Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1893
Chương 1893 : Chương 1893NGÀY LĂNG
Chương 1893NGÀY LĂNG
Thần Vực đã tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn những thiên tài trong Thần Vực đã nghĩ đủ mọi cách để nghiên cứu tác dụng của Thần vũ tệ.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng nó để sửa quy tắc của bảng đá thống trị, điều này chứng minh các thần không thể sử dụng sức mạnh của Thần vũ tệ…
La Chinh sử dụng sức mạnh nghiền Thần vũ tệ thành bột mịn, cũng chỉ có thể nhận được một nắm bột màu đen, không thể ép lực tín ngưỡng trong Thần vũ tệ ra.
Thậm chí hắn còn rắc những bột này lên thần cách, hoặc là rải vào biển hỗn độn. Song, dù sử dụng phương pháp nào thì thần cách của hắn vẫn không có chút phản ứng gì.
Ở thế giới trong cơ thể nghiên cứu một hồi, dùng hết đủ các phương pháp lạ lùng kỳ quái, Tà Thần cũng ở bên cạnh bày mưu tính kế, nhưng cuối cùng chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.
Có thể có một số thứ bị bản thân bỏ sót, hoặc là bản thân lực tín ngưỡng trong “Thần Vực” được cấu tạo từ hỗn độn thì không thể sử dụng trực tiếp? Những điều này đều có khả năng…
Nhưng La Chinh không hề chán nản, dẫu sao cùng với việc ngưng tụ thành công thần cách, bản thân hắn cũng bước vào Thần Cảnh. Tu vi tăng lên khiến thực lực của hắn tăng lên không ít!
Hóa thân trong thân thể của hắn tan đi, La Chinh dặn Tà Thần tạm thời để Mật Giáo ngừng hoạt động.
Giai đoạn hiện tại, hắn không thể sử dụng lực tín ngưỡng, vậy có thu thập lực tín ngưỡng vào tượng thần cũng vô dụng. Huống hồ, lực tín ngưỡng dư thừa sẽ tự động biến thành Thần vũ tệ.
Sau đó, ý thức của hắn lại trở về căn phòng tu luyện bí mật.
Mặc dù ở thế giới trong cơ thể đã trôi qua một khoảng thời gian không ngắn, nhưng trong Thần Vực mới chỉ qua mấy canh giờ.
Đẩy cửa căn phòng tu luyện bí mật ra, trời đã tờ mờ sáng…
Mấy ngày nay, La Chinh chưa gặp lại Hàm Cửu Di.
Dẫu sao Đông Phương gia đã mở miệng, sợ là phải tìm cho ra người dấu tên là hắn. Mà biểu hiện của hắn trong đấu trường của các vị thần, gần như khiến bọn họ xác định hắn đang ở điện Tử Hồn. Hàm Cửu Di cũng muốn tránh hiềm nghi, nếu không sẽ dễ gây nghi ngờ.
“Đã đến lúc rời khỏi đảo nổi rồi…” La Chinh ngắm nhìn mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời nói.
Hôm qua, thứ hạng của đảo nổi đã được phân chia lại lần nữa, chắc hẳn hôm nay những lối đi vào cấm địa sẽ được mở ra.
Sau đó, La Chinh rời khỏi điện Tử Hồn, tiến vào thành Thánh Hoàng một lần nữa.
Trên biển Thời Gian cấm phi hành, cũng cấm phương pháp dịch chuyển không gian, đây là quy tắc của bảng đá thống trị.
Nhưng để độc quyền các cấm địa lớn, các Thánh Đường đã từng chỉnh sửa quy tắc này một lần nữa. Trên đảo nổi có thể xây dựng con đường truyền tống, sử dụng con đường truyền tống để tiến hành phương pháp dịch chuyển không gian. Mà các con đường truyền tống lớn đều trực tiếp đi thông tới những cấm địa kia.
Con đường truyền tống trên đảo nổi trở thành cánh cửa duy nhất để tiến vào cấm địa.
Chính vì nguyên nhân này mà vô số các thần bình dân được sinh ra trong Thần Vực hận nghiến răng!
Thần giống như Cực Ác lão nhân thì trực tiếp mất đi cơ hội tiến vào cấm địa. Rèn luyện trong cấm địa, khai thác Thần vũ tệ, tìm kiếm cơ duyên, cũng trở thành đặc quyền hạng nhất của đệ tử nhà quyền thế.
Cũng bởi vì như thế đã ngăn chặn cơ hội phát triển của vô số thần dân.
Trước đây, một số thần bình dân vẫn có cơ hội trở thành thần đại viên mãn, thậm chí còn được phong thánh. Nhưng hiện tại, cơ hội này cơ bản đã biến mất, độc quyền cấm địa chính là một trong những nguyên nhân gây ra điều này.
Tới thành Thánh Hoàng rồi đi về hướng bắc một đoạn đường, một loạt thủ vệ của Hàm gia đứng sừng sững trước một quảng trường rộng lớn. Những thủ vệ này lại chặn đường đi của một đám thần.
“Không phải thứ hạng của đảo nổi được xác định rồi sao?”
“Dựa vào đâu mà hôm nay không cho đi cấm địa! Khó khăn lắm ta mới kiếm đủ điểm tích lũy! Ta muốn vào núi Bất Chu!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kỳ quái!”
Những thần này đều đang cằn nhằn, cho dù là thần cấp thấp hay thần cấp cao thì đều bị chặn ở ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh hơi nhíu mày.
Tầm mắt của hắn xuyên qua phía sau những thủ vệ kia, có thể thấy phía trên quảng trường phân bố chi chít con đường truyền tống. Hình như con đường truyền tống do Hàm gia xây dựng đều các tường đá san sát nhau. Không biết con đường truyền tống của nhà quyền thế khác có giống như thế hay không.
“Anh bạn, không phải hôm nay có thể dùng con đường truyền tống đi cấm địa sao?” La Chinh tìm một vị thần hỏi.
Vị thần kia liếc nhìn La Chinh, vẻ mặt cũng buồn bực nói: “Ta đã nghĩ mấy ngày này cấm địa đều không có ai đi vào, chắc hẳn Thần vũ tệ trong đó sẽ nhiều hơn một chút. Song bọn họ cứ không cho đi vào, có quỷ mới biết tại sao!”
Thần vũ tệ là mục tiêu hàng đầu của những thần này. Nhưng từ năm này sang tháng khác, cấm địa luôn có người thăm dò ở trong, một khi xuất hiện Thần vũ tệ sẽ lập tức bị người khác nhặt đi luôn. Mấy ngày này mọi người không thể tiến vào cấm địa, nên tất nhiên số lượng Thần vũ tệ tích lũy trong đó sẽ nhiều hơn.
La Chinh gật đầu, lực tín ngưỡng trong Thần Vực không phải là vô hạn. Thần vũ tệ chỉ có thể ngưng tụ sau khi lực tín ngưỡng bị bão hòa.
Lúc này, La Chinh mơ hồ có một linh cảm không tốt. Việc Hàm gia cấm mọi người tiến vào cấm địa, sẽ không phải là vì hắn đó chứ?
Quả thật là có khả năng này…
Nếu như Mục gia đoán được gì đó, Đông Phương gia còn tiếp tục muốn tìm hắn thì sợ rằng sẽ gây áp lực cho Hàm gia. Bọn họ sẽ tạm thời đóng kín lối đi, cho đến khi tìm ra “người giấu tên” mới thôi.
Đang lo lắng, bỗng nhiên bên tai hắn truyền đến một tiếng chuông trầm bổng.
“Keng!”
Tiếng chuông kia hoàn toàn không phải truyền đến từ đảo nổi, mà là từ chỗ sâu trong tầng mây.
Khi mọi người nghe thấy tiếng chuông kia thì lập tức ngẩng đầu lên, sau đó một luồng ánh sáng màu vàng xuyên thẳng qua tầng mây, lướt qua từng hòn đảo nổi, chiếu rọi xuống mặt biển Thời Gian. Luồng ánh sáng màu vàng này chiếu lên mặt biển, rồi lại bắn ngược trở lại, khúc xạ ra ánh sáng đủ màu, cực kỳ tráng lệ.
Cùng lúc khi bọn họ thấy được luồng ánh sáng màu vàng kia, không ít thần đều lộ vẻ bừng tỉnh, trong đó bao gồm cả vị thần bên cạnh La Chinh.
“A! Ta hiểu rồi, thảo nào hôm nay không cho tiến vào cấm địa, hôm này là ngày Lăng!” Vị thần kia nói.
“Hôm nay là ngày Lăng?” La Chinh nhướng mày.
Hắn không ngờ sau khi xếp hạng đảo nổi, ngay sau đó lại gặp phải ngày Lăng của Nhật Manh tộc. Trong ngày Lăng, không thể sử dụng con đường truyền tống.
Ngày Lăng, ngày lễ long trọng nhất của Nhật Manh tộc…
Ngày này, ngay cả thuyền trên biển Thời Gian cũng sẽ ngừng hoạt động.
Chủng tộc thần bí trên biển Thời Gian này sẽ mời một số nhân vật quan trọng trong nhà quyền thế tham gia, mà La Chinh cũng được mời!
Trong đầu La Chinh hồi tưởng lại lời ông già Nhật Manh tộc kia từng nói. Dường như trên người hắn có hơi thở khiến Nhật Manh tộc khiếp sợ, vô cùng giống với quái vật biển “Đế Hận” trong biển Thời Gian.
“Ôi, lại đến ngày Lăng! Người có tư cách tham dự hầu như đều là nhân vật nòng cốt trong các nhà quyền thế lớn. Mà chúng ta thì dĩ nhiên là không có hy vọng rồi!”
“Tất cả giải tán đi, ngày khác hãy trở lại!”
“Nghe nói tham dự ngày Lăng có thể nhận được lợi ích khó có thể tưởng tượng, thậm chí còn có thể khám phá bí mật của thời gian…”
Trong mắt người đời, Nhật Manh tộc vẫn luôn được bao phủ bởi một lớp mạng che mặt thần bí. Cả đời này, những thần ở đây cũng không thể tham dự sự kiện ngày Lăng. Tất nhiên, có đủ các suy đoán được truyền lưu, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi.
Sự kiện ngày Lăng cụ thể là cái gì, bọn họ đều không rõ.
Những thần này cảm thán một hồi mới chậm rãi giải tán.
“Ta có nên tham gia ngày Lăng không?” La Chinh suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ vẻ do dự.
Bây giờ, phiền toái lớn nhất không phải là Mục gia. Có lẽ Mục gia đã chú ý tới “người giấu tên”, nhưng chưa chắc đã có thể liên hệ hắn với người giấu tên. Huống hồ, Mục Hải Cực đã từng gặp hắn còn đang nhận sự trừng phạt của bảng đá thống trị.
Còn Đông Phương gia muốn tìm hắn, cũng không phải xuất phát từ dụng ý xấu gì, mà chỉ đơn thuần muốn thu nhận hắn, muốn hắn gia nhập đảo nổi của Đông Phương gia.
Đây chính là những tình huống xấu nhất…
Cùng lắm thì đến lúc đó hắn dùng lệnh bài chữ “Cấn” trốn vào Tiên Phủ trong rừng Lang Tuyền.
Vừa suy nghĩ đến đây, La Chinh đã đưa ra quyết định.
Chương 1893NGÀY LĂNG
Thần Vực đã tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn những thiên tài trong Thần Vực đã nghĩ đủ mọi cách để nghiên cứu tác dụng của Thần vũ tệ.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng nó để sửa quy tắc của bảng đá thống trị, điều này chứng minh các thần không thể sử dụng sức mạnh của Thần vũ tệ…
La Chinh sử dụng sức mạnh nghiền Thần vũ tệ thành bột mịn, cũng chỉ có thể nhận được một nắm bột màu đen, không thể ép lực tín ngưỡng trong Thần vũ tệ ra.
Thậm chí hắn còn rắc những bột này lên thần cách, hoặc là rải vào biển hỗn độn. Song, dù sử dụng phương pháp nào thì thần cách của hắn vẫn không có chút phản ứng gì.
Ở thế giới trong cơ thể nghiên cứu một hồi, dùng hết đủ các phương pháp lạ lùng kỳ quái, Tà Thần cũng ở bên cạnh bày mưu tính kế, nhưng cuối cùng chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.
Có thể có một số thứ bị bản thân bỏ sót, hoặc là bản thân lực tín ngưỡng trong “Thần Vực” được cấu tạo từ hỗn độn thì không thể sử dụng trực tiếp? Những điều này đều có khả năng…
Nhưng La Chinh không hề chán nản, dẫu sao cùng với việc ngưng tụ thành công thần cách, bản thân hắn cũng bước vào Thần Cảnh. Tu vi tăng lên khiến thực lực của hắn tăng lên không ít!
Hóa thân trong thân thể của hắn tan đi, La Chinh dặn Tà Thần tạm thời để Mật Giáo ngừng hoạt động.
Giai đoạn hiện tại, hắn không thể sử dụng lực tín ngưỡng, vậy có thu thập lực tín ngưỡng vào tượng thần cũng vô dụng. Huống hồ, lực tín ngưỡng dư thừa sẽ tự động biến thành Thần vũ tệ.
Sau đó, ý thức của hắn lại trở về căn phòng tu luyện bí mật.
Mặc dù ở thế giới trong cơ thể đã trôi qua một khoảng thời gian không ngắn, nhưng trong Thần Vực mới chỉ qua mấy canh giờ.
Đẩy cửa căn phòng tu luyện bí mật ra, trời đã tờ mờ sáng…
Mấy ngày nay, La Chinh chưa gặp lại Hàm Cửu Di.
Dẫu sao Đông Phương gia đã mở miệng, sợ là phải tìm cho ra người dấu tên là hắn. Mà biểu hiện của hắn trong đấu trường của các vị thần, gần như khiến bọn họ xác định hắn đang ở điện Tử Hồn. Hàm Cửu Di cũng muốn tránh hiềm nghi, nếu không sẽ dễ gây nghi ngờ.
“Đã đến lúc rời khỏi đảo nổi rồi…” La Chinh ngắm nhìn mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời nói.
Hôm qua, thứ hạng của đảo nổi đã được phân chia lại lần nữa, chắc hẳn hôm nay những lối đi vào cấm địa sẽ được mở ra.
Sau đó, La Chinh rời khỏi điện Tử Hồn, tiến vào thành Thánh Hoàng một lần nữa.
Trên biển Thời Gian cấm phi hành, cũng cấm phương pháp dịch chuyển không gian, đây là quy tắc của bảng đá thống trị.
Nhưng để độc quyền các cấm địa lớn, các Thánh Đường đã từng chỉnh sửa quy tắc này một lần nữa. Trên đảo nổi có thể xây dựng con đường truyền tống, sử dụng con đường truyền tống để tiến hành phương pháp dịch chuyển không gian. Mà các con đường truyền tống lớn đều trực tiếp đi thông tới những cấm địa kia.
Con đường truyền tống trên đảo nổi trở thành cánh cửa duy nhất để tiến vào cấm địa.
Chính vì nguyên nhân này mà vô số các thần bình dân được sinh ra trong Thần Vực hận nghiến răng!
Thần giống như Cực Ác lão nhân thì trực tiếp mất đi cơ hội tiến vào cấm địa. Rèn luyện trong cấm địa, khai thác Thần vũ tệ, tìm kiếm cơ duyên, cũng trở thành đặc quyền hạng nhất của đệ tử nhà quyền thế.
Cũng bởi vì như thế đã ngăn chặn cơ hội phát triển của vô số thần dân.
Trước đây, một số thần bình dân vẫn có cơ hội trở thành thần đại viên mãn, thậm chí còn được phong thánh. Nhưng hiện tại, cơ hội này cơ bản đã biến mất, độc quyền cấm địa chính là một trong những nguyên nhân gây ra điều này.
Tới thành Thánh Hoàng rồi đi về hướng bắc một đoạn đường, một loạt thủ vệ của Hàm gia đứng sừng sững trước một quảng trường rộng lớn. Những thủ vệ này lại chặn đường đi của một đám thần.
“Không phải thứ hạng của đảo nổi được xác định rồi sao?”
“Dựa vào đâu mà hôm nay không cho đi cấm địa! Khó khăn lắm ta mới kiếm đủ điểm tích lũy! Ta muốn vào núi Bất Chu!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kỳ quái!”
Những thần này đều đang cằn nhằn, cho dù là thần cấp thấp hay thần cấp cao thì đều bị chặn ở ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh hơi nhíu mày.
Tầm mắt của hắn xuyên qua phía sau những thủ vệ kia, có thể thấy phía trên quảng trường phân bố chi chít con đường truyền tống. Hình như con đường truyền tống do Hàm gia xây dựng đều các tường đá san sát nhau. Không biết con đường truyền tống của nhà quyền thế khác có giống như thế hay không.
“Anh bạn, không phải hôm nay có thể dùng con đường truyền tống đi cấm địa sao?” La Chinh tìm một vị thần hỏi.
Vị thần kia liếc nhìn La Chinh, vẻ mặt cũng buồn bực nói: “Ta đã nghĩ mấy ngày này cấm địa đều không có ai đi vào, chắc hẳn Thần vũ tệ trong đó sẽ nhiều hơn một chút. Song bọn họ cứ không cho đi vào, có quỷ mới biết tại sao!”
Thần vũ tệ là mục tiêu hàng đầu của những thần này. Nhưng từ năm này sang tháng khác, cấm địa luôn có người thăm dò ở trong, một khi xuất hiện Thần vũ tệ sẽ lập tức bị người khác nhặt đi luôn. Mấy ngày này mọi người không thể tiến vào cấm địa, nên tất nhiên số lượng Thần vũ tệ tích lũy trong đó sẽ nhiều hơn.
La Chinh gật đầu, lực tín ngưỡng trong Thần Vực không phải là vô hạn. Thần vũ tệ chỉ có thể ngưng tụ sau khi lực tín ngưỡng bị bão hòa.
Lúc này, La Chinh mơ hồ có một linh cảm không tốt. Việc Hàm gia cấm mọi người tiến vào cấm địa, sẽ không phải là vì hắn đó chứ?
Quả thật là có khả năng này…
Nếu như Mục gia đoán được gì đó, Đông Phương gia còn tiếp tục muốn tìm hắn thì sợ rằng sẽ gây áp lực cho Hàm gia. Bọn họ sẽ tạm thời đóng kín lối đi, cho đến khi tìm ra “người giấu tên” mới thôi.
Đang lo lắng, bỗng nhiên bên tai hắn truyền đến một tiếng chuông trầm bổng.
“Keng!”
Tiếng chuông kia hoàn toàn không phải truyền đến từ đảo nổi, mà là từ chỗ sâu trong tầng mây.
Khi mọi người nghe thấy tiếng chuông kia thì lập tức ngẩng đầu lên, sau đó một luồng ánh sáng màu vàng xuyên thẳng qua tầng mây, lướt qua từng hòn đảo nổi, chiếu rọi xuống mặt biển Thời Gian. Luồng ánh sáng màu vàng này chiếu lên mặt biển, rồi lại bắn ngược trở lại, khúc xạ ra ánh sáng đủ màu, cực kỳ tráng lệ.
Cùng lúc khi bọn họ thấy được luồng ánh sáng màu vàng kia, không ít thần đều lộ vẻ bừng tỉnh, trong đó bao gồm cả vị thần bên cạnh La Chinh.
“A! Ta hiểu rồi, thảo nào hôm nay không cho tiến vào cấm địa, hôm này là ngày Lăng!” Vị thần kia nói.
“Hôm nay là ngày Lăng?” La Chinh nhướng mày.
Hắn không ngờ sau khi xếp hạng đảo nổi, ngay sau đó lại gặp phải ngày Lăng của Nhật Manh tộc. Trong ngày Lăng, không thể sử dụng con đường truyền tống.
Ngày Lăng, ngày lễ long trọng nhất của Nhật Manh tộc…
Ngày này, ngay cả thuyền trên biển Thời Gian cũng sẽ ngừng hoạt động.
Chủng tộc thần bí trên biển Thời Gian này sẽ mời một số nhân vật quan trọng trong nhà quyền thế tham gia, mà La Chinh cũng được mời!
Trong đầu La Chinh hồi tưởng lại lời ông già Nhật Manh tộc kia từng nói. Dường như trên người hắn có hơi thở khiến Nhật Manh tộc khiếp sợ, vô cùng giống với quái vật biển “Đế Hận” trong biển Thời Gian.
“Ôi, lại đến ngày Lăng! Người có tư cách tham dự hầu như đều là nhân vật nòng cốt trong các nhà quyền thế lớn. Mà chúng ta thì dĩ nhiên là không có hy vọng rồi!”
“Tất cả giải tán đi, ngày khác hãy trở lại!”
“Nghe nói tham dự ngày Lăng có thể nhận được lợi ích khó có thể tưởng tượng, thậm chí còn có thể khám phá bí mật của thời gian…”
Trong mắt người đời, Nhật Manh tộc vẫn luôn được bao phủ bởi một lớp mạng che mặt thần bí. Cả đời này, những thần ở đây cũng không thể tham dự sự kiện ngày Lăng. Tất nhiên, có đủ các suy đoán được truyền lưu, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi.
Sự kiện ngày Lăng cụ thể là cái gì, bọn họ đều không rõ.
Những thần này cảm thán một hồi mới chậm rãi giải tán.
“Ta có nên tham gia ngày Lăng không?” La Chinh suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ vẻ do dự.
Bây giờ, phiền toái lớn nhất không phải là Mục gia. Có lẽ Mục gia đã chú ý tới “người giấu tên”, nhưng chưa chắc đã có thể liên hệ hắn với người giấu tên. Huống hồ, Mục Hải Cực đã từng gặp hắn còn đang nhận sự trừng phạt của bảng đá thống trị.
Còn Đông Phương gia muốn tìm hắn, cũng không phải xuất phát từ dụng ý xấu gì, mà chỉ đơn thuần muốn thu nhận hắn, muốn hắn gia nhập đảo nổi của Đông Phương gia.
Đây chính là những tình huống xấu nhất…
Cùng lắm thì đến lúc đó hắn dùng lệnh bài chữ “Cấn” trốn vào Tiên Phủ trong rừng Lang Tuyền.
Vừa suy nghĩ đến đây, La Chinh đã đưa ra quyết định.