Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1868
Chương 1868 : Chương 1868ÁM CHỈ
Chương 1868ÁM CHỈ
Vũ Thái Bạch ngẫm nghĩ một chốc, lập tức mở miệng nói: “Sau lần xếp hạng thứ tự các đảo nổi này, người của Triệu gia, Lưu gia, Tần gia... Mục gia, Đường gia, Lãnh gia và Đông Phương gia sẽ bị cấm tiến vào núi Bất Chu.”
Hắn nói với giọng cực kỳ bình thản.
Nhưng lại nhấc lên sóng to gió lớn trong số những người xem!
“Cái gì... điều này không thể nào!”
“Dựa vào cái gì không cho Đường gia chúng ta tiến vào núi Bất Chu!”
“Vũ Thái Bạch, ngươi có khả năng ngăn cản Lãnh gia chúng ta à? Đúng là nực cười!”
Bất kể là những thần cấp thấp, cấp trung hay cấp cao đều vô cùng kích động, phải nói rằng quần chúng đều rất tức giận...
Nhưng những thần kích động đều thuộc gia tộc bị Vũ Thái Bạch cấm tiến vào.
Còn các đệ tử khác của Hàm gia, Triệu gia, Chu gia vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có chút mừng thầm.
Đối với các nhà quyền thế mà nói, cấm địa hết sức quan trọng, có thể nói nó là căn bản để gia tộc đứng vững.
Bởi vì đa số Thần vũ tệ và tài liệu khoáng sản quý đều lấy từ trong cấm địa. Nhiều năm qua, các nhà quyền thế sớm mò mẫm rõ hết cấm địa, sự cạnh tranh đã đến một mức độ căng thẳng quyết liệt. Mỗi lần cấm địa mở ra, chính là lúc các đệ tử nhà quyền thế tranh đoạt nhau. Tuy luôn có thần chết trong đó, nhưng dù là gia tộc hay thần nào thì cũng cứ đổ xô vào.
Núi Bất Chu là một trong bốn cấm địa lớn. Hơn nữa, nó còn xem như khá nhẹ nhàng.
Trong bốn cấm địa lớn, Hồng Hoang quá quỷ dị bí hiểm hay thay đổi, rừng Lang Tuyền thì có thú dữ nguy hiểm, vực sâu Ma Vực... càng không cần phải nói, dù là thần cấp cao tiến vào nơi này cũng lành ít dữ nhiều. Đại viên mãn và á thánh chết trong đó cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Nên chỉ dựa vào giá trị mà suy xét thì núi Bất Chu là cấm địa quan trọng nhất đối với mọi nhà quyền thế!
“Triệu gia, Lưu gia, Tần gia, Mục gia...”
La Chinh nhớ thật kỹ từng nhà quyền thế mà Vũ Thái Bạch nhắc đến ở trong lòng.
La gia bị diệt tuyệt đối không chỉ do mình Mục Hải Cực. Chỉ bằng một Mục gia sợ rằng còn không đủ tư cách đối đầu với La gia. Có lẽ những cái tên kia là các nhà quyền thế đã ra tay với La gia trước kia.
“Nếu như là người của Hàm gia, gia tộc Huyền Nguyệt, Kiếm tộc và Cố gia tiến vào núi Bất Chu. Ta sẽ mở khe Vân Long cho các ngươi, lý do thì là... Cái này!” Vũ Thái Bạch vừa nói vừa hờ hững giơ tay lên, làm một ký hiệu...
Người ngoài nhìn ký hiệu kia, có chút mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Vũ Thái Bạch có ý gì.
Hơn nữa, nếu Vũ Thái Bạch cho Cố gia một ít ưu đãi còn có thể nghe được. Năm đó, La Tiêu có quan hệ rất tốt với Cố Bắc, nên giữa La gia và Cố gia đương nhiên cũng vậy. Nhưng sao lại nhắc đến Hàm gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lúc trước La gia chịu khổ, tuy ba gia tộc đó không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không giúp đỡ chút nào.
“Tóm lại, ký hiệu kia của Vũ Thái Bạch có ý gì thế?”
“Hình như là tiếng lóng nào đấy, hắn đang ám chỉ cái gì vậy?”
“Không rõ lắm, ta chỉ biết, một khi Vũ Thái Bạch thật sự nắm được núi Bất Chu trong tay, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây chuyện, haiz... Sau này không được đi núi Bất Chu nữa rồi, nhưng cũng không thể chạy hết đến rừng Lang Tuyền đúng không?”
Trong thế giới hư cấu này còn cất giấu một số thứ mà người ngoài không cách nào phát hiện ra.
Vài thánh nhân nhà quyền thế cũng im lặng nhìn chằm chằm Vũ Thái Bạch...
Cuối cùng thánh nhân của Đường gia không nhịn được, mở miệng hỏi: “Vũ Thái Bạch, cấm địa không phải chỉ của riêng một mình ngươi, ngươi có tư cách gì không cho Đường gia chúng ta bước vào!”
Tính tình ông ta nóng nảy, giọng nói như tiếng sấm nổ ầm ầm liên tục, tạo thành dư âm quanh quẩn vang lên bên tai mọi người.
Vũ Thái Bạch lạnh nhạt nhìn xa xa, nói: “Giây phút núi Bất Chu rơi vào tay ta, nó chính là của một mình ta, ngươi có ý kiến?”
“Ngươi!” Thánh nhân Đường gia vô cùng tức giận nói: “Thi Tiểu Xảo cũng không có độc tài như ngươi!”
Nay bốn cấm địa lớn đã có hai cái có chủ sở hữu...
Người thứ nhất là Thi Tiểu Xảo nắm trong tay Hồn Hoang, có điều nàng đã mất tích rất nhiều năm, gần đây mới xuất hiện ở vũ trụ Đại Diễn.
Nàng chiếm lấy Hồn Hoang xong cũng không có can thiệp vào nó, tùy tiện cho các đệ tử nhà quyền thế ra vào.
Nếu có một ngày Thi Tiểu Xảo không vui, quả thật nàng có tư cách đóng cửa Hồn Hoang với nhà quyền thế. Đó cũng là một trong những nguyên nhân nàng có chỗ đứng đặc biệt trong mắt các thánh nhân. Nếu lấy được một người phụ nữ như Thi tiểu Xảo, chẳng khác nào có được Hồn Hoang. Với lại sau khi có được Hồn Hoang, Thi Tiểu Xảo còn có thể dùng quyền trượng của nó để phát ra “Sự im lặng của các vị thần”. Năng lực đó có sự uy hiếp rất lớn với thánh nhân.
Nay, Vũ Thái Bạch chính là người thứ hai. Tên nhóc này vừa có được núi Bất Chu liền tuyên bố đóng cửa với những nhà quyền thế từng chèn ép La gia. Không chỉ thế, các thánh nhân vẫn chưa biết năng lực của núi Bất Chu là gì. Nếu núi Bất Chu trao cho Vũ Thái Bạch năng lực càng mạnh mẽ hơn nữa, điều đó có thể sẽ khiến các thánh nhân đứng ngồi không yên.
“Thi Tiểu Xảo là Thi Tiểu Xảo, ta là ta. Lúc trước các ngươi đối đầu với La gia, thì nên nghĩ tới sẽ có ngày này. Đó chỉ là bắt đầu, chỉ là bắt đầu...” Vũ Thái Bạch lạnh lùng cười, thậm chí trên mặt còn thoáng hiện vẻ âm trầm dữ tợn. Nói xong, hắn như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, Khương gia đừng có mà đuổi theo ta mãi thế, ta chỉ cảnh cáo một lần, tiếp theo ta sẽ không nương tay nữa đâu!”
Vũ Thái Bạch vừa dứt lời, cơ thể liền biến mất. Không gian tràn ngập màu máu trong đấu trường của các vị thần bắt đầu tan đi, xung quanh trở nên đen kịt.
Các thần vừa thảo luận vừa chậm rãi rời khỏi, như là một màn chào tạm biệt trên sân khấu, chỉ có một mình La Chinh cô đơn đứng ở đó...
“Ký hiệu kia... Là La Yên dạy cho Vũ Thái Bạch.” La Chinh đứng sững tại chỗ, trái tim khẽ run lên.
Từ nhỏ, hắn là người bảo vệ muội muội, nhưng giây phút khi La Chinh thấy Vũ Thái Bạch đánh ra ký hiệu kia, mơ hồ như biến thành bóng dáng của La Yên, dường như nàng muốn bảo vệ ngược lại ca ca mình...
Nếu hắn nhập cư trái phép đến Hàm gia là do Tinh Vĩ sắp xếp, thì Vũ Thái Bạch không thể nào không biết. Chắc hẳn hắn đã đoán được mình tiến vào Hàm gia, nên mượn cơ hội này ám chỉ chính mình.
Chắc chắn mục đích Vũ Thái Bạch nhắc tới ba nhà quyền thế lớn Cố gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc, chỉ để phân tán sự chú ý mà thôi. Suy cho cùng, nếu chỉ nói mỗi một Hàm gia thì quá nổi bật. Bây giờ, dù các thánh nhân có chút nghi ngờ, nhưng muốn tra ra La Chinh từ bốn nhà quyền thế này thì ít có khả năng làm được.
“Núi Bất Chu, khe Vân Long.” La Chinh khẽ gật đầu rồi im lặng biến mất khỏi không gian này.
Chỗ sâu nhất trong biển Thời Gian, mây mù lượn lờ trước các Thánh Đường...
Một ông lão mặt mày hồng hào đầy tức giận đứng trước chính điện các Thánh Đường. Người này chính là thánh nhân Đường gia, Đường Luân.
Là một thánh nhân cực mạnh và cực lớn tuổi, Đường Luân chưa từng tức giận như thế!
“Rốt cuộc tính xử lý Tên nhóc Vũ Thái Bạch kia như thế nào đây?” Đường Luân tức giận quát.
Qua từng ấy kỷ nguyên thần tới nay, tốc độ phát triển của Đường gia khá nhanh, từ thứ hai mươi sáu leo lên thứ chín, nguyên nhân quan trọng nhất chính là núi Bất Chu. Trong các nhà quyền thế, nhà hiểu rõ cấm địa Bất Chu nhất và có tư liệu đầy đủ nhất chính là Đường gia bọn họ. Mỗi lần thăm dò núi Bất Chu, đệ tử của bọn họ luôn là người có thu hoạch nhiều nhất.
Vì vậy trong đấu trường của các vị thần, Đường Luân là thánh nhân đầu tiên không giữ được bình tĩnh.
“Trước kia, các ngươi không giết chết hắn, làm tên nhóc đó đứng vững phát triển trong núi Bất Chu. Bây giờ, hắn thật sự nắm được nó trong tay thì lại hối hận?” Một giọng nói nhàn nhạt bay tới.
“Chúng ta sẽ không thỏa hiệp với Vũ Thái Bạch, chỉ là các ngươi có phát hiện ám hiệu của Vũ Thái Bạch không? Hắn chuẩn bị lâu như vậy, giờ thật sự có vẻ tính làm lớn rồi...”
“Vũ Thái Bạch này giống La Tiêu, giỏi về sắp đặt. Chưa làm thì không sao, một khi đã bắt đầu thì đều sẽ chuẩn bị một cách chu đáo!”
“Chỉ là không biết hắn ám chỉ gì. Rốt cuộc là nhằm vào người nào, nhà quyền thế nào?” Thật sự còn thiếu rất nhiều manh mối nên các thánh nhân đó cũng không thể tìm được mấu chốt của vấn đề.
“Hừ, mặc kệ Vũ Thái Bạch có sắp xếp gì, với năng lực ấy của hắn mà có thể san bằng đảo nổi ư? Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, bỏ qua một cấm địa chưa chắc là chuyện xấu. Mấy nhà quyền thế lớn chúng ta hợp tác lại, có thể tiếp tục khai phá rừng Lang Tuyền và vực sâu Ma Vực, có lẽ còn sẽ có điều ngạc nhiên ngoài ý muốn...”
“Haiz, chờ Đông Phương huynh xuất quan, chúng ta có thể hỏi hắn...”
Trong Thần Vực có rất nhiều cấm địa lớn nhỏ, còn có một số cấm địa nhỏ chưa được tìm hiểu hết, trong đó chưa chắc không có cơ duyên lớn.
Các thánh nhân nói thì đơn giản, nhưng muốn thay thế núi Bất Chu không phải chuyện dễ dàng trong một chốc một lát. Nếu không Đường Luân sẽ không tức giận như thế.
Chương 1868ÁM CHỈ
Vũ Thái Bạch ngẫm nghĩ một chốc, lập tức mở miệng nói: “Sau lần xếp hạng thứ tự các đảo nổi này, người của Triệu gia, Lưu gia, Tần gia... Mục gia, Đường gia, Lãnh gia và Đông Phương gia sẽ bị cấm tiến vào núi Bất Chu.”
Hắn nói với giọng cực kỳ bình thản.
Nhưng lại nhấc lên sóng to gió lớn trong số những người xem!
“Cái gì... điều này không thể nào!”
“Dựa vào cái gì không cho Đường gia chúng ta tiến vào núi Bất Chu!”
“Vũ Thái Bạch, ngươi có khả năng ngăn cản Lãnh gia chúng ta à? Đúng là nực cười!”
Bất kể là những thần cấp thấp, cấp trung hay cấp cao đều vô cùng kích động, phải nói rằng quần chúng đều rất tức giận...
Nhưng những thần kích động đều thuộc gia tộc bị Vũ Thái Bạch cấm tiến vào.
Còn các đệ tử khác của Hàm gia, Triệu gia, Chu gia vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có chút mừng thầm.
Đối với các nhà quyền thế mà nói, cấm địa hết sức quan trọng, có thể nói nó là căn bản để gia tộc đứng vững.
Bởi vì đa số Thần vũ tệ và tài liệu khoáng sản quý đều lấy từ trong cấm địa. Nhiều năm qua, các nhà quyền thế sớm mò mẫm rõ hết cấm địa, sự cạnh tranh đã đến một mức độ căng thẳng quyết liệt. Mỗi lần cấm địa mở ra, chính là lúc các đệ tử nhà quyền thế tranh đoạt nhau. Tuy luôn có thần chết trong đó, nhưng dù là gia tộc hay thần nào thì cũng cứ đổ xô vào.
Núi Bất Chu là một trong bốn cấm địa lớn. Hơn nữa, nó còn xem như khá nhẹ nhàng.
Trong bốn cấm địa lớn, Hồng Hoang quá quỷ dị bí hiểm hay thay đổi, rừng Lang Tuyền thì có thú dữ nguy hiểm, vực sâu Ma Vực... càng không cần phải nói, dù là thần cấp cao tiến vào nơi này cũng lành ít dữ nhiều. Đại viên mãn và á thánh chết trong đó cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Nên chỉ dựa vào giá trị mà suy xét thì núi Bất Chu là cấm địa quan trọng nhất đối với mọi nhà quyền thế!
“Triệu gia, Lưu gia, Tần gia, Mục gia...”
La Chinh nhớ thật kỹ từng nhà quyền thế mà Vũ Thái Bạch nhắc đến ở trong lòng.
La gia bị diệt tuyệt đối không chỉ do mình Mục Hải Cực. Chỉ bằng một Mục gia sợ rằng còn không đủ tư cách đối đầu với La gia. Có lẽ những cái tên kia là các nhà quyền thế đã ra tay với La gia trước kia.
“Nếu như là người của Hàm gia, gia tộc Huyền Nguyệt, Kiếm tộc và Cố gia tiến vào núi Bất Chu. Ta sẽ mở khe Vân Long cho các ngươi, lý do thì là... Cái này!” Vũ Thái Bạch vừa nói vừa hờ hững giơ tay lên, làm một ký hiệu...
Người ngoài nhìn ký hiệu kia, có chút mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Vũ Thái Bạch có ý gì.
Hơn nữa, nếu Vũ Thái Bạch cho Cố gia một ít ưu đãi còn có thể nghe được. Năm đó, La Tiêu có quan hệ rất tốt với Cố Bắc, nên giữa La gia và Cố gia đương nhiên cũng vậy. Nhưng sao lại nhắc đến Hàm gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lúc trước La gia chịu khổ, tuy ba gia tộc đó không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không giúp đỡ chút nào.
“Tóm lại, ký hiệu kia của Vũ Thái Bạch có ý gì thế?”
“Hình như là tiếng lóng nào đấy, hắn đang ám chỉ cái gì vậy?”
“Không rõ lắm, ta chỉ biết, một khi Vũ Thái Bạch thật sự nắm được núi Bất Chu trong tay, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây chuyện, haiz... Sau này không được đi núi Bất Chu nữa rồi, nhưng cũng không thể chạy hết đến rừng Lang Tuyền đúng không?”
Trong thế giới hư cấu này còn cất giấu một số thứ mà người ngoài không cách nào phát hiện ra.
Vài thánh nhân nhà quyền thế cũng im lặng nhìn chằm chằm Vũ Thái Bạch...
Cuối cùng thánh nhân của Đường gia không nhịn được, mở miệng hỏi: “Vũ Thái Bạch, cấm địa không phải chỉ của riêng một mình ngươi, ngươi có tư cách gì không cho Đường gia chúng ta bước vào!”
Tính tình ông ta nóng nảy, giọng nói như tiếng sấm nổ ầm ầm liên tục, tạo thành dư âm quanh quẩn vang lên bên tai mọi người.
Vũ Thái Bạch lạnh nhạt nhìn xa xa, nói: “Giây phút núi Bất Chu rơi vào tay ta, nó chính là của một mình ta, ngươi có ý kiến?”
“Ngươi!” Thánh nhân Đường gia vô cùng tức giận nói: “Thi Tiểu Xảo cũng không có độc tài như ngươi!”
Nay bốn cấm địa lớn đã có hai cái có chủ sở hữu...
Người thứ nhất là Thi Tiểu Xảo nắm trong tay Hồn Hoang, có điều nàng đã mất tích rất nhiều năm, gần đây mới xuất hiện ở vũ trụ Đại Diễn.
Nàng chiếm lấy Hồn Hoang xong cũng không có can thiệp vào nó, tùy tiện cho các đệ tử nhà quyền thế ra vào.
Nếu có một ngày Thi Tiểu Xảo không vui, quả thật nàng có tư cách đóng cửa Hồn Hoang với nhà quyền thế. Đó cũng là một trong những nguyên nhân nàng có chỗ đứng đặc biệt trong mắt các thánh nhân. Nếu lấy được một người phụ nữ như Thi tiểu Xảo, chẳng khác nào có được Hồn Hoang. Với lại sau khi có được Hồn Hoang, Thi Tiểu Xảo còn có thể dùng quyền trượng của nó để phát ra “Sự im lặng của các vị thần”. Năng lực đó có sự uy hiếp rất lớn với thánh nhân.
Nay, Vũ Thái Bạch chính là người thứ hai. Tên nhóc này vừa có được núi Bất Chu liền tuyên bố đóng cửa với những nhà quyền thế từng chèn ép La gia. Không chỉ thế, các thánh nhân vẫn chưa biết năng lực của núi Bất Chu là gì. Nếu núi Bất Chu trao cho Vũ Thái Bạch năng lực càng mạnh mẽ hơn nữa, điều đó có thể sẽ khiến các thánh nhân đứng ngồi không yên.
“Thi Tiểu Xảo là Thi Tiểu Xảo, ta là ta. Lúc trước các ngươi đối đầu với La gia, thì nên nghĩ tới sẽ có ngày này. Đó chỉ là bắt đầu, chỉ là bắt đầu...” Vũ Thái Bạch lạnh lùng cười, thậm chí trên mặt còn thoáng hiện vẻ âm trầm dữ tợn. Nói xong, hắn như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, Khương gia đừng có mà đuổi theo ta mãi thế, ta chỉ cảnh cáo một lần, tiếp theo ta sẽ không nương tay nữa đâu!”
Vũ Thái Bạch vừa dứt lời, cơ thể liền biến mất. Không gian tràn ngập màu máu trong đấu trường của các vị thần bắt đầu tan đi, xung quanh trở nên đen kịt.
Các thần vừa thảo luận vừa chậm rãi rời khỏi, như là một màn chào tạm biệt trên sân khấu, chỉ có một mình La Chinh cô đơn đứng ở đó...
“Ký hiệu kia... Là La Yên dạy cho Vũ Thái Bạch.” La Chinh đứng sững tại chỗ, trái tim khẽ run lên.
Từ nhỏ, hắn là người bảo vệ muội muội, nhưng giây phút khi La Chinh thấy Vũ Thái Bạch đánh ra ký hiệu kia, mơ hồ như biến thành bóng dáng của La Yên, dường như nàng muốn bảo vệ ngược lại ca ca mình...
Nếu hắn nhập cư trái phép đến Hàm gia là do Tinh Vĩ sắp xếp, thì Vũ Thái Bạch không thể nào không biết. Chắc hẳn hắn đã đoán được mình tiến vào Hàm gia, nên mượn cơ hội này ám chỉ chính mình.
Chắc chắn mục đích Vũ Thái Bạch nhắc tới ba nhà quyền thế lớn Cố gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc, chỉ để phân tán sự chú ý mà thôi. Suy cho cùng, nếu chỉ nói mỗi một Hàm gia thì quá nổi bật. Bây giờ, dù các thánh nhân có chút nghi ngờ, nhưng muốn tra ra La Chinh từ bốn nhà quyền thế này thì ít có khả năng làm được.
“Núi Bất Chu, khe Vân Long.” La Chinh khẽ gật đầu rồi im lặng biến mất khỏi không gian này.
Chỗ sâu nhất trong biển Thời Gian, mây mù lượn lờ trước các Thánh Đường...
Một ông lão mặt mày hồng hào đầy tức giận đứng trước chính điện các Thánh Đường. Người này chính là thánh nhân Đường gia, Đường Luân.
Là một thánh nhân cực mạnh và cực lớn tuổi, Đường Luân chưa từng tức giận như thế!
“Rốt cuộc tính xử lý Tên nhóc Vũ Thái Bạch kia như thế nào đây?” Đường Luân tức giận quát.
Qua từng ấy kỷ nguyên thần tới nay, tốc độ phát triển của Đường gia khá nhanh, từ thứ hai mươi sáu leo lên thứ chín, nguyên nhân quan trọng nhất chính là núi Bất Chu. Trong các nhà quyền thế, nhà hiểu rõ cấm địa Bất Chu nhất và có tư liệu đầy đủ nhất chính là Đường gia bọn họ. Mỗi lần thăm dò núi Bất Chu, đệ tử của bọn họ luôn là người có thu hoạch nhiều nhất.
Vì vậy trong đấu trường của các vị thần, Đường Luân là thánh nhân đầu tiên không giữ được bình tĩnh.
“Trước kia, các ngươi không giết chết hắn, làm tên nhóc đó đứng vững phát triển trong núi Bất Chu. Bây giờ, hắn thật sự nắm được nó trong tay thì lại hối hận?” Một giọng nói nhàn nhạt bay tới.
“Chúng ta sẽ không thỏa hiệp với Vũ Thái Bạch, chỉ là các ngươi có phát hiện ám hiệu của Vũ Thái Bạch không? Hắn chuẩn bị lâu như vậy, giờ thật sự có vẻ tính làm lớn rồi...”
“Vũ Thái Bạch này giống La Tiêu, giỏi về sắp đặt. Chưa làm thì không sao, một khi đã bắt đầu thì đều sẽ chuẩn bị một cách chu đáo!”
“Chỉ là không biết hắn ám chỉ gì. Rốt cuộc là nhằm vào người nào, nhà quyền thế nào?” Thật sự còn thiếu rất nhiều manh mối nên các thánh nhân đó cũng không thể tìm được mấu chốt của vấn đề.
“Hừ, mặc kệ Vũ Thái Bạch có sắp xếp gì, với năng lực ấy của hắn mà có thể san bằng đảo nổi ư? Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, bỏ qua một cấm địa chưa chắc là chuyện xấu. Mấy nhà quyền thế lớn chúng ta hợp tác lại, có thể tiếp tục khai phá rừng Lang Tuyền và vực sâu Ma Vực, có lẽ còn sẽ có điều ngạc nhiên ngoài ý muốn...”
“Haiz, chờ Đông Phương huynh xuất quan, chúng ta có thể hỏi hắn...”
Trong Thần Vực có rất nhiều cấm địa lớn nhỏ, còn có một số cấm địa nhỏ chưa được tìm hiểu hết, trong đó chưa chắc không có cơ duyên lớn.
Các thánh nhân nói thì đơn giản, nhưng muốn thay thế núi Bất Chu không phải chuyện dễ dàng trong một chốc một lát. Nếu không Đường Luân sẽ không tức giận như thế.