.
Để trừng phạt một vài cấp dưới thực lực không tệ nhưng lại không nghe lời, Cực Ác lão nhân cũng thường “ban
thưởng” kiểu này.
Vết thương của ba cô gái trông vô cùng thê thảm, nhưng chỉ là tổn thương ngoài da thịt.
Sau khi tu luyện đến Giới Chủ Cảnh, chút vết thương ấy chẳng bao lâu nữa sẽ tự động khép lại, không cần sử dụng
Huyết Cơ Đan.
Nguyệt Anh bà bà ban cho họ đan dược này, vừa giúp các nàng tăng cường thực lực, vừa là một kiểu trừng phạt
khác...
Ba cô gái không muốn nuốt Huyết Cơ Đan, nhưng bị Nguyệt Anh bà bà cưỡng ép, mỗi người vẫn lấy một viên, run
rẩy bỏ vào miệng! Sau khi nuốt đan dược, cơ thể các nàng bắt đầu run rẩy dữ dội, miệng vết thương tróc da, bong
thịt, bắn ra rất nhiều máu.
Các nàng kêu lên thảm thiết, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên dữ tợn.
Rõ ràng Huyết Cơ Đan đã khiến các nàng cực kỳ đau đớn! Máu bên ngoài da các nàng bắt đầu đông lại, đóng vảy,
cuối cùng hình thành một cái kén bằng máu, bao lấy cơ thể.
Lúc này, tiếng thét chói tại mới dừng lại.
Đợi đến khi các nàng phá kén đi ra, miệng vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất.
Tuổi của những nữ đệ tử đó không lớn, thời gian tiến vào đảo nổi cũng ngắn, tâm tính vẫn chưa được rèn luyện
nhiều, trừng phạt như vậy chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho các nàng.
La Chinh lạnh nhạt nhìn mọi thứ.
Tuy hẳn không thích tính tình của Nguyệt Anh bà bà, nhưng sau nhiều lần trải qua Thiên Kiếp, hắn đã sớm nhận
thức rõ được sự tàn khốc trong đó, cạnh tranh trên đảo nối chắc chắn lại càng dữ dội hơn.
Muốn trở nên mạnh mẽ, muốn được Hàm gia chấp nhận, muốn có được càng nhiều tài nguyên thì chỉ có thể dốc hết
toàn bộ sức mạnh của mình! Lúc này, Nguyệt Anh bà bà nhìn La Chinh hỏi: “La Thiên Hành, ngươi có biết tại sao
ba người các nàng lại bị trừng phạt hay không?” “Không biết.” La Chinh lắc đầu.
Nguyệt Anh bà bà lập tức nói: “Theo quy tắc của đảo nổi, tất cả mọi người tiến vào đảo nổi, từ đại viên mãn đến võ
giả chứng thần, mỗi tháng phải đánh ít nhất ba trận trong ngọc bích chúng thần.
Theo quy tắc của điện Tử Hồn chúng ta, người xếp hạng dưới ba trăm nhất định phải chịu phạt.” “Tranh thắng
thua trong ngọc bích chúng thần? Ngọc bích chúng thần là gì?” La Chinh sửng sốt, từ trước đến giờ hắn chưa từng
nghe qua thứ đó.
“Ngươi sẽ biết ngay thôi.
Tất cả mọi người, đi theo ta!” Nói xong, Nguyệt Anh bà bà đi thẳng về phía cửa lớn của Tuyệt Mộng Các.
Các nữ đệ tử ở đây vẫn sợ hãi liếc ba cái kẻn máu kia, nhắm mắt theo đuôi Nguyệt Anh bà bà.
La Chinh bĩu môi, sau đó cũng đi theo.
Nguyệt Anh bà bà dẫn một đám người đi xuyên qua điện Tử Hồn rộng lớn.
Có lẽ Nguyệt Anh bà bà là người duy nhất có tính tình không tốt trong điện Tử Hồn, các cô gái gặp phải bà ta trên
đường, dù là võ giả chứng thần hay thần cấp thấp, kể cả là thần cấp trung thì đều lặng lẽ tránh sang một bên...
“Cực Ác lão nhân, người từng nghe nói về ngọc bích chúng thần chưa?” La Chinh hỏi trong đầu.
“Có nghe nói.
Nhưng cũng không rõ lắm, hình như thứ đó có thể quyết định thứ hạng đảo nổi, nhưng chi tiết thế nào...
thì không rõ.” Cực Ác lão nhân lắc đầu nói.
“Quyết định thứ hạng đảo nổi?” Ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại: “Không đúng.
Nếu nó có thể quyết định thứ hạng đảo nổi, sao lại cho chúng ta tham gia được?” Thứ hạng của đảo nổi là chuyện
cực kỳ quan trọng, kiểu gì cũng là ván cờ giữa các thánh nhân.
Bọn họ chỉ là võ giả chứng thần, sao có thể tham gia vào được? “Vậy thì không biết, cứ xem đã rồi tính.” Cực Ác lão
nhân lắc đầu.
Chẳng bao lâu sau...
Nguyệt Anh bà bà dẫn mọi người tiến vào một tòa cung điện lớn không tên.
La Chinh tiến vào cung điện không tên này, lập tức nhìn thấy giữa điện dựng một tấm ngọc bích đồ sộ! Tấm ngọc
bích này cao hai trăm trượng, rộng khoảng trăm trượng, cả vật thể hiện lên màu xanh đậm.
Lần này không cần Nguyệt Anh bà bà giải thích, La Chinh cũng biết đây là “ngọc bích chúng thần”.
Nhưng rốt cuộc nó có tác dụng gì? Quyết định thứ hạng đảo nổi bằng cách nào? Nguyệt Anh bà bà lập tức đi về
phía tâm ngọc bích kia, vươn bàn tay phải khô quắt ra, ngưng một ảo ảnh dấu tay, khẽ vỗ lên ngọc bích.
“Ong.” Ngọc bích vọng lại một tiếng vang nhỏ.
Một luồng ánh sáng từ phía dưới ngọc bích chậm rãi dâng lên, hướng thẳng lên trên, liên tục lan rộng ra, hoàn toàn
mở rộng.
“Đây là...” Ánh sáng xanh biếc trên ngọc bích rọi lên đôi mắt La Chinh, nó liên tục phác thảo, tên của từng người
cũng dần hiện lên...
Phía dưới ngọc bích, tên những người đó xếp chi chít cùng một chỗ, chữ nhỏ như mắt muỗi, nhìn liếc qua thì chắc
phải có tới mấy trăm nghìn cái tên.
Càng lên trên, tên mà ánh sáng xanh phác họa ra lại càng lớn, cũng càng dễ thấy hơn! Đến vị trí trên cùng của ngọc
bích, tên những người đó có lẽ cao cỡ một người.
Hơn nữa, chữ viết của những tên đó lại khác nhau, giống như tự mình viết lên! “Phương Hận Thiểu! Đường Vãn!
Mục Huyết Dung! Trời ạ! Đây đều là những người mạnh nhất trong Thần Vực!” La Chinh còn chưa kịp xem xong,
giọng nói của Cực Ác lão nhân đã vang lên ở trong đầu.
Ngoài những người trong miệng Cực Ác lão nhân, La Chinh thấy được một số cái tên quen thuộc trên đỉnh: Vũ
Thái Bạch, Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn cũng xếp trên đó.
Một loạt nhân vật trên cùng đều có tu vi đại viên mãn, tu vi gần với thánh nhân, cũng là một đám anh tài có khả
năng thành thánh nhất.
“Chẳng lẽ, ngọc bích chúng thần chỉ là một tấm bảng sắp xếp thứ hạng sức mạnh mà thôi?” La Chinh hỏi trong
đầu.
Cực Ác lão nhân lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, người nhìn những cái tên chi chít phía dưới ngọc bích đi, có
một số cái tên hình như đang liên tục nhảy lên.” La Chinh nhìn theo phương hướng Cực Ác lão nhân chỉ.
Đúng như lời ông ấy nói, có một số cái tên đang rớt xuống dưới, một số cái tên thì bỗng nhảy lên trên.
“Hay là ngọc bích chúng thần có năng lực thần kỳ, có thể tự động sắp xếp thứ hạng cho mọi người trên đảo nổi?
Điều này chẳng phải thần kỳ quá sao?” La Chinh lộ ra vẻ mặt không tin lắm.
Tu vi của mọi người có lẽ còn so sánh được, nhưng sức mạnh thì phải chiến đấu thực tế thì mới đánh giá được chứ,
đâu phải cứ tu vi cao hơn là mạnh.
Điều này, La Chinh đã nghiệm chứng vô số lần rồi.
“Không thể nào.
Đừng nói tấm ngọc bích này, dù là bảng đá thống trị thì cũng không thể làm được điều đó.” Cực Ác lão nhân cũng
không tin.
Last edited: