Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
<!---->Tướng mạo Yêu Dạ cũng không hoàn toàn giống con người.
Tóc của nàng mềm mại, tóc mái chéo được cắt gọn gàng lại càng khiến cho nàng nhìn trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Dưới sợi tóc mềm mại tinh tế đó là khuôn mặt trắng nõn đến cực hạn, các tỉ lệ trên khuôn mặt đều là tỉ lệ vàng, khuôn mặt tuyệt mĩ dù không cười cũng thấy hoàn hảo, nếu cười, đương nhiên sẽ làm mê đảo chúng sinh.
Trang phục của nàng hoàn toàn khác với quần áo và trang sức của loài người ở Đông Vực. Trang phục phóng khoáng mà mạnh bạo hơn, ví như bộ áo giáp chỉ vừa vặn bao trọn bộ ngực, mà chỗ không có áo giáp lại làm nổi bật lên vòng eo thon nhỏ. Đôi chân ngọc thon dài khiến cho nàng thoạt nhìn trông càng cao hơn, nhưng trên thực tế nàng cũng chỉ cao gần bằng La Chinh mà thôi.
Bởi vì kiếm linh Yêu Dạ này của La Chinh dường như phác họa nên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô gái Yêu Dạ tộc kia, cho nên nhìn qua trông rất sống động. Ngoại trừ vẻ mặt hơi cứng ngắc thì đã dọa rất nhiều người ở đây một phen. Mọi người đều đang buồn bực, không biết vì sao trên sàn đấu lại bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy?
Tại Ngọc Nữ Phong, một hòn Tín Khuê to đùng đặt ngay chính giữa Thanh Tâm Điện.
Nữ đệ tử Thanh Vân Tông thì lịch sự hơn các nam đệ tử một chút. Đệ tử một vài phong như Tiểu Vũ Phong thì phủi phủi bụi trên sàn một chút rồi đặt mông xuống ngồi quan sát Tín Khuê.
Còn nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong thì quét dọn sạch sẽ Thanh Tâm Điện, trong điện bày ra lần lượt từng cái đệm cói, phần đông nữ đệ tử ngồi trên đệm cói quan sát đại hội toàn phong. Thậm chí bên cạnh đệm cói còn có không ít đồ ăn vặt như nhân hạt thông ngũ vị hương, nước trà xanh, hạt dưa các loại...
Chu Thiên Ngưng dựa trên đệm cói, toàn bộ quá trình đều quan sát biểu hiện của La Chinh ở đại hội toàn phong.
Mấy vị tỷ muội cũng đều biết tâm ý của nàng, ngay từ đầu đã cười đùa ầm ĩ, nếu La Chinh thắng, các nàng sẽ trêu Chu Thiên Ngưng bằng tiếng nói du dương uyển chuyển: “A! La Chinh ca ca của chúng ta lại thắng!”
Trên mặt Chu Thiên Ngưng tuy giận dữ, nhưng thực ra trong lòng lại ấm áp dễ chịu. Thiếu nữ khi yêu đều đơn giản như vậy.
Nhưng từ khi La Chinh nhanh chóng quật khởi ở đại hội toàn phong đã khiến toàn bộ Thanh Vân Tông đều chấn kinh. Ánh mắt phần lớn các nữ đệ tử nhìn về phía La Chinh đã có điểm gì đó đặc biệt. Là con gái ai chẳng mộng mơ? Trong suy nghĩ của phần lớn nữ đệ tử ở Ngọc Nữ Phong, địa vị của La Chinh không ngừng tăng cao.
Loại nhân vật như La Chinh, tương lai chắc chắn sẽ tạo ra thành tựu xuất sắc!
Vậy nên mấy vị tỷ muội của Chu Thiên Ngưng cũng không đùa giỡn cười cợt với nàng nữa...
Thế giới của võ giả có đôi khi có lẽ rất ấm áp, nhưng thực tế phần lớn thời điểm đều là nịnh hót. Với dung mạo và xuất thân của Chu Thiên Ngưng, khắp Đông Vực này có lẽ là sự tồn tại đứng đầu, đối với rất nhiều người, nàng có lẽ là nữ thần đời này nhìn thấy được nhưng không với tới được, suy nghĩ muốn trèo cao cũng không có bởi chênh lệch quá lớn.
Vốn dĩ, có lẽ là các nàng cho rằng Chu Thiên Ngưng và La Chinh là một đôi trai tài gái sắc. Thậm chí La Chinh có xuất thân thấp hèn, nên tạo cho người ta một loại cảm giác là nam phượng hoàng. Nếu như hắn cùng với Chu Thiên Ngưng tạo thành một đôi vẫn khiến người ta cảm thấy là hắn trèo cao.
Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi.
Với thiên phú La Chinh đang bày ra, Đông Vực này căn bản không chứa nổi hắn. La Chinh nhất định sẽ nhảy ra khỏi Đông Vực, tỏa ra ánh hào quang ở Đại Thế Giới rộng lớn. Lúc đó chỉ sợ dù là công chúa của vương triều Phần Thiên mà bảo xứng với La Chinh cũng là hơi miễn cưỡng.
Cho nên Chu Thiên Ngưng thấy biểu hiện của La Chinh thì vừa cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy mất mát...
Lần đầu nhìn thấy La Chinh, nàng còn có thể dè dặt không dám thể hiện sự ưu việt của mình, duy trì niềm tự hào nho nhỏ của mình, thế nhưng chàng trai này lại nhanh chóng trưởng thành, tốc độ phát triển nhanh đến nỗi chóng mặt, đồng thời cũng làm cho Chu Thiên Ngưng cảm thấy khoảng cách với hắn ngày càng xa.
Trong tâm tình phức tạp như vậy lại chợt thấy một cô gái tuyệt sắc xuất hiện bên người La Chinh, trong lòng nàng càng phiền muộn hơn.
“Cô gái kia là ai? Vì sao đột nhiên lại có thể xuất hiện bên cạnh hắn?” Chu Thiên Ngưng rất muốn hỏi, nhưng đương nhiên xung quanh nàng không ai có thể trả lời được...
Muốn hỏi nàng kia là ai chắc chắn không chỉ có mình Chu Thiên Ngưng.
Trên thực tế, trong đầu phần lớn mọi người đều không hiểu. Bọn họ đều muốn hỏi: “Cô gái này rốt cuộc là ai? Giống như ma quỷ xuất hiện thình lình như vậy!”
Thậm chí mấy vị chân nhân ánh mắt hơi kém còn ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng không nhìn ra.
“Kiếm linh, hơn nữa còn là kiếm linh hóa hình? Từ trưởng lão, ngươi đừng nói là kiếm linh này La Chinh vừa mới lĩnh ngộ đấy nhớ! Cũng đừng nói, kiếm linh này là vừa mới hóa hình ra đấy.” Thạch Kinh Thiên nhìn qua cô gái tuyệt sắc trên sàn đấu kia rồi thì thào nói.
Nghe thấy lời của Thạch Kinh Thiên, trong lòng Từ trưởng lão có một thứ gọi là phiền muộn. Lão có thể nói cái gì chứ? Chẳng phải tự ngài thấy rõ rồi đấy sao? Ngài cũng không phải không biết, kiếm khách cần lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn rồi sau đó mới có thể ngưng kết ra kiếm linh mà. Về phần thời gian kiếm linh hóa hình thì ít nhất cũng phải mất nhiều năm. Đấy còn là trường hợp thiên phú không tồi, nếu là kiếm khách có thiên phú kém một ít, cho dù lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn cũng không cách nào ngưng kết ra kiếm linh! Tất cả đều là định mệnh!
Mệnh này của La Chinh quá con mẹ nó tốt rồi. Trong lòng Từ trưởng lão cũng thật sự ghen tỵ. Với thực lực và tính cách của Từ trưởng lão thì dù cho là núi lở đất rung cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái, thế nhưng thiên phú của tên yêu nghiệt La Chinh này làm sao có thể khiến người ta không ghen ghét?
Bùi Thiên Diệu vẫn luôn nhạt nhẽo như nước, vững như núi mà trong mắt cũng lóe ra những ánh sáng kỳ dị. Khi chứng kiến kiếm linh của La Chinh, hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ngồi xuống nữa. Tu luyện công pháp Phật môn chú ý nhất chính là hai chữ tâm tính, tâm tính của Bùi Thiên Diệu rất tốt, hơn nữa còn tốt đến mức làm cho người ta tức lộn ruột, nhưng giờ phút này ngay cả hắn cũng thật sự khó có thể bình tĩnh được.
Cũng giống như một vị hòa thượng cả ngày tụng kinh niệm phật, ngày nào cũng như một cái chuông chỉ đánh một cái vào lúc bình minh, dường như đã nhìn thấu hết tất cả vinh hoa phú quý, nhi nữ tình trường trên thế gian này, một lòng hướng Phật, đợi ngày nào đó được Phật tổ chân truyền. Nhưng bỗng có một ngày, tiểu hòa thượng trong miếu này còn chưa tu luyện được bao nhiêu ngày đã bất ngờ gặp được Phật tổ hiện thế, nhận được chân truyền của Phật tổ.
Gặp phải loại chuyện này, Bùi Thiên Diệu cũng chỉ có thể vừa cười khổ vừa mắng thầm trong lòng: Con mẹ nó, thật không công bằng.
Mạc Vũ Hinh ở bên cạnh cũng hùng hổ hỏi: “Bùi sư ca, kia rốt cuộc là cái gì vậy? Ta cảm thấy không giống người! Sao lại xuất hiện một người con gái như vậy?”
Mạc Vũ Hinh cảm nhận nhờ vào vào trực giác của huyết mạch thần thú, nàng cảm nhận được cảm giác kỳ lạ trên người Yêu Dạ. Nàng có thể phân biệt được cô gái đó thực sự không phải là người thật, nhưng lại không biết rốt cuộc cô ta là cái gì!
“Đó là kiếm linh!” Bùi Thiên Diệu bị hỏi nên cũng hơi bực bội, không kiên nhẫn mà đáp.
“A!” Mạc Vũ Hinh bĩu môi. Nàng không nghĩ ra vì sao Bùi sư ca lại không vui. Sao lại không vui vậy nhỉ? Kiếm linh thì kiếm linh thôi, có gì đặc biệt hơn người! Hừ!
Hoa Thiên Mệnh vừa mới ngưng kết ra kiếm ý Cực Lôi của bản thân, nhưng nháy mắt nhìn thấy La Chinh tung ra kiếm linh, thân thể hắn đột nhiên thoáng run rẩy một cái, ai không rõ tình hình còn tưởng hắn bị lôi điện của chính mình làm cho bị giật.
Khuôn mặt Hoa Thiên Mệnh lập tức lộ ra một nụ cười khổ, cười mà như mếu, hắn lập tức lắc đầu rồi nói: “Ta cứ nghĩ được vào Tẩy Kiếm Trì, lĩnh ngộ ra một tia lôi điện, sau đó dung hợp nó với kiếm ý của mình đã là cơ duyên lớn rồi, dù sao đó cũng là Tẩy Kiếm Trì mà, mấy ngàn năm nay chỉ sợ không ai ở Đông Vực đi vào được. Phần cơ duyên này khiến ta rất vui vẻ, rất kiêu ngạo, nhưng không ngờ...” Hoa Thiên Mệnh hít thật sâu một hơi: “Không ngờ ngươi còn trực tiếp ngưng kết ra được kiếm linh, sau đó còn làm được kiếm linh hóa hình rồi!”
Mãi đến khi Hoa Thiên Mệnh nói ra những lời này, phần lớn các đệ tử mới nghe rõ.
“Kiếm linh! Cô gái bên cạnh La Chinh kia là kiếm linh?”
“Hoa Thiên Mệnh đã nói như vậy thì chắc chắn là kiếm linh rồi. Ta nhớ trong mấy cuốn sách cổ về kiếm đạo có ghi lại một điều là phải sau khi lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn mới có thể luyện ra được kiếm linh! Mà trên đó cũng nói, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì phải tới mấy chục năm, thậm chí có những kiếm khách dù lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn nhưng thực tế lại không thể ngưng kết được kiếm linh!”
“Cuốn sách cổ kia của ngươi chắc là đồ giả rồi? Chẳng phải La Chinh vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn chưa được tới hai canh giờ mà đã có kiếm linh rồi kìa?”
“Ta cũng không biết, nhưng đúng là trong sách ghi lại như vậy đấy. Ta đoán có lẽ... Không phải sách ghi sai, mà là La Chinh đã trực tiếp ghi nên một trang sử mới rồi...”
La Chinh trực tiếp đem kiếm linh hóa hình khiến Thanh Long không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, duyệt qua không biết bao nhiêu người ở trong đầu kia khiếp sợ. Cho nên đối với người Đông Vực, cái chuyện hai canh giờ đã ngưng kết ra được kiếm linh hơn nữa còn hóa hình này, căn bản không thể lý giải. Vậy nên, ghi lại một trang sử mới cũng là chuyện đương nhiên.
“Tẩy Kiếm Trì mà ta tiến vào chính là nơi chỉ kém thánh địa có nửa bước, không biết khi La Chinh huynh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn đã đến được nơi nào? Nhìn thấy gì?” Hoa Thiên Mệnh hỏi liền mấy câu, đồng thời nói thêm: “Nếu cảm thấy không tiện nói thì không nói cũng được.”
La Chinh lắc đầu, có gì không tốt đâu mà phải giấu: “Một ngọn núi được gọi là Sát Lục Kiếm Sơn.”
“Sát Lục Kiếm Sơn!” Đồng tử Hoa Thiên Mệnh nhanh chóng co rút.
Tẩy Kiếm Trì chỉ có thể coi bán thánh địa! Phía trên Tẩy Kiếm Trì còn có rất nhiều thánh địa khác! Với trí nhớ của Hoa Thiên Mệnh, đương nhiên hắn nhớ rõ trong sách cổ có ghi lại Sát Lục Kiếm Sơn, Triều Tịch Kiếm Chủng và Thiên Kiếm Bi chính là những thánh địa kiếm đạo đứng đầu, được xưng là ba thánh địa kiếm đạo lớn!
Nếu như có thể lựa chọn, Hoa Thiên Mệnh muốn lựa chọn Thiên Kiếm Bi nhất, bởi vì nó ăn khớp nhất với công pháp Thiên Kiếm mà hắn tu luyện, cũng là thứ hắn hiểu rõ nhất. Nhưng thứ này hoàn toàn phải dựa vào cơ duyên, từ trước tới nay chỉ có thánh địa chọn người chứ không ai có thể chọn lựa thánh địa, Hoa Thiên Mệnh hắn căn bản không đủ tư cách!
“Ngươi quá mạnh mẽ, La Chinh. Trước đây tuy ta cảm thấy mình không bằng Bùi Thiên Diệu, nhưng cuối cùng có thể đuổi kịp hắn, thế nhưng ngươi... là người đầu tiên khiến ta cảm thấy mình không thể đuổi kịp.” Mặt Hoa Thiên Mệnh toát ra vẻ thê lương: “Thiên tài trên thế giới này nhiều lắm, nhiều đến mức ta không thể tưởng tượng được. Có lẽ trong Đông Vực ta được coi là thiên tài, nhưng ở Trung Vực thì chưa chắc đã là gì! Nhưng ta muốn đuổi theo ngươi, cho dù đuổi không kịp cũng đủ giúp ta lấy được thành tựu lớn hơn rồi!”
Nếu không đuổi kịp một thiên tài, vậy thì cứ chăm chú đi theo bước chân của hắn!
Không thể không nói tính tình Hoa Thiên Mệnh cực kỳ tốt, ít nhất sẽ không giống những người hay nổi điên lên mà ghen tị, thậm chí còn sinh ra tâm ma.
“Cho nên dù ta biết rõ không địch lại thì vẫn muốn so đấu một kiếm này!” Sau khi nói xong, Thực Huyết Kiếm đầy tia sấm sét trong tay Hoa Thiên Mệnh bắt đầu khởi động, kiếm ý viên mãn rít lên. Một kiếm này tích thế đã lâu, giờ đây đâm về phía La Chinh.